BÁC HỒ NGẮM TRĂNG Tác giả: P-ink Bần thần nơi cảnh đêm khuya Ngắm trăng chiếu rọi bốn bề non sông. Ngắm trăng mà bận trong lòng Bận vì lo nghĩ nhớ thương dân tình Trăng kia rọi thấu tâm mình, Có trăng bầu bạn chung niềm nhớ thương. Yêu trăng Bác viết thành thơ Hồn trăng sáng tỏ soi hồn nước non.. Mai kia cách mạng thắng rồi Bác ra bác ngắm cùng cười với trăng. Nhìn nhau mà hỏi nhau rằng Nhớ khuya nao ngó Người trong ngục tù. Cảnh ấy gian khổ biết bao, Lòng ta uất hận nhìn trăng nghẹn ngào. Tay còng bốn bức giam lao! Có đương thế sự đang hồi dở dang. Cách mạng tiến bước sang trang Các anh sôi nổi người ra kẻ vào Khổ thay cho cảnh tù đày Bác mong chung cảnh hậu- tiền tiến lên! Nói sao cho hết lòng này, Bây giờ chỉ biết trăng và vần thơ.. (Nguyên tiêu) Người đi, trăng cũng đi theo Mọi nơi mọi nẻo đâu nào cách xa, Lửng lơ mà ngó xuống hà Thấy thuyền Bác đó, chảy trôi giữa dòng Việc quân việc sự đang cần Khó mà nỡ cắt ngang dây chuyện bàn Việc trận là việc gian nan Trăng kia đành đứng đó mà trông theo Hồi thời đã kéo bóng treo Ánh vàng sáng tỏa, vương lên đầy thuyền Bác trông ra ngó thấy là Vãn cùng cảnh đẹp nên tranh họa tài Ngâm thơ tức cảnh một bài Trăng vui lại tỏ sáng ngời đêm thanh. (Cảnh khuya) Leo lên ngàn, tới chiến khu Việc quân đang khó cùng nhau họp bàn. Họp bàn cũng đã an nhàn, Rảo chân bước dạo thưởng trường đó đây Cảnh cây, cảnh núi hay hay Nơi non Việt Bắc, mênh mông bạt ngàn Đây trông xanh ngút rừng càn, Nghe đâu tiếng hát chảy lên cội nguồn Bao quanh nào lá nào hoa Sừng sững cổ thụ đứng che bóng ngà Ngà lại in bóng xuống hoa Thảm màu ánh sáng lổ loang trữ tình. Ngước lên trăng sáng tỏ tường Gieo vần tâm sự thành hồn câu thơ.