Em hãy vặn dây đàn lên tí nữa Và hãy cao giọng hát khúc sầu bi Đưa ngón tay nhỏ mềm, em hãy lựa Tiếng đàn sao cho nức nở, lâm ly! Em không khóc, nhưng sao anh muốn khóc Em không than, anh lại những buồn đau Con chim non không đợi chờ cánh mọc Cơ khổ em mới ngần ấy tuổi đầu! Vui sao được, hở em, thân gầy gõ Ôm đàn đi chưa vững trên đường mòn Trí vẩn vơ nghĩ đến đàn em nhỏ Vây quan giường mẹ ốm ngóng chờ con. Trẻ nhà sang nô đùa trong bóng mát Em lạnh lùng nhìn chúng, bước chân qua Em mạnh bạo chống bất công, tàn ác Không cầu xin, không cất tiếng kêu ca Em sẵn có linh hồn người chiến sĩ Ngạo nghễ cười với nắng sớm sương đêm Buông tiếng dây não nùng em mai mỉa Cả một thời dưới ách nặng, nằm im!