HÔM NAY MỆT KHÔNG? Tác giả: Seven Thể loại: Tản văn Link góp ý - thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của seven Đôi khi thật mệt mỏi rã rời, chỉ muốn tìm kiếm một chiếc giường cũ kĩ mà ngã lưng nghỉ ngơi, không cần lo âu cũng chẳng cần phải suy tính. Tiếng xe cộ inh ỏi bên tai, không khí bụi bặm cứ càn quét lên khuôn mặt bơ phờ. Nhiều người như vậy nhưng chỉ vội lướt qua nhau, ánh mắt cũng chẳng kịp liếc nhìn. Thế giới của người lớn hóa ra tồn tại như thế này, dù lạ dù quen thì khi đi trên đường đều trở thành những cơn gió vô tình, bay về mọi hướng và không hề biết điểm dừng ở nơi đâu. Bởi vì cuộc sống chính là một chặng đua quyết liệt, sẽ chẳng ai rảnh rỗi đứng lại xem người đằng sau té ngã ra sao hay bị thương thế nào cả. Phải tự mình điên cuồng tiến lên, nhưng lại chẳng rõ phía trước rốt cuộc có điều gì đang chờ đợi. Chúng ta thực sự cố gắng vì cái gì cơ chứ? Thôi thì kiệt sức rồi, dừng lại vậy! Dừng lại để nhận ra chính mình cần ngay lúc này là một tách trà nóng giản dị vào mỗi buổi sáng hay là cả đại dương bao la cùng với vô vàn viên ngọc trai quý giá ngoài kia. Làm sao đề trả lời câu hỏi này đây khi đáp án vẫn đang lẫn trốn trong góc tối của lý trí. Vốn dĩ ngày qua ngày luôn lặp lại không ngừng, vạn vật đều trông theo một tuần hoàn có sẵn, liệu việc tìm kiếm câu trả lời có còn quan trọng nữa không? Đôi mắt hóa mờ trong không trung, không nhìn rõ suy nghĩ của bản thân nữa. Tôi ngẩng đầu nhìn nắng vàng và tự cảm thán vẻ đẹp thuần khiết của nó. Có lẽ tôi ghen tị, bởi vì xung quanh tôi không có vầng quang chói sáng như thế, chỉ có âm thanh và những bụi bẩn nơi phố phường. Sau một ngày dài lại chẳng thể rực rỡ khoe ánh tím như hoàng hôn, trong lòng luôn tràn trề một sự mệt mỏi và cô độc, thèm được cảm giác thanh thản của một bản nhạc ballad. Có thể trên tấm lịch đều không chú thích về những ngày không ổn, nhưng chúng ta lại phải đối mặt với nó một cách bất ngờ. Con người dùng gì để đổi bình yên? Chính là sự kiên trì từ bỏ việc lẫn trốn. Chúng ta trực tiếp đón nhận lấy những cùng cực, những đau khổ và chịu đựng nỗi mệt nhoài. Người ta vẫn thường có chấp niệm: "Tránh một khắc nhưng không tránh được cả đời". Đành ôm cây xương rồng ấy vào lòng, cảm nhận được nỗi đau từ gai góc, rồi thời gian đền cho chúng ta những vết sẹo xấu xí. Sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy bản thân như bị bắt nạt giữa vô số cái nhìn trong xã hội, cảm thấy trống vắng trong tim, cảm thấy tủi thân đến bật khóc và chỉ có sự im lặng mới nói lên hết nỗi lòng. Trên con đường trở về nhà đột nhiên lại biến thành tuyến lộ dẫn đến bình yên, không ngần ngại mà than phiền với đất trời: "Ngày hôm nay thật mệt mỏi, tôi về nhà đây!". Nếu hơi thở vẫn còn duy trì sự sống, trái tim vẫn đập từng nhịp thì tâm nhất định sẽ luôn bận rộn. Mặc kệ xung quanh là những mớ hỗn độn thế nào thì cũng chỉ có một đời người. Hãy hao phí thời hạn một đời đó vào bản thân đi, nghỉ ngơi nhiều một chút, để những yêu thương lấp đầy trái tim, chịu đựng không nổi thì từ bỏ, lúc trước hay bây giờ cũng chỉ cần chính mình hạnh phúc là đủ. - Hoàn_