TÊN TRUYỆN: HÔM NAY CŨNG LÀ NGÀY MƯA THỂ LOẠI: TRUYỆN NGẮN TÁC GIẢ: BĂNG LIÊN Hôm ấy tôi gặp người ở bến xe đó là lần đầu tiên gặp mặt của tôi và người, cũng là ngày trời đổ cơn mưa. Hình như đó là ngày duy nhất trong suốt năm tháng đi qua đời nhau, người chịu cười nói chịu chủ động như vậy. Duy nhất hôm đó người cười nhiều như thế lòng người cũng không còn vương vấn bởi muộn phiền. Người vốn cười đã đẹp, nên mỗi lần người cười thật sự khiến trái tim tôi lỡ nhịp vài giây. Nụ cười ấy có lẽ là nụ cười tôi nhớ nhất trong khoảng thời gian quen người và nụ cười ấy là động lực cho tôi thêm sức mạnh và lòng dũng cảm trong những ngày tháng yêu xa. Biết rằng cuộc đời này chỉ cầ n được ở bên người được thấy người tôi sẽ bất chấp tất cả. Cơn mưa hôm ấy tôi và người bước vào cuộc tình yêu xa với người với một chàng quân nhân. Một cuộc tình để lại nhiều ảnh hưởng lớn, làm cho tôi thay đổi nhiều nhất. Yêu một chàng quân nhân và yêu xa chính là chuỗi ngày yêu đương với chiếc điện thoại. Giai đoạn đó tôi vẫn còn khờ dại lắm, thế giới của tôi vẫn còn quá nhỏ bé và xem người thành trung tâm. Chỉ một ngày không nhận được tin nhắn từ người thì ngày đó như một ngày thất tình. Tôi không thể khống chế sự nhớ thương người, không thể buông bỏ cứ thế yếu đuối mà không thể nào rời xa người, chẳng tiếc sự hi sinh nào vì người. Bao sự đau buồn, tổn thương đều tự mình ôm hết vào lòng, đều tự trách bản thân không đủ tốt, không đủ hoàn hảo khi ở bên người. Chẳng than trách cũng chẳng dám oán hận người. Vì không muốn người khó xử, chỉ cần mỗi ngày được nghe giọng người nói, nhìn thấy người qua màn hình điện thoại vậy là đủ rồi. Hết đau lòng tổn thương khác đều tan biến c ả, cứ thể nhắm mắt đưa bản thân hết nỗi đau này đến nỗi đau khác. Khắp cõi lòng dần chằng chịt sẹo lúc nào cũng không hề hay biết. Ngày mưa hôm ấy em hết lòng yêu người đến giờ vẫn vậy. Yêu đến dốc hết lý trí, yêu hết con tim. Thế nhưng xa mặt thì cách lòng và người cũng đã không còn yêu. Thế rồi một hôm người bảo người hết yêu. Tôi cũng chẳng biết phải nói ra sao cũng không biết níu tay người như thế nào. Và cũng một ngày mưa người đi. Người đi rồi tôi cũng chẳng còn lại gì, cho người thật nhiều để rồi mất cũng bởi tất cả những gì ình đã cho. Cơn mưa hôm ấy tôi cố gắng kiên cường bởi lẽ có gục ngã hay khóc lóc người cũng không quay đầu lại. Bởi lẽ hết yêu là hết yêu có làm gì cũng vô ích mà thôi. Nhưng người đi rồi sao tôi mãi không thể quên, mỗi ngày một mình tôi ở lại trong lòng mỗi ngày đều đỏ những cơn mưa mãi không ngừng. Phải trải qua một thời gian khá lâu mới có thể vượt qua nỗi đau ấy. Mới có thể vui vẻ, mới có thể đem lòng yêu người mới. Nhưng rồi vẫn nhận ra không ai có thể đem lại cảm giác bình yên như yêu người, cũng chẳng ai khiến tôi hết lòng yêu họ như người cả. Và hôm nay thành phố Đà Nẵng đổ cơn mưa, những dòng nước mắt cũng đổ theo. Hóa ra yêu thật lòng là thế chính là mãi mãi không thể quên, mãi mãi cứ nhớ cứ thương người, chỉ là sẽ đến lúc chẳng còn mong đợi, chẳng còn đau đớn khi một ai đó nhắc đến người nữa Đà Nẵng: 22/01/2021 1 tháng 7 ngày sau khi chia tay anh
Chào bạn, mình là thành viên của bang LOO, vừa đọc truyện của bạn và có một số nhận xét sau. Về tên truyện, mình thấy nó rất hay và ý nghĩa. Nhắc đến mưa chúng ta thường nghĩ ngay đến một chuyện tình buồn, mà với một đứa mê truyện kết se như mình thì rất tò mò và muốn khám phá. Từ "cũng" cho thấy cơn mưa này đã kéo dài dai dẳng từ ngày này qua ngày khác, để lại trong tim nhân vật chính những vết thương khó có thể chữa lành trong ngày một ngày hai. Truyện sẽ thu hút người đọc nhiều hơn nếu bạn tìm thêm một ảnh bìa phù hợp với truyện, bởi ảnh bìa sẽ tô thêm màu sắc cho truyện nhiều hơn, và độc giả khi thấy cũng sẽ có cảm tình nhiều hơn so với việc không có ảnh bìa á. Về nội dung, mình thấy bạn rất sáng tạo. Phải nói sao nhỉ, mình rất thích có người yêu là quân nhân á, vì thấy rất tự hào và mình cũng tin tưởng đó sẽ là một người tuyệt vời và sẽ không bao giờ phản bội mình trong tình yêu. Nhưng được cái này sẽ mất cái kia, quân nhân rất bận, bận công việc từ sáng đến tối, có lúc còn chẳng có thời gian để ăn uống ngủ nghỉ ý. Cho nên để xác định yêu một chàng quân nhân thì phải đánh đổi rất nhiều thứ mà đặc biệt chính là sự cô đơn. Chàng quân nhân sẽ không rảnh rỗi như các anh chàng khác, đưa người yêu đi chơi, đi ăn, đi mua sắm này nọ mà có khi vào ngày lễ còn chẳng có được một ngày trọn vẹn để nhắn tin chúc mừng gia đình và người yêu ý. Mình có ông anh là quân nhân nên mình hiểu. Và nữ chính đã không thể chiến thắng được điều đó? Không thể trách nữ chính được và cũng không thể trách chàng quân nhân bởi ai cũng có nỗi khổ của riêng mình. Cô đơn luôn là kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời chúng ta, nó khiến chúng ta phải thừa nhận mình là kẻ thua cuộc và đầu hàng. Suy cho cùng tất cả cũng từ một chữ "duyên", duyên hết thì duyên đi, đó cũng là chuyện hiển nhiên trong cuộc sống này. Tản văn đã diễn tả sâu sắc về nỗi khổ tâm từ tận đáy lòng của nữ chính. Nhớ, thương, day dứt, tiếc nuối, đau đớn.. biết bao từ ngữ được đưa ra cũng không thể khai thác hết nội tâm của nhân vật nữ chính, bạn đã làm rất tốt. Tuy nhiên, mình vẫn thấy tản văn của bạn khá ngắn, nếu bạn viết dài hơn thì có lẽ câu chuyện còn được nhấn mạnh nhiều hơn và tăng độ kịch tính, cuốn hút người đọc. Tản văn của bạn nhẹ nhàng và êm dịu, nó như một bản tình ca buồn vào ngày mưa á. Về hình thức, tản văn của bạn trình bày rõ ràng, câu chữ mạch lạc, dễ hiểu. Mình không phát hiện ra lỗi chính tả trong tản văn của bạn nhưng mình thấy cách ngắt nghỉ còn chưa hợp lý khiến lúc đọc cảm thấy hơi rối, bạn nên đọc lại và khắc phục lỗi này để tản văn mượt hơn nhé. Sau đây là chút nhận xét của mình về tản văn của bạn. Cảm ơn bạn đã lắng nghe.