Truyện Teen Hồi Ức Song Sinh - Maii

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by Mei668, Jul 13, 2025 at 2:15 PM.

  1. Mei668

    Messages:
    0
    HỒI ỨC SONG SINH

    Tác giả: Maii

    Thể loại: Truyện teen, Học đường, HE

    [​IMG]

    Văn Án

    Lê Minh Linh, một học sinh chuyển trường nhút nhát với nỗi ám ảnh quá khứ, lại sở hữu khả năng đặc biệt: Nhìn thấu những điều bất thường. Định mệnh đưa cô đến với Trần Duy Khang – "nam thần" hoàn hảo, ánh mặt trời của Minh Dương. Nhưng đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy, Minh bất chợt nhận ra một bóng tối lạnh lẽo, tàn nhẫn đang ẩn mình. Khang là người hoàn hảo, hay chỉ là một vỏ bọc. Liệu có điều gì đang được che giấu ở đây?

    [​IMG]
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Mei668

    Messages:
    0
    Chương 1: Ngày Đầu Chuyển Trường Của Linh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh nắng hè chói chang rải xuống từng vệt sáng qua khung cửa kính, nhưng với Lê Minh Linh, cái nóng oi ả của tháng sáu dường như chỉ làm tăng thêm sự ngột ngạt trong lòng. Chiếc vali nhỏ đặt ngay ngắn bên chân, cùng với chiếc ba lô vẫn còn nguyên nhãn hiệu trường cũ, là tất cả những gì cô mang theo đến trường nội trú tư thục Minh Dương. Ngôi trường mới toanh này, nổi tiếng với sự nghiêm ngặt và dàn học sinh ưu tú, là cơ hội để Linh bắt đầu lại, sau những ám ảnh từ vụ bắt nạt ở trường cũ.

    Minh Dương sừng sững trước mắt Linh như một pháo đài cổ kính, với cổng sắt rèn cao vút và những bức tường đá rêu phong. Khác hẳn với ngôi trường cũ ồn ào, hỗn tạp, nơi đây toát lên vẻ trang nghiêm, tĩnh lặng. Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. "Sẽ ổn thôi, Linh à," cô tự nhủ, giọng nói run rẩy tựa như một lời thì thầm trong gió.

    Bước chân Linh ngập ngừng trên con đường lát đá dẫn vào sân trường. Xung quanh, những nhóm học sinh mới đã tụ tập, ríu rít trò chuyện, ánh mắt lấp lánh sự háo hức và tò mò. Linh rụt rè nép mình vào một góc, cảm thấy mình lạc lõng như một chấm nhỏ giữa bức tranh đầy màu sắc. Tiếng cười nói, tiếng kéo vali lạo xạo dội vào tai cô, mỗi âm thanh như một mũi kim châm vào vết thương lòng vẫn chưa lành hẳn. Cô cố gắng tránh ánh mắt của những người xung quanh, cúi gằm mặt xuống. Ký ức về những lời trêu chọc, những cái đẩy vai, những ánh nhìn miệt thị lại ùa về. Linh siết chặt quai ba lô, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô tự hỏi, liệu ở đây mọi chuyện có khác không? Hay những kẻ bắt nạt vẫn sẽ tìm đến cô, như một cái bóng không thể rũ bỏ?

    Sau một hồi loay hoay tìm kiếm, Linh tìm đến phòng giáo vụ theo hướng dẫn trong thư báo nhập học. Cô rụt rè gõ cửa, và một giọng nói ấm áp mời cô vào. Cô giáo chủ nhiệm, với mái tóc búi cao gọn gàng và nụ cười hiền hậu, đang ngồi sau bàn làm việc.

    "Chào em, Minh Linh," cô giáo mỉm cười thân thiện. "Vào đi em, cô đã chờ em rồi."

    Linh khẽ cúi đầu chào, tim vẫn đập thình thịch. "Em chào cô ạ."

    "Em cứ tự nhiên nhé," cô giáo nói, ánh mắt ấm áp. "Em đến từ Hải Phòng đúng không? Chuyến đi có vất vả không?"

    Linh khẽ lắc đầu. "Dạ, cũng không ạ. Xe chạy êm lắm cô."

    Cô giáo gật gù, nụ cười vẫn giữ trên môi. "Tốt. Hành lý của em có thể để tạm ở đây. Lát nữa cô sẽ nhờ người mang về phòng ký túc xá giúp em." Cô ngừng lại một chút, quan sát Linh. "Cô biết là chuyển trường có thể hơi khó khăn, đặc biệt là đến một môi trường nội trú như Minh Dương. Em có mong muốn gì khi đến đây không?"

    Linh siết chặt hai bàn tay, rồi khẽ ngẩng đầu. "Dạ.. em chỉ mong.. được học tập yên ổn ạ. Và.. em cũng mong có thể tìm thấy những người bạn tốt." Giọng cô nhỏ dần ở cuối câu.

    Cô giáo mỉm cười nhẹ nhàng, như thấu hiểu những lo lắng ẩn sâu trong lời nói của Linh. "Em yên tâm. Minh Dương là một môi trường rất tốt. Các bạn học sinh ở đây đều rất năng động và thân thiện. Cô tin em sẽ sớm hòa nhập thôi." Cô giáo nhìn đồng hồ. "Bây giờ chúng ta cùng đến lớp nhé. Tiết học đầu tiên sắp bắt đầu rồi."

    Sự quan tâm nhẹ nhàng của cô giáo, cùng với ánh mắt động viên, đã xoa dịu phần nào sự căng thẳng trong Linh. Cô cảm thấy một chút nhẹ nhõm, như thể gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ.

    Linh bước theo cô giáo, cảm giác hồi hộp dâng trào. Khi đến trước cánh cửa phòng học, tiếng ồn ào bên trong chợt im bặt. Cô giáo đẩy nhẹ cánh cửa gỗ nặng nề, tiếng cọt kẹt của bản lề cũ kỹ như kéo mọi ánh mắt đổ dồn về phía Linh. Cả lớp đã ngồi gần đủ.

    "Cả lớp, đây là Lê Minh Linh, bạn học sinh mới của chúng ta," cô giáo giới thiệu với giọng nói rõ ràng, ấm áp. "Linh, em hãy giới thiệu một chút về bản thân mình cho các bạn biết nhé."

    Linh cứng đơ người. Hàng chục ánh mắt, từ tò mò đến thờ ơ, đang đổ dồn về phía cô. Ký ức về những lần đứng trước đám đông ở trường cũ lại ùa về, khiến cô rụt rè co mình lại. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nói rõ ràng nhất có thể.

    "Chào.. chào các bạn," Linh lí nhí, giọng cô run rẩy. "Mình là Lê Minh Linh." Cô ngập ngừng, cảm thấy tim mình đập liên hồi. Ánh mắt cô lướt qua một lượt, rồi nhanh chóng dừng lại ở đôi giày của mình. "Mình.. mình mới chuyển đến từ Hải Phòng." Cô cố gắng nói thêm, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại. Mất vài giây sau, Linh mới có thể thốt ra câu cuối cùng, gần như không nghe thấy: "Rất mong được.. làm quen với mọi người."

    Cô giáo mỉm cười nhẹ nhàng, như thấu hiểu sự căng thẳng của Linh. "Cảm ơn em, Linh. Các em hãy giúp đỡ Linh làm quen với môi trường mới nhé." Cô giáo quay sang Linh. "Minh Linh, cô đã sắp xếp chỗ ngồi cho em ở bàn cuối, cạnh bạn Trần Duy Khang. Khang là một học sinh rất giỏi và ngoan, chắc chắn sẽ giúp đỡ em rất nhiều trong thời gian tới."

    Linh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm kiếm theo hướng tay cô giáo chỉ. Ở bàn cuối, cạnh cửa sổ, một chàng trai đang mỉm cười thân thiện với cô. Mái tóc đen hơi rối, đôi mắt sáng, cùng nụ cười điềm đạm khiến gương mặt anh toát lên vẻ hiền lành, dễ gần.

    Linh rụt rè bước về phía bàn học. Mỗi bước chân của cô đều như nặng hơn hàng cân chì, nhưng khi đến gần, Khang khẽ dịch ghế sang một bên, tạo thêm không gian cho cô. Anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy sự khuyến khích.

    "Chào cậu, tớ là Khang," anh thì thầm, giọng nói trầm ấm và dễ nghe.

    Linh cúi đầu, đặt chiếc ba lô xuống ghế rồi ngồi vào chỗ của mình. "Chào.. chào cậu," cô lí nhí, khuôn mặt đã đỏ bừng. Sự lo lắng vẫn còn đó, nhưng nụ cười của Khang như xua đi một phần nào sự ngột ngạt. Anh ta không hề tỏ vẻ khó chịu hay phán xét, trái lại, còn rất tự nhiên và thân thiện.

    Cả buổi học đầu tiên, Linh gần như không dám ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Cô cắm cúi ghi chép, nhưng thỉnh thoảng, sự tò mò vẫn thôi thúc cô khẽ liếc nhìn. Căn phòng rộng rãi, với những dãy bàn ghế gỗ sẫm màu được sắp xếp ngay ngắn. Ánh nắng từ ô cửa sổ lớn rọi vào, làm nổi bật những hạt bụi li ti nhảy múa trong không khí. Phía trên bảng đen, những dòng chữ viết tay ngay ngắn của cô giáo vẫn còn đó. Xung quanh, các bạn học sinh đang say sưa lắng nghe bài giảng hoặc chăm chú ghi chép. Có bạn thì cắn nhẹ đầu bút, suy nghĩ; có bạn lại khẽ gật gù khi hiểu ra vấn đề. Một vài ánh mắt hiếu kỳ vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Linh, nhưng phần lớn đều quay lại với bài học. Cô cảm thấy ánh mắt của Khang lướt qua cô vài lần. Mỗi khi cô loay hoay không biết bài tập, Khang sẽ khẽ đẩy quyển sách của mình sang, hoặc chỉ tay vào những phần quan trọng mà không cần cô phải hỏi. Sự giúp đỡ của cậu ấy nhẹ nhàng, không gây chú ý, khiến Linh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

    Khi chuông báo giờ giải lao vang lên, cả lớp ồn ào đứng dậy. Khang quay sang nhìn Linh. "Cậu có muốn đi xem canteen không? Tớ có thể chỉ đường cho cậu."

    Linh ngập ngừng. Cô vốn đã quen với việc ăn trưa một mình. "À.. tớ.."

    "Không sao đâu," Khang mỉm cười trấn an. "Mọi người ở đây đều thân thiện cả. Cậu đừng lo lắng quá."

    Nhìn ánh mắt chân thành của Khang, Linh cảm thấy một tia hy vọng len lỏi. Có lẽ, đây thực sự là một khởi đầu mới. Có lẽ, ở đây, cô sẽ không còn phải đơn độc.
     
    Last edited by a moderator: Jul 13, 2025 at 2:38 PM
  4. Mei668

    Messages:
    0
    Chương 2: Những người bạn mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ giải lao. Tiếng chuông vang lên như một tín hiệu giải thoát, khiến cả lớp ồ ạt đứng dậy. Linh vẫn còn hơi ngập ngừng, cảm giác lúng túng khi mọi người xung quanh bắt đầu rời khỏi chỗ. Cậu ấy đưa mắt nhìn Khang, và đúng lúc đó, Khang quay sang cô.

    "Cậu có muốn đi xem canteen không? Tớ có thể chỉ đường cho cậu," Khang đề nghị, nụ cười vẫn ấm áp như ban nãy.

    Linh ngập ngừng. Cô vốn đã quen với việc ăn trưa một mình, nép vào một góc khuất nào đó ở trường cũ để tránh mọi ánh nhìn. Ý nghĩ đi cùng Khang, dù chỉ là đến canteen, cũng khiến cô cảm thấy một chút lo lắng. "À.. tớ.."

    "Không sao đâu," Khang mỉm cười trấn an. "Mọi người ở đây đều thân thiện cả. Cậu đừng lo lắng quá." Anh đứng dậy, nhường lối cho Linh, và kiên nhẫn chờ đợi.

    Nhìn ánh mắt chân thành của Khang, Linh cảm thấy một tia hy vọng len lỏi. Có lẽ, đây thực sự là một khởi đầu mới. Có lẽ, ở đây, cô sẽ không còn phải đơn độc. Linh gật đầu nhẹ. "Ừm.. được thôi."

    Họ cùng nhau bước ra khỏi lớp. Hành lang Minh Dương rộng rãi và thoáng đãng, khác hẳn với sự chật chội ở trường cũ của Linh. Từng nhóm học sinh đi lại, cười nói rộn ràng, nhưng không ai để ý quá nhiều đến cô, hoặc ít nhất là cô cảm thấy vậy. Khang điềm đạm bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ cho Linh thấy những khu vực khác của trường: Phòng thư viện rộng lớn với những kệ sách cao vút, sân thể thao xanh mướt, hay khu vườn đá zen tĩnh lặng.

    "Canteen ở phía cuối dãy này," Khang vừa nói vừa chỉ tay. "Đồ ăn ở đây khá ổn đấy, cậu muốn thử món gì không?"

    Khi họ bước vào canteen, một không gian rộng lớn và sáng sủa hiện ra. Hương thơm của đủ loại thức ăn quyện vào nhau, làm bụng Linh khẽ réo. Canteen đông đúc, nhưng không quá ồn ào. Các bạn học sinh xếp hàng mua đồ ăn, trò chuyện rôm rả.

    "Tớ đi lấy khay, cậu cứ tìm chỗ ngồi trước nhé," Khang nói, rồi nhanh chóng hòa vào dòng người.

    Linh rụt rè tìm một chiếc bàn trống ở góc khuất. Cô ngồi xuống, khẽ thở phào. Đột nhiên, một giọng nói vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của cô.

    "Ồ, đây chẳng phải là học sinh mới sao?"

    Linh ngẩng đầu lên. Trước mặt cô là ba cô gái, ăn mặc khá sành điệu và có vẻ ngoài tự tin. Cô gái đứng giữa, với mái tóc xoăn nhẹ và đôi môi đỏ tươi, nhìn Linh bằng ánh mắt dò xét.

    "Mình là Trần Thu Thảo, hội trưởng câu lạc bộ thời trang," cô gái nói, giọng điệu có chút vẻ kiêu kỳ. "Cậu là Lê Minh Linh đúng không? Nghe nói cậu được xếp ngồi cạnh Khang?"

    Linh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt của Thảo và hai cô bạn kia không hề thiện cảm, mà thay vào đó là sự tò mò pha lẫn vẻ đánh giá. Chúng nhắc cô nhớ đến những gương mặt quen thuộc ở trường cũ – những kẻ đã từng khiến cuộc sống của cô trở thành địa ngục. Linh chỉ biết gật đầu, không thốt nên lời.

    "Vậy ra là thật," một cô gái khác, có vẻ ngoài sắc sảo hơn, nói thêm. "Được ngồi cạnh Khang là vinh dự đó. Cậu có vẻ hơi nhút nhát nhỉ?"

    Câu nói này, tưởng chừng vô hại, lại đâm thẳng vào nỗi sợ hãi bấy lâu của Linh. Cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, và những ngón tay siết chặt lấy nhau dưới gầm bàn. Linh cúi gằm mặt xuống, cố gắng lờ đi những lời nói ấy, mong sao họ sẽ bỏ đi.

    "Thôi nào, đừng làm khó bạn ấy," Thu Thảo nói, nhưng giọng điệu vẫn mang vẻ chế giễu hơn là quan tâm. "Minh Dương khác với những nơi khác. Chúng ta cần sự hòa đồng, đúng không?" Cô ta liếc nhìn Linh một cái, nụ cười nửa miệng khiến Linh thấy khó chịu.

    Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên. "Thảo, các cậu đang làm gì ở đây vậy?"

    Linh ngẩng đầu. Khang đang đứng đó, tay cầm hai khay đồ ăn, ánh mắt nhìn thẳng về phía nhóm của Thu Thảo. Vẻ mặt anh không có gì là tức giận, nhưng lại toát lên sự điềm tĩnh và kiên định, khiến Thu Thảo hơi chùn bước.

    "À.. Khang," Thu Thảo thoáng giật mình. "Bọn tớ chỉ là đang chào hỏi bạn mới thôi mà. Cậu biết đấy, Minh Linh có vẻ hơi.. nhút nhát một chút."

    Khang nhìn Linh, rồi lại nhìn Thu Thảo. "Cảm ơn ý tốt của các cậu. Nhưng Linh là bạn cùng bàn với tớ, có gì tớ sẽ hướng dẫn cậu ấy." Anh nói một cách nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát, khiến nhóm của Thu Thảo không thể nói thêm lời nào.

    Thu Thảo khẽ bĩu môi, nhưng cũng không dám làm gì hơn. "Thôi được rồi. Bọn tớ đi trước đây." Cô ta lườm Linh một cái thật nhanh rồi cùng hai cô bạn bỏ đi.

    Khang đặt hai khay đồ ăn xuống bàn, một khay đẩy về phía Linh. "Cậu không sao chứ?" Anh hỏi, giọng điềm đạm.

    Linh khẽ lắc đầu, vẫn còn chút run rẩy. "Tớ.. tớ không sao." Cô cảm thấy biết ơn Khang vô cùng. Nếu không có cậu ấy, cô không biết mình sẽ phải đối mặt với tình huống đó như thế nào.

    "Cậu đừng để ý những gì họ nói," Khang tiếp tục, giọng vẫn bình thản. "Họ chỉ là hơi tò mò một chút thôi."

    Đúng lúc này, từ phía xa, có tiếng gọi lớn. "Khang! Bọn tớ ở đây này!"

    Linh ngẩng đầu lên. Một cô gái với mái tóc ngắn cá tính và một cậu bạn cao ráo, dáng vẻ năng động đang vẫy tay về phía Khang. Khang khẽ gật đầu đáp lại. Hai người họ nhanh chóng tiến về phía bàn của Linh và Khang, trên tay cũng là những khay đồ ăn đầy ắp.

    "Chà, hotboy Trần Duy Khang của trường trung học Minh Dương hôm nay lại đi ăn chung với bạn nữ cơ đấy," cô gái tóc ngắn trêu chọc, nụ cười rạng rỡ.

    Khang khẽ cười. "Thế cậu không phải là nữ sao, Dương?"

    Cô gái bĩu môi, rồi quay sang Linh, chìa tay ra một cách thân thiện. "Chào Linh, tớ là Dương, bạn cùng lớp với cậu nè. Rất vui được làm quen, Cậu khá là đặc biệt đó!" Giọng Dương ấm áp và cô nháy mắt với Linh, ở cô toát lên sự năng động và thân thiện nhiệt tình.

    Linh hơi bất ngờ trước sự chủ động của Dương, nhưng cũng đưa tay ra bắt lấy. "Chào Dương, tớ cũng vậy."

    "Còn tớ là Huy, bạn của Dương và Khang. Cũng rất vui được biết cậu!" Cậu bạn cao ráo bên cạnh Dương nói thêm, nụ cười tươi roi rói.

    "À đúng rồi," Khang chen vào, đặt tay lên vai Huy. "Đây là Dương và Huy, hai người bạn thân của tớ. Cậu đừng nghe các cậu ấy nói linh tinh. Bọn tớ chơi với nhau từ nhỏ."

    Linh mỉm cười đáp lại, cảm giác căng thẳng ban nãy chợt tan biến đi phần nào. Việc có thêm hai người bạn mới ngồi cùng bàn, trò chuyện một cách tự nhiên, khiến buổi trưa đầu tiên ở Minh Dương không còn đáng sợ như cô tưởng.
     
  5. Mei668

    Messages:
    0
    Chương 3: Cái Bóng Cũ và Tia Sáng Lạ Thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày đầu tiên ở Minh Dương trôi qua một cách nhẹ nhàng hơn Linh tưởng. Có Khang ở bên cạnh, mọi thứ dường như bớt đáng sợ hơn rất nhiều. Cậu ấy luôn kiên nhẫn giải thích những quy định của trường, chỉ đường đến các phòng học, và thậm chí còn giúp Linh làm quen với thời khóa biểu mới. Sự hiện diện của Khang, cùng với sự thân thiện cởi mở của Dương và Huy, đã tạo nên một "vùng an toàn" nhỏ bé cho Linh giữa môi trường hoàn toàn xa lạ.

    Buổi trưa ở canteen từ đó trở thành khoảng thời gian mà Linh ít cảm thấy lo lắng nhất. Cô không còn phải tìm một góc khuất để ăn một mình nữa. Thay vào đó, cô ngồi cùng bàn với Khang, Dương và Huy. Dương luôn là người khuấy động không khí bằng những câu chuyện hài hước về cuộc sống ở trường nội trú, về những bài kiểm tra khó nhằn hay những hoạt động ngoại khóa sôi nổi. Huy thì điềm tĩnh hơn, nhưng cũng rất dễ mến, thỉnh thoảng lại đưa ra những nhận xét dí dỏm khiến cả bọn bật cười.

    Linh, dù vẫn còn rụt rè, cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn một chút. Cô kể về những cuốn sách mình yêu thích, về thành phố biển Hải Phòng nơi cô lớn lên. Khang luôn lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại đặt những câu hỏi khơi gợi, khiến Linh cảm thấy được tôn trọng và quan tâm. Cậu ấy không bao giờ thúc ép cô phải cởi mở, chỉ đơn thuần là tạo một không gian thoải mái để Linh tự nhiên thể hiện mình.

    "Linh này, cậu có định tham gia câu lạc bộ nào không?" Dương hỏi một hôm, khi cả nhóm đang ăn kem sau giờ học. "Trường mình có nhiều câu lạc bộ hay lắm đó! Câu lạc bộ Nghệ thuật, Câu lạc bộ Sách, Câu lạc bộ Báo chí.."

    Linh lắc đầu nhẹ. "Tớ.. tớ chưa nghĩ tới." Cô vẫn còn sợ hãi việc phải đối mặt với nhiều người.

    "Thôi nào," Dương khuyến khích. "Tham gia câu lạc bộ sẽ giúp cậu làm quen được nhiều bạn hơn. Hay cậu thử đến Câu lạc bộ Sách xem sao? Tớ thấy cậu rất thích đọc mà."

    Khang nhìn Linh, ánh mắt đầy sự động viên. "Đúng đấy, Linh. Cậu cứ thử đến xem sao. Không thích thì thôi mà."

    Sự khích lệ từ Khang và Dương khiến Linh suy nghĩ. Có lẽ, đây là lúc cô nên thử vượt qua giới hạn của bản thân. "Để tớ.. tớ thử xem sao," cô nói khẽ, cảm thấy một chút hào hứng len lỏi.

    Cuộc sống mới của Linh dần đi vào quỹ đạo. Cô không còn giật mình mỗi khi có ai đó gọi tên, không còn tránh né ánh mắt của mọi người. Thỉnh thoảng, cô vẫn bắt gặp ánh mắt của Thu Thảo và nhóm bạn của cô ta liếc nhìn từ xa, nhưng giờ đây, có nhóm của Khang bên cạnh, Linh không còn cảm thấy cô đơn hay sợ hãi nữa. Cô biết mình có những người bạn thật sự.

    Tuy nhiên, sự bình yên này không kéo dài. Một buổi chiều, khi Linh đang đi bộ đến thư viện để tìm tài liệu cho bài tập Lịch sử, cô bất ngờ nghe thấy những tiếng xì xào từ phía sau lưng.

    "Kìa, con nhỏ mới được Khang bảo kê đấy!"

    "Trông nó yếu ớt thế mà cũng dám bám lấy hotboy của trường."

    Linh cứng người lại. Giọng nói đó, đầy vẻ miệt thị và chế giễu, không ai khác chính là của Trần Thu Thảo. Cô không cần quay lại cũng biết, Thu Thảo và nhóm bạn của cô ta đang ở ngay phía sau. Linh vội vàng bước nhanh hơn, cố gắng lờ đi những lời nói ấy. Cô hít sâu, cố gắng giữ nhịp thở đều, mong sao có thể nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của họ. Nhưng rồi, một giọng nói khác, nghe có vẻ nam tính và đầy khinh thường, vang lên.

    "Mấy đứa yếu đuối như mày thì chỉ biết núp váy người khác thôi!"

    Linh giật bắn mình. Lần này, không chỉ là những lời xì xào, mà là một lời lẽ trực tiếp, tấn công vào điểm yếu nhất của cô. Cô cảm thấy trái tim mình thắt lại, và nỗi sợ hãi cũ trỗi dậy mạnh mẽ, dữ dội hơn bao giờ hết. Bàn tay Linh run rẩy, những ký ức kinh hoàng từ trường cũ lại ùa về như một cơn sóng dữ, nhấn chìm cô trong sự bất lực. Hình ảnh những nụ cười chế nhạo, những ánh mắt lạnh lùng, những cú đẩy bất ngờ, tất cả hiện lên rõ mồn một. Cô không dám quay lại, chỉ biết cắm đầu chạy, đôi chân như muốn khuỵu xuống, mong sao có thể thoát khỏi những giọng nói đáng sợ ấy, thoát khỏi cái bóng của quá khứ đang bám riết lấy mình.

    Cô không biết mình đã chạy đi đâu, chỉ biết rằng khi dừng lại, cô đang ở một góc khuất của sân sau trường, nơi ít người qua lại, bị che khuất bởi hàng cây cổ thụ già cỗi. Linh dựa vào bức tường lạnh lẽo, thở dốc, từng hơi thở đứt quãng mang theo vị mặn của nước mắt. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, nhòe đi tầm nhìn. Liệu cô có thật sự thoát khỏi cái bóng của quá khứ? Hay Minh Dương cũng sẽ trở thành một địa ngục khác, nơi cô lại phải chịu đựng những sự bắt nạt không ngừng nghỉ? Linh tự hỏi, tại sao cô lại phải trải qua những điều này một lần nữa? Cảm giác tuyệt vọng, cô đơn bao trùm lấy cô, khiến cô muốn biến mất khỏi thế giới này.

    Linh không biết mình đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết khi bình tĩnh lại, trời đã nhá nhem tối. Cô phải về phòng ký túc xá trước giờ giới nghiêm. Linh đứng dậy, đôi chân vẫn còn hơi run rẩy. Cô quyết định đi đường vòng, tránh những con đường chính nơi có thể gặp lại nhóm của Thu Thảo.

    Khi đi ngang qua khu nhà học cũ, nơi thường được dùng cho các hoạt động ngoại khóa buổi tối, Linh vô tình thấy một bóng người quen thuộc ở một góc tối, khuất sau những bụi cây rậm rạp. Đó là Khang. Cậu ấy đang đứng quay lưng lại với cô, một mình, và cái cách cậu ấy đứng, lặng lẽ và bất động, có gì đó rất khác thường.

    Linh nấp sau một thân cây lớn, không dám phát ra tiếng động. Cô thấy Khang khẽ run rẩy, rồi cậu ấy từ từ quay người lại. Ánh mắt anh ta lúc đó.. không còn sự điềm đạm, ấm áp thường ngày mà Linh vẫn biết. Thay vào đó là một sự lạnh lùng, tàn nhẫn đến đáng sợ. Đôi mắt ấy không phải của Khang – ít nhất không phải Khang mà cô quen thuộc. Nó sắc lẻm, rỗng tuếch, như thể đang nhìn xuyên thấu mọi thứ, không chút cảm xúc.

    Một thoáng bạo lực lướt qua trên gương mặt Khang. Môi cậu ấy mím chặt, hàm răng nghiến vào nhau, và một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong đáy mắt. Khoảnh khắc đó chỉ kéo dài trong tích tắc, đủ để Linh cảm nhận được một luồng khí lạnh rợn người chạy dọc sống lưng, rồi ánh mắt đó nhanh chóng trở lại vẻ bình thường. Gương mặt Khang lập tức trở về trạng thái điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng lại toát lên sự mệt mỏi, và cậu ấy đưa tay xoa thái dương, như thể vừa trải qua một cơn đau đầu dữ dội.

    Linh hoảng hốt, trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người hoàn hảo đó.. liệu có phải chỉ là một vỏ bọc? Cái vẻ ngoài điềm đạm, lịch thiệp mà mọi người đều ngưỡng mộ, có phải chỉ là một lớp mặt nạ che giấu một điều gì đó kinh hoàng bên trong? Linh chưa bao giờ chứng kiến một sự thay đổi nhanh chóng và đáng sợ đến vậy.

    Tối hôm đó, Linh trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh Khang với hai dáng vẻ khác nhau cứ ám ảnh cô. Ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn ấy, nó không giống sự độc ác cô từng thấy ở những kẻ bắt nạt. Nó mang một vẻ gì đó khác lạ, đầy bí ẩn, khiến Linh vừa tò mò, vừa bất an. Cô không dám kể cho ai nghe, không phải vì sợ hãi Khang, mà vì cảm giác bất thường, khó hiểu về điều mình vừa chứng kiến. Linh cảm thấy một sự nghi ngờ len lỏi trong lòng, một sự tò mò pha lẫn chút sợ hãi về con người thật của Khang. Cậu ấy là người đã giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng hình ảnh đó lại khiến cô rùng mình.

    Liệu Khang có đang che giấu điều gì đó? Và cái dáng vẻ lạnh lùng, bạo lực kia.. là gì? Linh không ngừng suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích. Những ngày tiếp theo, Linh bắt đầu để ý Khang nhiều hơn. Cô quan sát cử chỉ, ánh mắt của cậu ấy, cố gắng tìm ra những dấu hiệu dù là nhỏ nhất của sự thay đổi. Khang vẫn là Khang hiền lành, điềm đạm mà cô biết. Cậu ấy vẫn nhiệt tình giúp đỡ cô, vẫn trò chuyện vui vẻ với Dương và Huy. Nhưng Linh, với sự nhạy bén của một người từng trải qua nhiều tổn thương, cảm thấy một sự khác biệt tinh tế. Có những lúc, Khang thoáng lơ đãng, ánh mắt xa xăm, như thể tâm trí đang ở một nơi rất xa. Đôi khi, cậu ấy lại khẽ nhíu mày, như đang chống lại một cơn đau đầu vô hình.

    Một lần, khi cả nhóm đang làm bài tập nhóm ở thư viện, Khang đột nhiên ngừng viết, tay cầm bút khẽ run lên. Linh ngồi cạnh cậu ấy, khẽ liếc nhìn. Cô thấy Khang nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra. Ánh mắt Khang khi đó, dù chỉ thoáng qua, nhưng lại có một sự lạnh lẽo, xa lạ khiến Linh giật mình. Cảm giác đó chỉ kéo dài trong tích tắc, rồi ánh mắt Khang lại trở về vẻ bình thường. Cậu ấy tiếp tục viết, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

    "Khang, cậu ổn chứ?" Linh không kìm được mà hỏi khẽ.

    Khang hơi giật mình, quay sang nhìn Linh. "À.. tớ ổn mà. Chắc tại hơi mệt chút thôi." Cậu ấy mỉm cười trấn an, nhưng Linh cảm thấy nụ cười đó có gì đó gượng gạo, không tự nhiên như mọi khi.

    Dương và Huy không để ý đến khoảnh khắc đó, vẫn đang mải mê thảo luận về bài tập. Chỉ có Linh, với sự nhạy bén đặc biệt của một người từng trải qua nhiều tổn thương, mới nhận ra những dấu hiệu bất thường ấy. Cô bắt đầu nghi ngờ rằng có điều gì đó sâu sắc hơn đang diễn ra bên trong Khang, điều mà cậu ấy đang cố gắng che giấu khỏi mọi người.

    Linh nhìn ra ngoài cửa sổ thư viện, màn đêm đã buông xuống. Những ánh đèn của trường Minh Dương lấp lánh như những vì sao, nhưng trong lòng cô, một cảm giác hoài nghi và bất an đang lớn dần. Cô biết, cuộc sống ở Minh Dương sẽ không còn là những ngày bình yên như ban đầu nữa. Một hành trình mới, đầy những bí ẩn chưa được giải đáp, đang chờ đợi cô và Khang.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...