Đã lâu lắm rồi không đặt bút viết Nhật ký! Mình là người khá là tự ti, mình chả nhìn thấy điểm nào nổi bật ở bản thân mình cả. Mình học hành cũng không chăm chỉ, không xinh đẹp, không giỏi giang, mình chỉ là một đứa bình thường. Ngày mình còn nhỏ ba mẹ cho mình ở Hà Đông cùng ông bà, dưới sự dạy dỗ của ông nội, mình biết đọc tính rất nhanh, cực thích đọc sách, trong trí nhớ, sách lớp 6 của em họ mình, mình hồi đó đã lôi ra đọc hết, sau này xảy ra nhiều chuyện, xa gia đình nên cấp 1 ba mẹ đưa mình về trên quê học, đương nhiên học ở quê và ở thành phố là hai môi trường hoàn toàn khác nhau, mình thấy mình cũng chỉ bình thường như bao người, hồi lớp 5 mình tham gia thi vở sách chữ đẹp, nói sao tham gia thì mình không phấn đấu gì đâu, cô thấy viết chữ đẹp, rồi nhà trường cử tham gia thôi, mình được giải nhì huyện, ba mẹ mình cũng chả bao giờ nói với mình con giỏi hay làm sao, ngày đó mình cũng vui, nhưng nó không có làm cho mình trở nên đặc biệt hơn, ít nhất là so với mình. Em trai mình sau nó nối tiếp mình, cũng thi rồi nó giành nhất huyện luôn nó đặc biệt trong mắt mình, con trai mà, đỉnh quá ý chứ. Rồi mình vào cấp 2, trường cũng thi vở sạch chữ đẹp, kiểu cấp trường, tạo động lực cho học sinh này kia, có lòng tốt giúp đỡ bạn bè cho bạn mượn vở, nên môn không có vở nộp, và cái kết mình chép vở mới lòi con mắt, đương nhiên chép không đủ được, nên mình được giải khuyến khích thôi. Hồi lớp 7 khi bức xúc thầy giáo đánh học sinh chỉ vì không thích nó, mình đã làm đơn lên nhà trường đòi đổi giáo viên, những đứa lớp mình hồi đó nói hay, nhưng tới khi làm thì chỉ có một mình mình. Đương nhiên không đoàn kết, mình không đổi được thầy, thua thảm hại, mình còn bị thầy trả thù bằng cách đánh hạnh kiểm trung bình khi học lực giỏi, thực ra lớn rồi thì thấy đôi khi thầy đánh cũng chỉ tính là dạy dỗ học sinh thôi. Hồi đó nông nổi quá mà. Sau vụ đó, mình chuyển trường, lớp 8, mình học ở trường xã khác. Mình khá bướng, tính thì như con trai, nên bọn trong lớp không ai thích cả, tẩy chay mình khá đông. Nhưng cũng kha khá đứa tán tỉnh, kiểu mới tới, của lạ, ai cũng quan tâm này kia. Mình không thích học cùng bọn trong lớp nên còn có thời gian bỏ học, trốn đi chơi, chống đối thầy cô, trẻ trâu lắm. Tuy lớp không thích mình nhưng tới giờ kiểm tra lại đoàn kết lạ lùng, bài kiểm tra của mình thường làm xong trước, tiết thầy chủ nhiệm, thầy để tự quản nên bài mình bao giờ cũng bay khắp lớp. Họ không thích mình nhưng họ thích bài kiểm tra của mình, và mình thì chả quan tâm thành tích, nên cũng chả bao giờ thái độ gì cả. Khi cả lớp không thích mình thì thầy chủ nhiệm mình luôn giúp đỡ mình, thật sự biết ơn thầy rất nhiều, nhờ có thầy nên em mới có thể học như thế. Không có thầy chắc em không nên người. Lớp 9 cô lịch sử chọn mình đi thi lịch sử, mình cũng chả thấy mình có năng khiếu hay điều gì đặc biệt cả, mình cứ đi thôi, vì cô đã đặt hy vọng nên mình có dành thời gian học lịch sử. Cảm ơn cô vì đã tin tưởng và chọn em❤️❤️ Mình may mắn được giải ba huyện, ba mẹ rất vui, mình chưa bao giờ nghĩ sẽ có giải về cả. Và trường mình còn là 5 năm trở lại mới có giải môn lịch sử. Lúc biết tin mình cứ nghĩ gia đình lừa mình để mình vui. Vì đề khoai lắm, mình không làm được nhiều, chỉ sợ cô buồn. Hôm sau tới lớp, bọn nó bàn tán làm gì có chuyện con Minh được giải, chắc nghe nhầm thôi, con Minh mà được giải á, chắc không có đâu... Lúc đó mình thấy đắng đắng ở cổ khi đã hy vọng thay đổi cách nhìn từ họ về mình, và đương nhiên hy vọng thì sẽ có thất vọng khi không được sự công nhận thôi. Lớn rồi thì mình nhận ra không thể thay đổi cách nghĩ của người khác về mình. Mà cũng đúng thôi, hư hỏng, bỏ học trốn tiết như mình đem giải về ngạc nhiên cũng phải. Khi thầy chủ nhiệm nói tên mình trước lớp, mình thấy đỡ tủi thân thật sự. Thầy của mình luôn nhìn mình theo một cách khác, có lẽ thầy biết mình cần sự giúp đỡ từ thầy. Mình thật sự biết ơn vì mình chuyển trường, ở trường mới thầy cô trừ những lúc mình không đi học, mình thấy thầy cô giảng rất hay, học sinh nắm được kiến thức cơ bản luôn trên lớp. Thực sự dạy như vậy mới là dạy ❤️❤️❤️ Mình đã học được rất nhiều điều từ ngôi trường cấp 2 sau 2 năm gắn bó. Mình thi lên cấp 3 xếp trong top 5 toàn khối, điểm mình không cao, chỉ là trường trên quê nên không thể so sánh với các tỉnh thành phố được, mình khi đó cũng chả thấy tự hào vì thấy có thể thi tốt hơn. Nhà trường xếp mình vào khối A, cô chủ nhiệm mình hồi đó có nói mình tham gia đội tuyển toán, nhưng mình biết trong lớp có nhiều đứa năng khiếu và thích học toán, mình chỉ học bình thường, giữa toán và lịch sử mình nghĩ lịch sử thích hơn, có thể đem lại may mắn cho mình nữa, nên mình chọn sử, nhà trường nói mình học khối A, thi khối C sẽ ảnh hưởng thành tích của mình nên đã khuyên mình từ bỏ. Và mình không thi sử nữa. Nhớ môn văn, hồi đó mình có bài kiểm tra trên lớp, tới hôm trả bài cô hỏi mình có sao chép hay lấy bài ở đâu không? Mình nói không, và đưa cho cô một quyển sổ tay nhỏ, trong đó là những mẩu chuyện ngắn, những đoạn văn rất hay mình sưu tầm được, một số mình tự viết, cô nói có năng khiếu, sau có bài còn được đọc lên trước lớp. Hồi đó chả thấy gì lạ cả, giờ nghĩ lại bị tự hào ý mình đã từng học như vậy. Lớp 11 mình vướng vào trận ốm thập tử nhất sinh, học hành đi xuống, mình ở nhà nhiều hơn tới lớp, đã có lần tưởng Diêm vương gọi rồi mà may có lũ bạn nó kéo về kịp, nên mình thi cử đều chả đâu vào đâu cả. Đó là khoảng thời gian mình thấy mình vô dụng nhất.. Rồi thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, lớp 12 thi đại học, ai cũng lao đầu vào học, mình cũng vậy, thấy năm 12 là năm mình học nhiều nhất, bằng từ bé tới lớn cộng lại. Mình thi khối C, học khối A và thi khối C. Điểm mình thấp hơn mình mong đợi, mình nộp nguyện vọng vào báo chí tuyên truyền, với luật- học viện phụ nữ Việt Nam, mình lọt luật, mình nghĩ không đỗ báo chí tuyên truyền, nhưng sau mình đỗ đợt bổ sung, cơ mà lúc đó mình nhập học trường kia rồi... Cuộc đời là những ngã rẽ, học đại học với các anh chị thật sự rất vuiii, mình được trải qua những cảm xúc chưa từng có. Nhưng du học là lựa chọn từ rất lâu trước kia của mình, nên mình vẫn quyết tâm đi, mình không nghĩ rằng nó lại khó khăn đến thế, mình học ngôn ngữ khá nhẹ nhàng, nhưng bước chân vào đại học, vốn là người không thích chủ động quen người khác, không bắt chuyện với người lạ, mình không thể hòa hợp với mọi người trong lớp, dù sau có chơi nhưng không có cùng chủ đề để nói chuyện, hơn nữa lớp mình học đều ít tuổi mình rất nhiều, nên việc có thể coi họ đồng trang lứa để nói chuyện là điều không thể. Vì trường top nên học sinh học rất giỏi và mình không thể so sánh thang điểm của mình với họ được. Toàn bộ người trong lớp đều là người Đài Loan và chỉ có mình là người nước ngoài thôi, nên điều hiển nhiên mình thiệt thòi hơn họ rất nhiều, phải nghe ngôn ngữ không phải không ngôn ngữ của mình, phải làm bài kiểm tra theo trình độ của họ, người ta sẽ không vì một mình mình là người nước ngoài mà ưu tiên mình, phải tự lực cánh sinh, vì họ không giống người Việt Nam, không có sự chủ động giúp đỡ ở đây. Tập làm quen với việc chủ động làm quen người khác, tập làm quen mặt dầy nhờ vả mọi người, tìm kiếm sự giúp đỡ từ mọi nơi, mình tự ái cao, và thực sự từ bé tới lớn người nhờ vả mình thì nhiều chứ mình chả nhờ ai việc gì cả. Mình không thích phiền người khác, vậy mà giờ đều phải làm quen, vì mình không hiểu, vì mình không biết, nên phải hỏi phải học người ta. Cố gắng rồi cố gắng, may mắn trường có khoa tiếng Việt, dưới sự giúp đỡ của bạn bè Việt Nam và cô giáo mình được tới phụ các em ý học tiếng Việt, ít ra nó làm mình cảm thấy mình có ích hơn, năm nay cũng năm hai rồi, mình còn quá nhiều thứ phải học. Mình trước kia nghĩ cứ học thôi, không học nổi thì tính cách khác, trong quá trình học rồi tìm kiếm ước mơ của mình. Giờ mình phát hiện những điều mình đạt được đều bởi vì mình thích. Mình nghĩ mình muốn viết truyện ngắn, đã lâu lắm rồi mình không thử đặt bút viết một câu chuyện, lại viết bằng tiếng Việt, nên việc đầu tiên mình làm hôm nay là viết lại những thành tích của chính mình. Trước mình không thấy có gì đáng tự hào cả, nhưng giờ mình thấy tự hào mình đã từng như vậy. Nó cũng là động lực để mình có thể cố gắng, mình không tin mình không làm được. Mình sẽ cố gắng từng ngày, tuy không thể bằng ai cả, nhưng để bản thân của hôm nay luôn tốt hơn hôm qua. Mình sẽ không đổ lỗi cho hoàn cảnh... Những gì mình đã đạt được, những gì mình đang cố gắng, và chỉ là đang đi tìm ước mơ cho bản thân mình mà thôi. ❣️ ~Đậu đậu~