[Bài Thơ] Hồi Ức - Catsamac

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Mr.K1610, 30 Tháng mười một 2018.

  1. Mr.K1610

    Bài viết:
    19
    HỒI ỨC

    Tự nhiên mình lại nhớ đến người xưa

    Khi bên mình gia đình đang trọn vẹn

    Nhiều lúc buồn cười, cuộc đời này biết bao lời ước hẹn

    Đến cuối đường.. mấy kẻ bước cùng nhau

    Người ta bảo rằng yêu là phải chấp nhận nỗi đau

    Là thứ tha, cùng vượt qua sóng gió

    Nhưng cuộc sống này đâu phải yêu nhau rồi để đó

    Anh thấy không, đến cuối cùng.. sau bao nhiêu sóng gió.. thì bọn mình cũng rời tay.

    .

    .

    .

    .

    Ngày anh đi cũng là ngày mưa bay

    Trời Sài Gòn tháng năm mưa âm ỉ

    Anh có nghe tiếng lòng em thủ thỉ

    "Anh hãy yên lòng, anh hãy cố bình an"

    Những tháng ngày yêu xa anh vẫn thường bảo ban

    "Em hãy vững tình yêu này em nhé

    Anh biết mình xa nhau nhưng trong lòng anh sẽ

    Yêu mãi một người - người ấy chính là em"

    Nhưng nào ngờ đang phút chốc bình yên

    Cơ gió lạ lại cuốn anh đi mất

    Có phải vì em hay vì anh chẳng thật

    Hay bởi vì.. tim người chật - đến nỗi chẳng thể chứa được em

    Khi xa anh quanh em chỉ màu đêm

    Đôi chân nhỏ dẫm dò trong bóng tối

    Anh biết không - đã bao nhiêu lần.. em tự mình xin lỗi

    Chẳng biết vì đâu, chỉ cố với anh về

    Lời chia li đã phủi sạch câu thề

    Vội buông tay.. anh bỏ mình em lại

    Chẳng quan trọng bây giờ em sợ hãi

    Cũng chẳng buồn, em có khóc hay không!

    Thế rồi em lại cố gắng đếm đong

    Nhớ đến anh, mối tình không trọn vẹn

    Nhưng anh ơi, có một người em chưa từng hứa hẹn

    Lại đứng chờ.. chỉ để.. lau nước mắt cho em.

    Người ta cũng chẳng buồn với hờn ghen

    Với những điều của em trong quá khứ

    Anh ta rất yêu em và sẵn sàng tha thứ

    Bảo vệ em trước sóng gió cuộc đời

    Em quyết định rồi em sẽ phải cố rời

    Buông bỏ đi anh, một người xa chẳng đáng

    Nhắm mắt lại để ngày mai trời sáng

    Em bằng lòng.. với một chữ.. phu thê.

    .

    .

    .

    .

    Giờ thì, anh cũng đã trở về

    Nhưng em đã là vợ ngoan, là mẹ

    Chẳng thể cùng anh, trắng đêm dài thỏ thẻ

    Em chẳng thể nào phụ bạc được chồng em

    Vậy thì sao anh lại không xem

    Chuyện bọn mình như một hồi ức đẹp

    Quá khứ đi qua thì anh đừng vội ép

    Chẳng thể được đâu, chẳng níu được ngày nào.

    .

    .

    .

    .

    Trời tháng năm, đỏng đảnh cơn mưa rào

    Nhưng thật sự, lòng em mưa đã tạnh

    Thấy ấm hơn và chẳng còn thấy lạnh

    Em đã yên bình, em hạnh phúc rồi anh!

    #CatSAMac
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười một 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...