Tiểu Thuyết Hồi Sinh Dưới Bầu Trời Cuba - Hanbuke

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Hanbuke, 7 Tháng mười hai 2024.

  1. Hanbuke

    Bài viết:
    4
    Tên truyện: Hồi sinh dưới bầu trời Cuba

    Tác giả: Hanbuke

    Thể loại: Tiểu thuyết



    Ảnh bìa:

    [​IMG]




    Link thảo luận (không bắt buộc) : [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hanbuke

    Văn án: Tiểu thuyết về 1 người nhíp ảnh đang bị xì trét được ông chủ cử đi đến cuba để tìm hiểu và đến cuba anh đã được chữa lành bởi người dân và khung cảnh nơi đây

    Mẫu trình bày (truyện 3 tới 10 chương)

    Nói đến trong cuốc này chắc ai cũng lẽ phải có một trong những thứ khiến bạn bận tâm, và dốc lòng hết mất, nhưng đôi lúc cũng không nhận được kết quả mà bạn mong muốn, và mong đợi hoặc đi lệch lại một điều mà đang muốn. Và trong cây truyện này nhân chính nhà chúng ta cũng đang mắc một vấn đề giống vậy. Hãy cũng theo chân nhân vật để xem hành trình mà cậu ra giải quyết tình trạng đó nhá
     
    Monkie thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2025
  2. Hanbuke

    Bài viết:
    4
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Nội dung chương 1)

    hồi1: Khời đầu bất ngờJ

    Khung cảnh chuyển đến 1 tòa sạn, hình ảnh mờ nhòa trong buổi chiều mây nơi ánh sáng chiều nhuốm màu cam vàng trên bầu trời, mũi lên cảm giác vừa bình bình u sầu. Những ánh mây lơ lửng trên cao, ánh sáng yếu ớt len qua làm mọi thứ như được phủ một lớp sương mờ ảo. Hình ảnh 1 chàng trai với gương mặt đượm vẻ u sầu ánh mắt anh như thể hiện 1 con người lười biếng không muốn làm 1 việc gì.

    Chàng trai ngồi thừ ra, ánh mắt tĩnh lặng về phía hoàng hôn qua tấm kính lớn. Chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Anh mày nhăn, nhìn màn hình. Một cái tên quen thuộc hiện đã lên – ông chủ. Sau một giây, anh nhấn nút nghe.

    "Tôi nghe đây," anh nói, giọng mệt mỏi. Ở đầu dây bên kia, giọng nói trầm ấm nhưng không có phần cứng cứng của ông chủ vang lên: "Bạn có biết mình đang làm gì không, Nam? Nhìn những bức ảnh gần đây của cậu bé, tôi không thấy chút sức sống nào cả. Áp lực đã ăn mòn cảm xúc của cậu, và điều đó đang thể hiện rõ ràng trong công vi

    Liam Nhé ch

    " Tôi chỉ cần thêm thời gian, tôi sẽ cải thiện được. Ông không cần phải! "

    " Đừng ngụy biện nữa, "ông chủ cắt ngang, giọng khẳng định." Tôi không nói thiếu sót cỏi. Tôi biết cậu tài năng, nhưng tài năng cũng cần sự nghỉ ngơi để tái sinh. Ở đây, tôi đã sắp xếp một nơi để bạn đến. Một nơi yên tĩnh, xa tất cả. Địa chỉ đã được gửi vào email của cậu. Đi ngay tối nay. "

    Liam Khắt môi, cảm thấy như đang bị ép buộc. Anh thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:

    " Tôi không cần nghỉ ngơi. Tôi chỉ muốn hoàn thành công việc này. "

    " Và tôi đang giúp cậu làm điều đó, "ông chủ trả lời, giọng vừa trầm trọng điều trị." Đây không phải là lựa chọn, Liam. Hãy coi đây là một cơ hội để lấy lại cân bằng. Nếu cậu cứ tiếp tục như thế này, hãy nghĩ ra những công việc mà cả chính cậu cũng sẽ buồn. "

    Lời nói ấy như một cú đấm thẳng vào lòng tự tôn của Liam. Anh muốn phản kháng, nhưng sâu thẳm, anh biết ông chủ nói không sai. Những đêm dài thức trắng, những bức ảnh mà chính anh cũng không còn cảm thấy tự hào – Tất cả đã cho thấy rằng anh đang đi vào ngõ cụt.

    " Được rồi, "Nam nói, giọng lười biếng." Tôi sẽ đi. Nhưng ông chắc chắn rằng điều này sẽ có ích chứ? "

    Ông chủ cười nhẹ, giọng nói lần đầu trở nên dịu dàng hơn:

    " Tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra. Nhưng tôi biết một điều: Thay đổi đôi khi là điều chúng ta cần nhất để tìm lại bản thân. Đi đi, Liam. Xin vui lòng liên hệ với tôi. "

    Cuộc gọi kết thúc. Nam đặt điện thoại xuống, ánh mắt vẫn còn lưỡng chất. Một nơi xa, một khởi đầu mới – liệu điều này thực sự mang lại câu trả lời mà anh đang tìm kiếm? Anh không biết. Nhưng ít nhất, anh sẽ thử.

    Hồi 2: Tiếp theo là ở đâu

    Khung cảnh chuyển đến sân bay, nơi dòng người đông đúc đang hoành tráng với hành lý và những tấm vé trên tay. Nam đứng lặng lẽ giữa đám đông, ánh mắt lười theo dõi màn hình hiển thị thông tin chuyến bay. Anh mệt mỏi kéo theo chiếc vali nhỏ, vừa bước qua cổng kiểm tra an ninh vừa phải một cách không

    Khi tấm vé máy bay trên tay anh hiện lên rõ ràng trước mắt, đôi lông mi của Liam nhẹ nhàng lại.

    " Cuba? "– Anh bất ngờ

    Cuba – một cái tên mũi nhọn hình ảnh những con đường cổ kính, âm nhạc sôi động, và những bãi biển trải dài bất tận. Nhưng đối với Liam, nơi đó chỉ là một cái tên xa lạ. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân đến vùng đất này, càng không nghĩ đây sẽ là nơi để" nghỉ yên và tái tạo "

    Anh

    " Tôi đang làm gì đây? "– Anh

    Trong đầu Nam,

    Nhưng anh vẫn bình tình

    Anh khẽ nhắm mắt,

    Một giấc ngủ của anh như trôi qua nhanh

    Thời gian trôi nhanh quá mức cuối cùng cũng kết 1 chuyến hành trình trên không trung của anh

    Chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay José Martí, Havana. Nam chậm rãi bước xuống, kéo theo chiếc vali nhỏ gọn. Không khí ở đây khác khẳng định những nơi anh từng đến – ấm áp, tự do khoáng chất, và thơm trong gió là hương vị mằn mặn của biển Caribe. Ánh nắng chói chang chiếu xuống nhà sân bay màu trắng tạo mọi t

    Anh vừa rời cổng đến thì điện thoại rung lên trong túi áo. Nam Thở dài, rút ra chiếc điện thoại gặp đời cũ mà anh đã dùng nhiều năm nay. Màn hình nhỏ hiển thị một hiện thị 1 số điện thoại quen thuộc tính – ông chủ. Anh liền nhấc máy:

    " Tôi nghe đây, "Nam nói, giọng pha chút mệt mỏi Giọng ông chủ vang lên:" Nam. Tôi nghĩ anh nên mua 1 chiếc điện thoại smart phone cho bản thân, chứ chiếc điện thoại của anh nó đã cũ rồi

    hồi 3: Gặp 1 con người mới?

    Chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay José Martí, Havana. Liam chậm rãi bước xuống, kéo theo chiếc vali nhỏ gọn. Không khí ở đây khác hẳn những nơi anh từng đến – ấm áp, tự do, và phảng phất trong gió là hương vị mằn mặn của biển Caribe. Ánh nắng chói chang chiếu xuống tòa nhà sân bay màu trắng tạo nên một khung cảnh rực rỡ nhưng xa lạ.

    Anh vừa rời khỏi khu vực đón khách thì điện thoại trong túi áo rung lên. Liam thở dài, rút chiếc điện thoại gập đời cũ mà anh đã trung thành sử dụng nhiều năm. Màn hình nhỏ hiện lên một cái tên quen thuộc – ông chủ. Anh nhấc máy.

    "Tôi nghe đây," Nam nói, giọng pha chút mệt mỏi.

    Giọng ông chủ vang lên, nửa trách móc nửa châm biếm:

    "Nam, cậu thực sự phải đổi điện thoại đấy. Chiếc cục gạch cậu đang dùng này khiến tôi phát bực mỗi lần muốn gọi cho cậu."

    Liam khẽ nhếch mép:

    "Chiếc điện thoại này vẫn hoạt động tốt. Và ông không gọi chỉ để chê nó, phải không?"

    Ông chủ bật cười:

    "Phải rồi, cậu luôn cố chấp. Nhưng dù sao thì tôi có tin vui cho cậu đây. Tôi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Có một người đang chờ cậu ở sân bay. Hướng dẫn viên bản địa. Anh ta sẽ giúp cậu làm quen với Cuba và hỗ trợ cậu trong thời gian ở đây."

    Liam nhíu mày, ánh mắt quét qua khu vực đông đúc:

    "Thực sự cần phải có người hướng dẫn sao? Tôi tự xoay xở được."

    "Liam, nghe tôi," ông chủ ngắt lời, giọng nghiêm túc. "Cậu đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Emilio là người tôi đã chọn kỹ, cậu ta rất đáng tin. Dáng cao gầy, tóc xoăn nhẹ, mặc áo sơ mi trắng và quần jeans. Cậu sẽ dễ dàng nhận ra."

    Liam lặng im, ánh mắt vẫn dõi qua dòng người tấp nập. Anh chợt nhận ra một chàng trai trẻ đang loay hoay phía trước. Tay cậu cầm một tấm bảng nhỏ với dòng chữ viết tay nguệch ngoạc: "Nam – Bienvenido a Cuba!"

    "Chờ đã.." – Nam nói qua điện thoại. "Tôi nghĩ tôi thấy rồi. Một người trông khá.. ngốc nghếch."

    Giọng cười của ông chủ vang lên:

    "Đúng, đó là cậu ta. Emilio. Hãy đi và gặp cậu ấy. Nhớ cư xử tốt, và hãy mở lòng hơn với những gì sắp tới."

    Liam cúp máy, ánh mắt vẫn nhìn về phía chàng trai trẻ đang loay hoay giữa sân bay. Emilio có một dáng vẻ hơi luộm thuộm, nhưng đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ của cậu ta khiến Liam không khỏi chú ý.

    Như nhận ra ánh mắt của Liam, Emilio mỉm cười, vẫy tay chào nhiệt tình.

    "Anh là Nam, đúng không?" – Emilio bước đến, giọng nói phấn khởi và nồng nhiệt. "Tôi là Emilio. Chào mừng anh đến Cuba!"

    Liam khẽ gật đầu, bắt tay Emilio với vẻ hơi dè dặt.

    "Chào Emilio," Nam nói, giọng trầm đều. "Có vẻ như chúng ta sẽ làm việc cùng nhau một thời gian."

    Emilio bật cười:

    "Không chỉ làm việc, mà còn là để khám phá. Hãy để tôi giúp anh tìm thấy những điều đặc biệt ở Cuba."

    Nam mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ. Tuy vậy, sự nhiệt tình của Emilio như một làn gió mới, khơi gợi chút tò mò trong anh. Chuyến đi này, có lẽ, sẽ là một khởi đầu thú vị hơn anh từng nghĩ.

    Emilio nhanh chóng cúi xuống cầm lấy vali của Liam, rồi mỉm cười rạng rỡ, giọng nói đầy nhiệt huyết:

    "Tôi sẽ đưa anh đến một nơi! Đi thôi!"

    Chưa kịp phản ứng, Nam đã bị Emilio nắm lấy cổ tay, kéo đi qua khu vực đón khách đông đúc. Bước chân của Emilio nhanh nhẹn, thậm chí có phần vội vã, trong khi Nam phải cố giữ nhịp để không bị tụt lại.

    "Này, chậm lại một chút!" – Nam nhíu mày, cảm thấy bất ngờ trước sự nhiệt tình quá mức của cậu hướng dẫn viên trẻ.

    "Không được, chúng ta không có thời gian để chần chừ đâu!" – Emilio quay lại, nụ cười tươi rói vẫn hiện trên môi. "Cuba không chờ đợi ai cả, anh bạn!"

    Cả hai rời khỏi khu vực sân bay và bước ra đường phố Havana. Những con đường rực rỡ sắc màu hiện ra trước mắt Nam, đầy sống động và hoàn toàn xa lạ. Emilio vẫn giữ chặt tay anh, dẫn đi qua những dòng xe cổ màu sắc rực rỡ – những chiếc xe hơi từ thập niên 50, vẫn lăn bánh chầm chậm trên mặt đường lát đá cũ kỹ.

    "Nơi này.. thật lạ lùng," – Nam lẩm bẩm, ánh mắt không ngừng quét qua khung cảnh xung quanh.

    Hai bên đường, những ngôi nhà với màu sơn loang lổ, ban công nhỏ xíu treo đầy chậu cây và dây phơi đồ tạo nên một khung cảnh vừa giản dị vừa cuốn hút. Người dân địa phương đứng nói chuyện rôm rả, tiếng cười vang vọng hòa lẫn với tiếng nhạc salsa phát ra từ những quán nhỏ ven đường.

    "Cuba không chỉ là một đất nước," – Emilio nói, vẫn kéo Nam qua đám đông. "Nó là một cảm giác. Anh phải sống, phải cảm nhận, để thấy được sự kỳ diệu nơi đây."

    Liam thoáng nhíu mày:

    "Vậy nơi cậu đang đưa tôi đến là đâu?"

    Emilio quay lại, nở nụ cười bí ẩn:

    "Cứ chờ đi. Anh sẽ thích nó."

    Cả hai tiếp tục len lỏi qua những con phố đông đúc. Nam bắt đầu cảm thấy một điều gì đó khác biệt. Dù bước chân vẫn mỏi mệt và đầu óc còn ngổn ngang suy nghĩ, anh không thể phủ nhận rằng bầu không khí của nơi này có gì đó đặc biệt – một sự sống động mà anh chưa từng trải qua.

    Emilio vẫn nắm chặt tay anh, như thể không để anh có cơ hội từ chối. Nam thở dài, nhưng trong lòng lại dấy lên chút tò mò. Liệu nơi mà Emilio đang đưa anh đến có thực sự mang lại cảm hứng mà anh đã đánh mất?

    Cuối cùng, Emilio dừng lại trước một con đường nhỏ dẫn đến một cảng biển nơi có những con tàu đánh bánh đang di chuyển. Những con sóng vỗ nhẹ vào bờ, tiếng sóng biển hòa với gió làm không gian thêm phần yên tĩnh. Dưới ánh nắng hoàng hôn, cảng biển dường như bị phủ lên một lớp vàng rực rỡ, phản chiếu ánh sáng của mặt trời. Những chiếc thuyền neo đậu, chao đảo nhẹ theo từng đợt sóng, tạo nên một khung cảnh thanh bình mà không hề có sự xô bồ của thành phố.

    Emilio buông tay Liam, đứng lại giữa lối đi, rồi quay lại nhìn anh với nụ cười dịu dàng.

    "Đây là nơi tôi muốn dẫn anh đến." – Emilio nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn. "Hãy thử hít thở bầu không khí ở đây và cảm nhận xem."

    Nam nhìn quanh, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nơi này. Những con sóng vỗ rì rào, từng cơn gió mát lướt qua, thổi bay nhẹ những sợi tóc rối trên đầu anh. Tầm mắt anh dừng lại trên những chiếc thuyền nhỏ, ánh sáng phản chiếu trên mặt biển như những viên ngọc lấp lánh. Không gian như hòa quyện giữa thiên nhiên và con người, yên bình đến lạ thường.

    Liam hít một hơi thật sâu, cố gắng cảm nhận mọi thứ xung quanh. Bầu không khí trong lành, mặn mà của biển cả, mùi muối biển thoang thoảng trong gió, và sự tĩnh lặng hiếm hoi giữa cuộc sống vội vã. Anh có thể cảm thấy sự bình yên đang len lỏi trong từng hơi thở của mình.

    "Cảm giác thế nào?" – Emilio hỏi, ánh mắt đầy tò mò.

    Nam vẫn im lặng, đôi mắt nhìn về phía xa xăm, nơi mặt trời đang từ từ lặn xuống phía chân trời. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong anh – như thể bầu không khí này đang làm dịu đi những căng thẳng trong lòng anh. Anh chưa từng cảm nhận sự bình yên như thế này trước đây, nơi mà mọi lo toan, áp lực dường như tan biến.

    "Nơi này.." – Nam nói, giọng anh nhẹ nhàng hơn, có chút suy tư. "Nơi này có vẻ như có thể mang lại những gì tôi cần."

    Emilio mỉm cười, nhìn vào biển cả bao la:

    "Đúng vậy, Nam. Đôi khi, chúng ta chỉ cần một chút thời gian để dừng lại và cảm nhận. Những gì cậu đang tìm kiếm có thể đã ở đây, ngay trong khoảnh khắc này. Chỉ cần cậu mở lòng, mọi thứ sẽ đến."

    Nam không nói gì thêm, chỉ đứng đó, để gió biển và không gian yên bình làm sạch đi tâm trí anh. Trong giây phút đó, anh cảm thấy một điều gì đó mới mẻ, một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt trong chính mình. Và có lẽ, chuyến hành trình này sẽ là bước đầu tiên để anh tìm lại được chính mình.

    Sau một hồi im lặng, Emilio quay lại nhìn Nam với nụ cười đầy hào hứng.

    "Tôi sẽ cho anh ăn món mà người Cuba thích nhất," – Emilio nói, giọng đầy tự tin. "Là kem. Một món tráng miệng tuyệt vời mà ai cũng yêu thích ở đây."

    Nam hơi ngạc nhiên, nhưng lại không khỏi cảm thấy tò mò. Anh đã quen với những món ăn đặc sản của mỗi nơi mình đến, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng một món ăn đơn giản như kem lại có thể trở thành đặc sản của một quốc gia.

    "Kem?" – Nam hỏi lại, vẻ hơi bất ngờ.

    Emilio gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.

    "Đúng vậy! Ở Cuba, kem không chỉ là một món ăn vặt, mà là một phần của văn hóa. Người ta ăn kem không chỉ để giải nhiệt mà còn để tận hưởng những khoảnh khắc nhỏ bé trong cuộc sống. Để cảm nhận sự ngọt ngào, không có gì tuyệt vời hơn là một que kem Cuba, đặc biệt vào lúc chiều muộn như thế này."

    Emilio vẫy tay, chỉ về phía một quầy bán kem nhỏ gần đó, nằm ngay cạnh con đường dẫn xuống bờ biển. Mặc dù quầy chỉ là một căn lều nhỏ, nhưng những chiếc bảng hiệu đầy màu sắc và đám đông xếp hàng chờ đợi cho thấy đây là một điểm đến phổ biến.

    "Chúng ta đi thôi." – Emilio nói, rồi kéo Nam về phía quầy kem.

    Khi họ đến nơi, một người phụ nữ trung niên đứng sau quầy mỉm cười chào đón họ. Emilio gọi ngay một phần kem đặc biệt với những vị trái cây nhiệt đới như dứa, chuối và xoài, tất cả được trộn với kem tươi mịn màng.

    Liam nhìn vào món kem đầy màu sắc trên tay mình, rồi nhìn Emilio, người đang háo hức chờ đợi phản ứng của anh.

    "Vậy là kem chính là món mà bạn muốn tôi thử?" – Nam cười khẽ, ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của Emilio.

    "Không chỉ là món tôi muốn bạn thử," – Emilio đáp lại, ánh mắt sáng lấp lánh. "Đây là một phần trong cuộc sống ở đây, Nam. Nó tượng trưng cho sự giản dị nhưng tràn đầy niềm vui. Đôi khi, chỉ cần những điều đơn giản như thế này, bạn mới có thể tìm thấy sự an yên."

    Liam chậm rãi đưa muỗng kem lên, thưởng thức thử. Làn kem mềm mịn, ngọt ngào và mát lạnh tan ngay trong miệng, mang theo hương vị của những trái cây tươi ngon. Cảm giác tươi mới và ngọt ngào khiến anh không thể không mỉm cười.

    "Thực sự ngon," – Nam thú nhận, giọng nhẹ nhàng. "Không ngờ kem lại có thể mang lại cảm giác như vậy."

    Emilio cười lớn:

    "Đó là lý do tôi bảo bạn thử! Đây không chỉ là kem, mà là một phần của sự trải nghiệm, một phần trong văn hóa nơi này. Và khi bạn thưởng thức nó, bạn sẽ thấy rằng đôi khi, cuộc sống đơn giản cũng có thể đầy đủ và trọn vẹn."

    Nam nhìn ra biển, cảm nhận từng làn gió vương qua tóc và những làn sóng êm đềm vỗ bờ. Anh nhận ra rằng có thể chính những điều nhỏ bé như thế này mới là những điều quan trọng nhất trong cuộc sống. Và có lẽ, đây chính là khoảnh khắc đầu tiên trong hành trình tìm lại sự bình yên trong tâm hồn anh.

    Nam nhấp một muỗng kem nữa, cảm nhận hương vị tươi mát lan tỏa trong khoang miệng. Nhưng đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh. Cậu ta – Emilio – đã đưa anh đến đây, nhưng chưa hề nhắc đến việc anh sẽ ở đâu. Anh nhìn Emilio, ánh mắt thoáng chút lo lắng.

    "Này, Emilio," – Nam lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng có phần nghiêm túc. "Cậu không nói cho tôi biết tôi sẽ ở đâu sao?"

    Emilio ngẩng lên, nhìn Nam với vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, như thể câu hỏi của anh là điều không đáng phải lo lắng.

    "Ồ, anh cứ yên tâm," – Emilio đáp, vẫn mỉm cười. "Tôi đã sắp xếp chỗ ở cho anh rồi. Một nơi yên tĩnh, gần biển, nơi mà anh có thể nghỉ ngơi và tìm lại cân bằng."

    Nam hơi nhíu mày, vẫn cảm thấy có gì đó chưa ổn. Anh không thích việc không được biết trước mọi thứ, đặc biệt là khi đó liên quan đến chỗ ở của mình trong một đất nước xa lạ.

    "Cậu đã sắp xếp? Nhưng tôi không biết gì về nó cả. Tại sao lại không nói cho tôi biết trước?" – Nam hỏi, cảm giác hơi bối rối.

    Emilio chỉ mỉm cười, nụ cười có chút bí ẩn.

    "Tôi biết anh sẽ lo lắng, nhưng tôi muốn anh hoàn toàn thoải mái và không phải nghĩ ngợi gì. Cứ để mọi thứ tự nhiên. Chỗ ở của anh sẽ không khiến anh phải thất vọng đâu. Hãy để mình thư giãn một chút."

    Nam không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu, mặc dù trong lòng anh vẫn có chút nghi ngại. Nhưng nhìn Emilio với vẻ mặt đầy tin tưởng, anh đành yên lặng tiếp tục đi theo cậu ta.

    "Vậy.. tôi sẽ đi đâu?" – Nam hỏi lại, tò mò.

    "Không lâu nữa đâu. Chúng ta chỉ cần đi thêm một đoạn nữa thôi. Đừng lo." – Emilio đáp, giọng đầy tự tin.

    Nam thở dài, nhìn lần cuối về phía cảng biển tĩnh lặng và những ngôi nhà thấp thoáng ở xa xa. Dù không biết chỗ ở mình sẽ như thế nào, anh không thể không cảm thấy một chút kỳ lạ về cách mà mọi thứ đang diễn ra. Nhưng anh cũng biết, đây có thể là cơ hội duy nhất để anh thực sự dừng lại, thư giãn và tìm lại mình.

    Và thế là, họ lại tiếp tục bước đi, vượt qua những con phố Cuba, với Nam trong lòng đầy suy nghĩ.

    Hồi 4: Đến nơi ở

    Nam và Emilio bước qua những con đường nhỏ, những ngôi nhà cổ kính với sắc màu nhạt nhưng đầy vẻ sống động của Cuba. Những cơn gió mát thổi qua làm dịu đi cái nóng của buổi chiều, nhưng trong lòng Nam vẫn đầy lo lắng, không hiểu chỗ ở mà Emilio đã sắp xếp cho mình sẽ như thế nào.

    Cuối cùng, sau một quãng đường dài, Emilio dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, trông có vẻ giản dị và khiêm tốn. Nó nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, xa khỏi những khu vực đông đúc, nơi ánh đèn đường chỉ loe lói qua những chiếc cửa sổ mờ tối.

    Nam đứng im, đôi mắt mở to ngạc nhiên.

    "Cái này.. là chỗ ở của tôi sao?" – Anh hỏi, không giấu nổi sự bất ngờ trong giọng nói.

    Ngôi nhà không giống những nơi anh từng ở. Không có những tiện nghi sang trọng hay sự hiện đại mà anh thường quen thuộc. Đây chỉ là một ngôi nhà nhỏ, giản dị, tường được sơn màu vàng nhạt, cửa sổ mở rộng ra, bên trong lộ ra một không gian mộc mạc. Một chiếc võng treo ngoài hiên, những chậu cây xanh trồng quanh, và những đồ vật đơn giản nhưng đầy sức sống.

    Emilio mỉm cười nhìn Nam, rồi đưa tay chỉ về phía chiếc ghế gỗ bên ngoài hiên.

    "Đây chính là nơi anh sẽ ở. Tôi biết nó có vẻ đơn giản, nhưng đây là một ngôi nhà ấm cúng, gần gũi với thiên nhiên. Ở đây, bạn sẽ không phải lo lắng về công việc hay những áp lực ngoài kia. Tất cả sẽ chậm lại, và bạn sẽ tìm thấy chính mình trong sự tĩnh lặng này."

    Nam vẫn đứng đó, chưa thể tin vào mắt mình. Anh nhìn quanh, thấy mọi thứ thật khác biệt so với những nơi mình từng sống. Đây không phải là một khách sạn sang trọng hay một căn hộ đầy đủ tiện nghi, mà là một ngôi nhà nhỏ, dường như tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới ồn ào bên ngoài.

    "Nhưng.." – Nam bắt đầu nói, vẫn chưa hết ngạc nhiên. "Tôi nghĩ tôi sẽ ở một nơi khác, một nơi thoải mái hơn, tiện nghi hơn."

    Emilio nhìn Nam, không hề có chút gì lo lắng. Cậu ta chỉ cười nhẹ và bước đến cửa nhà, vỗ vỗ nhẹ vào bức tường.

    "Đây chính là nơi mà bạn cần, Nam. Sự bình yên của nó sẽ giúp bạn cảm thấy thư giãn và tìm lại cân bằng. Thử ở đây một đêm xem, rồi bạn sẽ hiểu."

    Nam không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn vào ngôi nhà đó một lần nữa. Anh cảm nhận được không khí ở đây thật khác biệt, không có sự xa hoa, không có sự hối hả của thành phố, chỉ có sự tĩnh lặng, giản dị, và một cảm giác gần gũi với thiên nhiên.

    Anh thở dài một hơi, rồi bước vào ngôi nhà.

    "Được rồi, tôi sẽ thử." – Nam nói, giọng có phần miễn cưỡng, nhưng trong sâu thẳm, anh cảm thấy một chút gì đó muốn thử thay đổi, tìm kiếm sự an yên mà anh chưa từng có.

    Emilio cười lớn, nhìn theo Nam bước vào ngôi nhà. Cậu ta biết rằng đây chính là bước đi đầu tiên giúp Nam tìm lại được những gì đã mất, dù anh có nhận ra điều đó ngay lập tức hay không

    * * *kết phần1------

    "Đây không chỉ là một câu chuyện, mà là cánh cửa dẫn bạn vào thế giới nơi những giấc mơ, nỗi đau, và hy vọng đan xen. Nếu bạn sẵn sàng, hãy cùng tôi bắt đầu hành trình này."

    Tôi đang cố gắng hoàn thành tác phẩm

    END 1/3
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...