Hội Những Người Yêu Xa Tác giả: Dung Keil Thể loại: Truyện ngắn Ba đứa chúng tôi ngồi uống bia ở ngã tư Tạ Hiện - địa chỉ yêu thích của giới trẻ và là nơi thường được tìm đến khi người ta muốn tiễn chân những nỗi sầu. Nắng nhàn nhạt, bia đăng đắng, ngay cả những thanh âm ồn ào của đoạn ngã tư bia dường như cũng trở nên dễ thương hơn hẳn những nơi chốn khác. Dừng chân bởi thích cái không khí ở nơi này, chứ thực tình chẳng ai trong ba đứa có "bia lượng" đủ tốt hay thực sự thích uống bia cả. Mỗi đứa một cốc, chúng tôi ngồi im lặng với những suy nghĩ của riêng mình một hồi rất lâu. Cho đến khi Tuấn, người đã có công lập ra "Hội những người yêu xa" để kết nối Tuấn, Bảo và tôi, nhỏ nhẹ lên tiếng. "Bọn anh chấm hết rồi!" - Thông tin mà Tuấn đưa ra thì hoàn toàn ngược lại, chẳng nhỏ và nhẹ chút nào. "Sao sao, chuyện dư nào mà nói chấm hết?" - Bảo sốt sắng hỏi. Bảo hơn tôi một tuổi và thua Tuấn ba tuổi. Theo cách Bảo luôn gọi Tuấn và xưng em, tôi lúc nào cũng "Bảo ơi, em bảo.." "Hôm bữa anh hỏi ở bển mọi thứ ổn cả chứ, và Thủy trả lời: Anh đang muốn hỏi em hay hỏi nước Ý thế nào?" - Đặc điểm của Tuấn là luôn biết duy trì những câu chuyện mở mức thực sự ngắn gọn và súc tích. Nhưng đúc kết nhanh gọn nhẹ như cách Tuấn đang làm thì đúng là.. đáng sợ thật. "Hả? Chuyện chỉ có thế và anh đồng nghĩa nó với việc hai người chia tay?" - Tôi thở dài. Ông Tuấn với bà người yêu tên Thủy đang du học ở Ý lại bày đặt giận nhau đây mà. "Yêu xa, quan trọng nhất là khoản giao tiếp, đối thoại giữa hai người. Một trong hai người không muốn đối thoại, hoặc giao tiếp mà chẳng hiểu người kia đang nói gì, như thể không sử dụng chung một loại ngôn ngữ nữa, thì rõ là người ta đã chẳng còn muốn duy trì tình yêu đó nữa. Không phải sao?" Ơ.. Tôi với Bảo bốn mắt nhìn nhau rồi cứ thế, đần người ra. Trước khi quyết định ra nước ngoài du học, chị Thủy là Phó phòng Truyền thông của công ty tôi. Tuấn là nhân viên mẫn cán của phòng Thiết kế. Chuyện tình yêu của hai người từng là đề tài tốn biết bao công sức cũng như "đất" trên Facebook của các anh chị em trong công ty. Từ thành phố cách Bologna năm múi giờ, anh Tuấn vẫn quan tâm và lo lắng cho chị Thủy thật nhiều. Trong những giờ giải lao, tôi và Bảo thường chống má gật gù với nhau "Có người nào đó luôn sợ đánh mất mình, điều ấy thật thích!" "Người ta không nói không có nghĩa người ta không sợ mất em!" - Tuấn củng đầu cả hai đứa đang thẫn thờ mơ mộng - "Chỉ là người ta coi trọng sự tự do của em hơn cả nỗi nhớ và nỗi cô đơn của mình thôi!" Cuộc đời đôi khi thật bất công. Một chuyên gia tình yêu như anh Tuấn cuối cùng lại phải đối mặt với tình trạng thất tình. Bảo giơ cốc lên cao, giục cả ba đứa cùng cụng ly, trăm phần trăm để băm nhỏ nỗi buồn. Tuấn chỉ cười. Ừ thì, trong những tình huống như này, người ta còn có thể làm gì được nữa chứ? Tối hôm ấy, lúc ngồi trên xe buýt về nhà, đột nhiên tôi muốn nhắn tin nói với người yêu rằng không dưng mình thấy yêu người yêu mình nhiều kinh khủng. Nhưng hai đứa đang ở rất xa nhau, lại không sử dụng cùng một loại ngôn ngữ (theo đúng nghĩa đen chứ không hề bóng gió như cách Tuấn nói ban chiều) nên có thể câu chữ qua tin nhắn không thể nào truyền tải hết những điều tôi muốn nói. Thế thì thôi, bỏ điện thoại và túi, tiện tay quẳng luôn vào đó một tiếng thở dài kèm theo một nỗi lo cỡ bự: Sẽ thế nào nếu mình cũng rơi vào tình trạng của Tuấn ngày hôm nay? *** Nếu bạn chưa từng yêu xa và thậm chí, không hề quen biết ai vướng phải thứ duyên "của nợ" xa xôi cách trở này, hãy để tôi kể bạn nghe một chút về những giai đoạn thường gặp của một mối quan hệ đang gần bỗng hóa xa. Dăm ba ngày đầu, việc bạn không thể gặp mặt người ta thường xuyên chưa tạo thành một lỗ hổng lớn. Bạn tặc lưỡi, cũng bình thường thôi. Dăm ba ngày tiếp theo, bạn bắt đầu cảm thấy trống vắng và tệ hơn, nhớ người ta đến trào nước mắt. Và bạn thắc mắc, tại sao người ta không nhắn tin, tại sao người ta không gọi điện? Trước đây, hai người gặp nhau và hẹn hò mỗi ngày. Giờ đột nhiên cả tháng chẳng thể chạm tay nhau, tại sao người ta chẳng có dấu hiệu gì là đang nhớ bạn? Thôi được, tất cả những điều tôi vừa kể trên đây hoàn toàn không thuộc một công thức hay quy chuẩn nào về những mối tình yêu xa. Nó đơn giản chỉ là những gì tôi đã trải qua. Ấm ức. Tủi thân. Có một người nào đó cần mình, điều ấy thật thích. Nhưng sẽ chẳng thích lắm khi bạn luôn cần người ta trong khi người ta hoàn toàn có thể sống tốt, sống vui vẻ dù có bạn hay không. Tâm trạng khó chịu đó đeo bám tôi trong nhiều ngày, sự nghi ngờ và lòng ghen tuông cũng từ đó mà xuất hiện. Kiếm cớ để hờn trách, hai đứa cãi nhau một trận to thật to. Cách nhau cả mấy ngàn kilomet, người ta chẳng thể chạy xe qua để dỗ dành như trước. Hai đứa chiến tranh lạnh những ba ngày. Đến khi người ấy chịu thua, nói công việc dạo này rất bận, áp lực đổ xuống tứ tung, nhưng cứ nhìn thấy bất cứ món đồ màu vàng nào là anh lại thấy nhớ em kinh khủng. Thế là làm hòa. Thế là quên béng chuyện bữa trước giận người ta không gọi điện, nhắn tin. Ừ thì trước giờ mình muốn người ta bận. Có bận người ta mới bớt khổ sở với một mối tình ở xa. Giờ người ta bận, nhưng cũng không bớt thương mình. Mình lẽ ra phải thương người ta nhiều hơn mới đúng. Yêu xa quả thực rất mệt. Nhưng không phải bởi hai người không thể ở cạnh nhau, mà bởi người ta thích tự hành hạ bản thân với những nỗi nghi ngờ không đáng có. Buổi tối đi ngủ lại thấy bản thân mỉm cười và nghĩ, hạnh phúc của yêu xa có thể không nằm ở chỗ người ta nói người ta cần mình, mà nằm ở chỗ người ta cho mình cảm giác được tin tưởng.. Lo lắng buổi tối biến mất, nhắn tin cho người yêu: Nhớ người yêu nhiều ơi là nhiều! (Còn tiếp)
Bảo thích và luôn tự tin vào khả năng bói bài tình yêu của mình. Trò bói bài ấy khá đơn giản. Bạn cầm bộ bài, tráo đúng số lần bằng tổng của số tuổi hai người cộng lại. Ví dụ, nếu bạn 23, người ấy 25 thì phép cộng của 23 và 25 là 48, 48 lần tráo bài đang đợi bạn. Sau đó, Bảo sẽ làm vài động tác xáo bài loạn xì ngầu và xếp bài theo một trật tự nào đó chẳng có quy tắc nào và bắt đầu phán.. Tôi thường không tin lắm, vì có bữa tôi tráo theo số tuổi âm của hai đứa, có bữa lại tráo theo số tuổi dương. Nhưng Bảo, với một quyền năng nào đó cực kỳ bí hiểm, luôn biết cách tìm ra những quân bài giống hệt bữa trước để phán ra những điều cũng chẳng có gì mới hơn. "Anh ấy rất thương em, anh ấy rất yêu em. Nhưng bạn bè hoặc bố mẹ của anh ấy không thích em.." - Rồi bảo chìa cho tôi xem những quân bài - "Đây này, đó là những quân bài cản trở. Nhưng không sao cả, anh ấy yêu em là được rồi!" "Thế Bảo tự bói bài cho mình thì ra kết quả như nào?" "Chẳng cần bói cũng biết!" - Bảo chập lại những quân bài, điệu nghệ như một cô nàng phục vụ trong casino - "Chị không thuộc về thế giới của anh ấy. Hoặc nếu có, chỉ là một phần rất nhỏ của thế giới đó mà thôi!" Chà chà, người yêu của Bảo là anh chàng ca sĩ thuộc giới Showbiz cơ đấy nhé! Mặc dù trước lúc Bảo giới thiệu với tôi về thân thế và tài năng của chàng ta. Nhưng trong tình huống này, đó chỉ là một chi tiết vô thưởng vô phạt và chúng ta hãy cứ giả định rằng đó là một chàng ca sĩ khá nổi. Và như bạn có thể đã biết, đời sống của những người nổi tiếng luôn rất phức tạp. Bảo không quen biết ai trong số những người bạn của chàng ta. "Anh ấy ở Sài Gòn, thi thoảng lại bay ra Hà Nội thăm chị. Nhiều người nói chị ngốc, yêu anh ấy chỉ ôm thiệt thòi vào thân. Nhưng trong chuyện tình cảm, không thể nói chuyện thiệt hơn. Cứ làm gì, em thấy hạnh phúc. Như việc chị từ bỏ bao anh chàng theo đuổi để duy trì một chuyện tình cảm ở xa như thế này chẳng hạn!" Bảo là người rất cao tay. Trong một câu nói, vừa có thể đưa ra lập luận đầy tính triết lý, vừa có thể đề cao khả năng hấp dẫn cánh mày râu của mình. Thi thoảng, Bảo cũng kêu chán chán chuyện tình cảm. Như là chẳng biết nhắn tin nói gì với người yêu hôm nay, khi mà sáng vẫn đến văn phòng và chiều vẫn lê xác về nhà một cách rệu rã. Thông thường, Bảo sẽ rủ chúng tôi đi ăn hoặc đi uống gì đó với danh nghĩa họp mặt thành viên "Hội những người yêu xa" nhưng thực chất chỉ để "có chủ đề nào đó để lát về kể chuyện với người yêu"! "Nói xem, tại sao em quyết định về nước để giờ phải chịu cảnh yêu xa thế này? Ở đó, kết hôn và định cư luôn có phải tốt hơn không?" - Bảo "đá bóng" về phía tôi. "Hồi mới sang, em làm việc ở công ty tổ chức sự kiện. Làm được hơn ba tháng, em chán việc nên bỏ, cả ngày ở nhà đọc sách, viết văn. Bố mẹ anh ấy nghe em nói tới đó liền nhìn em như thể em là một đứa ăn không ngồi rồi và đang sống bám vào con trai của họ vậy. Thế nên, em về nước, sống một cuộc đời tự do, chẳng ai có quyền phán xét, dù không dễ chịu lắm!" "Anh ấy có nghĩ thế không? Ý chị là, anh ấy có nghĩ em đang sống bám vào anh ấy? Và em có tự thất bản thân mình vô dụng và là gánh nặng của người ta không?" "Không!" - Tôi khẳng định rõ ràng - "Em chưa bao giờ cần tiền của anh ấy!" "Tốt! Thế thì hãy nghỉ việc và sang tìm cậu ta đi! Hãy cứ sống cuộc đời như em mong muốn!" "Tốt!" - Giọng nói của Tuấn ở đâu đột ngột xen vào - "Nhưng mà này, hai cô, tôi thấy một người sắp bỏ công ty và một người xúi một người bỏ việc nhé! Phải báo cáo lại vụ này với sếp ngay!" Tôi không (hoặc chưa) bỏ việc nên chắc chắn không có vụ Tuấn chạy lên gõ cửa phòng sếp để lập công. Chỉ có vụ anh chàng già đầu này đặt một câu hỏi cực kỳ, e hèm, biết nói sao nhỉ, "non dạ". "Cứ chán chán thế này liệu có sao không nhỉ?" - Chuyện gì? Và "có sao" là.. sao? "Ai thất tình đều" có sao "thì chắc ngày biến thành đêm và đêm biến thành cái vựa đầy sao quá!" - Bảo hiểu ra vấn đề rất nhanh. Đầu óc của dân thiết kế lập tức liên tưởng đến cái vựa đầy sao. Ôi, hai cái con người này. "Hiển nhiên là không sao rồi!" - Tôi đã chậm chân trong việc hiểu ra vấn đề nên nhất quyết phải đưa ra những lời lẽ chí lý hơn. Không thể bản thân xấu mặt trong "Hội những người yêu xa" này được - "Nó hiển nhiên như việc nếu anh đọc một cuốn truyện mà người kể chuyện xưng" tôi "thì dẫu trong đó có cả trăm ngàn người chết thì hãy cứ an tâm rằng" tôi "chẳng bao giờ chết!" "Hả?" - Tuấn và Bảo mở to mắt và há hốc miệng nhìn tôi - "An tâm gì? Những người khác chết thì không đáng buồn hả?" "Những thứ biến mất thì luôn để lại nỗi buồn! Nhưng nghe em nói này, đó chỉ là một hình ảnh mang tính tượng trưng. Còn" tôi "nghĩa là câu chuyện còn hướng giải quyết. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là chờ đợi!" "Đợi đến bao giờ?" "Đến khi anh yêu một người nào đó khác. Và chúng ta lại ngồi Tạ Hiện, nhưng không phải để kể những câu chuyện buồn nữa mà là kể những điều thật vui. Bất kể chúng ta có cùng chung" Hội những người yêu xa "nữa hay không" "Anh thấy yêu hai đứa mày nhiều lắm lắm!" - Tuấn giả vờ bùi ngùi - "Thôi hai đứa bay cứ nghỉ việc và xúi nhau nghỉ việc tiếp đi cho văn phòng được những ngày yên ổn!" Tuấn nói xong thì chúng tôi cười vang. Nếu như niềm đam mê với những dự án sáng tạo mang chúng tôi đến gần nhau, thì cùng chung vài quan điểm tình cảm đã khiến chúng tôi trở thành bạn thân. Dù những lời khuyên và chia sẻ Tuấn và Bảo dành tặng tôi là gì, tôi tin hai người luôn mong tôi hạnh phúc. Như cách tôi luôn cầu mong những điều thuận lợi luôn đến với tình cảm của hai người. Bảo đôi lúc vẫn hoang mang, còn Tuấn đến tận bây giờ vẫn buồn. Ngày chị Thủy bay, mọi người đã dự đoán trước sự chia tay này. Không nhiều mối tình có thể sống được trong xa cách. Tuấn bảo, vì thế người ta nên thành lập Hội liên hiệp những người đang yêu và đặc biệt dành tặng huân huy chương cho những người yêu xa mới xứng đáng. Tôi thì chẳng cần huân huy chương nào hết. Chỉ cần những lúc tình yêu ở xa, trái tim mình vẫn đủ thương yêu để hoàn toàn tin tưởng ở người đó, cũng là tin tưởng ở chính mình. Tuấn đã ra khỏi Hội để gia nhập Hội những người độc thân hạnh phúc. Bảo đang chu du ở Sài Gòn với tình yêu luôn khiến chị mỉm cười. Tôi chơ vơ giữa Hà Nội, ngồi ôm điện thoại nhắn tin cho người yêu, bóng gió nhắc đến ngày sinh nhật của chàng sắp đến. "Ơ, sắp đến sinh nhật người yêu em rồi này!" "Anh chỉ muốn được nhìn thấy bạn gái anh trong ngày sinh nhật. Nên, sau cuộc họp quản lý ở thủ đô, anh sẽ bay sang Việt Nam để gặp cô ấy.." - Người yêu nhắn tin trả lời như thế, và chỉ như thế thôi cũng đủ khiến tim mềm ra hạnh phúc. Hội những người yêu xa có thể sẽ tan rã. Bởi những người yêu xa đã, đang và sẽ luôn ở gần nhau. Theo một cách nào đó. Nguồn: Sách "Người nào đó đang lãng quên tôi" - Dung Keil.