Tiếng Anh Học tiếng anh qua truyện Hansel and Gretel

Thảo luận trong 'Ngoại Ngữ' bắt đầu bởi Chanh Leo, 3 Tháng mười hai 2020.

  1. Chanh Leo

    Bài viết:
    281
    Many years ago, there was a woodcutter. He lived deep in the forest with his wife. She was a kind and gentle woman. They had two children: Hansel and Gretel.

    Rất nhiều năm trước đây, có một người tiều phu. Anh sống sâu trong rừng cùng với vợ của mình. Cô ấy là một người phụ nữ tốt bụng, dịu dàng và họ cùng nhau có hai đứa con: Hansel và Gretel.

    [​IMG]

    The family did not have much money, but their home was always cozy and warm, and the children always had soup and bread to eat. They never went hungry.

    Gia đình tuy không có nhiều tiền nhưng mái ấm của họ lúc nào cũng đầm ấm, lũ trẻ lúc nào cũng có súp, bánh mì để ăn. Vì thế họ không bao giờ đói.

    One year, there was a terribly cold winter, and Hansel and Gretel's mother became ill and died.

    Một năm nọ, có một mùa đông lạnh khủng khiếp ập đến, khiến mẹ của Hansel và Gretel bị ốm và qua đời.

    [​IMG]

    In time the woodcutter married another woman, but she was not kind and gentle. She was cruel and selfish. She wanted to be rich, and she wanted to eat fancy foods like roast beef, mashed potatoes, peas, corn, lemon cakes, and exotic fruits from sunny lands.

    Trong khoảng thời gian đó, người tiều phu đã kết hôn với một người phụ nữ khác, nhưng cô ta không được tử tế và hiền lành cho lắm. Cô ta tàn nhẫn và ích kỷ. Bởi cô ta muốn trở nên giàu có để ăn được những món ngon như thịt bò nướng, khoai tây nghiền, đậu Hà Lan, ngô, bánh chanh và các loại trái cây lạ từ vùng đất đầy nắng.

    She was angry that they could only afford soup and bread for every meal.

    Vì thế cô ta đã rất tức giận khi họ chỉ có thể mua súp và bánh mì cho mỗi bữa ăn.

    "Soup and bread! Soup and bread! Every day! Soup and bread! I am so tired of soup and bread!" she complained.

    "Súp và bánh mì! Lại là súp và bánh mì! Mỗi ngày! Súp và bánh mì! Tôi đã quá mệt mỏi với súp và bánh mì rồi!" cô ta phàn nàn.

    [​IMG]

    The stepmother was especially cruel to Hansel and Gretel because she believed they were the reason the family was so poor.

    Người mẹ kế đối xử đặc biệt tàn nhẫn với Hansel và Gretel vì cô ta tin rằng hai đứa trẻ chính là nguyên nhân khiến gia đình của họ nghèo như vậy.

    "You children eat too much! It's your fault that we only have soup and bread!"

    "Các con ăn nhiều quá! Đó là lỗi của các con khi khiến chúng ta chỉ có thể ăn súp và bánh mì!"

    She wanted the children gone.

    Vì thế cô ta rất muốn lũ trẻ biến mất.

    One day, while the woodcutter was out cutting wood, the stepmother called Hansel and Gretel into the kitchen of their cottage.

    Một ngày nọ, trong khi người tiều phu đang đốn củi, bà mẹ kế gọi Hansel và Gretel vào trong bếp của ngôi nhà.

    "There is not enough food to make soup for dinner", said the stepmother. "We will all go hungry tonight. Go into the forest and pick some mushrooms to make a mushroom soup. I know where the best mushrooms grow.."

    "Không có đủ thức ăn để nấu súp cho bữa tối", người mẹ kế nói, "Tất cả chúng ta sẽ đói tối nay nếu các con không vào rừng hái một ít nấm để nấu súp nấm. Ta biết những cây nấm tốt nhất mọc ở đâu.."

    [​IMG]


    Then she gave them the most confusing directions she could think of. She knew they would never be able to find their way home.

    Sau đó, cô ta chỉ cho hai đứa trẻ những hướng đi khó hiểu nhất mà cô ta có thể nghĩ ra. Để cho bọn trẻ không bao giờ có thể tìm được đường về nhà.

    "Walk north for two hours, turn left at the tall trees, walk east for twenty minutes, continue straight ahead, cross the stream, turn right onto the main road, go through the hole in the fence, walk under the bridge (watch out for the troll), and then three miles inside the forest, you will find some mushrooms under a tree. Go now so you can be back in time for dinner."

    "Đi bộ về phía bắc trong hai giờ, rẽ trái ở những cây cao, đi bộ về phía đông trong hai mươi phút, tiếp tục đi thẳng về phía trước, băng qua suối, rẽ phải vào đường chính, đi qua lỗ trên hàng rào, đi bộ dưới cầu (coi chừng đám quỷ lùn), và sau đó đi ba dặm vào bên trong rừng, các con sẽ tìm thấy một ít nấm phía bên dưới gốc cây. Hãy đi ngay bây giờ để các con có thể kịp thời gian cho bữa ăn tối."

    Hansel and Gretel were scared. They knew the forest was deep and dark, and that it was easy to get lost.

    Hansel và Gretel nghe thấy thế liền rất sợ hãi. Bởi chúng biết khu rừng sâu mà người mẹ kế bảo rất sâu, tối tăm, và dễ bị lạc.

    "Don't worry! I have a plan!" whispered Hansel to Gretel. He went to the back of the house and filled his pockets with white pebbles from the garden.

    "Đừng lo lắng! Anh đã có một kế hoạch!" Hansel thì thầm với Gretel. Cậu bé nhanh chân đi ra sau nhà, lấy đầy những viên sỏi trắng trong vườn bỏ vào túi.

    Then the two children started walking, following their stepmother's directions. Every few steps, Hansel dropped a little white pebble on the ground.

    Sau đó, hai đứa trẻ bắt đầu bước đi theo sự chỉ dẫn của người mẹ kế. Cứ sau vài bước, Hansel lại đánh rơi một viên sỏi trắng nhỏ xuống đất để đánh dấu lại đường đi.

    [​IMG]

    They walked for hours, but they did not find any mushrooms.

    Tuy đã đi bộ hàng giờ, nhưng bọn trẻ vẫn không thể tìm thấy bất kỳ cây nấm nào.

    "It's almost night time. I'm scared," said Gretel, crying.

    "Đã gần đến đêm rồi. Em sợ lắm", Gretel vừa nói vừa khóc.

    "Don't worry. I can find the way home!" said Hansel.

    "Đừng lo lắng. Anh có thể tìm thấy đường về nhà!" Hansel nói.

    Hansel waited until the moon was bright. The moonlight shone through the tall trees and made his tiny white pebbles glow. They followed the trail of pebbles all the way back home.

    Hansel đợi cho đến khi vầng trăng bắt đầu tỏa sáng. Ánh trăng chiếu qua những tán cây cao và làm cho những viên sỏi trắng nhỏ xíu của cậu bé sáng lên. Bọn trẻ cứ như vậy lần theo dấu vết của những viên sỏi suốt con đường trở về nhà.

    Their stepmother was furious. She didn't expect the children to find their way home.

    Mẹ kế của bọn trẻ rất tức giận. Cô ta không thể ngờ rằng bọn trẻ sẽ tìm được đường về nhà.

    "Little fools! Where are the mushrooms?" the stepmother shouted. "Now we have nothing to eat! There will be no dinner for you tonight! Go straight to bed!"

    "Một lũ ngu ngốc! Số nấm mà ta đã dặn mang về đâu?" mẹ kế hét lên. "Bây giờ chúng ta sẽ không có gì để ăn! Sẽ không có bữa tối cho hai đứa trong tối nay! Hãy lên giường ngủ đi!"

    The children went to bed hungry.

    Vì thế bọn trẻ đi ngủ với một cái bụng đói.

    The next morning, after the woodcutter left for work, the stepmother woke the children up.

    Sáng hôm sau, sau khi tiều phu đi làm, bà mẹ kế liền đánh thức bọn trẻ dậy.

    "Wake up! Wake up you little fools! Today is your father's birthday. I want to make him an apple pie for his birthday dinner. Go into the forest and pick some apples. This time I will come too. I know where we can find a big apple tree."

    "Thức dậy! Thức dậy ngay đi lũ ngu ngốc! Hôm nay là sinh nhật của bố các con. Ta muốn làm cho bố các con một chiếc bánh táo cho bữa tối sinh nhật. Hãy đi vào rừng và hái mấy quả táo. Lần này ta sẽ đi cùng các con. Ta biết chỗ mà chúng ta có thể tìm thấy một cây táo lớn ở đâu."

    She gave them a loaf of bread for their lunch, and then she hurried them out the house. Hansel did not have time to collect any pebbles.

    Cô ta đưa cho bọn trẻ một ổ bánh mì cho bữa trưa, và sau đó vội vàng đưa hai đứa trẻ ra khỏi nhà. Nhanh đến mức Hansel không kịp có thời gian để thu thập bất kỳ viên sỏi nào.

    But clever Hansel had a plan. He did not eat his bread for lunch. Instead, he tore it into tiny crumbs. Every few steps, he dropped a crumb to mark the path.

    Nhưng Hansel thông minh đã có một kế hoạch. Cậu bé đã không ăn bánh mì của mình cho bữa trưa. Thay vào đó, cậu xé nó thành những mảnh vụn nhỏ. Cứ vài bước, cậu bé lại thả một mảnh vụn để đánh dấu lối đi.

    [​IMG]

    They followed their stepmother down the path, around a corner, and through the forest. "Further! Further!" said the stepmother.

    Bọn trẻ theo người mẹ kế của mình xuống con đường, vòng qua một khúc quẹo, và xuyên qua khu rừng. "Xa hơn nữa! Xa hơn nữa!" người mẹ kế nói.

    They went deeper into the forest. They turned left. They turned right. "Further! Further!" said the stepmother.

    Họ tiến sâu hơn vào rừng. Họ rẽ trái. Họ rẽ phải. "Xa hơn nữa! Xa hơn nữa!" người mẹ kế nói.

    Finally they stopped, and the stepmother sat down to rest. She pointed to a very dark part of the forest. "The apple tree is over there!"

    Cuối cùng họ cũng dừng lại, và người mẹ kế ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô ta chỉ vào một phần rất tối của khu rừng. "Cây táo ngay ở đằng kia thôi!"

    The children walked deeper into the forest, but they didn't see the apple tree.

    Những đứa trẻ đi sâu hơn vào rừng, nhưng chúng vẫn không thể nhìn thấy cây táo.

    "Where?" they called.

    "Ở đâu vậy?" bọn trẻ gọi.

    "Just a little further!" called the stepmother.

    "Chỉ một chút nữa thôi!" mẹ kế nói.

    Hansel and Gretel walked deeper and deeper into the forest, but they still didn't see the apple tree.

    Hansel và Gretel ngày càng đi sâu vào rừng, nhưng bọn trẻ vẫn không thể nhìn thấy cây táo đâu.

    "Where?" they called a second time.

    "Ở đâu vậy?" bọn trẻ gọi lần thứ hai.

    "Just a little further!" replied the stepmother. Her voice was very faint now.

    "Chỉ một chút nữa thôi!" người mẹ kế đáp lại. Giọng cô ta lúc này càng nhỏ dần đi.

    Hansel and Gretel walked and walked, deeper and deeper. No apple tree.

    Hansel và Gretel đi mãi đi mãi, càng lúc càng sâu hơn. Nhưng cũng chẳng có cây táo nào cả.

    "Where?" they called a third time.

    "Ở đâu vậy?" bọn trẻ gọi lần thứ ba.

    But there was no reply from their stepmother. She was gone.

    Nhưng không có hồi âm từ người mẹ kế của chúng. Cô ta đã đi mất rồi.

    "Oh no! We are lost!" said Gretel, crying.

    "Ôi không! Chúng ta bị lạc rồi!" Gretel vừa nói vừa khóc.

    "Don't worry, I have a plan," said Hansel.

    Hansel nói: "Đừng lo, anh có một kế hoạch."

    He turned around to find the crumbs, but they were gone! The hungry birds had stolen every piece of bread!

    Cậu bé quay lại để tìm những mảnh vụn, nhưng chúng đã biến mất! Những con chim đói đã cướp hết từng miếng bánh mì!

    [​IMG]

    "I'm scared," wept Gretel. "And I'm cold, and hungry, and I want to go home!"

    "Em sợ lắm," Gretel khóc. "Lạnh và đói nữa, em rất muốn trở về nhà!"


    "Don't worry. Everything will be alright," Hansel said, trying to be brave. But he was scared, too.

    "Đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi," Hansel nói, cố tỏ ra dũng cảm. Nhưng sự thật là cậu bé cũng rất sợ hãi.

    That night, the children slept in some soft bushes to stay warm.

    Đêm đó, bọn trẻ ngủ trong một bụi cây mềm gần đó để giữ ấm.

    When they woke up, the sun was shining, the birds were singing, and there was a sweet, delicious smell in the air.

    Khi họ thức dậy, cũng là lúc mặt trời đã tỏa nắng, còn những chú chim hót thì hót véo von, trong không khí thoang thoảng có mùi thơm ngào ngạt.

    "I am so hungry," said Gretel. "I think I smell cookies.."

    "Em đói quá," Gretel nói. "Em nghĩ mình đã ngửi thấy mùi của bánh quy.."

    "Look!" said Hansel, pointing. "A house!"

    "Nhìn kìa!" Hansel chỉ tay và nói. "Có một căn nhà!"

    It was the strangest house they had ever seen. The walls looked like yellow lemon cookies. The windows looked like they were made of chocolate. The roof looked like it was made of green and red candies.

    Đó là ngôi nhà kỳ lạ nhất mà bọn trẻ từng được nhìn thấy. Những bức tường thì trông giống như những chiếc bánh quy vị chanh vàng ươm. Còn các ô cửa sổ thì trông như được làm bằng sô cô la. Mái nhà trông như được làm từ những viên kẹo xanh và đỏ.

    Hansel was starving. So he ran to the house and broke off a piece of the wall. "This tastes like a lemon cookie!" he said, surprised.

    Hansel đã sớm cảm thấy đói bụng. Vì thế, cậu bé liền chạy thật nhanh đến ngôi nhà và bấu nhẹ một mảnh nhỏ trên bức tường. "Vị này giống hệt như một chiếc bánh quy chanh!" cậu bé ngạc nhiên nói.

    [​IMG]

    Gretel grabbed a piece of a window and stuffed it in her mouth. "This is chocolate!"

    Gretel nắm lấy một mảnh của cửa sổ và nhét nó vào miệng. "Còn đây thì là sô cô la!"

    The children could not stop eating.

    Những đứa trẻ không thể ngừng ăn.

    "We'll stay here forever," Hansel declared, munching on the apple pie porch.

    "Chúng ta sẽ ở đây mãi mãi," Hansel tuyên bố, trong khi đang nhai bánh táo trên hiên.

    They were just about to try a piece of the purple candy door when it quietly swung open.

    Bọn trẻ vừa định thử một miếng của cánh cửa kẹo màu tím thì nó lại lặng lẽ mở ra.

    "Hello!" said an old woman from behind the door. "Do you children like sweets? I have more inside the house! Come in! Come in! Don't be afraid!"

    "Xin chào!" một bà già nói từ sau cánh cửa. "Các con có thích đồ ngọt không? Ta còn có nhiều đồ hơn ở trong nhà lắm! Vào đi! Vào đi! Đừng sợ!"

    The old woman looked kind and friendly, so the two children went inside.

    Vì trông bà cụ thật nhân hậu và thân thiện, nên hai đứa trẻ đã đi vào bên trong.

    Oh no! Bad idea! The old woman was not kind and friendly at all. She was an evil witch!

    Ôi không! Đây đúng là một ý kiến tồi! Vì bà cụ không tử tế và thân thiện một chút nào. Bà ta là một phù thủy độc ác!

    As soon as Hansel and Gretel were inside, she slammed the door and locked it. The children were trapped.

    Ngay khi Hansel và Gretel vào trong, bà ta đóng sầm cửa và khóa lại. Những đứa trẻ đã bị mắc kẹt lại bên trong ngôi nhà.

    [​IMG]

    The witch grabbed Hansel by his wrist. "You're too thin!" she said. "I must fatten you up before I eat you!" Then she threw Hansel into a cage and locked the door.

    Phù thủy nắm lấy cổ tay Hansel. "Ngươi trông thật gầy gò!" bà ta nói. "Ta phải vỗ béo cho thằng nhóc này trước khi ăn mới được!" Sau đó, bà ta ném Hansel vào một cái lồng và khóa cửa lại.

    She turned to Gretel. "Foolish girl. You will do the household chores, then I'll eat you too!"

    Rồi qyay sang Gretel nói. "Đứa con gái ngu ngốc. Ngươi mau đi làm việc nhà đi, rồi ta cũng ăn thịt cô!"

    Hansel began to cry. "Please don't eat me!" he begged.

    Hansel bắt đầu khóc. "Xin đừng ăn thịt tôi!" cậu bé nài nỉ.

    But Gretel stayed calm. "Don't worry. Now I have a plan!" whispered Gretel.

    Nhưng Gretel vẫn giữ bình tĩnh. "Đừng lo lắng. Bây giờ em đã có một kế hoạch rồi!" Gretel thì thầm.

    Then Gretel snuck over to her brother, and she gave him a twig. "Tomorrow morning, the witch will see if you are fat enough to eat. When she comes, give her this twig instead of your finger," she ordered.

    Sau đó, Gretel lẻn đến chỗ anh trai cô bé, và đưa cho người anh một cành cây. "Sáng mai, khi mụ phù thủy đến xem anh có đủ béo để ăn không, hãy đưa cho mụ ta cành cây này thay vì ngón tay của anh," cô bé ra lệnh.

    [​IMG]

    Sure enough, in the morning, the witch hobbled over to Hansel and growled, "Stick your finger through the cage. I want to see if you are fat enough to eat!"

    Sau khi đã chắc chắn anh của mình sẽ nghe lời, vào buổi sáng, mụ phù thủy quả nhiên tập tễnh đến chỗ Hansel và gầm gừ, "Hãy đưa ngón tay của ngươi qua lồng. Ta sẽ xem xem ngươi có đủ béo để ăn không!"

    Hansel held out the twig.

    Hansel chìa cành cây ra.

    "You're still too thin!" she complained. "Come here, foolish girl, and give your brother more sweets to eat."

    "Ngươi vẫn còn quá gầy!" bà ta phàn nàn. "Hãy đến đây, cô gái ngu ngốc, và cho anh trai của ngươi ăn thêm đồ ngọt đi."

    This continued for an entire week. Every day, the witch checked to see if Hansel was fat enough. Every day, Hansel held out the twig.

    Điều này tiếp diễn trong suất cả tuần. Mỗi ngày, mụ phù thủy đều sẽ đến để kiểm tra xem Hansel đã đủ béo chưa. Mỗi ngày, Hansel đều sẽ chìa cành cây ra cho mụ xem.

    Finally, the witch got tired of waiting. On the eighth day, she called to Gretel: "Come here, foolish girl! Light the oven. Today I am going to eat roasted boy with carrots and gravy! Check if the oven is hot enough to roast your brother."

    Cuối cùng, mụ phù thủy đã chán ngấy khi suốt ngày phải chờ đợi. Vào ngày thứ tám, Bà ta gọi Gretel đến và nói: "Đến đây, cô gái ngu ngốc! Đốt lò đi. Hôm nay ta sẽ ăn thịt cậu bé nướng với cà rốt và nước thịt! Hãy đi kiểm tra xem lò có đủ nóng để nướng anh trai của ngươi không."

    But clever little Gretel had another plan. She started to cry. "But I am too stupid. How do I know if the oven is hot enough? Can you show me?" she asked.

    Nhưng Gretel nhỏ bé thông minh đa có một kế hoạch khác. Cô bé bắt đầu khóc. "Nhưng tôi quá ngu ngốc để có thể làm việc này. Làm sao tôi biết được cái lò này đã đủ nóng hay chưa? Bà có thể chỉ cho tôi được không?" cô bé hỏi.

    The witch muttered and grumbled: "Useless child! I'll check the oven myself."

    Mụ phù thủy lầm bầm và càu nhàu: "Thật là một đứa trẻ vô dụng! Ta sẽ tự mình kiểm tra lò vậy."

    The witch bent down to look at the bright orange flames, and quickly Gretel pushed her into the oven and slammed the door shut. THUD!

    Mụ phù thủy cúi xuống nhìn ngọn lửa màu cam rực rỡ đang cháy ở trong lò, đúng lúc này Gretel đã nhanh chóng đẩy bà ta vào trong lò và đóng sập cửa lại. Bịch một cái!

    That was the end of the witch.

    Và đó là chính là cái kết cho mụ phù thủy.

    [​IMG]

    Gretel unlocked Hansel's cage. The children found a basket and filled it with cakes and cookies, pies, and candies. Then they ran away as fast as they could.

    Gretel mở khóa lồng của Hansel. Hai anh em đã tìm thấy một cái giỏ và chứa đầy nó bằng vô số bánh ngọt, bánh nướng và kẹo. Sau đó chạy nhanh nhất có thể ra khỏi khu rừng.

    They ran all night. They ran through the forest. They ran under the bridge. They crawled through the hole in the fence. They turned left. They turned right. Left. Right. Left. Right. Eventually they heard the sound of someone cutting wood in the distance.

    Bọn trẻ đã chạy suốt đêm. Chúng chạy xuyên qua khu rừng. Chúng chạy xuống dưới gầm cầu. Chui qua lỗ trên hàng rào. Chúng rẽ trái. Chúng rẽ phải. Trái. Phải. Trái. Phải. Cuối cùng, hai đửa liền nghe thấy có tiếng ai đó đang đốn củi ở đằng xa.

    It was the woodcutter! The children ran to their father and hugged him and kissed him. He cried and cried. But he was actually very happy.

    Đó là bác tiều phu! Những đứa trẻ chạy đến bên bố và ôm hôn ông. Ông cứ khóc và khóc. Nhưng ông cùng thực sự rất hạnh phúc.

    "My sweet, sweet children! Where were you?"

    "Các con, các con thân yêu của cha! Các con đã ở đâu vậy?"

    [​IMG]


    Hansel and Gretel told the woodcutter the whole story. When he heard that their stepmother had abandoned them in the forest, he was furious. He ordered the stepmother to leave the house immediately and never return.

    Hansel và Gretel đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho người tiều phu nghe. Khi ông nghe tin người mẹ kế đã bỏ rơi hai đứa trẻ ở lại trong rừng, ông đã rất tức giận. Vì thế ông đã yêu cầu người mẹ kế rời khỏi nhà ngay lập tức và không bao giờ được quay trở lại.

    That night, Hansel and Gretel and their father had a late birthday party. They ate all the sweets from the basket: Cherry pie, chocolate cake, green and red candies, blue lollipops, and gingerbread cookies.

    Đêm hôm đó, Hansel và Gretel và cha của chúng đã có một bữa tiệc sinh nhật muộn. Họ ăn tất cả đồ ngọt trong giỏ: Bánh anh đào, bánh sô cô la, những cái kẹo xanh và đỏ, kẹo mút xanh và bánh quy gừng.

    Later that year, Hansel and Gretel were visiting the bakery in town when they saw an old woman begging for coins. It was their stepmother!

    Cuối năm đó, Hansel và Gretel trong khi đang trên đường đến thăm tiệm bánh trong thị trấn thì thấy một bà lão đang cầu xin những đồng tiền xu. Đó là chính là mẹ kế của chúng!

    "Children! Please help me! I am starving!" she begged.

    "Các cháu! Làm ơn hãy giúp tôi! Tôi đang đói lắm đây!" cô ta cầu xin.

    Gretel thought for a moment. She went inside the bakery and bought a small loaf of bread and a small bowl of soup.

    Gretel suy nghĩ một lúc. Rồi liền vào trong tiệm bánh mì mua một ổ bánh mì nhỏ và một bát súp nhỏ.

    "Here," Gretel said. "Soup and bread. Your favorite."

    "Đây," Gretel nói. "Súp và bánh mì. Món ăn mà cô yêu thích nhất."

    Hansel and Gretel never saw their stepmother ever again.

    Từ đó, Hansel và Gretel cũng không bao giờ gặp lại người mẹ kế của chúng nữa.

    The end.
     
    Ngudonghcmeocon1512 thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...