Tản Văn Học Cách Trân Trọng - Nguyễn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tâm Quân, 28 Tháng hai 2020.

  1. Tâm Quân

    Bài viết:
    5
    Học Cách Trân Trọng

    Tác giả: Nguyễn

    [​IMG]

    Có bao giờ bạn cảm thấy cô đơn giữa một thành phố đông người không? Có bao giờ bạn cảm thấy ước gì được ăn món ăn do đích thân mẹ nấu, hay được lắng nghe tiếng mẹ chửi mỗi khi sai lầm? Tôi đã từng như vậy. Con người luôn luôn giống nhau, luôn cảm thấy mọi thứ xảy ra xung quanh mình là đương nhiên, gia đình đối xử tốt với mình là dĩ nhiên, người yêu quan tâm mình là dĩ nhiên, bạn bè chia sẻ mọi thứ là dĩ nhiên, là chuyện 'nó chính là như vậy' mà luôn bỏ quên mất một điều. Thực ra sẽ chẳng có gì là chắc chắn, rồi sẽ đến lúc cái mình cho là dĩ nhiên ấy sẽ biến mất, bị gió thổi bay. Kể cả gia đình. Bởi vì không có một ai có thể sống được mãi mãi. Tuổi thọ của con người là có hạn, vậy nên làm ơn, hãy trân trọng.

    Bạn có thể đang rất thành công, bạn có thể có một công ty thật lớn gia tài bạc tỉ nhưng bạn đã bao giờ từng cúi mình trước bố mẹ, trước đấng sinh thành của mình mà nói, 'con cám ơn và xin lỗi vì tất cả' hay chưa? Ngoài xã hội, những va chạm dạy ta được nhiều điều, đồng thời cũng khiến ta đắm chìm vào nhiều thứ. Công việc, những buổi tiệc rượu xã giao thâu đêm.. những lời xin lỗi và cám ơn luôn được bạn nói ra với người khác, nhưng có lẽ chưa bao giờ bạn từng nói với bố mẹ mình. Bạn có lẽ cũng không biết được có những người ngoài kia đến một cơ hội để nói với bố mẹ một câu như vậy cũng không có.

    Không có ai trên thế giới này dám chắc bản thân mình còn sống cho tới ngày mai. Điều mà chúng ta tưởng chừng như nắm chặt trong tay nhưng thực ra lại không phải. Tôi đã từng chứng kiến một người khỏe mạnh đang sống vui vẻ đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời, không một điềm báo. Như vậy thì điều gì còn tồn tại trong người ở lại? Đó là sự nuối tiếc. Nuối tiếc vì bản thân chưa làm được điều này cho người đó, nuối tiếc vì chưa kịp nói những câu nói mà đáng lẽ ra họ nên nói từ sớm. Nhưng không kịp rồi. Hiện tại có nói người đó cũng không thể nghe nữa.

    Có người nói lúc người ta còn sống thì không đối xử tốt, đến khi chết mới đến trước mộ xin lỗi. Điều đó có thật. Nhưng cũng thật mỉa mai.

    [​IMG]

    [..] Bố mẹ là người đã sinh ra chúng ta, tạo ra cho chúng ta một sinh mạng. Kiên nhẫn bước theo từng bước chân, hướng dẫn từng cách cầm đũa, chăm sóc từ khi ta mới chào đời. Trong pháp luật cứng nhắc, đó là nghĩa vụ nhưng trong gia đình, đó là tình nghĩa, tình nghĩa giữa những người thân.

    Bạn lớn rồi, có nhà, có xe, có tài khoản ngân hàng với hàng chuỗi con số phía sau, như vậy thì bạn có tất cả sao? Như vậy là bạn có thể rắp tâm vứt bỏ gia đình của mình sao? Có thể bố mẹ bạn nghèo khó bạn sợ bị người ta nhìn thấy, sợ bị để ý, sợ bị đem ra bàn tán, cũng có thể những đồng tiền trong xã hội làm bạn mờ mắt. Nhưng sẽ đến một lúc nào đó, bạn chợt nhận ra, bạn cần một gia đình hơn những thứ đó, nhưng gia đình này cũng là do chính tay bạn hủy hoại. Cay đắng hay không?

    Xã hội này nhiều cạm bẫy lắm, chẳng ai sẽ cho không ai một thứ gì cả, 'vô công bất thụ lộc' chính là như vậy. Cũng sẽ chẳng ai thương yêu bạn như bố mẹ bạn, bởi họ yêu thương bạn là bằng cả trái tim chứ không yêu cầu bạn phải trả cho họ điều gì.

    Tôi từng có lúc lang thang trên mạng đọc những mẩu tin vụn vặt thế này, cô gái A đối xử với ba mẹ như vậy, chàng sinh viên B không dám gặp ba mẹ trước cổng trường vì chê ba mẹ nghèo. Vậy tôi muốn hỏi bạn sang hơn họ sao? Không có những người đó, vậy có bạn sao? Lương tâm của bạn thật sự không còn? Trái tim đó là làm bằng đá?

    Bạn còn trẻ, đương nhiên sẽ cảm thấy chẳng sao cả. Nhưng khi bạn đã có tuổi rồi, đã bước qua nửa chặng đường của cuộc đời, nhìn lại bạn sẽ cảm thấy bản thân thật cô độc, vẫn luôn chỉ có một mình. Rồi cho tới khi bạn đã trở thành một người gần đất xa trời, vây quanh bạn là vàng bạc mà bạn kiếm cả đời, thứ đã từng khiến bạn thỏa mãn nhưng lại chỉ thiếu một điều. Tình thân. Sẽ không có ai vì bạn mà khóc, cũng không có ai vì bạn mà đưa tiễn. Số tiền mà bạn uổng phí vứt bỏ một đời cũng sẽ không thể mang đi, sẽ bị phân tán lại trở về như lúc bạn chưa từng có. Vui vẻ không?

    Bạn hối hận sao? Nhưng bạn không có tư cách để hối hận. Làm lại sao? Thời gian vốn sẽ chẳng thể quay ngược lại. Cũng sẽ chẳng có phép thuật nào có thể giúp bạn quay ngược thời gian như những cuốn tiểu thuyết từng nói, không có thuốc chữa hối hận. Vậy thì đừng để bản thân rơi vào tình cảnh như vậy, đừng vì mải mê với công việc mà bỏ bê gia đình, đừng vì những chuyện xảy ra bên ngoài mà ồn ào với người thân, đừng làm gì tổn thương đến họ. Bởi vì họ là vô giá, cũng chỉ có một.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...