Cổ Đại Hoàng Hậu Ư? Cao Lắm Muội Không Với Tới - Xuân Trúc

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Xuân Trúc, 21 Tháng một 2021.

  1. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Hoàng hậu ư? Cao lắm muội không với tới

    Tác giả: Xuân Trúc.

    Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Sủng Ngọt, Ngược Nhẹ, Chính Sự.​

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện:

    Nghe Tử Long đến trong lòng nàng hồi hộp vô cùng, trái tim nàng cũng vì thế mà loạn nhịp lên. Nhưng cố giữ bình tĩnh, một lúc sau nàng nghe tiếng mở cửa, và đi đến cạnh giường. Hắn đưa tay mở hỉ mạc lên nhìn thấy Tiểu Nhi xinh đẹp tuyệt trần, làm cho Tử Long có chút xao xuyế n. Nhưng một lúc sau Tử Long liền thu hồi tâm tư của mình, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Nhi.

    Tử Long xoay ngang rót rượu đi đến đưa cho nàng với dáng vẻ bất cần: "Đừng nhìn trẫm bằng ánh mắt đó, hôn sự này không phải là nàng muốn sao?

    Tiểu Nhi lạnh lùng chẳng nhìn hắn mà nhận lấy ly rượu nói:" Đây là điều thần thiếp nên làm. "

    Tử Long cười mỉa mai nhìn ly rượu nói:" Điều nàng nên làm, hứ.. nên làm là chà đạp lên tình cảm của trẫm sao? "

    Hắn quát lớn lên rồi xoay người đập mạnh xuống vỡ tán cả ly rượu, Tiểu Nhi nghe tiếng ly vỡ có phần tức giận nói:" Ngài làm vậy nghĩa là sao? "

    Tử Long im lặng không nói gì hết, hắn biết mình quá đáng nhưng nghĩ đến nàng không hề yêu hắn, nàng nhập cung vì muốn thay tỷ tỷ thì lòng quán hận càng tăng.

    Tiểu Nhi nuốt nước mắt nhẫn nhịn vì nàng hiểu được vì sao hắn lại như vậy:" Giờ thần thiếp đã là thê tử của ngài rồi, ngài muốn làm gì thiếp thì tuy ngài."

    Nói rồi nàng nhắm mắt lại mặc hắn muốn làm gì thì làm,


    Mục Lục

    Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5

    Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10

    Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15

    Chương 16

    Link thảo luận góp ý: Hiện Đại - [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Xuân Trúc
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tư 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97

    Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Chuyện này xảy ra vào năm hoàng đế Tử Long tám tuổi vào ngày được định sắc phong tân đế của hắn, lúc ấy trước mấy ngày tiên đế gặp bạo bệnh vừa băng hà đối với việc này hắn không thể chấp nhận và rất buồn, càng không muốn nghĩ đến chuyện kế vị nên Tử Long đành tránh đi.

    Trong lúc bỏ trốn đi thì hắn vô tình gặp một tiểu cô nương nàng là nhị tiểu thư của Lưu thừa tướng Lưu Tiểu Nhi, nàng lúc đó trông đáng yêu vô cùng gương mặt bầu bĩnh, xiêm y màu hồng nhạt, miệng cười chúm chím. Lúc ấy hắn nhìn đến ngây người ra, mãi đến một lúc sau khi nàng khẽ đánh vào vai gọi hắn mới chợt tỉnh.

    "Ca ca sao người ở đây?" Nàng ấy ngây thơ đưa đôi mắt vô tư vô ưu nhìn hắn hỏi.

    Hắn đang bị dáng vẻ của nàng làm say đắm nhưng khi nghe tiếng nàng, liền bừng tỉnh quay sang chỗ khác lạnh lùng nói:" Ta đang trốn mẫu hậu."

    Hắn vừa trả lời nàng, xong trong lòng nghĩ thầm: Tiểu muội muội thật xinh.

    Nàng ngây thơ chẳng hiểu gì những lời hắn nói, nên hỏi:" Tại sao lại phải trốn?"

    Nghe nàng hỏi như thế cơn đau khi mất phụ thân lại đau trong hắn:" Phụ hoàng ta vừa băng hà, ta không muốn đăng cơ vào lúc này, di thể ngươi còn chưa lạnh tại sao phải là lúc này chứ?"

    Nàng nghe thế đi đến ngồi bên cạnh nói:" Phụ thân muội nói đây là thời điểm tốt để đăng cơ, với lại muội từng nghe câu, nước một ngày không thể không có vua.."

    Tiểu Nhi chỉ một tiểu cô nương vừa tròn 6 tuổi nên nói chuyện rất đơn thuần, nhưng nó lại đi sâu vào lòng của Tử Long những lời nàng sao hắn không biết được chứ? Chỉ là hắn không quên được nỗi đau khi mất đi phụ hoàng mà hắn thương nhất.

    Hắn rưng rưng nước mắt nói:" Ta không muốn, ta nhớ phụ hoàng."

    Khi phụ hoàng hắn còn tại thế rất sủng ái hắn, thường được ôn văn luyện võ cùng người nên tình cảm của hắn và người rất tốt.

    Tiểu Nhi thấy đôi mắt hắn ngấn lệ thì đi đến bên cạnh ngồi xuống không phải làm sao nàng vô tình sờ vào túi mình. Nhớ đến mứt táo trong túi nàng mỉm cười lấy ra mời hắn:" Ca ca huynh đừng buồn nữa, huynh ăn đi ngon lắm."

    Tử Long xoay người lại nhìn, Tiểu Nhi đang cười tươi với hắn, tự nhiên hắn cảm thấy ấm áp vô cùng. Nàng mỉm cười rồi lấy mứt đưa hắn.

    Thấy hắn ăn, nàng hỏi:" Có ngon không?"

    Hắn không nói gì chỉ gật đầu một cái, nàng khẽ mỉm cười.

    * * *

    Lưu Nhân mang Tiểu Nhi vào hoàng cung nhưng khi nghe Tử Long mất tích, bá quan văn võ trong triều liền chia nhau ra đi tìm Lưu Nhân cũng không ngoại lệ.

    Đang trong lúc như thế thừa tướng xoay lại thì không thấy Tiểu Nhi, nên ngài đành phải đi tìm cả hai hoàng thượng lẫn Tiểu Nhi, thật hối hận khi đưa nàng theo nàng là nữ nhi tinh nghịch như mà ngài từng biết đến, từ đó đến nay ngài chưa thấy nữ nhi nào nghịch ngợm như nàng, lúc trong phủ thì không nói ngay cả trong cung cũng không chịu ngồi yên.

    Thừa tướng đi khắp nơi trong hoàng cung tìm Tiểu Nhi và hoàng thượng, thừa tướng vừa đi vừa nói:" Không biết nha đầu đó chạy đâu rồi, biết thế không dẫn nó vào cung, thật là tinh nghịch chẳng khi nào ngồi yên được."

    Đi tìm khắp nới có thể nói là mọi ngõ ngách mãi thêm một lúc thì thấy Tiểu Nhi và Tử Long liền đi đến nói:" Tiểu Nhi con ở đây làm phụ thân đi tìm con khắp nơi!"

    Sau khi trách Tiểu Nhi một phen vì cái tội chạy loạn, thừa tướng quay sang cùng Tử Long hành đại lễ:" Vi thần tham kiến hoàng thượng."

    Tử Long đang ngồi cùng nàng thấy Lưu Nhân đến sự ấm áp trên mặt bỗng tắt lịm, từ từ đứng lên chắp một tay sau lưng một tay đưa tay như mới đứng dậy:" Miễn lễ."

    Tuy hắn chưa chính thức đăng cơ nhưng mấy ngày qua đã nghe mọi người gọi thế cũng quen rồi, với lại chuyện sắc phong lúc tiên đế còn tại thế đã nhắc với Lưu Nhân rất nhiều lần là phải phò trợ thật tốt cho Tử Long.

    Tử Long trước mặt Lưu Nhân khôi phục lại vẻ lạnh lùng mà khó gần:" Muội ấy là nữ nhi của ngài sao?"

    Thừa tướng cung kính nói:" Dạ, là nữ nhi của thần."

    Thừa tướng nói xong liền mời Tử Long lên triều để tiến hành nghi lễ thì hắn nói:" Ta muốn Tiểu Nhi đi cùng được không?"

    Thừa tướng nghe hắn nói như vậy cũng đủ biết tiểu nha đầu này đã làm cho hắn vui được rồi, mấy ngày nay hắn lúc ngồi một mình trong im lặng khiến thái hậu rất lo nhưng muốn khuyên cũng không có cách nào khuyên vì chính bà cũng rất nhớ tiên đế còn Lưu Nhân chỉ là thần tử làm sao dám bất kính.

    Thừa tướng nhìn Tiểu Nhi cười khẽ đáp:" Dạ được, nhưng không được vào điện, chỉ được chờ ở ngoài thôi."

    Tử Long vẫn cương quyết nói:" Nhưng ta muốn muội ấy đi cùng."

    Tiểu Nhi nắm lấy tay Tử long nói:" Huynh đi đi, muội sẽ chờ huynh ở ngoài."

    Hắn xoay người lại nói:" Vậy.. được muội phải chờ ta đó."

    Tiểu Nhi mỉm cười ngọt ngào nói:" Tuân chỉ."

    Hắn nhìn nàng mỉm cười rồi xoay người bước đi vào điện Kim Loan cử hành đại lễ đăng cơ.

    Lưu Nhân đi được bước rồi quay lại:" Con không được chạy lung tung nữa."

    Nàng mỉm cười rồi gật đầu nhưng trong Lưu Nhân vẫn rất lo vì nàng không thể tin tưởng được, ngài đã bị hài nhi này lừa rất nhiều rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng sáu 2021
  4. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97

    Chương 2: Tuyển hậu

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Mười bảy năm sau..

    Trong tửu lâu có tiếng nhất nhì Thành Hội những ai đến Thành Hội phải ghé qua thử dùng gà quay và rượu quế hoa được cắt giữ nhiều năm của quá, lúc ấy có một vị công tử tuấn tú khôi ngô đạo mạo nhìn là có thể thấy được khí chất bất phàm, đang ngồi chờ ai đó nhưng có lẽ vì vị ấy đến muộn nên làm cho vị công tử đây không vui, từ thấp thoáng có một vị công tử nữ cải nam trang đi đến ngồi xuống.

    Vị cô nương ấy chưa kịp lên tiếng vị công tử kia đã cướp lời:" Tiểu Nhi sao muội lại cải nam trang nữa?"

    Tiểu Nhi cười đưa tay lấy tách rót trà:" Xin lỗi mà, tại tỷ tỷ không cho muội đi."

    Tử Long tao nhã nâng chén trà lên uống nghe đến đó hắn có chút không vừa ý, nắm chặt chén trà nhìn nàng:" Tỷ tỷ muội không biết là đi gặp ta sao mà còn ngăn cản?"

    Tiểu Nhi thở dài vô tư mà than, nàng không hề biết rằng long nhan đang tức giận:" Chính vì biết nên mới cản, tỷ tỷ nói muội không nên đi với huynh nhiều. Có câu nói nam nữ hữu biệt, nhưng muội không lo gì vì chúng ta là huynh đệ mà."

    Tử Long nghe nàng nói là huynh đệ trong lòng tự nhiên đau thắt lại hỏi:" Muội chỉ xem ta là huynh đệ sao?"

    Nàng nghe như không nghe vừa uống trà vừa nói:" Ùm, chúng ta thật sự là huynh đệ mà."

    Từ Long nghe thì đau lòng vô cùng nói:" Ta sắp tuyển hậu rồi, ta muốn.."

    Hắn chưa nói hết thì Tiểu Nhi cắt ngang nói:" Huynh có thể bỏ qua muội không?"

    Tử Long nghe thế trầm mặt hỏi:" Vì sao?"

    Tiểu Nhi hít một hơi sâu kìm ném hết tất cả mà dối lòng nói:" Vì chúng ta quá hiểu nhau và muội chỉ xem huynh như ca ca thôi."

    Từ Long đau lòng nắm chặt tay nuốt hận mà nói ra những điều mà hắn không muốn:" Được, trẫm sẽ bỏ nàng ra."

    Khi nghe giọng nàng nói hắn liền thay đổi cách xưng hô như thể ta và nàng là hai người xa lạ, nàng biết cảm nhận của hắn lúc này như thế nào, nhưng thứ cho nàng thật sự không cách khác.

    Nói rồi Tử Long rời đi, bỏ lại một mình Tiểu Nhi ở lại, Tiểu Nhi thấy hắn đi rồi mới nói:" Xin lỗi huynh muội không thể, vì trong hậu cung sẽ không tồn tại tình cảm thuần khiết đâu."

    * * *

    Sáng hôm sau, Lưu Nhân được thái hậu triệu vào cung, vì muốn bàn bạc muốn chọn một trong một hai thiên kim nhà thừa tướng để sắc phong.

    Lưu Nhân từ trước đến nay luôn trung thành nhất nhất với lại bao nhiêu năm có ngài nên bà và Tử Long mới có thể ngồi yên trên ngay vị này, nên thái hậu muốn kết thân với hắn vì như vậy thì ở trong triều bà không sợ đám đại thần kia chèn ép Tử Long nữa.

    Vừa vào tẩm cung thái hậu, thừa tướng đi đến quỳ trước bà bái kiến:" Vi thần tham kiến thái hậu, cung chúc thái hậu vạn phúc."

    Thái hậu ngồi trên ghế cao quý, uy nghi thoát tục nhẹ nhàng đưa một cánh tay ra: "Thừa tướng, ngài bình thân."

    Thừa tướng đứng lên nói:"Tạ ơn thái hậu."

    Thái hậu thấy Lưu Nhân đứng lên bà bắt đầu vào câu chuyện:" Chẳng hay ái khanh biết ai da triệu khanh vào cung là có việc chi không?"

    Thừa tướng chắp tay cung kính nói:" Thứ cho thần ngu muội."

    Thái hậu cười rồi tiếp tục nói:" Ai gia muốn một trong hai thiên kim của ái khanh tiến cung."

    Thừa tướng kinh ngạc hỏi:" Người nói sao ạ? Muốn nữ nhi của thần tiến cung sao?"

    Thái hậu nói:" Đúng, là ai da muốn kết thông gia với khanh, khanh không nghe lầm đâu."

    Thừa tướng ấp úng nói:" Nhưng.. thần không dám trèo cao."

    Thái hậu tiếp cười nói:"Khanh là trọng thần triều đình sao ai nói là treo cao?"

    Thừa tướng nói:" Vậy vi thần sẽ về bàn cùng nữ nhi của thần."

    Thái hậu nói:" Được."

    Thừa tướng chắp tay nói:" Thần xin cáo lui."

    * * *

    Ở đại sảnh thừa tướng gọi hai nữ nhi của mình ra nói:" Phụ thân với gặp thái hậu về, người nói muốn chọn một trong hai con để sắc phong."

    Tiểu Hàn nói:" Vậy phụ thân sẽ chọn ai?"

    Thừa tướng nâng ly lấy nắp vuốt nhẹ ly uống một hớp trà rồi nói:" Ta muốn để Tiểu Hàn đi, tuy nói Tiểu Nhi cùng hoàng thượng rất thân thiết, nhưng tính con quá ngổ ngáo không thích hợp vào hoàng cung."

    Nghe thế Tiểu Nhi im lặng ngậm ngùi còn Tiểu Hàn lạnh như băng chẳng nói gì, vào nửa đêm canh ba Tiều Hàn đi đến phòng của Tiểu Nhi nói.

    Tiểu Hàn nắm lấy tay Tiểu Nhi tỏ vẻ cần khẩn nói:" Tiểu Nhi muội có thể thay tỷ tiến cung được không?"

    Tiểu Nhi im lặng có chút dao động nhưng nàng tỏ ra điềm tĩnh hỏi:" Vì sao tỷ nói vậy?"

    Tiểu Hàn vẫn lạnh lùng nói:" Tỷ có tình lang rồi, là công tử của quan tam phẩm, tỷ rất yêu chàng."

    Tiều Hàn thấy Tiểu Nhi do dự rồi nàng ta cắn môi:" Tỷ đã có cốt nhục với huynh ấy rồi."

    Tiểu Nhi bất ngờ và lo lắng nói:" Vì sao tỷ lại?"

    Tiểu Hàn vẫn chưa nghe Tiểu Nhi đồng ý liền nói:" Nếu muội không đi thì chúng ta chỉ có con đường chết thôi."

    Nói rồi nàng ta rời đi để lại một Tiểu Nhi ở lại lo lắng vô cùng, nhưng nàng không biết việc tỷ nàng mang thai là giả, muốn lừa nàng tiến cung.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng sáu 2021
  5. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Chương 3: Xin chàng hãy lập ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng hôm sau..

    Tử Long vừa tỉnh dậy thái giám cận thân đang giúp hắn thay y phục thì có người vào bẩm báo là Tiểu Nhi đến cần kiến, hắn nghe đến tên liền quên hết tức giận mà nhanh chóng thay long bào ra gặp nàng ngay.

    Tiểu Nhi vừa thấy hắn đến nàng quỳ xuống hành lễ, vốn dĩ việc này rất bình thường nhưng với nàng hắn cảm xót thương cũng đúng thôi nàng là người mà yêu thương nhất còn gì.

    Tử Long đi đến dìu Tiểu Nhi đứng lên khi nàng đang quỳ hành lễ: "Nàng đứng lên đi, sao nàng đến sớm vậy?"

    Tiểu Nhi ngước lên nhìn Tử Long một cái, rồi lại tiếp tục quỳ xuống nói: "Khẩn xin hoàng thượng hãy chọn dân nữ để phong hậu."

    Tử Long nghe thế trong lòng vui mừng cứ ngỡ nàng đã hiểu tâm ý của hắn, hiểu được rằng từ năm tám tuổi ngay lần đầu gặp gỡ hắn đã cảm mến nàng sau một thời gian sớm hôm có nhau thì tình cảm đã đơm hoa kết trái.

    Tử Long đỡ nàng lên nắm lấy tay nàng mỉm cười nói: "Nàng đổi ý rồi sao?"

    Tiểu Nhi cố gắng dằn lòng mình mà rút tay lại nói: "Dân nữ xin hoàng thượng tha cho tỷ tỷ của dân nữ, hoàng thượng muốn dân nữ làm gì cũng được."

    Tử Long nghe nàng nói đến đó hắn liền hiểu ra nàng đến không phải vì hắn, kìm nén cơn tức trầm mặt hỏi: "Nàng đến đây không phải vì trẫm sao?"

    Tiểu Nhi giả như không hiểu hắn nói gì mà tiếp tục cầu xin: "Chỉ cần ngài tha cho tỷ tỷ, ngài muốn sao cũng được."

    Tử Long nghe thế tức giận nói: "Nàng xem trẫm là hạng người gì?"

    Tiểu Nhi: "..."

    Tử Long xoay ngang đứng thẳng người chắp tay sau lưng tỏ vẻ quyền uy nói: "Được, trẫm toại nguyện cho nàng. Người đâu!"

    Tổng quản thái giám đi vào nói: "Có nô tài."

    Tử Long nói: "Truyền lệnh trẫm, Lưu Tiểu Nhi tài đức vẹn toàn nay trẫm chính thức sắc phong nàng là hoàng hậu. Khâm thử."

    Tổng quản thái giám nói: "Cung hỷ hoàng thượng, cung hỷ hoàng hậu."

    * * *

    Trong phủ thừa tướng đang ngồi uống trà cùng phu nhân thì nghe có thánh chỉ đến cả hai lấy làm lạ vì Lưu Nhân chưa vào cung để trả lời thái hậu thì làm sao lại có thánh chỉ? Nếu vậy thánh chỉ này là gì không nghĩ nhiều được cả hai phu thê nhìn nhau rồi quỳ xuống tiếp chỉ.

    Công công đọc thánh chỉ: "Phụng thiên thừa nhận hoàng đế chiếu viết, Lưu Tiểu Nhi đoan trang, hiền thục, tài đức vẹn toàn này trẫm sắc phong làm chính cung hoàng hậu, khâm chỉ."

    Thừa tướng và phu nhân nhìn bất ngờ rồi cùng nhau rồi tiếp chỉ tạ ơn, sau khi sau công công đi rồi Lưu Nhân cầm bản thánh chỉ cứ nghĩ là mãi cũng không hiểu, không phải thái nói sẽ cho ngài quyết là cho tiểu nữ nào tiến cung sao?

    Uyển Quân nhìn ngài u tư như vậy bà thấy khó hiểu: "Tướng gia ngài sao vậy?"

    Lưu Nhân im lặng một rồi mới trả lời bà: "Ta thấy bản thánh chỉ này có gì đó không đúng lắm, nàng không thấy sao?"

    Bà nhìn lại bản thánh chỉ ngẫm nghĩ một lúc bà lắc đầu: "Thiếp không thấy, nhưng thiếp nghĩ tình cảm của hoàng thượng đối với Tiểu Nhi như thế nào mọi người đều thấy, nay ngài ấy muốn giữ Tiểu Nhi bên cạnh cũng đúng."

    Lưu Nhân nghe xong nhìn bà: "Nàng nghĩ đơn giản vậy sao?"

    Uyển Quẩn cười: "Vậy theo tướng gia phức tạp đến đâu?"

    Vừa dứt câu Lưu Nhân lại cười Uyển Quân đúng là vừa là tri kỉ vừa là hiền thê của ngài mà, cười là cười vậy nhưng nỗi lo trong lòng vẫn không bỏ được.

    * * *

    Trong ngự thư phòng Tử Long ngồi trên ngai rồng nhìn Tiểu Nhi trong lòng đầy căm tức và chua xót: "Nàng hài lòng chưa?"

    Tiểu Nhi vẫn thản nhiên như không có chuyện gì với nàng quỳ xuống cúi gặp người: "Tạ ơn hoàng thượng."

    Tử Long tức giận nói không lên lời: "Nàng.. Nàng lui đi."

    Tiểu Nhi nhún người hành lễ nói: "Dân nữ xin cáo lui."

    Tiểu Nhi vừa đi ra khỏi cửa thì Tử Long hất đổ đồ trên long án nói: "Lưu Tiểu Nhi trẫm hận nàng."

    Nói rồi hắn ngậm ngùi trong đau khổ ánh mắt hắn hiện lên sự u buồn vô hắn, Tiểu Nhi vừa ra ngoài cũng nghe rõ tiếng đổ vỡ bên trong nhưng vơi nàng như nghe được tiếng lòng hắn đang gào thét.

    * * *

    Tiểu Nhi sau khi rời khỏi hoàng cung lên xe ngựa thì nước mắt của nàng trào ra như suối chảy nàng tự hỏi: "Tại sao lại như vậy? Tại sao thiếp và ngài phải đi đến kết quả như vậy? Tại sao?"

    Về đến phủ nàng đi vào thì phụ thân nàng hỏi: "Tiểu Nhi có đi đâu từ sáng đến giờ? Vì sao hoàng thượng lại chọn con sắc phong?"

    Tiểu Nhi u buồn nói: "Con vào cung xin được sắc phong."

    Thừa tướng khó hiểu hỏi: "Vì sao con lại làm như vậy, không phải ta đã chọn Tiểu Hàn rồi sao?"

    Tiểu Nhi cúi đầu ngậm ngùi nói: "Hài nhi không muốn tỷ tỷ khổ, hơn nửa tỷ tỷ đã có tình lang con muốn tỷ tỷ hạnh phúc."

    Thừa tướng nắm lấy hai vai nàng hỏi: "Vậy con vào cung hạnh phúc sao?"

    Tiểu Nhi mắt ngấn lệ nói: "Phụ thân người đừng nói gì nữa, thánh chỉ đã ban ra không thể làm khác nữa."

    Thấy vậy thừa tướng đến ôm nữ nhi của mình vào lòng an ủi, trong lòng Lưu Nhân luôn thương yêu nhất là Tiểu Nhi từ nhỏ ngài đã nâng niu như châu như báu, nhưng hôm nay nàng lại nhập cung ngài không thể tự tay chăm sóc hài nhi này nữa.

    * * *

    Buổi tối Tiểu Nhi ngồi thêu áo tân nương từng đường kim mũi chỉ điều ngay ngắn đừng thấy nàng suốt ngày nghịch ngợm những việc này nàng làm rất giỏi, nhưng mỗi khi nhớ đến tân lang là ai thì trong lòng đầy chua xót vì nàng yêu mà không thể nói chỉ có thể làm như vô tình với chàng mà thôi.

    Tiểu Nhi nói thầm: "Tử Long, thiếp biết chàng sẽ hận thiếp nhưng thiếp không thể nói hết cho chàng biết được lòng mình cho chàng biết được."

    Nói rồi nàng bật khóc.

    * * *

    Mấy ngày sau là lễ nghinh thân Tiểu Nhi khoác lên người bộ áo cưới do chính tay nàng tự thêu sắc xảo tuyệt đẹp, ngồi trên kiệu hoa nàng càng quý phái hơn.

    Trước cổng hoàng cung Tử Long đã đứng đó chờ, kiệu hoa đã đến hắn đá cửa kiệu trước nàng vào hoàng cung tiến hành đại lễ sắc phong.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng ba 2021
  6. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Chương 4: Thành thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi kiệu hoa đến đích thân Tử Long ở ngoài cửa cung chờ đợi sẵn, khi đón được nàng cả hai tiến vào nội cùng hành đại lễ, vì đây là đại hôn của đế vương có nhiều bước quan trọng cần phải làm, cũng may mắn cho Tiểu Nhi vì lúc nhỏ có học qua nội công nên sức khỏe khá tốt.

    Các nghi thức được diễn ra cho đến trời hừng đông mới kết khúc xong đại lễ Tiểu Nhi được đến Chu Minh Cung chờ hoàng thượng, ngự gia đến theo lệ trong cung, sau khi tân nương vào tân phòng thì không được phép bước ra hoặc tự ý nâng hỉ mạc. Nên nàng đành ngoan ngoãn ngồi chờ một lúc thì có tiếng thái giám hô lên.

    "Hoàng thượng ngự giá Chu Minh Cung."

    Nghe Tử Long đến trong lòng nàng hồi hộp vô cùng trái tim nàng cũng vì thế mà loạn nhịp lên nhưng cố giữ bình tĩnh, một lúc sau nàng nghe tiếng mở cửa và đi đến cạnh giường hắn đưa tay mở hỉ mạc lên nhìn thấy Tiểu Nhi xinh đẹp tuyệt trần, làm cho Tử Long có chút xao xuyến nhưng một lúc sau Tử Long liền thu hồi tâm tư của mình khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Nhi.

    Tử Long xoay ngang rót rượu đi đến đưa cho nàng với dáng vẻ bất cần: "Đừng nhìn trẫm bằng ánh mắt đó, hôn sự này không phải là nàng muốn sao?"

    Tiểu Nhi lạnh lùng chẳng nhìn hắn mà nhận lấy ly rượu nói:" Đây là điều thần thiếp nên làm. "

    Tử Long cười mỉa mai nhìn ly rượu nói:" Điều nàng nên làm, hứ.. nên làm là chà đạp lên tình cảm của trẫm sao? "

    Hắn quát lớn lên rồi xoay người đập mạnh xuống vỡ tan cả ly rượu, Tiểu Nhi nghe tiếng ly vỡ có phần tức giận nói:" Ngài làm vậy nghĩa là sao? "

    Tử Long im lặng không nói gì hết, hắn biết mình quá đáng nhưng nghĩ đến nàng không hề yêu hắn, nàng nhập cung vì muốn thay tỷ tỷ thì lòng quán hận càng tăng.

    Tiểu Nhi nuốt nước mắt nhẫn nhịn vì nàng hiểu được vì sao hắn lại như vậy:" Giờ thần thiếp đã là thê tử của ngài rồi, ngài muốn làm gì thiếp thì tùy ngài. "

    Nói rồi nàng nhắm mắt lại mặc hắn muốn làm gì thì làm, thật ra trong nàng vẫn đang mong chờ gì đó nhưng nàng thật sự không biết mình phải làm gì?

    Nói nàng không yêu hắn là nàng đang lừa người dối mình, nói nàng yêu hắn đúng là nàng có tình với hắn là một loại tình khiến người người vì nó mà phải say đắm còn nàng thì lại không dám, vì nàng biết mình có lỗi với Tử Long, nhưng nếu để tỷ tỷ mang thai nhập cung thì là tội chết.

    Nhìn biểu hiện này của nàng hắn nhếch môi cười khinh bạc thì ra trong mắt nàng hắn là người như vậy:" Nàng xem trẫm là hạng người gì? Cưới nàng là muốn toại nguyện cho nàng chứ không phải là muốn đoạt thân xác nàng. "

    Nói xong hắn xoay người bước đi vì không làm nàng tổn thương thêm hắn phải đi, đi thật xa rời khỏi phòng hoa chúc để mặc lại nàng một trong loan phòng một màu đỏ rực nhưng u buồn lạnh lẽo.

    * * *

    Sáng hôm sau..

    Tiểu Nhi vừa thức giấc đã được cung nữ tên Phương Nghi nàng tắm gội, thay y phục trang điểm, một lúc sau Tử Long đến cùng nàng đi thỉnh an thái hậu, trên đường đi đến tẩm cung thái hậu hai người không ai nói với cái gì tựa như cả hai không quen biết, nhưng lại âm thầm nhìn nhau mãi cho đến khi, đến An Thần Cung hắn và nàng thỉnh an thái hậu

    Thái hậu thấy hai người nên mỉm cười nói:" Bình thân, hai con mới đại hôn sao đến thăm ai da sớm vậy? "

    Tử Long đối với thái hậu nhỏ nhẹ nói:" Sáng nay trước khi thượng triều trẫm thấy còn sớm nên muốn đến thỉnh an người trước. "

    Thái hậu nghe thế mát lòng nói:" Ha ha nếu thương ai da thì sớm cho ai da bế hoàng tôn đi. "

    Nghe thế cả hai không nói gì chỉ im lặng nhìn nhau, nhìn nhau một chút rồi Tiểu Nhi cúi đầu không nói gì cả, còn hắn tuy im lặng nhưng nếu có được hoàng nhi với nàng thì hắn là người hạnh phúc rồi nhưng đáng tiếc..

    Sau khi thỉnh an hắn và Tiểu nhi cùng nhau nắn lại đôi chút, khi đến giờ thì Tử Long thượng triều, còn Tiểu Nhi về tẩm cung của mình để thái hậu nghỉ ngơi, vừa về đến một lúc thì có người báo mẫu thân của nàng đến muốn thăm nàng.

    Tiểu Nhi uống một ngụm trà nói:" Cho người vào. "

    Vừa dứt lời thì mẫu thân của nàng tiến vào, định hành lễ với nàng thì nàng lên đi đến vội nói:" Mẫu thân người đừng hành lễ với Tiểu Nhi. "

    Bà cười nói:" Hoàng hậu người thân phận cao quý, sao có thể chờ người ra đón tiếp chứ. "

    Tiểu Nhi mỉm cười nói:" Người là mẫu thân của con, dù con có là ai thì có cũng là hài nhi của người mà. "

    Uyển Quân nhìn nàng nói:" Con đúng là hài nhi tốt của ta mà, giờ con và Tiểu Hàn đã thành hôn người là mẫu thân như ta cũng xem như cũng mãn nguyện rồi. "

    Tiểu Nhi nghe xong tuy rằng chua chát trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cố nở một nụ cười, ngồi một lúc nàng chợt nhớ đến Tiểu Hàn bèn nói.

    Tiểu Nhi nói:" À, mẫu thân, tỷ tỷ sao rồi, chuyện tỷ ấy mang thai trước họ biết rồi có nói gì không? "

    Uyển Quân nghe như vậy liền bất ngờ nói:" Hoàng hậu người nói vậy là sao? Tiểu Hàn đâu có thai."
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tư 2021
  7. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Chương 5: Chiếm Đoạt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Nhi nghe Uyển Quân nói thế liền nhíu mày: "Mẫu thân người nói vậy là sao? Không phải tỷ tỷ nói tỷ ấy đã hoài thai sao?"

    Uyển Quẩn nghe Tiểu Nhi nói, liền hiểu được vì sao Tiểu Nhi đột ngột nhập cung để tấn phong.

    Uyển Quân nhẹ nhàng đặt tay lên tay nàng hỏi: "Tiểu Nhi con nói thật cho ta biết đi, thật ra sở dĩ con nhập cung và vì Tiểu Hàn hoài thai đúng không?"

    Tiểu Nhi im lặng không trả lời, thấy vậy Uyển Quân càng đau lòng hơn: "Tiểu Nhi con có yêu hoàng thượng không?"

    Hỏi đến đó thì Tử Long đi đến liền dừng lại để nghe câu trả lời, Tiểu Nhi trầm ngâm một lúc: "Mẫu thân ở hậu cung không bao giờ có tình yêu tồn tại."

    Uyển Quân đau lòng thật sự bà không muốn Tiểu Nhi phải như vậy, cái mà Uyển Quân muốn là Tiểu Nhi được hạnh phúc.

    Nói đến đó trên khóe mắt của nàng ngấn lệ, ở bên ngoài Tử Long nghe được nàng nói mà lòng hắn đau như đao cắt, phải nàng ấy nói không sai hậu cung vốn không tồn tại hai từ tình yêu, hắn hiểu được điều này nhưng Tử Long không thể kìm nén được trái tim mình nỗi nhớ nhung ấy từ lâu đã khống chế ý thức của hắn rồi.

    Để hắn chớ nên khao khát có được tình yêu của Tiểu Nhi, nhưng càng muốn có được thì lại càng không nắm lấy được.

    Tiểu Nhi chậm rãi nói tiếp: "Với lại từ khi con xin thánh chỉ ấy thì tình cảm kia cũng đã không còn."

    Tử Lòng nghe như vậy liền tức giận tay nắm thành quyền rồi rời đi. Bên trong Uyển Quân đưa tay lau đi khóe mắt nàng mà bà đau lòng không nguôi.

    Uyển Quân: "Hoàng hậu tuy nói con không có tình cảm với hoàng thượng, nhưng con đã được tấn phong thì phải làm nghĩa vụ của thê tử con hiểu ý ta nói chứ?"

    Tiểu Nhi gật đầu: "Con hiểu chứ, con đã gả cho ngài tức con là người của ngài rồi, con biết mình nên làm gì mà."

    Uyển Quân nghe xong cũng gật đầu hiểu rằng nữ nhi cũng bà đã lớn.

    * * *

    Kể từ ngày Tử Long biết được suy nghĩ của Tiểu Nhi, hắn lúc đối sự với nàng rất lạnh nhạt nhưng càng như thế hắn muốn có nàng hơn, với việc Tiểu Nhi luôn im lặng làm hắn càng tức tối hơn.

    Còn bên phía thái hậu luôn hối thục Tử Long nhanh chóng có hoàng tử để nối dõi, về Tử Long đã thoái thác rất nhiều lần nhưng vẫn không được, đành phải nạp phi theo ý thái hậu.

    Trước đó hắn rất lo Tiểu Nhi sẽ buồn nhưng sự thật lại khiến hắn tức điên lên.

    * * *

    Hôm nay là ngày đã tuyển phi xong mọi người trong hoàng cung đang vui vẻ chúc mừng hoàng thượng nạp phi, Tử Long tuy bên ngoài luôn vui vẻ tiếp rượu từ các đại thần kính lên hắn.

    Nhưng trên thực tế hắn luôn để ý đến nàng luôn liếc mắt nhìn nàng, còn Tiểu Nhi chỉ im lặng không nói gì sắc mặt lạnh như băng không hề nói gì.

    Thấy được như vậy Tử Long tức giận hung hăng uống một ngụm rượu, rồi lại tiếp tục nhìn nàng.

    * * *

    Sau khi yến tiệc kết thúc Tiểu Nhi về tẩm cung của mình nghỉ ngơi, còn theo đúng thì Tử Long sẽ chọn một trong những phi tần để hầu tẩm.

    Nhưng khi Tử Long đã quá chén nên bộc lộ hết tình cảm và sự khao khát của hắn, Từ Long đi đến tẩm cung của Tiểu Nhi trong cơn say hắn nhìn nàng đang ngủ say.

    Hắn nhìn nàng rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ lên má nàng, vừa chạm vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, cứ nhìn như vậy một lúc hắn không kìm nén được liền cúi xuống hôn lấy nàng.

    Tiểu Nhi đang ngủ thì bị ngộp thở nàng mở mắt ra thì nhìn thấy Tử Long hôn lấy nàng từng chút một, nàng bất ngờ liền đẩy hắn ra ngồi dậy.

    Tiểu Nhi ôm lấy chăn phòng thủ nói: "Hoàng thượng sao ngài ở đây?"

    Tử Long như mất lý trí nhào đến: "Tiểu Nhi trẫm muốn nàng"

    Hắn đè lên nàng hôn lấy đôi môi ấy ngậm lấy từng chút, Tiểu Nhi nằm dưới thân hắn mà vùng vẫy không thôi, Tử Long mặc nàng vùng vẫy như thế nào.

    Tử Long từ môi hôn xuống xương quai xanh mặc nàng la hét, một lúc sau y phục rơi khắp giường.

    Tử Long sau khi thân mật cùng nàng thì chìm vào giấc ngủ, còn Tiểu Nhi ngồi một góc giường lau đi từng giọt nước mắt mà nghẹn ngào.

    Tiều Nhi nhìn Tử Long thầm nghĩ: "Tử Long thiếp và ngài không thể nữa hết rồi, hết thật rồi,"

    Nàng nhẹ nhàng nằm xuống nhìn hắn mà lòng đau như cắt, vì sao Tử Long lại đối xử với nàng như vậy?

    Tình yêu của hắn đối với nàng là như vậy sao? Hung tàn chiếm đoạt nàng.

    * * *

    Sáng hôm sau Tử Long tỉnh dậy xoay ngang nhìn thấy Tiểu Nhi đang ngồi bên cạnh lộ ra cánh vai trần, đủ biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì hắn liền ngồi bật dậy.

    Tử Long nhìn thân mình không mảnh áo che thân hắn hít hơi sâu nhìn nàng: "Tiểu Nhi ta.."

    Tiểu Nhi nhanh chóng cướp lời: "Đã trễ rồi để thần thiếp giúp ngài thay đổi xiêm y."
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tư 2021
  8. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Chương 6: Đã Nghĩ Thông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Tiểu Nhi nói xong kéo chăn với lấy y phục khoác vào bước xuống giường, Tử Long nhìn theo nàng mà lòng chua xót, vì sao hắn lại uống say? Vì sao hắn lại không kìm chế mình mà chiếm đoạt nàng.

    Tử Long thở một hơi rồi từ từ nhắm mắt lại ngẫm nghĩ lại những chuyện mình đã làm với nàng, một lúc sau Tiểu Nhi mang long bào ra đứng đó chờ Tử Long để giúp hắn thay y phục.

    Còn riêng Tiểu Nhi sau đêm qua nàng đã không thể nào vui vẻ như trước, giờ nàng không còn gì ngoài trái tim đã đóng băng, nàng chẳng còn gì ngoài cái xác không hồn, với hắn nàng không gì để lưu luyến nữa.

    Tử Long thấy nàng như vậy hắn rất đau, có được nàng thì sao chứ? Hắn yêu nàng, rất rất yêu nàng vì quá yêu nàng nên trong cơn say hắn đã không tự chủ được là chiếm đoạt nàng.

    Tiểu Nhi đi đến cúi người sắc mặt lạnh như băng: "Hoàng thượng để thần thiếp giúp người thay long bào."

    Nàng nói xong Tử Long vén chăn bước xuống giường đi đến bên nàng, hắn đi đến để nàng giúp hắn mặc long bào, sau khi Tiểu Nhi giúp hắn mặc xong đang giúp hắn chỉnh sửa lại y phục cho Tử Long.

    Tiểu Nhi đang chỉnh đến vạt áo, Tử Long liền nắm lấy tay nàng: "Tiểu Nhi ta xin lỗi."

    Tiểu Nhi cảm nhận được Tử Long nắm tay mình liền rút lại: "Hoàng thượng đã trễ rồi, ngài phải lên triều rồi."

    Hắn thấy nàng như vậy trong cổ họng bỗng như có cái gì nghẹn lại không nói lên lời, đành lặng người đi đến Thái Giao điện để nghị sự. Sau khi Tử Long đi rồi thì có mấy cung nữ đi vào giúp Tiểu Nhi thay đổi y phục.

    Thay y phục xong nàng như mọi ngày đi đến chỗ của thái hậu mà thỉnh an, khi đi đến nơi thì Tiểu Nhi đã rất mệt rồi vì đêm qua nàng không thể ngủ được, cũng đúng sao đêm qua làm sao nàng có thể ngủ được?

    Lần đầu tiên của nàng không phải là yêu thương mà là đoạt lấy, điều khiến nàng đau khổ nhất người mà yêu nàng lại vô tình chiếm đoạt nàng, thử hỏi trên đời còn gì đau khổ hơn?

    Khi Tiểu Nhi thỉnh an xong thái hậu nhìn thấy nàng thần sắc không tốt, bà nhìn mà lo lắng vô cùng, dù sao nàng cũng là ái nữ được thương của thừa tướng là trọng thần trong triều, nên thái hậu tuyệt đối không để làm nàng buồn phiền.

    Bà nghĩ nàng như vậy là do hôm qua hoàng thượng nạp phi tử nên nàng không vui, cũng phải thôi bà là người từng trải dù rằng bà và tiên đế luôn cầm sắt hài hòa nhưng ngài cũng không ít phi tử.

    Thái hậu nghĩ như vậy liền đưa tay đặt nhẹ lên tay nàng từ tốn khuyên bảo: "Hoàng hậu có phải con không vui?"

    Tiểu Nhi nhìn thái hậu rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Mẫu hậu sao người lại hỏi như vậy? Thần thiếp có gì mà không vui?"

    Thái hậu nhìn nàng mệt mỏi lòng bà rất lo: "Hoàng hậu, ai da biết hoàng thượng vừa nạp phi trong lòng con có thể không thoải mái, nhưng thân mẫu nghi thiên hạ nên con phải cố gắng không được để hoàng thương ưu phiền về việc hậu cung."

    Tiểu Nhi là người thông minh nên với nghe là hiểu thái hậu nói gì, nhưng nàng chưa từng nghĩ phải ghen tuông, từ ngày nàng xuất giá gả cho Tử Long thì nàng đã biết mình sẽ phải làm gì chịu gì.

    Tiểu Nhi mỉm cười đáp: "Mẫu hậu về việc này người không cần phải lo, thần thiếp biết nhiệm vụ của mình là gì mà, người đừng lo lắng mà ảnh hưởng đến phụng thể."

    Thái hậu nghe nàng nói như vậy bản thân bà cũng an tâm, dù sao Tiểu Nhi cũng người bà chọn để phong làm hoàng hậu, còn là nhi nữ của thừa tướng nên càng phải cẩn trọng hơn,

    Nhưng bà không ngờ rằng bà càng cố gắng để làm cho Tiểu Nhi vui thì Tử Long lại đạp đổ nó, trong lòng thái hậu lúc nào cũng nghĩ là Tiểu Nhi thất thần là do Tử Long nạp phi, nhưng trên thực tế Tử Long đã làm một việc mà nàng không thể nào bỏ qua được.

    * * *

    Ở Thái Giao điện Tử Long ngồi trên ngai rồng nghe bá quan văn võ tâu việc nhưng tâm trí lại nghĩ về chuyện đêm qua, trong lòng hắn thật sự khó chịu, vì sao chứ?

    Hắn thật không thể lui nữa, đã đến nước này rồi không thể làm gì khác nữa, nếu hắn và nàng đã như vậy rồi thì bằng mọi giá hắn không thể như trước nữa, tuyệt đối không để nàng rời xa dù chỉ nửa bước.

    Tử Long nghĩ đến đó tay bỗng siết chặt lại rồi quay lại tập trung nghe chính sự lại.

    Tử Long tập trung rồi nói: "Trẫm thấy Nguyện tướng quân nói không sai, nay quân phía bắc đã xâm phạm nước ta như vậy nếu trẫm còn nhẫn nhịn thì trẫm là hoàng đế sao?"

    Nguyện tướng quân: "Hoàng thượng, vậy ý ngài là đánh?"

    Từ Long không trả lời vội mà hỏi thừa tướng: "Thừa tướng khanh nói thử đi xem là đánh hay hòa?"

    Lưu Nhân cúi người tâu: "Khởi bẩm hoàng thượng vi thần cũng nghĩ là nên đánh, quân phía bắc đã làm loạn rất nhiều lần, nếu nay chúng ta cho qua nữa thì càng cho bọn chúng đắc ý."

    Sau khi nghe Lưu Nhân nói Tử Long nhếch môi như rất vừa lòng với ý của Lưu Nhân: "Thừa tướng nói không sai, nếu cứ nhường nhịn như vậy thì uy danh của Trị Quốc còn nữa hay không."
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tư 2021
  9. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97
    Chương 7: Hắn Cần Nàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi thượng triều Tử Long trở về ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, tổng quản thái giám đã chuẩn bị xong tất cả tấu chương của triều thần đã dâng lên.

    Bên cạnh đó thái giám hậu cận cũng pha cho hắn một ly trà sâm, một mặt có thể giúp hắn giải khát mặt nữa là có thể bồi bổ cho long thể.

    Phê duyệt một lúc bỗng nhưng hắn cảm thấy nhớ Tiểu Nhi vô cùng, hắn gác bút lại nhẹ nhàng đứng lên đi đến bên cửa Tử Long đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn về phía đông cung nơi có một đóa hoa tuyệt đẹp chỉ cần nhìn cũng khiến lòng người ấm lại.

    Trong hậu cung này hình như chỉ có nàng là người để hắn lưu tâm nhất, vì chỉ có nàng hắn mới có cảm giác yêu thương gần gũi như vậy thôi.

    Và cũng chỉ có nàng hắn cảm thấy bên nàng mới có được phút giây yên bình, nghĩ đến đó hắn thật sự muốn gặp nàng vô cùng.

    Nghĩ đến đó hắn xoay người lại: "Tiểu Trương Tử tuyền lệnh hôm nay trẫm sẽ đến tẩm cung của hoàng hậu."

    Tiểu Trương Tử cúi người: "Dạ, hoàng thượng,"

    Vừa nói xong hắn cúi người lui ra còn Tử Long vẫn đứng đó hai tay chắp ra sau lưng.

    * * *

    Sau khi Tiểu Nhi thỉnh an xong theo lẽ là sẽ tập hợp các phi tử để nói đến quy tắc hậu cung, nhưng nàng mệt quá nên không triệu tập mà nàng nghỉ ngơi.

    Vừa nằm xuống được một lúc Trương công công đến: "Phương Nghi, ngươi nhớ nhắc hoàng hậu chuẩn bị đêm này hoàng thượng đến."

    Phương Nghi cúi người: "Dạ, Trương công công."

    Sau khi Trương công công đi rồi Phương Nghi đi vào trong báo với Tiểu Nhi, bên trong Tiểu Nhi đang nghỉ ngơi nghe có người nàng liền ngồi dậy.

    Phương Nghi thấy Tiểu Nhi ngồi dậy đi đến đỡ lấy nàng: "Hoàng hậu, Trương công công nói đêm này hoàng thượng sẽ đến."

    Tiểu Nhi nghe Tử Long đêm này sẽ đến trong lòng cảm thấy lạnh vô cùng, nếu như đổi lại là người khác thì chắc sẽ vui vô cùng nhưng với nàng thì chẳng có gì vui, từ đêm qua nàng và hắn đã không còn gì nữa.

    Với tình cảm nhỏ nhoi trong lòng nàng, vốn là thứ để nàng có thể tồn tại ở hậu cung, nhưng giờ thì đã không còn gì nữa tình yêu với nàng nó đã quá xa xỉ rồi.

    Phương Nghi thấy Tiểu Nhi im lặng lo lắng: "Hoàng hậu, người có sao không?"

    Tiểu Nhi nghe Phương Nghi gọi nàng nhẹ nhàng đáp: "Ta không sao, ta biết rồi ngươi lui đi."

    Phương Nghi lui xuống để chuẩn bị giúp chủ tử đón tiếp hoàng thượng đêm nay, Phương Nghi vui vẻ mà chuẩn còn Tiểu Nhi thì chẳng có cảm giác gì.

    * * *

    Đêm đến Phương Nghi trang điểm cho Tiểu Nhi thật xinh đẹp, nếu chủ nhân của nàng luôn được sủng ái thì nàng cũng hưởng lây.

    Chờ đợi một lúc Tử Long đến Tiểu Nhi và Phương Nghi cùng hành lễ với hắn, nhìn thấy Tiểu Nhi hành lễ, hắn đi đến đỡ lấy nàng rồi cho Phương Nghi lui.

    Khi tất cả nô tài cung nữ lui ra chỉ còn lại nàng và hắn, sau khi tất cả lui ra Tiểu Nhi muốn rút tay lại nhưng Tử Long nắm chặt không buông dù cho nàng có cố đến đâu cũng không rút được.

    Tiểu Nhi vẫn cố chấp rút tay: "Hoàng thượng xin ngài buông tay thần thiếp ra."

    Tử Long vẫn không buông: "Nàng là hoàng hậu của trẫm, hầu hạ trẫm là việc hiển nhiên huống
    chi là nắm lấy tay nàng."

    Tiểu Nhi nghe hắn nói như vậy, nàng đành im lặng chẳng dám nói gì thêm, thấy nàng im lặng hắn nhếch môi cười như không mà dẫn nàng đi đến cùng Tiểu Nhi dùng thiện, trong lúc dùng thiện Tiểu Nhi như muốn thu mình lại một góc riêng.

    Nhưng Tử Long thì không cho phép nàng ở trong thế giới của mình nàng, trong nàng phải có hắn dù như thế nàng phải bên hắn, Tử Long gắp cho nàng thức cho ăn kéo gần khoảng cách của hai lại.

    * * *

    Vào trong tẩm thất Tiểu Nhi căng thẳng vô cùng vì biết chút nữa nàng phải hầu hạ hắn, Tử Long đứng giang tay cho nàng thay áo cho mình, nàng giúp hắn thoát long y chuẩn bị nghỉ ngơi.

    Vừa mặc xong Tử Long liền bế nàng lên, Tiểu Nhi bị bế lên đột ngột vì quá bất ngờ theo bản năng nàng đưa tay choàng cổ hắn, hắn bế nàng đến bên giường đặt nàng xuống.

    Tử Long nhìn Tiểu Nhi say đắm, hắn đưa tay vuốt lấy má nàng, rồi nhẹ nhàng chạm lên đôi môi hồng của nàng nói ngọt ngào như đang chờ hắn hôn lên, Tử Long đưa tay lướt nhẹ trên cánh môi nàng hắn nhếch môi cười cúi người hôn lấy nàng.

    Hôn một lúc Tiểu Nhi cũng đưa tay choàng lấy cổ hắn, Tử Long cảm nhận được điều ấy càng hôn cuồng nhiệt hơn, cứ như thế hắn như chìm mình vào bể tình mà hắn không thể thoát được vì yêu nàng, càng như thế hắn càng không thể thoát với Tử Long giờ đã không còn là hoàng đế lạnh lùng cô độc như trước.

    Mà là một nam tử đang say cùng một nữ nhi mà hắn yêu thương hết lòng, còn Tiểu Nhi chỉ nghĩ là mình đang hầu hạ đế vương bình thường, không một chút ái mộng nào. Giờ đây, nàng chỉ mong cho cuộc hoan ái này nhanh chóng qua đi, vì nàng chỉ cảm nhận sự chua chát không cảm được hơi ấm từ tình yêu.

    Với nàng giờ đây tuy đang nằm trong vòng tay hắn nhưng trái tim không thể chung một nhịp đập, giờ đây nằm trong lòng hắn mà thầm nhỏ lệ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tư 2021
  10. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97

    Chương 8: Tỷ Muội Trùng Phùng

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Sau khi cuộc hoan ái kéo dài qua đi Tử Long ôm lấy nàng mà chìm vào giấc mộng, còn Tiểu Nhi nằm trong lòng hắn cũng rất mệt mỏi nhưng nàng không tài nào ngủ được.

    Trong lòng chua xót vô cùng, tự nhiên khóe môi nàng nở một nụ cười chua chát, nàng không hiểu, hoàn toàn không hiểu, rõ ràng nàng đã nằm trong lòng người nàng yêu.

    Cơ mà sao nàng lại không cảm thấy hạnh phúc, Tiểu Nhi ngước lên nhìn hắn, trông hắn ngủ rất ngon, rất thỏa mãn, Tiểu Nhi cúi xuống khẽ chớp mắt nước mắt lặng lẽ rơi.
    ***

    Sáng hôm sau, Tiểu Nhi vì đêm qua khó vào giấc nên Tử Long sớm đã dậy còn nàng vẫn còn an giấc. Hắn ngồi dậy, cảm thấy chưa đến giờ, hắn nán lại nhìn ngắm nàng đang ngon giấc.

    Tử Long say sưa nhìn ngắm nàng, hắn đưa tay vuốt gương mặt nàng, vừa chạm vào má trắng nõn của nàng, ký ức của đêm qua liền hiện về trong đầu hắn.

    Lúc ấy Tử Long cảm nhận thật rõ từ hơi thở của Tiểu Nhi, kể cả nhịp tim hắn cũng nghe rõ mồn một, hương thơm trên người nàng cũng theo đó mà lôi cuốn theo để hắn càng thêm lưu luyến chẳng muốn rời.

    Tử Long cứ ngắm rồi vuốt ve từ trên mặt đến cánh vai trần, Tử Long không kìm được lòng cúi xuống hôn lên bờ vai trắng nõn ấy, càng như thế hắn càng lưu luyến chẳng muốn rời.

    Nhưng hắn không thể kéo dài nữa hắn phải dậy để lên triều, dù rất lưu luyến nhưng hắn không chỉ là một nam nhân mà còn là một vị hoàng đế. Hắn không thể chỉ biết hưởng ái lạc của riêng mình mà còn phải lo cho bá tánh trong thiên hạ.

    Tử Long vén chăn bước xuống mặc lại long y thay long bào chuẩn bị thượng triều, đang thay một lúc Tiểu Nhi thức dậy, nàng ôm chăn ngồi dậy.

    Nàng lên tiếng:" Hoàng thượng, sao ngài không gọi thần thiếp?"

    Tử Long nghe tiếng xoay người lại:" Trẫm thấy nàng còn ngủ nên trẫm để nàng ngủ thêm."

    Tiểu Nhi khoác áo đứng lên, nàng đưa tay giúp hắn chỉnh sửa y phục. Tuy nàng vẫn như thường giúp hắn thay y phục nhưng ánh mắt ấy vẫn không chút tình cảm nào, nhưng Tử Long sẽ không bỏ cuộc hắn tin một ngày nào đó Tiểu Nhi sẽ chấp nhận tình cảm của hắn.

    Tử Long nắm lấy tay nàng đang kéo ngay ngắn lại long bào giúp hắn, Tiểu Nhi cảm nhận được hơi ấm từ tay nàng ngước lên nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt nhu tình say đắm nhìn nàng.

    Tiểu Nhi nuốt một ngụm lặng lẽ tránh đi nàng lui ra sau, hắn thấy được thái độ đó của nàng bỗng nhiên trong lòng trùng xuống, Tử Long nhìn theo nàng mà tiếc nuối.
    ****

    Hôm nay phủ thừa tướng có tiệc nên Tử Long đưa Tiểu Nhi về phủ, tuy nói thân phận của Tử Long đặc biệt nhưng Tiểu Nhi là chính cung nương nương, với lại Lưu Nhân là thừa tướng đại thần trong triều việc được Tử Long thiên vị cũng không gì lạ.

    Tất nhiên hôm nay Lưu Tiểu Hàn cũng đến, trong phòng Tiểu Nhi đang được Phương Nghi nàng búi tóc cài trâm, Tiểu Hàn đến tìm nàng cũng tiếp chuyện cùng tỷ tỷ.

    Tiểu Nhi nhìn tỷ tỷ của mình mà mỉm cười chua chát:" Tỷ tỷ vẫn khoẻ chứ?"

    Tiểu Hàn hít một sâu lên tiếng:"Tiểu Nhi, tỷ tỷ xin lỗi."

    Tiêu Nhi nhìn Phương Nghi nàng cúi đầu rồi lui ra:" Chuyện qua rồi, tỷ đừng nhắc nữa."

    Tiểu Hàn đặt tay lên tay nàng:" Ở hậu cung âm mưu trùng trùng muội phải biết tự bảo vệ mình."

    Tiểu Nhi nghe xong cười nhẹ:" Âm mưu trùng trùng, khá khen câu âm mưu trùng trùng, vậy mà tỷ vẫn để muội tiến cung."

    Tiểu Hàn nghẹn ngào đưa mắt nhìn nàng:" Tỷ biết mình có lỗi với muội, tỷ không ngờ thành hôn chưa bao lâu hoàng thượng lại nạp phi rồi."

    Tiểu Nhi đôi mắt đượm buồn:" Ngài ấy là đế vương hậu cung ba ngàn giai nhân cũng là chuyện hiển nhiên."

    Tuy bên ngoài Tiểu Nhi rất bình thản nhưng nội tâm đau vô cùng, nàng vốn là người rất thích vui đùa nhưng sau khi tiến cung nàng không còn biết cười nữa, đôi mắt cũng nên vô hồn.

    Tiểu Hàn nhìn muội của nàng như vậy càng xót xa nhưng nàng không hối hận, cho dù nói nàng ích kỷ cũng được, nàng thật yêu Hạ Văn nếu mất chàng thì làm nàng sống nổi.

    Dù rằng hoàng thượng đã nạp phi nhưng cũng còn sủng ái Tiểu Nhi không để nàng cô đơn buồn tẻ, đúng kẻ bên ngoài đều thấy Tiểu Nhi ngồi trên cao nhưng không ai thấy được nỗi khổ của nàng.
    ***

    Trong buổi tiệc, tuy nói Tử Long phu tế của Lưu Nhân nhưng hắn vẫn là quân nên hắn ngồi ghế chủ tọa. Tiểu Nhi cũng vậy ngồi cạnh hắn nhìn Tiểu Hàn và Hạ Văn tương thân tương ái, nàng xoay lại nhìn Tử Long đang cười nói.

    Uống rượu do quan thần kính từng ly từng ly, hắn rượu rất dứt khoát, từ cốt cách thế ngồi đều tỏa khí chất đế vương. Tiểu Nhi ngồi bên cạnh lặng lẽ uống rượu nhưng khoảnh khắc ấy vô tình hắn nhìn thấy, Tử Long chua xót vô cùng nhưng hắn lại không thể làm gì để nàng hạnh phúc, hắn hung hăng uống một ngụm rượu lớn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tư 2021
  11. Xuân Trúc

    Bài viết:
    97

    Chương 9: Ký Ức Không Thể Quên

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Trong buổi tưng bừng ai ai cũng vui vẻ thay nhau kính rượu Tử Long, hắn nhàn nhã nâng ly đáp lại Lưu Nhân, dù sao cũng là nhạc phụ của hoàng thượng nên thần quan trong triều cũng nể mặt Lưu Nhận vài phần.

    Hạ Thư Hàn nhìn Lưu Nhân khẽ nói:" Thừa tướng ngài thật khéo sanh, hoàng hậu khí chất rạng người đúng hổ phụ sinh hổ nữ."

    Lưu Nhân nhìn Tiểu Nhi im lặng người xoay lại nhìn Hạ Thư Hàn:" Hạ đại nhân ngài thật khéo đùa, hoàng hậu vốn là long phụng trong người, nay ngồi trên cao nên càng thấy rõ sự cao quý."

    Thật ra từ lúc đột nhiên thánh chỉ đến thì ngài đã nghi ngờ rồi, Lưu Nhân cho người đi điều tra thì phát hiện Tiểu Hàn đã lừa Tiểu Nhi, và từ đó thì ngài luôn lạnh nhạt với Tiểu Hàn.

    Hạ Thư Hàn khi biết được chuyện nhị thiên kim của thừa tướng tiến cung thì hết lòng hết dạ lấy lòng Lưu Nhân, còn ngài thì chẳng quan tâm gì. Trước khi tiên đế băng hà, lúc ấy ngài có căn dặn là phải toàn tâm toàn ý phò trợ Tử Long lên chứ không có gì khác.

    Ngồi một lúc Tiểu Nhi hơi say, hắn nhìn liền đỡ lấy nàng, mọi người nhìn thấy nàng như vậy buổi yến tiệc cũng thầm lắng lại.

    Tử Long nhìn nàng lo lắng:" Nàng có sao không?"

    Tiểu Nhi lắc đầu:" Tạ hoàng thượng quan tâm, thần thiếp chỉ hơi mệt."

    Tử Long thấy sắc nàng không mà lòng quặn đau:" Hay trẫm cho người đưa nàng về nghỉ ngơi."

    Tiểu Nhi nhìn xung quanh, mọi người vì nàng mà im lặng, trong lòng nàng ái náy vô cùng:" Hoàng thượng thần thiếp không sao, ngài đừng lo lắng."

    Uyển Quân thấy nàng như vậy, bà lo lắng vô cùng:" Hoàng thượng hay để thần phụ đưa hoàng hậu về nghỉ ngơi."

    Tử Long gật đầu hướng về Tiểu Nhi:" Hoàng hậu nàng hãy theo thừa tướng phu nhân nghỉ ngơi đi."

    Tiều Nhi nhìn Uyển Quân rồi gật đầu theo bà về, khi nàng rời đi hắn cứ nhìn theo nàng đến khi đi khuất mới thôi.

    Sau khi nàng đi khuất rồi yến tiệc nhộn nhịp lại, nhưng trong lòng hắn lại không yên mong muốn mau chóng kết thúc buổi yến tiệc để đến bên nàng.
    ***

    Tiểu Nhi theo Uyển Quân về đến loan phòng, Phương Nghi dìu nàng đến ghế ngồi xuống, Uyển Quân lo lắng ngồi xuống bên cạnh nàng chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết nàng sống trong cung không vui rồi.

    Phương Nghi dâng trà lên, hiểu chuyện tự động lui xuống, Uyển Quân thấy Phương Nghi lui xuống liền nắm lấy tay nàng bắt đầu hỏi chuyện.

    Uyển Quân đưa tay vuốt lấy mái tóc của nàng:" Tiểu Nhi con có chuyện gì không vui sao? Có thể kể cho mẫu thân nghe không ?

    Tiểu Nhi im lặng rồi mỉm cười một lúc mới lên tiếng:" Mẫu thân, thái hậu rất thương con."

    Uyển Quân hỏi tiếp:" Vậy còn hoàng thượng?'

    Nàng đang vui vẻ nhưng khi nhắc đến Tử Long nụ cười trên môi dần dần tắt hẳn rồi gượng cười:" Ngài ấy rất tốt với con, mẫu thân yên tâm đi."

    Uyển Quân nhìn là biết Tiểu Nhi đang nói dối nhưng không vạch trần nàng:" Tiểu Nhi mẫu thân biết con rất kiên cường nhưng nếu có gì không vui thì đừng để trong lòng, không thì sẽ sanh bệnh đó có biết không?"

    Tiểu Nhi khẽ vỗ tay vào tay Uyển Quân:" Mẫu thân người đừng lo mà, con ở trong cung rất tốt người đừng lo."

    Uyển Quân ôm lấy nàng vào lòng tựa như thời còn bé, bà đã dỗ dành nàng:" Bây giờ mẫu thân không thể kề cạnh bên con, phải biết tự lo cho mình, giờ hoàng thượng đã nạp phi con cũng phải giúp ngài quản hậu cung đừng để ngài phiền muộn."

    Tiểu Nhi nằm trong lòng Uyển Quân gật đầu rồi ôm lấy bà, nàng thật ra muốn trở về lúc còn bé không cần phải nghĩ gì cả, hàng ngày nàng có thể theo phụ thân đi khắp nơi vô ưu vô lo.
    ***

    Sau khi buổi yến tiệc kết khúc Tử Long nhanh chóng quay về xem Tiểu Nhi thế nào, khi về đến thấy Tiểu Nhi nằm trên giường cứ ngỡ nàng đã ngủ.

    Hắn mỉm cười xoay người định thay y phục thì phía sau có tiếng àáng, hắn xoay lại:" Nàng chưa ngủ sao?"

    Tiểu Nhi từ từ ngồi dậy:" Ngài chưa về sao thần thiếp đám an giấc."

    Tử Long ngồi xuống đưa tay áp vào mặt nàng quan tâm lo lắng:" Sao nàng không ngủ trước, trẫm thấy nàng không khỏe nên trẫm cho phép nàng về nghỉ ngơi, trẫm sẽ không trách tội đâu."

    Nàng định xuống giường giúp hắn nhưng lại bị hắn ngăn lại:" Nàng nằm nghỉ không cần phải xuống giường."


    Tiểu Nhi nghe rồi nằm xuống, hắn thấy nàng ngoan ngoãn như vậy hắn cúi người hôn lên trán nàng, hắn nhếch môi cười đưa tay vuốt mặt nàng đứng lên tiếp tục thay y phục.


    Nàng nằm đó im lặng, nụ hôn lúc nãy nàng cảm nhận nhịp tim mình lỡ một nhịp cho thấy nàng vẫn còn yêu hắn, nhưng Tiểu Nhi không tài nào quên được lần đầu tiên hắn đã đối xử với nàng như thế nào.


    Hắn thì cũng có khác gì nàng đâu, ký ức về đêm ấy luôn hiện về trong đầu hắn, khiến Tử Long rất hối hận, hắn yêu nàng, rất yêu nàng hắn chỉ muốn nâng niu nàng tuyệt không muốn tổn hại nàng dù chỉ một chút.

     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tư 2021
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...