Phiên âm: Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ, Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu. Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản, Bạch vân thiên tải không du du. Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ, Phương thảo thê thê Anh Vũ châu. Nhật mộ hương quan hà xứ thị, Yên ba giang thượng sử nhân sầu. Dịch thơ: Lầu Hoàng Hạc ( Phạm Đình Nhân - Dịch 2007) 1. Ai cưỡi hạc bay lâu quá rồi Để lầu Hoàng Hạc mãi đơn côi Hạc vàng bay mãi không quay lại Mây trắng lượn hoài mãi chẳng thôi Anh Vũ bờ non xanh cỏ biếc Hán Dương sông lặng bóng cây ngồi Hoàng hôn gợi nhớ quê đâu nhỉ? Sương khói trên sông buồn chẳng nguôi 2. Hạc vàng ai cưỡi đi rồi, Còn đây Hoàng Hạc lẻ loi một lầu. Hạc vàng bay mất từ lâu, Nghìn năm mây trắng trên đầu còn bay. Hán Dương cổ thụ còn đây, Vũ Châu thơm ngát tràn đầy cỏ non. Chiều hôm quê cũ đâu còn, Trên sông khói sóng nỉ non giấc sầu. Hoàng Hạc lâu (Ngọc Châu - Dịch 2013) Ai cưỡi hạc bay đi mất rồi Chỉ còn Hoàng Hạc lầu đơn côi Rời xa, mãi mãi chim vàng vắng Quanh quẩn, muôn đời mây trắng trôi Anh Vũ bờ xanh màu cỏ mọc Hán Dương sông mát bóng cây ngồi Hoàng hôn gợi nhớ quê đâu tá Khói quyện sóng buồn chẳng thể nguôi.