Hoang Đường Tuyết Trình bày: Bài Cốt Giáo Chủ, Doãn Tích Miên Tác từ: Thanh Sơ Tế Tác khúc: Ashley Trinh Biên khúc: Ly Thương Thương Thương "Hoang Đường Tuyết" là một bản nhạc cổ phong đến từ sự kết hợp độc đáo giữa giọng ca khàn khàn, da diết của Bài Cốt Giáo Chủ và chất giọng mềm mại, đượm buồn của Doãn Tích Miên. Bài hát không chỉ thu hút bởi âm điệu lôi cuốn, mà còn bởi lời ca đậm chất thơ, vẽ nên một thế giới hoài niệm đầy sương tuyết và đau thương. Tựa như một câu chuyện được viết bằng tuyết trắng và máu đỏ, Hoang Đường Tuyết đưa người nghe lạc bước vào chốn giang hồ mịt mờ. Nơi đó, có những đoạn tình không trọn, những trận chiến chưa nguôi và cả những giấc mộng đã bị gió cuốn đi không lời từ biệt. Ngay từ câu hát đầu tiên đã gợi ra một khung cảnh bi thương, nơi ánh chiều tà rơi lặng trên rìa trời xa, phủ lên gương mặt người thiếu niên từng nhuộm máu chiến trường. Ai cũng không thể không rung động trước những đoạn cao trào. Gió cuốn tuyết bay, như cười vào nửa đời cuồng vọng không lối thoát của người xưa. Có lẽ, cái chất "hoang đường" trong tên bài hát không nằm ở sự phi lý, mà ở những cảm xúc sâu nặng đến phi thực, như một giấc mộng dài không thể tỉnh lại. Phần hòa âm do Ly Thương Thương Thương đảm nhiệm thực sự rất ấn tượng. Tiếng tiêu, tiếng đàn tranh cùng nền nhạc trống dồn dập khiến mỗi đoạn điệp khúc như một trận mưa tuyết giáng xuống tâm can người nghe. Phối khí vừa cổ điển vừa bi tráng, tạo nên cảm giác như đang nghe kể một truyền thuyết đã bị gió thời gian phủ bụi từ lâu. Đây là bản nhạc mang nhiều tầng ý nghĩa. Nó không chỉ là câu chuyện của một nhân vật giang hồ nào đó, mà còn là tiếng vọng của những nuối tiếc trong mỗi chúng ta về người cũ, về thời thanh xuân, về những giấc mơ dang dở. Lời bài hát 边角摧落长空的晚霞 灼痛少年染血的脸颊 还能在沙场笑谈 烈烈旌旗间, 覆碎月如挂 煞雪衰晚映人世变化 如今故人已败江披甲 枪笛吹梦, 梦中杨柳千发 梦醒, 转身不见他 风卷千堆雪 叹我半世狂妄无解 纵马捉剑隐桃花雪 何曾悔其灭 青云扶摇埋名立节 无退路的落子罪绝 我挽弓如月 醉射星汉倾倒流年 铭刻伤口痛如酒烈 荒唐夜雪侵人间 风刃在剑之似 相识的眼 常见出鞘迎关山狂沙 再赠故人后半世荣华 枪笛吹断, 梦中杨柳千发 梦醒, 转身不见他 风卷千堆雪 笑我一世狂妄无解 纵马捉剑隐桃花雪 何曾悔身灭 夙愿再念不惜英杰 无顾忌的落子罪绝 若挽弓如月 醉射星汉倾倒流年 铭刻伤口痛如酒烈 荒唐人间走一遍 平生所愿之愿 生不逢年 风卷千堆雪 笑我半世狂妄无解 纵马捉剑隐桃花雪 何曾悔身灭 夙愿再念不惜英杰 无顾忌的落子罪绝 若挽弓如月 醉射星汉倾倒流年 铭刻伤口痛如酒烈 荒唐人间走一遍 愿之愿你我皆 偏执如剑 Pinyin Biān jiǎo cuī luò cháng kōng de wǎn xía Zhuó tòng shǎo nían rǎn xuè de liǎn jía Húan néng zài shā cháng xìao tán Liè liè jīng qí jiān, fù sùi yuè rú gùa Shà xuè shuāi wǎn yíng rén shì bìan hùa Rú jīn gù rén yǐ bài jiāng pī jiǎ Qiāng dí chuī mèng, mèng zhōng yáng liǔ qiān fā Mèng xǐng, zhuǎn shēn bù jìan tā Fēng jùan qiān duī xuě Tàn wǒ bàn shì kúang wàng wú jiě Zòng mǎ zhuō jìan yǐn táo huā xuè Hé zēng huǐ qí miè Qīng yún fú yáo mái míng lì jié Wú tùi lù de luò zǐ zùi jué Wǒ wǎn gōng rú yuè Zùi shè xīng hàn qīng dǎo líu nían Míng kè shāng kǒu tòng rú jiǔ liè Huāng táng yè xuě qīn rén jiān Fēng rèn zài jìan zhī sì Xiāng shì de yǎn Cháng jìan chū qìao yíng guān shān kúang shā Zài zèng gù rén hòu bàn shì róng húa Qiāng dí chuī dùan, mèng zhōng yáng liǔ qiān fā Mèng xǐng, zhuǎn shēn bù jìan tā Fēng jùan qiān duī xuě Xìao wǒ yī shì kúang wàng wú jiě Zòng mǎ zhuō jìan yǐn táo huā xuè Hé zēng huǐ shēn miè Sù yùan zài nìan bù xī yīng jié Wú gù jì de luò zǐ zùi jué Ruò wǎn gōng rú yuè Zùi shè xīng hàn qīng dǎo líu nían Míng kè shāng kǒu tòng rú jiǔ liè Huāng táng rén jiān zǒu yī bìan Píng shēng suǒ yùan zhī yùan Shēng bù féng nían Fēng jùan qiān duī xuě Xìao wǒ bàn shì kúang wàng wú jiě Zòng mǎ zhuō jìan yǐn táo huā xuè Hé zēng huǐ shēn miè Sù yùan zài nìan bù xī yīng jié Wú gù jì de luò zǐ zùi jué Ruò wǎn gōng rú yuè Zùi shè xīng hàn qīng dǎo líu nían Míng kè shāng kǒu tòng rú jiǔ liè Huāng táng rén jiān zǒu yī bìan Yùan zhī yùan nǐ wǒ jiē Piān zhí rú jìan Lời Việt Ráng chiều tan vỡ nơi chân trời biên tái Máu nhuộm má non, thiếu niên bừng cháy Liệu còn cười giữa chiến trường dài Giữa cờ xí rợp trời, trăng tan như khói bay Tuyết đỏ tàn soi thế gian đổi dời Cố nhân nay khoác giáp tơi bời Tiếng tiêu mộng gọi, trong mơ liễu rủ trăm hồi Tỉnh mộng, ngoảnh lại chẳng còn ai Gió cuốn muôn trùng tuyết Than đời ta cuồng vọng chẳng ai giải Phi ngựa vung gươm, đào hoa tuyết khuất Chưa từng hối thân hoại Mây xanh che danh, giữ tròn khí tiết Không đường lui, ván cờ đoạn tuyệt Tay giương cung như nguyệt Say tiễn ngân hà, nghiêng đổ năm tháng triền miên Vết thương khắc ghi, đau như rượu mạnh Tuyết đêm hoang xâm chiếm trần gian Gió sắc như lưỡi kiếm Ánh mắt quen nhìn Lưỡi kiếm tuốt ra, đón cát cuồng nơi biên cảnh Tặng cố nhân nửa đời vinh hiển Tiếng tiêu đứt đoạn, trong mơ liễu rủ trăm hồi Tỉnh giấc, người xưa chẳng còn ai Gió cuốn muôn trùng tuyết Cười đời ta cuồng vọng chẳng ai giải Phi ngựa vung gươm, đào hoa tuyết khuất Chưa từng hối thân hoại Nguyện xưa còn đó, chẳng tiếc anh tài Nước cờ rơi, tội nghiệt chẳng ai Cung giương như ánh trăng Say tiễn ngân hà, nghiêng đổ năm tháng dằng dai Vết thương khắc ghi, đau như rượu mạnh Nhân gian hoang đường bước qua một lần Tâm nguyện đời ta Chẳng gặp đúng năm xuân Gió cuốn muôn trùng tuyết Cười ta nửa đời cuồng si chẳng ai giải Phi ngựa vung gươm, đào hoa tuyết khuất Chưa từng hối thân hoại Nguyện xưa còn đó, chẳng tiếc anh tài Nước cờ rơi, tội nghiệt chẳng ai Cung giương như ánh trăng Say tiễn ngân hà, nghiêng đổ năm tháng dằng dai Vết thương khắc ghi, đau như rượu mạnh Nhân gian hoang đường bước qua một lần Nguyện ước – ta và người Mãi giữ lòng kiên định như gươm xanh