Truyện Ngắn Hoán Đổi - Louise

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Louise, 28 Tháng ba 2020.

  1. Louise

    Bài viết:
    36
    HOÁN ĐỔI

    Thể loại: Truyện ngắn

    Tác giả: Louise

    Link thảo luận và góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Câu Chuyện Của Louise

    [​IMG]

    - Chờ em với, chị haiiiii..

    Tú Anh choàng tỉnh dậy, mồ hồi cô nhễ nhại. Giấc mơ đêm nay thật quá kinh khủng. Cô nhìn sang đồng hồ, chỉ vừa mới bốn giờ sáng, thở dài một lúc, cô quyết định bước xuống giường.

    Ly cà phê còn nóng hổi để trên bàn, cô không vội uống, cô xoay xoay tách cà phê nhìn bâng quơ ra bầu trời đêm, cô đã ở trong thân xác này đã được ba tháng.

    Cô còn nhớ rất rõ cái ngày cô và chị cô cùng lái xe đi trên đường đến tiệm cà phê mà chị hai cô thích nhất. Mọi chuyện của ngày hôm đó quá tuyệt vời, mọi thứ vô cùng hoàn hảo nhưng.. Chiếc xe tải lao đến chúng tôi một cách mất kiểm soát. Tay lái của chị hai cô lạc dần rồi rồi cả nguyên một chiếc xe ngã xuống lề đường. Lúc cô còn giữ lại cho mình một chút ý thức thì cô thấy chị hai của mình đang cố gắng nắm chặt lấy tay cô, nước mắt chị hòa cùng với gương mặt đầy lo lắng sợ hãi, sau đó thì cô liệm dần.

    Mọi thứ đã thay đổi khi cô mở đôi mắt ra và thấy mình đang nằm trong bệnh viện, mùi khử trùng và thuốc men khiến cô cảm thấy cực kì khó chịu. Đầu cô nhức như búa bổ nhưng trong đầu cô lúc này chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: CHỊ HAI Ở ĐÂU RỒI?

    Cô ngồi dậy, một chị y ta phát hiện ra đến hỏi: "Cô không sao chứ? Cô tỉnh rồi sao?". Cô lấy tay ôm đầu của mình tỏ ra đau đớn, cô hỏi chị y tá, người cùng được đưa vào với cô ở đâu rồi thì chị y tá bảo chị hai đang trong phòng phẫu thuật vì bị thương khá nặng. Gương mặt cô tái xanh lại, cô ráng gượng dậy, mặc kệ lời khuyên bảo của chị y tá, cô lê bước đến phòng phẫu thuật.

    - Chị hai.. -Cô thều thào, không thốt lên lời.

    - Tú Anh – Mẹ cô trông thấy cô, lo lắng chạy tới hỏi – Con không sao chứ?

    - Chị.. Chị ở trong đó bao lâu rồi mẹ - Cô hỏi tiếp.

    - Tú An ở trong phòng phẫu thuật gần năm tiếng đồng hồ rồi. Con quay lại phòng cấp cứu nghỉ ngơi đi. Bố không thấy con, chắc sẽ lo mà đi tìm đây.

    Khoan đã, Tú An, mới là tên của cô mà. Người trong phòng phẫu thuật là Tú An, vậy còn cô là ai? Cô ngước nhìn vào tấm cửa phản chiếu hình ảnh của mình. Là chị hai. Tại sao cô lại trong thân xác của chị hai?

    Hoảng loạn, sợ hãi chính là tâm trạng của cô lúc này. Tại sao cô lại trong thân xác của chị hai mình chứ? Trong đầu cô bâng quơ nghĩ ngợi, chẳng lẽ chị hai vì muốn mình được sống đã trao thân xác này lại cho mình sao? Sao chị hai lại làm như vậy?

    Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, các bác sĩ ra ngoài với tâm trạng nặng nề: "Rất tiếc, tôi không thể cứu được cô ấy!". Mẹ cô gục xuống trước phòng phẫu thuật, tay vẫn còn nắm chặt lấy cô:

    - Tú Anh ơi, chúng ta mất em rồi con ơi..

    Tiếng khóc nấc lên của một người mẹ mất đi đứa con của mình, nghe sao mà não ruột. Đúng vậy, từ nay, cô chính là Tú Anh.

    * * *

    Tú Anh đem đồ dùng của chính mình lên gác xếp để cất. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi chị hai cô đi học đại học thì hai chị em cô dường như không bao giờ lên gác xếp chơi nữa. Nắng chiếu vào gác xếp khiến gác xếp trông bụi bặm hơn bao giờ hết. Màu sắc hôm nay của nắng trông cũng đượm buồn đến vậy, cũng từ sau khi đám tang của chị cô được tổ chức xong, tâm trạng của mọi người trong gia đình ai ai cũng như có tâm sự. Không ai dám đụng vào đồ đạc của chị hai, nên Tú Anh sẽ là người đi dọn. À không, cô đi dọn đồ đạc của chính mình mới đúng.

    Tú An chết đi để lại sự mất mác thống khổ trong lòng của cả bố và mẹ cô nhưng họ đâu biết, người đứng trước mặt họ đây mới chính là Tú An thật sự, còn người đang nằm sâu trong ba tấc đất kia chính là người chị mà cô hằng yêu quí Tú Anh. Cô không nói sự việc này ra với bất kì ai vì chắc rằng mọi người sẽ không thể tin được đâu, ngay cả bản thân cô cũng không tin được mà, nhưng đó lại là sự thật, một sự thật đau lòng.

    Cô bắt đầu, tập làm quen với mọi người khi kêu cô bằng cái tên của chị gái mình, Tú Anh. Cô bắt đầu học các thói quen hằng ngày của chị mình, cô tin chắc là chị cô trên thiên đường đang nhìn cô và sẽ mỉm cười với cô vì biết cô đã làm rất tốt. Có lúc, cô tự nhủ với chính mình: Chị hai đã cho em mạng sống này, em sẽ cố gắng thay chị hai sống tiếp.

    Những giấc mơ ngày càng đến càng nhiều và sự đáng sợ cũng không có phần nào nguôi đi. Trong mơ, Tú Anh thấy chị của mình với cơ thể đầy máu nhìn cô bằng ánh mắt cực kì ghê rợn, đôi lúc, cô còn thấy chị hai của mình về đòi mạng. Thật đáng sợ vô cùng. Cô không hiểu tại sao mà chị cô lại trông đáng sợ như thế, có lẽ là do một ám ảnh của quá khứ lúc xảy ra tai nạn đã khiến cô nhìn thấy những điều đó trong giấc mơ. Bốn giờ sáng, lúc nào cũng đúng bốn giờ sáng là cô sẽ choàng thức dậy. Cô nắm chặt lấy chiếc chăn mà hai chị em cô thường đắm mà òa khóc. Cô nhớ chị hai mình vô cùng.

    Bước vào giảng đường đại học thật không dễ dàng gì để làm quen, nhưng do chị hai cô vốn đã học rất giỏi nên bản thân Tú Anh cũng có thể tiếp thu được chút ít kiến thức. Bạn bè của cô cũng nhậ ra sự thay đổi đột ngột của cô nhưng mọi người chỉ nghĩ là do cô quá sốc trước sự mất mát đi người em gái mà mình thầm thương yêu. Tuy nhiên, cho đến một ngày:

    - Mày yên tâm rồi phải không? Ông thầy đó cao tay như vậy, đánh nhanh trúng nhanh còn gì. – Thanh Tâm, cô bạn thân đại học, đang ngồi ăn bánh mì với cô nói.

    - Mày nói gì mà tao nghe chả hiểu? Ông thầy nào? – Tú Anh hỏi lại.

    - Mày hâm à, tai nạn xong rồi mất trí nhớ luôn à? Ông thầy mà ở An Giang, mày với tao cùng tới gặp để.. - Thanh Tâm im lặng một hồi, nói nhỏ lại – để giết em gái mày đó.

    - CÁI GÌ? – Cô thét lên trong kình ngạc.

    - Bé cái mồm thôi, ở tù cả lũ bây giờ - Thanh Tâm vội bịt miệng Tú Anh.

    - Tao không nhớ rõ lắm, chắc là do ảnh hưởng từ vụ tai nạn nên tao không còn ấn tượng gì cả. Mày kể.. kể lại cho tao nghe với – Tú Anh lắp bắp.

    - Thì mày nói với tao là con em chết tiệt của mày lúc nào cũng được bố mẹ mày thương yêu hơn. Ngay cả đồ mày cũng phải nhường cho nó thậm chí hồi trước nó làm cho mày suýt nữa là mất đi cánh tay nên mày ghét nó vô cùng còn bảo tao cùng với mày xuống An Giang để gặp người giúp mày xóa bỏ con em chết tiệt – Thanh Tâm tay cầm bánh mì, miệng vẫn tự nhiên nói.

    Tú Anh đơ người ra, thì ra người chị mà cô luôn yêu quí lại luôn ganh tỵ với cô, bình thường trước mặt cô, chị luôn hiền lành vui vẻ làm cho cô nghĩ là chị hai rất yêu thương mình. Thậm chí chị ấy còn định mời thầy pháp hãm hại mình, nhưng không phải chị ấy cũng đã nhường mạng sống của chị cho mình sao. Hàng tá câu hỏi được lặp đi lặp lại trong trí óc của Tú Anh. Cô bắt đầu cảm giác chuyện này không còn bình thường được nữa.

    Cuối tuần, cô thu xếp trong phòng kí túc xá để tranh thủ về nhà. Một phần vì cô muốn thăm bố mẹ nhưng cũng một phần cô muốn điểu tra về vụ tai nạn mà cô và chị đã trải qua.

    Trong căn phòng mà hai chị em đã từng ở, vẫn còn lưu lại một chút mùi thơm của hoa lavender, loài hoa mà chị hai thích nhất. Cô vào phòng, mở ra tủ quần áo, có một cái ngăn nhỏ ở phía dưới tủ. Là kho báu của chị hai. Cô lấy chiếc chìa khóa mà chị hai vẫn thường hay cất trong túi của một chiêc áo khoác được xếp ngay ngắn trong tủ. Cô vốn biết chị hai có thói quen viết nhật kí, cũng vốn biết chỗ chị cô dấu đồ đạc nhưng mà cô chưa từng một lần đụng tới vì cô nghĩ đó chính là tài sản riêng tư của chị hai cô. Và bây giờ, nó đang nắm giữ một bí mật mà chị hai đã cất giấu bây lâu.

    Quyển nhật kí màu gỗ đã có phần phai nhạt, xem ra cuốn nhật kí này đã lâu lắm rồi. Tú Anh lật từng trang nhật kí ra, từng dòng sự thật cũng từ từ được tiết lộ..

    [Còn tiếp]
     
    Bughams, Thất Thất Sắc SắcLãnh Y thích bài này.
  2. Louise

    Bài viết:
    36
    Nhật kí của Tú Anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tú An từ từ mở cuốn nhật kí của chị gái mình ra. Trái tim của cô như bị bóp nghẹn, đúng vậy, ngay từ lúc này cô đã biết được sự thật mà bản thân cô muốn quên nhất.

    Nhật kí của Tú Anh:

    Ngày.. Tháng.. Năm

    Ngày mưa, tôi về đến nhà thì toàn thân đã đã ướt đẫm nước. Bài kiểm tra môn toán hôm nay được mười điểm. Quá tốt, tôi muốn khoe ngay với bố mẹ, chắc họ sẽ vui lắm.

    Cả nhà đi đâu nên không có ở nhà. Tôi cũng không vào nhà được. Lạnh. Tôi ngồi dưới sân trước nhà để tránh mưa. Cô hàng xóm thấy tôi nên đã kêu tôi qua nhà cô ấy, lúc này tôi mới biết là mẹ tôi đang ở bệnh viện sanh em bé. Mẹ tôi sanh sớm.

    Ngày.. Tháng.. Năm

    Tú An, đó là tên của em gái tôi. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, nó đã cười với tôi. Tôi đã làm chị rồi ư? Tôi nhất định sẽ làm một người chị thật tốt.

    Ngày.. Tháng.. Năm

    Sinh nhật của mười lăm tuổi của tôi bị dời vào chung ngày với Tú An. Tôi ghét như thế này. Tôi muốn được như lúc trước, chỉ mong bố mẹ yêu mỗi mình tôi thôi. Từ ngày có Tú An, cả nhà ai cũng lo lắng cho nó, còn tôi thì sao? Ngay cả khi tôi được điểm cao môn học cũng không quan trọng bằng việc Tú An ăn được súp lơ. Tôi ghét như thế này!

    Ngày.. Tháng.. Năm

    Tú An, Tú An, Tú An. Lúc nào cũng là con nhỏ đáng ghét đó. Vậy mà tôi suốt ngày phai vui vẻ và tỏ ra yêu thương với nó. Tôi yêu thương nó thì ai yêu thương tôi?

    Tôi biết, nó thích chơi nhất là nhảy lò cò xuống cầu thang. Tôi sẽ giúp nó, nhảy xuống cầu thang..

    Ngày.. Tháng.. Năm

    Ở bệnh viện thật buồn chán. Tôi không ngờ rằng ông trời cũng muốn giúp con nhỏ đó. Tôi suýt đã thành công đẩy nó xuống cầu thang, kết thúc mọi thứ như một vụ tai nạn. Thế mà..

    Tay tôi bị gãy xương rất nặng, có thể sẽ không cử động được trong một thời gian. Còn chân tôi bị trật nên không thể đi lại. Vậy mà mẹ còn không vào trông tôi, mẹ nhờ bà ngoại đến trông tôi. Bà ngoại lớn rồi, không thể cứ lúc nào cũng đỡ tôi đi mãi được vì thế tôi chỉ cứ nằm một chỗ, khó chịu đến mức không thở nối.

    Tất cả là tại con nhỏ đáng ghét đó..

    Ngày.. Tháng.. Năm

    Tôi đậu vào đại học Khoa Học Tự Nhiên. Tuyệt. Đây là ngôi trường đầy mơ ước của tôi. Ngày đầu tiên tôi nhập học, tôi nghĩ bố mẹ sẽ đi cùng tôi, ai mà ngờ được, con Tú An bị ốm thế là bố mẹ nói tôi tự đi. Đúng là con yêu nghiệt.

    Ngày.. Tháng.. Năm

    Thanh Tâm dẫn tôi đi xem bói. Gặp thầy nào đó ở An Giang, tôi và gia đình của Thanh Tâm cùng về An Giang.

    Thật buồn vì nếu như bố mẹ chỉ có mỗi tôi thì có lẽ giờ đây tôi sẽ cùng gia đình đi chơi như thế này.

    Thầy An Giang trông vô cùng cổ quái. Ông nhìn tôi chằm chằm, tôi rất sợ. Nhưng tự nhiên trong đầu tôi bất giác nảy ra một ý nghĩ, tôi phải tận dụng cơ hội này để triệt bỏ con em của mình. Tôi nói chuyện này với thầy An Giang. Thầy không nói, chỉ hẹn tôi ngày mai lại đến gặp thầy.

    Ngày.. Tháng.. Năm

    Tôi chỉ kể cho một mình Thanh Tâm nghe về chuyện của mình. Thanh Tâm nghe cũng muốn giúp tôi. Hôm nay chúng tôi sẽ đến gặp thầy An Giang.

    Tôi đã đến gặp thầy An Giang nhưng mà thầy chỉ đưa cho tôi một lá bùa. Thầy bảo khi tôi gặp nguy hiểm thì nó có thể giữ mạng cho tôi. Tôi đã kể cho thầy mọi chuyện về em gái mình. Thầy lắc đầu: Tôi chỉ ưu tiên cho người tới trước.

    Thật khó hiểu.

    Nước mắt Tú An ướt đẫm cuốn nhật kí. Dường như một dòng kí ức đau thương chảy dài trong cô khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thì ra người chị mà cô luôn thương yêu lại là người muốn hại chết cô. Đôi mắt cô mở trừng trừng, mình không thể sống như thế này.

    Tú An gọi điện cho Thanh Tâm hỏi thầy An Giang đó ở đâu. Thanh Tâm tỏ ra ngạc nhiên nhưng mà vẫn hướng dẫn lại cho cô đường đến nhà thầy An Giang.

    Chuyến xe đi An Giang đông đúc người. Tú An ngồi trên xe, tay cầm chặt quyển nhật kí, cô đã quá yếu đuối đến mức để cho người chị hãm hại mình mà bản thân vẫn cứ ngây thơ không biết gì. Không còn sự bi thương đau đớn mà tất cả đã hóa thành sự giận dữ, hận thù.

    Nhà của thầy An Giang ở tận cùng trong hẻm. Mỗi bước chân của Tú An trở thấy vô cùng nặng nề nhưng cô phải trả thù. Thầy An Giang không tỏ ra vẻ gì là ngạc nhiên khi nhìn thầy Tú An.

    - Cuối cùng cô cũng đến. –Thầy An Giang với nét mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Tú An.

    - Ông đang đợi tôi hay đợi chị tôi – Tú An khẽ lên tiếng.

    - Là ai liệu còn quan trọng sao? Người chị đáng thương của cô đã đánh đổi mạng sống của chính mình để nhường lại cho cô còn gì – Thầy An Giang vẫn không thay đổi nét mặt.

    - Cô ta muốn giết tôi nhưng cô ta không may thôi. Giết người không thành, còn hại chết bản thân mình. Đúng là vô dụng.

    - Cô ta vô dụng hay là do bị chính em gái mình hại mà không biết? Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây rồi phải không Tú An? –Thầy An Giang bật cười.

    - Ông đang đợi tôi. Ông biết tôi sẽ đến đây để..

    - Thay đổi quá khứ. Cô muốn giết chết chị gái mình trước khi chị ta ra tay. Tôi luôn sẵn sàng phục vụ cho những người có tâm địa thâm độc đấy. Nhưng cái giá mà cô phải trả sẽ vô cùng đắt đấy – Thầy An Giang đứng dậy, tay cầm lấy một lá bùa đưa cho Tú An.

    - Nếu tôi không làm thì người chết sẽ là tôi. Tôi không thể để chị ta toại nguyện được. Tôi phải ra tay trước – Tú An cầm chặt lá bùa trong tay.

    Tú An nhìn ông thầy An Giang, lúc này, cô không còn lo lắng sợ hãi nữa mà tất cả đều chuyển thành nỗi thù hận muốn được sống và trả thù. Cô không thể để cho bản thân mình trong quá khứ bị tổn hại. Cô phải giết chị ta.

    Nằm trong căn phòng tối om của thầy An Giang, cô có chút lo lắng nhưng cô tự trấn an mình rằng cô không thể bỏ cuộc giữa chừng. Cô phải mạnh mẽ hơn để có thể được sống tiếp.

    Cô mở mắt ra thấy mình đang đứng ở phía sau Tú Anh, chị ta đang định đẩy Tú An trong quá khứ xuống cầu thang, chị ta muốn mọi chuyện chỉ là tai nạn. Nhưng Tú An đã từ phía sau đẩy nhẹ Tú Anh xuống, Tú Anh đứng không vững liền bị ngã lăn xuống. Đáng lẽ chị ta phải chết vào lúc đó nhưng ông trời đã thương xót chị ta.

    Cô lại mở mắt ra thấy mình đứng trong bãi xe của nhà. Cô đem lá bùa mà thầy An Giang đưa cho kẹp vào bánh xe. Dường như không ai có thể thấy được cô, cô có thể thoải mái mà không sợ bị phát hiện. Chiếc xe lăn bánh rồi đột nhiên phanh xe bị đứt. Tú Anh văng ra vào bên trong vỉa hè còn Tú An trong quá khứ bị một chiếc xe lớn tông qua. Tú An nhìn thấy bản thân mình bị chết, trong lòng cô đau đớn vô cùng. Cô nhìn sang Tú Anh còn thoi thóp bên vệ đường. Khóe miệng chị ta miệng cười thỏa mãn.

    Lá bùa giữ mạng đã phát huy đúng tác dụng của nó nhưng không thể giữ được linh hồn cho Tú Anh. Linh hồn của Tú An khi bị chiếc xe tông đã không thể trở lại thân xác của mình, cô cần tìm một thân xác mới và thân xác của Tú Anh thật hoàn hảo. Tú An nhìn Tú Anh đang hôn mê ở phòng cấp cứu, cô khẽ mỉm cười. Cô là làm xong nhiệm vụ của mình.

    Tú An giật mình thức dậy là lúc thầy An Giang đang đọc cái gì đó. Cô mỉm cười, cô đã hoàn thành xong mọi chuyện. Giờ đây, cô có thể sống bình yên và hạnh phúc. Cô vội cảm ơn thầy An Giang sau đó ra về nhưng cô đâu biết là đằng sau thầy An Giang nhìn cô với đôi mắt không mấy có sức sống, khẽ nói ba chữ mà Tú An chưa thể nghe được: KÍ SINH TRÙNG.

    Hết.
     
    Alissa thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...