Hiện Đại Anh Không Thích Phụ Nữ, Nhưng.. Anh Yêu Em, Cô Bé Ạ! - HakuYen

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi HakuYen, 25 Tháng ba 2020.

  1. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngủ ngon chứ gấu con?" Vi vừa mở mắt ra đã thấy Thiên Vũ vẫn còn nằm đối diện, đang nhìn Vi mỉm cười

    "Ừm.. ngon lắm.." Vi bối rối, thấy mặt mình nóng hổi, cảnh.. cảnh tượng này giống y như đôi vợ chồng thật sự ấy.. Làm sao tim mình chịu nổi đây! >_<

    "Sao thế? Vẫn chưa tỉnh ngủ à?"

    "Đâ.. đâu có, mà sao lại gọi tớ là gấu con, tớ có tên đàng hoàng à nha!" Vi cong môi lên cãi

    "Thì cậu cứ soi gương đi sẽ biết!" Vũ cười gian

    Vi lập tức bật dậy, chạy đến trước gương

    "A a a a a a.. Sao lại thế này?"

    "Ai biểu có người hôm qua ham khóc quá làm chi?" Vũ đã đứng phía sau Vi tự lúc nào

    "Hứ.. kệ tớ.."

    "À mà hôm nay mình đi chơi nhé? Dù sao cũng là cuối tuần mà!"

    "Cậu.. cậu có phải đang chọc tức tớ không hả? Mặt tớ như vậy làm sao tớ dám ra đường mà cậu rủ đi chơi?"

    "Không sao đâu! Chỗ này sẽ không có nhiều người nhìn thấy cậu đâu, chỉ cần đi xe khoảng hai tiếng là tới, cậu đeo kính thì đâu có ai để ý đâu, đi nhé!" Vũ nài nỉ

    "Ừ.. đi thì đi" Vi ỉu xìu, dù không muốn nhưng nhìn vẻ mặt của Vũ, Vi cũng phải siêu lòng

    "Đừng làm bộ mặt như vậy chứ! Tớ chắc chắn cậu sẽ thích chỗ đó, tin tớ đi!" Vũ nheo mắt nhìn Vi ra vẻ tự tin "Giờ thì vào rửa mặt rồi chuẩn bị đi, mình đi liền đó!" Vừa nói Vũ vừa đẩy Vi đi vào toilet.

    * * *

    "Cậu.. cậu nói dối!" Vi vừa thở gấp vừa nức nở

    "Cố lên một chút nữa thôi, tớ biết cậu làm được mà!"

    "Không được! Tớ không chịu nổi nữa, dừng lại đi, tớ mệt lắm rồi!" Vi ngồi phịch xuống tảng đá gần đó

    "Không ngờ cậu lại yếu như thế, mới đi được chút xíu thôi mà!" Vũ ngồi xuống bên cạnh Vi

    "Tớ đang mang thai mà cậu lại bắt tớ đi bộ nhiều như thế. Sao cậu nói chỉ cần đi xe hai tiếng là tới cơ mà, đâu có nghe cậu nhắc đến vụ đi bộ này đâu. Tất cả là tại cậu, tớ không đi nữa!" Vi giận dỗi

    "Được rồi tiểu thư à! Là lỗi của tôi! Vậy bây giờ để tôi cõng tiểu thư nhé!" Vũ nháy mắt tỏ vẻ châm chọc

    "Ơ.. không.. không cần phải như thế, tớ nghỉ một chút là có thể đi được rồi"

    "Ủa vậy sao lúc nãy có người không chịu đi nữa nhỉ?"

    "Hứ.. giờ tớ đi là được chứ gì!" Vi hậm hực đứng dậy

    "Này! Từ từ đã, nắm lấy này!" Vũ vừa nói vừa chìa tay ra

    "Nắm gì?" Vi ngơ ngác

    "Thì nắm tay tớ chứ nắm gì, vậy sẽ đỡ mệt hơn đó bé cưng à"

    "Không.. không cần đâu, tớ hết mệt rồi!"

    "Mặt cậu còn đỏ thế mà bảo là hết mệt à? Được rồi! Đi thôi! Nếu không nhanh lên đến trưa sẽ nắng lắm đó" Vũ kéo tay Vi lôi đi. Lúc này thì Vi chẳng còn thấy mệt gì nữa cả, chỉ thấy.. dở khóc dở cười thôi.

    Cái tên này.. sao mà ngây thơ đến đáng sợ thế nhỉ? Thật là.. muốn đánh cho hắn một trận quá đi mất >_<

    * * *

    "Tới rồi!"

    Trước mắt hai người là cảnh tượng hùng vĩ của một thung lũng được phủ bởi những cánh đồng trà xanh trải dài, bốn bề gió thổi lồng lộng. Ở giữa còn có dòng thác mờ ảo nối liền với dòng sông xanh biếc cắt ngang thung lũng, tạo cảm giác như đang đứng ở một thế giới khác, hoàn toàn cách biệt với thế giới xô bồ bên ngoài

    "Oaaaaa.. Đẹp quá đi mất! Sao cậu lại biết nơi đẹp đến như thế? Tớ đã thấy cảnh này trong tranh ảnh nhiều rồi nhưng lần đầu tiên được chứng kiến tận mắt đấy! Cậu xem nè, có giống trong phim không?" Vi dang rộng cả 2 tay để mặc cho gió thổi

    "A a a a a.. I'm the king of the world!" Vi phấn khởi như đứa con nít, cười tít cả mắt

    "Sao nãy giờ cậu cứ nhìn tớ thế?" Vi chợt phát hiện ánh mắt dịu dàng của Thiên Vũ đang nhìn mình

    "Lâu rồi tớ không thấy cậu cười như thế!" Vũ mỉm cười

    "Ơ.. tớ.. thì tại tớ đang vui mà!" Mặt Vi đỏ bừng, lúng ta lúng túng

    "Đó cũng là mục đích của tớ khi đưa cậu đến đây đấy!" Nụ cười của Vũ lại càng sâu hơn "Giờ thì đi thôi! Tớ còn muốn dẫn cậu đến chỗ này nữa" Thiên Vũ vẫn vô tư nắm tay Vi kéo đi

    Thì ra là Vũ muốn mình vui à? Cảm giác hạnh phúc xâm chiếm cả cơ thể làm các giác quan của Vi đều bị tê liệt, chẳng còn suy nghĩ gì được nữa cả.

    Hic.. ông trời ơi, có phải con trở nên quá tham lam rồi không? Giờ phút này đây, con chẳng muốn buông tay Thiên Vũ ra chút nào >_<

    Lát sau.. hai người đã đến được một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ nằm chơ vơ giữa những cánh đồng trà xanh rộng lớn.

    Vừa bước vào nhà, Vũ đã gọi to "Ông ơi! Ông có nhà không? Cháu đến thăm ông đây!"

    "Ai đấy?" Một cụ già tướng mạo hiền từ chậm rãi bước ra

    "Cháu.. Thiên Vũ đây! Ông còn nhớ cháu không?" Vũ tươi cười đi đến gần ông cụ

    "Sao lại không nhớ chứ cái thằng.. sao lâu thế mới đến thăm ông hả?"

    "Dạ.. tại cháu bận quá.. hì.. ông đừng giận cháu nha" Vũ le lưỡi tỏ vẻ biết lỗi

    "À đúng rồi! Hôm nay cháu có dẫn vợ cháu đến thăm ông nữa nè.. Cô ấy tên Nhật Vi" Thiên Vũ kéo Vi lại gần

    "Cháu.. cháu chào ông!" Vi vẫn còn ngơ ngác

    Ông cụ nắm tay Vi cười hiền hậu "Chào cháu! Vậy là ông lại có thêm một đứa cháu nữa rồi nhỉ? Ông cứ hối thúc thằng Vũ dẫn vợ lên đây cho ông xem mặt, thế mà lần nào nó cũng nói là nó chưa có vợ. Cháu nghĩ xem có tin được không chứ? Cái thằng đẹp trai mà lại tốt bụng như nó thì có khối cô theo í chứ. Thế mà sao lại không có vợ được cháu nhỉ?"

    "Dạ.. Chắc tại nhiều cô theo quá nên anh ấy chẳng biết chọn cô nào đấy ông ạ" Vi liếc nhìn Thiên Vũ trêu chọc

    "Thì cháu đã dẫn vợ lên cho ông rồi đấy. Vậy mà ông còn trêu chọc cháu" Thiên Vũ đỏ mặt

    "Được rồi! Được rồi! Ông không trêu nữa" Ông cụ vui vẻ "Thôi, hai đứa vào trong rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi, đi đường xa chắc mệt lắm rồi. Để hôm nay ông sẽ nấu một bữa thật thịnh soạn để đãi hai đứa nhé!"

    "Thôi ông ạ! Ông không cần nấu gì đâu, cứ để tụi cháu nấu, tụi cháu đâu phải khách đâu mà ông lại khách sáo thế!"

    "Cái thằng.. lâu lâu tụi bây lên thăm ông nên ông định đãi tụi bây một bữa cũng không được à?"

    "Được rồi ông à! Ông cứ đi nghỉ đi, chờ xem vợ con trổ tài nha! Cô ấy nấu ăn ngon lắm đó!" Vũ nheo mắt nhìn Vi

    "Đúng rồi đó ông! Ông cứ nghỉ đi, khi nào nấu xong tụi con sẽ kêu ông ạ" Vi tiếp lời Thiên Vũ

    "Thôi được rồi! Hai đứa cần gì thì cứ gọi ông" cụ Ngạn đành chịu thua

    "Dạ, tụi con biết rồi"
     
    Nguyễn Ngọc NguyênKhanh Vu thích bài này.
  2. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 11


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thơm quá! Cậu đang nấu gì thế?"

    "Canh rau cải tớ tìm thấy trong vườn á. Ông trồng nhiều loại rau quả lắm nha. Thích thật đó, cần gì thì cứ ra vườn là có ngay" Vi hớn hở "Chừng nữa mình cũng trồng một khu vườn như thế nha?"

    "Ngốc ạ! Mình ở chung cư thì làm gì mà có chỗ để trồng" Vũ cốc nhẹ lên đầu Vi

    "Ừ nhỉ? Tớ quên mất" Vi ỉu xìu

    Vũ nhìn Vi mỉm cười, trong đầu đang tính toán điều gì đó..

    "À mà cậu nói cậu đi bắt cá mà, có bắt được không?"

    "Đương nhiên là được, cậu nghĩ tớ là ai nào?" Vũ tự tin giơ giơ xô đựng đầy cá lên cho Vi xem

    "Woaaa.. nhiều thiệt đó, sao cậu hay thế? Cậu chỉ mới đi có chút xíu thôi mà!"

    "Haha.. Đừng nhìn tớ bằng con mắt ngưỡng mộ thế chứ! Đây là vùng quê mà, đương nhiên sông suối sẽ có rất nhiều cá rồi, chỉ cần thò tay xuống là có thể bắt được ngay, cả cậu cũng làm được đấy!"

    "Thật hả?" Mắt Vi bỗng trở nên sáng rực rỡ như đèn pha "Vậy chiều nay cậu dẫn tớ đi bắt cá nữa nhé?"

    "Dạ, em biết rồi thưa thưa chủ nhân!" Vũ bắt chước điệu bộ của một cô hầu gái làm Vi bật cười

    "Ngoan!" Vi vuốt vuốt đầu Vũ

    "Cha.. cha.. hai cô cậu này tình cảm quá nhỉ?" Cụ Ngạn đột nhiên bước vào, bắt gặp hai người đang vui vẻ lại bắt đầu trêu chọc

    "Ông! Ông lại trêu tụi cháu nữa rồi!" Vi đỏ mặt

    "Haha.. Hai vợ chồng thì phải như vậy chứ, ông có trêu chọc gì cháu đâu nào, ông chỉ thấy sao nói vậy thôi mà!" cụ Ngạn chớp chớp mắt

    Mặt Vi lại càng đỏ hơn, đến cả lỗ tai cũng đỏ "Ông! Ông ra ngoài chờ tụi cháu đi! Tụi cháu cũng sắp xong rồi!" Vi vừa nói vừa dìu cụ Ngạn ra phòng khách

    Thiên Vũ đứng trong bếp cười khúc khích..

    "Cậu cười cái gì chứ?"

    "Tại cậu.. haha.. ai bảo cậu phản ứng thái quá làm chi? Tụi mình là vợ chồng nên như vậy là chuyện bình thường, có gì đâu mà cậu phải xấu hổ" Thiên Vũ vẫn không ngừng cười

    Ngượng quá hóa giận, Vi không thèm nói câu nào, bỏ ra ngoài vườn "Hứ.. vừa phải thôi nhé! Sức chịu đựng nào cũng phải có giới hạn chứ, cậu mà cứ ngây thơ như vậy tớ sẽ đấm vào mặt cậu thật đấy!" Vi ấm ức rủa thầm, nước mắt cứ muốn chảy ra nhưng Vi cố gắng kiềm lại để không làm cái chuyện xấu hổ như thế trước mặt Thiên Vũ một lần nữa. Đành.. trút giận lên cái cây gần đó T__T

    "Này! Cậu không thấy tội nghiệp cái cây hả? Nó sắp trụi hết lá rồi kìa!" Vũ đã đứng sau Vi hồi nào mà Vi không hề hay biết, làm Vi giật thót cả mình

    "Kệ tớ! Không liên quan tới cậu"

    "Cậu đang giận à?"

    "Không có!" Vi cố ý quay mặt đi chỗ khác

    "Thôi mà! Cho tớ xin lỗi đi! Tớ hứa sẽ không trêu trọc cậu vậy nữa. Mình huề nhé"

    "Tại sao cậu lúc nào cũng xin lỗi trong khi cậu không có lỗi vậy? Từ nhỏ tới giờ lúc nào cậu cũng thế!" Vi cáu gắt

    "Ơ.. tớ.." Bất ngờ vì cậu hỏi của Vi, Thiên Vũ cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào. Quả thật Vũ không biết lí do vì sao Vi lại giận như vậy nhưng vì không muốn Vi không vui nên Vũ mới xin lỗi để Vi bớt giận, nào ngờ lại còn làm Vi tức giận hơn

    Haizzz.. sao con gái phức tạp thế nhỉ?

    Thấy bộ dạng lúng túng khó xử của Thiên Vũ, Vi chợt nhận ra hình như.. mình đã ngang ngược một cách quá đáng rồi thì phải..

    Tỏ vẻ hối lỗi "Tớ.. tớ xin lỗi" Vi lí nhí

    "Không cho!"

    Không tin vào câu mình vừa nghe, Vi ngơ ngác ngước lên nhìn Vũ

    "Tớ không cho lỗi của tớ đâu, cậu không cần xin nữa, tớ nhất định không cho cậu đâu" Câu nói của Thiên Vũ làm Vi phải bật cười

    "Giờ thì chịu cười rồi nha! Vậy thì mình huề nhé!" Nắm bắt ngay thời cơ, Vũ liền cầu hòa

    "Ừm.. tớ xin lỗi"

    "Đã nói là không cho mà sao cậu cứ xin hoài thế hả? Tối nay đừng có lén lút mà trộm lỗi của tớ đó nha" Vũ làm vẻ mặt dí dỏm

    "Cái cậu này.. thật là.." Vi lại phì cười, thế là hòa bình đã lập lại ^^

    * * *

    "Chà.. đúng như Thiên Vũ đã quảng cáo nhỉ? Tài nghệ của cháu quả thật không tệ đó Nhật Vi!" Cụ Ngạn cười móm mém

    "Dạ.. ông quá khen rồi! Cháu nấu ăn cũng tạm được thôi ạ!"

    "Ông nói đúng đó! Em nấu ăn ngon như vậy nên từ nay em phải nấu cho anh nhiều một chút, đừng bắt anh nấu nữa đó nha!" Vũ nheo mắt nhìn Vi

    "Ơ?" Vi hơi bất ngờ vì Thiên Vũ đột nhiên thay đổi cách xưng hô, làm Vi cũng chẳng biết phản ứng như thế nào nhưng mà.. cảm giác thật không tệ ^^

    "Này! Tuy ông ở vùng quê nhưng đừng tưởng ông không biết chuyện nhé. Thời đại này không còn chuyện vợ phải lo nấu nướng, giặt giũ cho chồng nữa đâu. Cả hai phải chia sẻ với nhau để vợ bớt nặng nhọc chứ, ông nói đúng không Vi?"

    "Dạ.. đúng rồi đó ông" Vi mỉm cười khoái chí

    Thiên Vũ chỉ biết nhúng vai, một cái miệng làm sao mà cãi lại hai cái miệng được chứ, đành chịu thua thôi.

    "À mà ông này! Lát nữa tụi cháu sẽ ra suối bắt cá, chiều nay ông không cần chờ tụi cháu về ăn cơm đâu, tụi cháu về hơi trễ nha ông"

    "Được rồi! Ông biết rồi, hai đứa cứ đi chơi thoải mái đi! Về trễ một chút cũng được!" cụ Ngạn vừa cười vừa nháy mắt với Thiên Vũ làm Thiên Vũ có chút ngượng ngùng

    * * *

    "Này! Sao lúc nãy tự nhiên cậu thay đổi cách xưng hô vậy?" Vi không khỏi thắc mắc

    "Đương nhiên rồi! Tụi mình là vợ chồng mà, xưng hô cậu-tớ không phải rất kì lạ sao? Mất công ông lại thắc mắc nữa, cậu cũng phải thay đổi cách xưng hô trước mặt ông đó nha"

    "Ơ.. không được đâu.. tớ không quen.." Vi ngập ngừng

    "Nếu vậy thì cậu cứ đi giải thích cho bà hiểu đi nhé!"

    "Cái này.. thôi được rồi.. đổi thì đổi vậy!" Vi ỉu xìu

    "Thế mới ngoan chứ! Cậu đi nhanh lên, sắp tới suối rồi đó" Một nụ cười gian xảo xuất hiện trên khuôn mặt Vũ, sau đó biến mất rất nhanh, đủ để Vi không kịp nhận ra

    "Ừm!"

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc NguyênKhanh Vu thích bài này.
  3. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 12


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tới rồi nè!"

    "Oaaaaa.. Đẹp thiệt đó! Đứng từ xa nhìn đã rất đẹp rồi, giờ đến gần lại càng đẹp hơn, hùng vĩ quá đi mất!" Mắt Vi long lanh như được nhìn thấy đá quý

    "Này! Cậu nhanh xuống đây đi, nước mát lắm!" Thiên Vũ đứng dưới suối vẫy tay gọi

    "Ừm tớ xuống liền, mà sao.. cậu lại cởi áo ra vậy?" Vi hơi ngượng ngùng

    "Xuống suối thì phải cởi áo ra chứ, lỡ như bị ướt mặc về sẽ bị cảm lạnh đấy. Cậu cũng nên cởi ra thì hơn!" Vũ cười gian

    "Hứ.. cậu.. cậu từ khi nào mà lại ăn nói nham nhở như vậy hả? Với lại mình chỉ bắt cá thôi mà chứ đâu có tắm suối đâu, chỉ cần cẩn thận một chút là không bị ướt chứ gì!"

    "Để xem nhé!" Vũ nhúng vai

    "Giờ cậu chỉ tớ bắt cá đi!" Vi phấn khởi ra mặt

    "Ừm đơn giản lắm! Chỉ cần cậu đứng yên bất động một lát sẽ có cá bơi đến gần cậu, đến lúc đó nhanh tay bắt lấy nó thôi, à mà nhớ quy tắc khúc xạ ánh sáng đấy nhá"

    "Tức là sao?" Vi tròn mắt

    "Lúc trước cậu mua bằng tốt nghiệp phổ thông hay sao vậy?" Vũ lại giở giọng trêu chọc

    "Ừm đúng rồi đó, lúc đó tớ với cậu cùng đi mua mà, cậu không nhớ sao?" Vi cũng không chịu thua kém "Mà cậu nói nhanh đi! Quy tắc khúc xạ ánh sáng tức là sao?"

    "Tức là cậu thấy con cá dưới nước ở vị trí đó nhưng thật ra nó không phải ở vị trí đó mà ở một vị trí khác gần đó, do khúc xạ ánh sáng nên cậu tưởng nó đang ở vị trí đó nhưng thật ra nó không ở vị trí đó.. cậu hiểu không?"

    "Làm ơn nói tiếng Việt đi, cậu đang nói tiếng gì thế? Tớ nghe chẳng hiểu gì cả? Là cậu cố ý nói dài dòng như thế để cho tớ không hiểu đúng không?" Vi lườm Vũ

    "Haha.. không có nha! Tớ đang cố giải thích cho cậu hiểu mà!" Nụ cười của Vũ rõ ràng đã thể hiện rõ mọi ý đồ

    "Hứ.. còn làm bộ dạng ngây thơ với tớ nữa hả? Rốt cuộc là cậu có muốn chỉ hay không đây, cậu có tin tớ cho cậu uống nước suối không hả?"

    "Rồi! Rồi! Tớ chỉ liền đây, làm gì mà nóng thế?" Vũ cười xòa "Nói một cách đơn giản là cậu chỉ cần bắt lấy con cá ở vị trí cách vị trí cậu thấy nó một chút là được rồi!"

    "Đơn giản vậy mà nãy giờ nói dài dòng chi cho hao hơi vậy? Có cần uống nước suối thấm giọng không cưng?" Vừa nói Vi vừa phát nước vào người Thiên Vũ rồi cười khằn khặc

    "Thôi! Thôi! Không đùa nữa! Cậu bắt thử đi kìa!"

    "Ừm để tớ thử xem" Vi liếm môi..

    * * *

    "A a a.. Tớ bắt được rồi này!" Vi reo lên "Ơ.. nó vẫy mạnh quá.."

    "Cận thẩn!" Vũ cố gắng kéo Vi lại để không bị trợt ngã nhưng.. quá muộn.. Vũ chẳng những không giữ được Vi mà còn bị kéo ngã theo, giờ thì cả hai đều ướt mem như chuột lột

    "Lúc nãy ai bảo cẩn thận để không bị ướt nhỉ?" Vũ vừa kéo Vi đứng dậy vừa cằn nhằn

    "Hìì.. cho tớ xin lỗi mà, tại lúc nãy bắt được cá vui quá nên tớ không chú ý.." Vi cười xòa tỏ vẻ hối lỗi

    "Haizzz.. Giờ thì cậu mặc áo của tớ vào đi rồi mình về thôi!"

    "Ơ.. không phải cậu nói muốn ở đây trễ một chút sao?"

    "Ừm lúc đầu là thế nhưng giờ cậu ướt mem rồi ở lại đây cậu sẽ cảm lạnh mất!"

    "Tớ không sao! Chỉ là ướt quần áo thôi, bất quá thì mình nhóm lửa để hông khô quần áo cũng được mà, tớ muốn ở lại đây! Chút nữa mình hãy về, nhé?" Vi nhìn Vũ cầu khẩn, thật ra thì là do Vi không muốn làm Vũ mất hứng thì đúng hơn. Rõ ràng là Vũ muốn ở lại đây đến tối để xem cái gì cơ mà? Sao lại có thể về như thế được?

    "Này.. đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như thế chứ.. tớ sẽ siêu lòng đấy.."

    "Đi mà! Năn nỉ cậu đấy!" Vẫn ánh mắt long lanh như thế

    "Thôi được rồi! Sợ cô quá đi tiểu thư à! Giờ thì tiểu thư vào trong kia thay áo của em đi rồi em sẽ hông khô áo cho tiểu thư"

    "Tuân lệnh, em hầu ngoan của chị!" Vi nói xong thì chuồn lẹ, đề phòng bất trắc ^^

    "Ơ.. cái con bé này.."

    Áo của cậu ấy đúng là ấm thật, lại có mùi thơm nữa chứ, là mùi của cậu ấy.. A a a a.. Mình vừa nói mùi của cậu ấy thơm sao? Biến thái! Đúng là biến thái thật mà! Tỉnh lại đi Nhật Vi, mày đang lúng sâu quá rồi đó, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi.. >_<

    "Vi! Cậu làm gì mà cứ gõ vào đầu mình thế? Cậu bệnh à?" Vũ nhìn Vi lo lắng

    "Ơ.. đâu có.. tớ vẫn bình thường mà.. cậu đừng để ý.. À mà cậu đang làm gì thế?" Vi cố ý đánh trống lảng

    "Tớ sẽ cho cậu thưởng thức một món đặc biệt, chỉ có ở vùng quê như thế này mới có thôi đó nha, bảo đảm cậu sẽ ghiền cho mà xem"

    "Ủa? Đó chỉ là cục đất sét thôi mà, ăn được thiệt hả?"

    "Tất nhiên ăn được thì tớ mới dám cho cậu ăn chứ! Cậu đang mang thai cục cưng của tớ, làm sao tớ dám cho cậu ăn bậy bạ được chứ!"

    Câu nói của Vũ làm Vi đỏ cả mặt, nhưng cũng cảm thấy vui vui, hình như.. mình cũng có một vị trí quan trọng nào đó..

    Á.. lại ảo tưởng nữa rồi.. không được.. không được.. phải trở về hiện thực thôi.. Vi lắc lắc đầu

    Như chợt nhớ ra điều gì, Vi liền hỏi "Đúng rồi, tớ quên hỏi cậu, ông với cậu có quan hệ gì thế? Sao trước giờ tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới vậy?"

    "Thật ra thì chẳng có quan hệ gì cả! Do có lần tớ đi tình nguyện bị lạc đường, được ông giúp đỡ và cho ở nhờ một đêm. Ông nói ông ở đây chẳng có con cháu gì cả, chỉ có một một mình thôi nên sau lần đó, mỗi khi rảnh rỗi tớ đều đến thăm ông để ông bớt cô đơn. Dần dần, tớ xem ông như ông của mình vậy"

    "Thì ra là thế à! Từ nhỏ tớ cũng chưa từng được thấy mặt ông, nhưng tớ nghĩ chắc ông của tớ chắc cũng nhân hậu như ông vậy nhỉ? Vậy tớ cũng sẽ xem ông như là ông của tớ luôn nhé!"

    "Đương nhiên rồi ngốc ạ!" Vũ xoa xoa đầu Vi "Xong rồi này! Cậu ăn thử đi!"

    "Ăn được thiệt hả?" Vi nhìn Vũ hoài nghi

    "Ừm cậu cứ thử đi" Vũ lại cười gian

    Tuy rằng nhìn có vẻ không được sạch sẽ cho lắm, nhưng mà Vũ nói ăn được thì chắc là ăn được thôi, Vi đưa cục đất lên miệng định cắn thì Vũ đã ngăn lại

    "Này! Cậu định ăn thiệt hả đồ ngốc!"

    "Ơ.. thì cậu bảo.."

    "Làm ơn bớt tin người chút đi cô nương! Phải như vậy thì mới ăn được nè!" Vừa nói Vũ vừa lấy tay tách lớp đất bên ngoài ra, để lộ con cá đã được nướng chín nóng hổi bên trong "Giờ thì ăn được rồi đó!" Vũ tươi cười

    "Cám ơn cậu!" Mùi của con cá thật hấp dẫn, làm Vi quên mất cả việc vừa bị Vũ lừa lúc nãy "Ngon thiệt đó! Thịt của nó ngọt ơi là ngọt, giống như có ướp đường vậy"

    "Ướp đường cũng không ngọt được vậy đâu, đây là bí kiếp gia truyền đó" Vũ tự hào

    Vi cũng mỉm cười, không ngờ Vũ lại có nhiều tài lẻ như thế.. hic.. làm sao đây.. tớ lại thích cậu nhiều hơn một chút nữa rồi >_<

    "À mà lúc nãy cậu nói cậu muốn xem gì vào buổi tối thế?"

    "Cứ chờ đi sẽ biết, sắp xuất hiện rồi đấy!" Vũ cười bí hiểm

    15 phút sau..

    "Chúng tới rồi kìa, cậu nhìn xung quanh xem!"

    "Woaaaa.. đẹp.. đẹp quá!" Trước mắt Vi là cả một đàn đom đóm hàng trăm con đang thấp sáng rực rỡ một vùng không gian rộng lớn xung quanh hai người, tạo nên khung cảnh vô cùng lãng mạn, làm Vi nổi cả da gà vì xúc động

    "Hôm nay cậu làm tớ bất ngờ hơi bị nhiều lần đấy!" Vi nhìn Vũ cười hạnh phúc

    "Chỉ cần cậu vui là tốt rồi" Nhìn nụ cười của Vi, Vũ bỗng nhiên cũng cảm thấy hạnh phúc đến kỳ lạ, nó làm tim Vũ đập mạnh hơn, lỗ tai cũng hơi nóng nóng nữa, nhưng mà nói chung là Vũ không ghét cảm giác này

    Mình.. thật sự rất hạnh phúc.. được Thiên Vũ quan tâm, chăm sóc như vậy mình còn đòi hỏi gì nữa nhỉ? Có cậu ấy bên cạnh như lúc này đã là quá đủ rồi, từ nay mình nhất định sẽ không lãng phí những giây phút được ở bên cạnh cậu ấy một lần nào nữa..

    Ông trời ơi.. xin hãy cho thời gian trôi qua chậm thật chậm để con được tận hưởng những giây phút này lâu hơn một chút nhé.. con hứa từ nay sẽ trân trọng những gì đang có và sẽ không trốn tránh nữa.. nhất định con sẽ không trốn tránh nữa.. nhất định..

    "Vi này! Cậu có thấy.." Vi đã dựa vào vai Vũ ngủ tự lúc nào

    Vũ mỉm cười "Chắc hôm nay cậu mệt quá rồi nhỉ? Ngủ ngon nhé, mèo con!"

    Nhìn Vi lúc đang ngủ say.. cảm giác thật bình yên, khiến người ta chỉ muốn nâng niu, che chở.. Bất giác.. Vũ cúi xuống hôn lên trán Vi.. một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để phát huy tác dụng của nó..

    Sau nụ hôn ấy, Vũ cảm nhận được một cảm giác ngọt ngào lan tỏa, khiến Vũ tham lam hơn, muốn nhiều hơn..

    Lại một lần nữa, Vũ cúi xuống, nhưng lần này không phải là ở trán nữa mà là một nụ hôn thật dịu dàng lên làn môi mềm mại của Vi.

    Nụ hôn khiến Vũ như muốn tan chảy, Vũ thấy người mình nóng hơn, Vũ muốn ôm Vi vào lòng thật chặt để cảm nhận hơi ấm của Vi đang truyền sang mình.

    Nhưng rồi.. lương tâm và lý trí của Vũ không cho phép mình làm điều đó. Vũ sực tỉnh..

    Mình.. mình đang làm cái gì thế này? Không phải mình không thích phụ nữ sao? Vậy.. vậy mình vừa làm gì với Vi vậy nè trời? Mình đúng là điên thật rồi!

    Không.. không.. nhất định là do khung cảnh hôm nay quá lãng mạn nên mình mới phát sinh những hành động kỳ lạ như thế!

    Đúng vậy! Nhất định là thế rồi! Ngày mai mình sẽ trở lại bình thường và sẽ không bao giờ đưa cậu ấy đến những nơi như vậy nữa! Ừm.. cứ quyết định vậy đi!

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc NguyênKhanh Vu thích bài này.
  4. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ưm.. đây là đâu thế nhỉ?" Vi mơ màng nhìn xung quanh

    "À đúng rồi! Đây là nhà ông!"

    Như chơt nhớ ra điều gì, Vi bật dậy, mặt bỗng trở nên đỏ gay

    "Hôm qua.. hôm qua.. mình nằm mơ thấy mình.. mình và Vũ hôn nhau.. A a a a.. sao lại mơ như vậy được chứ? Xấu hổ quá đi mất! >_<"

    "Cậu thức rồi à?" Đột nhiên Vũ lên tiếng làm Vi giật thót cả mình

    Mặt vẫn đỏ, Vi quay qua nhìn Vũ cười gượng gạo "Ừm.. chào buổi sáng.."

    "Sao mặt cậu đỏ thế? Cậu sốt à?" Vũ lại áp trán mình vào trán của Vi

    "Tớ.. tớ.. vẫn khỏe mà" Nhưng lần này Vi không đẩy Vũ ra như lần trước nữa mà chỉ biết ngồi yên bất động, mắt nhắm chặt, còn mặt thì đỏ như chưa từng được đỏ..

    Phản ứng kì lạ của Vi khiến Vũ chú ý.. cậu ấy sao thế nhỉ? Không phải sốt nhưng mà.. biểu hiện của cậu ấy lúc này thật sự.. thật sự rất đáng yêu..

    Ánh mắt vô thức.. chuyển xuống ví trí thấp hơn.. nơi làn môi đang mím chặt.. nó làm Vũ nhớ đến nụ hôn tối qua.. sao hôm nay nó lại cũng thu hút thế nhỉ? Vũ lại muốn hôn lên làn môi đó.. một nụ hôn dài hơn.. mãnh liệt hơn..

    Khoảng cách giữa 2 người đang càng lúc càng gần.. gần đến nỗi Vũ có thể cảm nhận được cả hơi thở của Vi..

    A a a.. Mình điên thật rồi!

    Vũ bỗng nhiên đứng phắt dậy và quay lưng đi ra cửa như để tự kiềm chế bản thân.

    "Hôm nay tụi mình sẽ phụ ông hái trà.. cậu chuẩn bị nhanh nhé.. tớ chờ ở ngoài!"

    Vi vẫn ngồi ngẩn ngơ.. chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra..

    Lúc nãy.. có phải do mình tưởng tượng không nhỉ?

    * * *

    "Này, em mệt thì vào nghỉ đi để anh làm nốt phần còn lại cho" Nhìn mặt Vi ửng đỏ vì nắng, trán lấm tấm mồ hôi, đột nhiên Vũ có một cảm giác đau lòng

    "Tớ.. à.. em không sao! Em có thể làm tiếp được mà!"

    Tuy mệt nhưng Vi vẫn cười tươi như hoa, lần đầu trải nghiệm nhưng điều này, cô cảm thấy thú vị vô cùng

    "Thằng Vũ nói đúng đấy cháu! Có thai không nên phơi nắng nhiều, nhất là lúc mặt trời đang đứng bóng như thế này!" Cụ Ngạn nghe vậy liền lên tiếng

    "Ông ơi! Ông cũng vào nghỉ đi! Dù sao cũng sắp xong rồi! Cứ để đấy cháu làm luôn cho"

    "Cháu cứ để ông làm, haizzz.. nếu bác Phan hay thu hoạch thuê giúp ông không đổ bệnh ngay lúc đang mùa thu hoạch thế này, thì ông cũng không để mấy đứa phải cực khổ như thế. Mấy đứa giúp ông là ông biết ơn lắm rồi!" cụ Ngạn ủ rũ

    "Sao ông lại nói vậy! Giúp được ông, tụi con cũng vui lắm đó nha! Được học hỏi cách thu hoạch trà, lại còn được vận động nữa, thế thì còn gì bằng" Vi quay sang Vũ tươi cười "Đúng không anh?"

    "Hả? À.. vợ anh nói chuyện gì cũng đúng cả!" tuy hơi sửng sốt một vài giây nhưng rồi Vũ nhanh chónh lấy lại vẻ bình thường.

    Lúc đầu, chính Vũ là người bắt Vi phải đổi cách xưng hô nhưng khi nghe Vi gọi Vũ bằng anh thì quả thật.. không quen chút nào, Vũ có cảm giác nếu Vi cứ tiếp tục xưng hô như thế này thì chắc chắn Vũ sẽ không thể phản đối bất kì lời nói nào của Vi được nữa

    "Haha.. hai cô cậu này nói chuyện ăn ý quá nhỉ? Không làm vợ chồng thì quả thật rất đáng tiếc đó!" cụ Ngạn nheo mắt cười

    Nghe cụ Ngạn nói thế Vi có phần hơi ngượng ngùng, lén ngước nhìn xem phản ứng của Thiên Vũ.. vẫn bình thường.. hơi buồn một tẹo

    Nhưng không sao, không phải đây là kết quả đã dự đoán được từ trước rồi à? Mình đã hứa sẽ không tham lam nữa nên được ở bên Thiên Vũ như thế này thì cũng đã vui lắm rồi.. "ừm không sao cả!" Vi tự an ủi mình

    * * *

    "Tạm biệt ông! Khi nào rảnh tụi cháu nhất định sẽ lại đến thăm ông, ông nhớ giữ gìn sức khỏe nha!" Vi cầm tay cụ Ngạn như không muốn buông ra

    "Được rồi! Cháu đừng lo! Ông biết mà! Ông còn phải đợi cháu chắt của ông ra đời nữa chứ, làm sao mà ngã bệnh được" cụ Ngạn cười nhân hậu

    "Cháu đang mang thai, phải cố gắng ăn nhiều vào cho có sức khỏe, giờ cháu phải ăn cho hai người lận đấy"

    "Dạ.. cháu biết rồi.." Hai ông cháu đã bắt đầu rưng rưng..

    "Được rồi mà! Hai người cứ như thế này thì đến chiều cũng chưa chia tay được" Vũ không chịu nổi cuối cùng cũng phải lên tiếng

    "Chỉ cần em muốn, bất cứ khi nào anh cũng có thể đưa em lên đây thăm ông mà!"

    "Ừm.. vậy cháu về đây.. tạm biệt ông!"

    "Khi nào rảnh nhớ đến thăm ông nhé!" cụ Ngạn nói với theo khi cả hai đã đi được một quãng

    "Dạ.. nhất định rồi!" Vi vẫy vẫy tay, lưu luyến không muốn rời đi

    "Vi này, trước khi về mình ghé quá đây uống trà một lát nhé!" Định đi theo con đường cũ, ai ngờ Vũ đột nhiên kéo cô lại

    "Được.. mà từ trước giờ tớ đâu thấy cậu uống trà đâu.. sao giờ tự nhiên có nhã hứng đột xuất vậy?"

    "Vì ở đây có một trà quán rất đặc biệt.. đi đi rồi sẽ biết!" Vũ nháy mắt tỏ vẻ bí hiểm

    Đó là một ngôi nhà nằm ở chân núi, kiến trúc khá đặc biệt, một ngôi nhà nhỏ xinh theo phong cách cổ điển. Nhưng điều đặc biệt của nơi này đó chính là được phủ kín bởi các loại cây dây leo chằn chịt, nhìn vào như thể ngôi nhà được làm bằng dây leo vậy, vô cùng lạ mắt.

    Bên trong thì lại được trang trí theo phong cách quý tộc phương tây, với toàn bộ vật dụng và bàn ghế đều màu trắng, được tô điểm thêm bằng đủ loại cây kiểng khiến cho không gian chỉ đồng bộ một màu tưởng chừng như đơn điệu mà lại không hề đơn điệu một tí nào.

    "Đẹp chứ?" Vũ quay sang hỏi Vi khi cả hai đã ngồi vào ghế

    "Ừm.. rất đẹp! Thật không ngờ nơi này lại tồn tại một trà quán đẹp thế này!" Vi vẫn còn chưa hết ngạc nhiên

    "Đó vẫn chưa phải là điều đặc biệt nhất ở đây đâu!" Vũ lại cười bí hiểm

    "Mời anh chị dùng trà!" Rất nhanh, người phục vụ đã mang trà đến cho cả hai thưởng thức..

    "Ủa? Sao hôm nay không thấy ông chủ nhỉ?" Vũ thắc mắc, vô thức đưa mắt nhìn xun quanh

    "À.. ba tôi do sức khỏe có chút vấn đề nên tạm thời giao nơi này lại cho tôi quản lý" Người phụ vụ nhã nhặn trả lời

    "Vậy à? Cho tôi gửi lời chúc ông ấy sớm hồi phục sức khỏe nhé!" Vũ tỏ vẻ tiếc nuối như vừa bỏ lỡ một cái gì đó

    "Vâng.. cám ơn anh! Tôi nhất định sẽ chuyển lời này đến ông ấy!" vẫn là nụ cười phục vụ chuyên nghiệp

    "Mời anh chị thưởng thức, tôi xin phép.."

    "Ngộ thật nha! Mình vẫn chưa gọi mà anh ta đã mang ra rồi, quán này chỉ có mỗi một loại trà này thôi hả?"

    "Ừm đúng rồi! Loại trà này là do chính ông chủ đặc chế ra đó, cậu uống thử đi!"

    "Ừm.."

    Vi đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm. Quả thật loại trà này đặc biệt thiệt nha, khi vừa uống vào thì cảm thấy hơi chát nhưng khi nuốt vào cổ họng lại cảm nhận được vị thanh ngọt và hương thơm rất dễ chịu. Nó làm Vi có cảm giác như quên hết mọi mệt nhọc và thư giản đầu óc.

    "Thật dễ chịu!" Vi nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác như đang được ở trên chín tầng mây

    "Rất ngon phải không? Người tạo ra nó cũng rất đặc biệt đấy!" Vũ mỉm cười

    "Cậu thân với ông chủ ở đây lắm hả?"

    "Ừm.. ông ấy nói chuyện rất thú vị, tớ thích nghe ông ấy kể chuyện.. về con người.. về cuộc sống.. những kinh nghiệm mà ông ấy có được, nó giúp tớ ngộ ra rất nhiều điều, nên những lúc cảm thấy mệt mỏi, tớ thường đến đây.."

    "Có vẻ như.." Vi ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi

    "Cậu định nói gì thế?"

    "Hả? À.. tớ đang nghĩ.. tụi mình đã gắn bó với nhau suốt mười năm, tớ nghĩ tớ đã biết rất rõ mọi việc về cậu.. nhưng có vẻ như vẫn còn nhiều việc tớ chưa biết nhỉ?"

    "Haha.. thì ra là chuyện đó à? Mình vẫn còn nhiều thời gian mà, cậu cứ từ từ mà tìm hiểu!" Vũ nhìn sâu vào mắt Vi đầy ẩn ý

    "À.. ừm.." Ánh mắt của Vũ làm Vi bối rối.. nhất thời chẳng biết phản ứng như thế nào.. nên đành tìm cách đánh trống lảng

    "À đúng rồi! Cậu có thấy anh phục vụ lúc nãy rất đẹp trai không?"

    "Vậy hả? Tớ không để ý!" Vũ lơ đãng uống trà, không hiểu sao câu hỏi của Vi lại khiến anh có chút bực mình

    "Ơ?"

    "Sao vậy?"

    "Từ lúc nào mà cậu không còn để ý đến mấy anh chàng đẹp trai nữa thế? Chẳng giống cậu chút nào!" Vi tỏ vẻ khó hiểu

    "Nói sao nhỉ?" Vũ gãi gãi cằm

    "Đơn giản là vì hôm nọ tớ soi gương và chợt phát hiện, thì ra tớ rất đẹp trai. Trước giờ tớ cứ lo ngắm người khác mà lại không lo ngắm mình. Thật là lãng phí quá! Nên tớ quyết định sẽ dành quãng thời gian còn lại chỉ để ngắm mình tớ thôi!" Vũ cố gắng nhịn cười, ra vẻ như đang nói chuyện nghiêm túc

    Câu nói tự tin một cách thái quá của Vũ làm Vi bật cười ngặt nghẽo

    "Hahaha.. Cậu tự tin kinh dị thật! Đã đạt đến trình độ tự yêu bản thân rồi cơ đấy! Hahaha.."

    "Được rồi, ngừng cười đi! Cậu làm tớ quê rồi đó nha!" Vũ giả vờ giận dỗi "Mình về thôi!"

    "Haha.. rồi.. rồi.. tớ không cười nữa.. tớ xin lỗi.. mà để sinh nhật năm nay tớ sẽ tặng cậu một cái gương thật to nhé.. hahaha.." Vi vẫn không thể ngừng cười

    "Hứa thì nhớ làm nhé! Tớ chờ đó! Không có là chết với tớ đó nghe chưa!"

    "Ok bạn hiền!" Mặt Vi đã bắt đầu ửng hồng vì cười quá nhiều. Vũ thật sự phải chịu thua, cái con tiểu yêu tinh này.. thật là!

    Bất giác Vũ cũng mỉm cười

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc NguyênKhanh Vu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng ba 2020
  5. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Alo! Cậu về chưa?"

    "Tớ ghé quá siêu thị mua ít đồ rồi về liền! Sao thế? Có việc gì à?"

    "À.. không.. tớ hỏi vậy thôi. Cậu về nhanh nhé! Không thôi lỗ ráng chịu à!" Giọng nói Vũ như đang có chuyện gì đó mờ ám, nhưng có lẽ Vi cũng đã đoán được.. vì hôm nay là sinh nhật của Vi mà. Nghĩ đến đây Vi không khỏi cười thầm. Âm mưu lồ lộ ra thế kia mà còn bày đặt như không có gì.

    "Ok! 15 phút nữa tớ sẽ về! Chuẩn bị nhanh nhé!"

    "Chuẩn bị gì? Cậu nói gì vậy?" Vũ vẫn còn giả vờ ngây thơ.

    "Được rồi! Tớ nói nhầm thôi! Tớ đang tính tiền, lát nữa về nói tiếp nhé, tớ ngắt máy đây!" Vi phì cười, năm nào Vũ cũng thế, đúng là trẻ con thật!

    "Ok!" Vũ cũng đang cười đến ngoát cả miệng, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt bất ngờ của Vi khi thấy những gì Vũ đã chuẩn bị cho Vi thôi cũng khiến Vũ vui sướng tê người rồi.

    Trên đường về.. Vi vừa đi vừa hát thầm vài câu hát mà Vi cũng chẳng rõ đó là bài hát gì nhưng chỉ biết rằng hiện tại Vi đang rất vui, cảm giác như sắp bay lên chín tầng mây ấy.

    Mà sao hôm nay đường về nhà lại xa thế nhỉ? Thật muốn nhìn thấy khuôn mặt hồ hởi của Vũ chờ xem phản ứng của Vi sau khi nhận được quà ngay bây giờ, thật là đáng yêu quá đi mất!

    Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện trước mặt, làm Vi khựng lại.. là.. Trần Hạo Minh.. trông anh ta bây giờ thật tiều tụy, không còn vẻ phong độ như lần đầu tiên cô gặp nữa, mà lại còn.. nồng nặc mùi rượu nữa chứ. Vi sợ hãi, thụt lùi về phía sau..

    "Anh.. anh muốn gì?"

    "Haha.. lâu quá không gặp! Tôi chỉ muốn đến để xem cô đang hạnh phúc như thế nào thôi! Cô cũng giỏi ghê nhỉ? Có thể giữ được người đàn ông không hề yêu mình ở bên cạnh mà không cần làm gì cả. Mà không.. là tôi nói nhầm! Sao cô lại không làm gì được nhỉ? Rốt cuộc là cô đã cho Thiên Vũ uống thứ thuốc gì mà cậu ấy lại nghe lời cô như thế? Nói!" Như một con dã thú, Hạo Minh vồ lấy vai Vi, nhìn Vi căm phẫn..

    "Anh.. anh mau buông tôi ra! Tôi chẳng làm gì cả! Là cậu ấy nói không yêu anh mà!" Vi cố sức thoát ra nhưng tên Hạo Minh kia quá mạnh lại cộng thêm tác dụng của bia rượu nên hắn có vẻ như không còn tự chủ được nữa. Vi chỉ còn biết đứng run rẩy chịu trận.

    "Cô im đi, đồ hồ ly tinh! Là cô dùng yêu thuật ma quái nên mới khiến cậu ấy như thế! Nói mau! Là cô đã sử dụng yêu thuật gì?" Hạo Minh lay mạnh vai Vi làm cho Vi cảm thấy đau khủng khiếp.

    "Tôi.. không có! Anh làm ơn.. buông tôi ra đi!" nước mắt đã bắt đầu chảy ra vì cơn đau cộng với sự sợ hãi mà Vi đang phải chịu.

    "Hừ.. định dùng nước mắt để làm tôi siêu lòng à? Đúng là con đàn bà đê tiện!" Nói rồi Hạo Minh đẩy thật mạnh khiến Vi té nhào xuống đất.

    Cú va chạm làm bụng Vi đau nhói, nhìn xuống phía dưới Vi thấy có một dòng máu đỏ tươi đang chảy dọc theo chân khiến Vi sợ hãi tột độ..

    "Sao Vi lâu thế nhỉ? Nãy giờ đã hơn 30 phút rồi mà vẫn chưa về tới" Thiên Vũ bắt đầu lo lắng

    "Hay mình chạy ra siêu thị tìm cô ấy vậy, chắc là đang đi siêu thị ở gần nhà" Vũ đứng dậy lấy áo khoác và bước ra khỏi nhà..

    Trên đường đi.. Vũ thấy một đám đông đang ồn ào.. Linh cảm chuyện không lành.. Vũ cố gắng chen vào giữa đám đông thì thấy Vi đang ngồi ôm lấy bụng, mặt tái mét.. còn đối diện.. là Trần Hạo Minh đang đứng nhìn với vẻ mặt bần thần.. Vũ liền lao ngay đến chỗ Vi..

    "Cậu.. cậu.. có sao không?"

    "Tớ.. bụng tớ.. đau quá!" Vi cố gắng phát ra từng chữ trong cơn đau đớn

    Ngay lập tức, Vũ ẵm Vi lên rồi lao đi, không quên tặng cho tên Hạo Minh một cái nhìn căm phẫn như thể nói rằng tôi mà còn gặp anh lần nữa tôi nhất định sẽ xé xác anh..

    Ánh mắt ấy khiến cho Hạo Minh sợ hãi đến tái xanh cả mặt..

    * * *

    Tại bệnh viện..

    "Ơ.. mình đang ở đâu đây?" Vi mở mắt nhìn xung quanh

    "Cậu tỉnh rồi à?" Thiên Vũ vui mừng khi thấy Vi tỉnh lại "Cậu cảm thấy thế nào rồi?"

    "Tớ không sao.." Chợt nhớ ra sự việc trước đó, Vi hoảng hốt nhìn Vũ

    "Còn con của chúng ta thì sao? Con của chúng ta vẫn ổn phải không?" trái tim Vi như thắt lại, Vi hi vọng đều Vi đang lo sợ sẽ không xảy ra..

    "Ừm.. con của chúng ta không sao cả! Nhưng bác sĩ dặn chúng ta phải cẩn thận hơn, không được để cậu làm việc nặng.."

    Vi thở phào nhẹ nhõm.. Thật may quá! Nếu mất đi đứa con này thì Vi cũng không biết mình sẽ ra sao? Ngay cả sợi dây liên kết duy nhất giữa Vi và Vũ cũng không còn nữa thì Vi còn lí do gì mà ở bên cạnh Vũ được nữa chứ?

    Nhưng cũng may ông trời vẫn còn thương người ở hiền.. nghĩ đến đây Vi bất giác mỉm cười, đồng thời nước mắt cũng bất giác tuông rơi.. là những giọt nước mắt vui sướng..

    Bỗng nhiên.. Vũ nắm lấy tay Vi, ghì chặt Vi vào lòng..

    Vi cảm nhận được bờ vai anh đang run..

    "Tớ.. xin lỗi! Là tớ không tốt nên mới để cậu xảy ra chuyện như thế này! Tớ hứa sẽ không để chuyện này tái diễn nữa.. Đừng rời xa tớ nhé! Tớ không biết mình sẽ thế nào khi không có cậu bên cạnh!" giọng Vũ có chút xúc động, Vũ lại càng ôm Vi chặt hơn, làm Vi cảm thấy hơi khó thở..

    Vòng tay ôm lấy Vũ trấn an.. Vi dịu dàng đáp "Trừ phi cậu không cần tớ nữa.. chứ tớ thì chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa cậu.. tớ hứa đấy!"

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc NguyênKhanh Vu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng ba 2020
  6. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 15


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ choàng tỉnh dậy, nhìn qua cạnh đã không thấy Vi đâu cả, Vũ liền bật dậy, chạy vào bếp..

    Vẫn không thấy.. Bỗng một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng..

    Vũ chụp lấy điện thoại định bấm gọi thì vừa lúc đó cửa nhà bật mở, Vi đang khệ nệ xách một đống đồ bước vào..

    "Cậu dậy rồi à?" Vi hơi ngạc nhiên khi thấy Vũ đang đứng đó và nhìn mình với ánh mắt rất lạ.. Ngay lập tức Vũ chạy đến và ôm chầm lấy Vi, thật chặt.. khiến Vi chẳng kịp phản ứng..

    "Cậu đi đâu thế? Cậu làm tớ lo lắng đấy!"

    "Tớ.. tớ chỉ đi mua ít đồ để nấu bữa sáng thôi mà, nhà chẳng còn gì để ăn cả! Cậu sao thế?" Vi thấy Vũ có gì đó lạ lạ nhưng quả thật rất.. đáng yêu. Cứ như đứa trẻ đang làm nũng ấy.

    "Lần sau đi đâu cũng phải nói tớ đưa đi nhé! Tớ không muốn cậu đi 1 mình, nếu lỡ lại xảy ra chuyện.." Chưa nói hết câu Vi đã lấy ngón tay ngăn lại không cho Vũ nói tiếp

    "Không có chuyện gì xảy ra cả, cậu lo lắng thái quá rồi đó.. Nếu vì sợ xảy ra chuyện mà đi đâu tớ cũng bắt cậu đi theo không phải là rất phiền phức sao? Cậu bình tĩnh đi! Mọi chuyện đã qua rồi! Sẽ không lặp lại nữa đâu, cậu đừng lo, lần sau tớ nhất định sẽ cẩn thận hơn!" Vi mỉm cười

    "Giờ thì đi rửa mặt để chuẩn bị ăn sáng nhé! Tớ xong ngay đây!"

    "Nhưng mà.."

    "Không nhưng nhị gì cả, cậu không nhanh lên sẽ trễ giờ làm đấy!" Vi cương quyết

    Nhắc tới đi làm.. bỗng nhiên máu nóng lại sôi sục trong người Vũ.. tên Hạo Minh khốn kiếp.. nếu không nhờ Vi ngăn cản thì Vũ đã thưa hắn ra tòa để hắn phải tự chịu trách nhiệm với hành động của mình rồi.

    Vì Vi không muốn làm lớn chuyện nên tạm thời bỏ qua cho hắn vậy.. Từ nay Vũ không muốn dính líu gì tới hắn nữa, bởi vậy dù có chết thì Vũ cũng không bao giờ tiếp tục làm việc cho hắn.. ánh mắt Vũ bừng bừng sát khí..

    * * *

    "Cậu đi nhé!" Vi tiễn Vũ ra cửa, hôm nay Vi không đi làm, vì vụ tai nạn hôm nọ, sức khỏe của Vi vẫn chưa bình phục hẳn nên Vũ bắt Vi phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới được đi làm lại

    "Ừm tớ đi giải quyết một số việc ở công ty một lát rồi về ngay!"

    "Ủa.. sao thế? Tớ đã nói là tớ ở nhà một mình được mà!"

    "Được rồi! Tớ đã quyết định rồi!" Không để Vi nói thêm Vũ liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa..

    Nhưng rồi.. Chợt nhớ ra.. Vũ quay đầu lại mỉm cười và nói "Anh đi nhé, vợ yêu!"

    Đã vậy còn kèm theo nụ cười đầy sát thương nữa chứ. Vũ không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng bỗng nhiên rất muốn làm nên cứ làm thôi.

    Với lại.. biểu hiện của Vi lúc đó cũng rất dễ thương mà. Vũ cười thầm, tự đắc ý với hành động vừa nãy của mình..

    Còn về phần Vi.. vì quá bất ngờ nên vẫn còn đứng đó như trời trồng.. cậu ấy.. sao lại như vậy?

    Vi ngồi xổm xuống đất, hai tay che lấy khuôn mặt đang đỏ bừng nhưng thật ra là rất vui sướng..

    Chết rồi! Làm sao mà thoát ra được nữa đây? Không khéo mình sẽ làm chuyện phạm pháp mất thôi.. huhu..

    * * *

    "Đây là đơn xin nghỉ việc của tôi!" Vũ để lá đơn trước mặt Hạo Minh, nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.

    "Vũ không cần phải làm thế! Tôi không nhận đâu!" Hạo Minh tuy đã lấy lại được vẻ phong độ ban đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn còn ánh lên sự bi thương.

    "Anh không nhận là chuyện của anh, tôi sẽ không đi làm nữa, chào anh!" vẫn ánh mắt lạnh lùng như thế, Vũ quay lưng bỏ đi.

    "Khoan đã! Có thể nghe tôi nói được không? Tôi.. tôi.. rất hối hận về những gì đã gây ra với Nhật Vi! Tôi.. tôi thật sự xin lỗi!"

    Bước chân Vũ đã dừng lại..

    "Thật sự.. thật sự lúc đó tôi không thể tự chủ được hành động.. tôi quá đau khổ.. tôi đã tự dằn vặt bản thân rất nhiều lần.. tôi xin lỗi" Hạo Minh gục mặt vào hai bàn tay, giọng nói run run như đang xúc động, tỏ vẻ hối lỗi tận cùng..

    Vũ vẫn đứng đó.. không nói một lời.. cũng không quay đầu lại..

    Lát sau.. Hạo Minh ngẩng mặt lên, đôi mắt đã đỏ ngầu..

    "Vũ không cần nghỉ việc! Vì tôi mới là người phải làm như thế! Ngày mai tôi sẽ bay sang Canada và không bao giờ làm phiền Vũ nữa! Hi vọng Vũ và Vi sẽ tha lỗi cho tôi.."

    Vũ vẫn lặng im.. nhưng trong thâm tâm Vũ biết Vũ đã không còn lý do gì để trách con người này nữa rồi..

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc NguyênKhanh Vu thích bài này.
  7. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 16


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu về rồi à?" Vi hớn hở như đứa trẻ vừa được mẹ mua cho đồ chơi.

    "Ừm! Sao thế? Có chuyện gì vui à?" Vũ đang mệt mỏi vì chuyện của Trần Hạo Minh, nhưng nhìn thấy nụ cười của Vi thì mọi thứ dường như đều tan biến.

    "Cám ơn cậu nhé! Tớ yêu cậu nhất luôn đấy!" Vi vẫn cười tươi rói.

    Vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng Vi vừa nói gì thì phải.. hình như.. là yêu mình hay sao ý? Mình có nghe lầm không nhỉ?

    Không để Vũ kịp nói câu nào, Vi đã kéo Vũ ra ban công, chỉ vào dàn cây thủy canh mà Vũ đã trồng để tạo bất ngờ cho Vi vào ngày sinh nhật. Do hôm qua từ bệnh viện về, Vi vẫn còn chưa khỏe nên không để ý xung quanh. Đến sáng nay ra ban công mới thấy.. thật là không thể tưởng tượng nổi.. Vi thích lắm.. ^^

    "Cậu vẫn còn nhớ lời tớ nói lúc ở nhà ông à? Cậu tự làm toàn bộ cái này hả?" Nụ cười của Vi lại ngày càng rạng rỡ

    "Ừm đúng rồi! Cậu thích chứ?" Thì ra Vi đang nói chuyện này. Vũ cảm thấy có chút thất vọng, vậy mà Vũ cứ tưởng..

    Thôi kệ! Miễn sao Vi vui là được rồi..

    "Thích chứ! Tớ thích lắm! Mà cậu trồng cây gì thế? Có cà chua không? Cả bắp cải nữa? À.. còn có cả cải xanh nữa chứ.. Tớ cũng muốn trồng khoai tây nữa, cái này có trồng khoai tây được không nhỉ?" Vi cứ huyên thuyên như thể sợ ai đó giành nói với mình khiến Vũ không thể nhịn được cười..

    "Haha.. có đủ cả.. cậu cứ yên tâm! Mà sao cậu lại biết là tớ trồng rau cải?"

    "Thì tớ đoán đại thôi mà, mà đây là quà sinh nhật của tớ phải không?" Vi tròn xoe mắt chờ đợi câu trả lời của Vũ.

    "Không phải, tớ trồng cho tớ ăn mà, đâu phải cho cậu" Nhìn thấy biểu hiện thú vị của Vi, Vũ lại nảy sinh ý đồ trêu chọc.

    "Hứ.. Được rồi! Không phải cho tớ cũng được, nhưng kể từ bây giờ thì nó sẽ là của tớ!" Vi cười hì hì, vẻ mặt thì gian ơi là gian

    "Tớ sẽ canh đến khi nào mấy cái cây này nảy mầm, tớ sẽ viết tên lên đó, haha.. vẫn quy tắc cũ nha, cái gì có tên người nào thì sẽ là của người đó"

    "Ơ.. cái con tiểu yêu tinh này.. từ lúc nhỏ đến giờ chẳng thay đổi gì cả.. mà theo như cậu nói thì nếu tớ viết tên tớ lên người cậu thì cậu cũng sẽ là của tớ phải không?" Vũ ngay lập tức đã tìm được đòn phản công..

    Quả nhiên hiệu quả.. Vi đã bắt đầu ấp a ấp úng..

    "Cái này.. cái này không tính.." Vi lí nhí, mặt đỏ bừng

    "Sao lại không tính.. thì cũng như nhau cả thôi mà" Vũ vẫn không chịu buông tha cho Vi, bỗng nhiên Vũ rất tò mò muốn biết xem Vi sẽ phản ứng thế nào trong trường hợp này..

    "Thì.. thì.. hứ.. cậu xấu xa.. dám ăn hiếp tớ này!" Ngượng quá chẳng biết trả lời thế nào, Vi chỉ còn biết sử dụng bạo lực.. vỗ vào lưng Vũ một cái thật mạnh rồi bỏ chạy..

    Bất ngờ trước phản ứng của Vi, Vũ xoa xoa chỗ bị đánh

    "Cái con nhỏ này.. đau chết được.. sao mà hung hăng thế không biết? Được rồi! Tớ sẽ cho cậu biết tay.." Vũ cố ý nói to để cho Vi nghe thấy, rồi ngay lập tức đuổi theo sau..

    "Á.. tớ không biết đâu.. tại cậu chứ bộ.." Vi mếu máo vì đang bị Vũ đuổi theo chạy vòng quanh khắp nhà..

    "Quá muộn rồi cưng ạ.. ai biểu dám đắc tội với ta.. chuẩn bị đầu hàng đi!" Vũ cười đắc ý vì sắp bắt được Vi.

    Thấy Vũ vồ tới, Vi giật mình thụt lùi ra phía sau, vô tình đập vai vào kệ sách khiến cho chiếc hộp để trên nóc kệ rơi xuống.

    "A a a a a.. Lần này chết chắc rồi" Vi hoảng sợ nhắm chặt 2 mắt chờ chiếc hộp giáng trần..

    Ơ.. nhưng mà.. không đau chút nào cả.. Vi mở mắt ra.. thấy Vũ đang ở phía trên chắn cho mình..

    "Cậu.. cậu không sao chứ? Có đau ở đâu không?" Vi lo lắng đến tái xanh cả mặt

    "Đầu tớ.. vai tớ.. cả người tớ chỗ nào cũng đau cả!" Vũ làm vẻ mặt đau khổ

    "Làm sao bây giờ.. cậu chờ một lát.. tớ đi gọi cấp cứu.." Nói rồi Vi đứng phắt dậy định đi gọi điện thoại thì đã bị Vũ kéo lại..

    "Người gì đâu mà dễ dụ thế không biết! Tớ không sao cả! Cái thùng lúc nãy chỉ là thùng rỗng thôi, cô ngốc ạ!" Vũ phì cười vì đã lừa được Vi.

    Không ngờ Vũ lại có thể đùa như vậy, Vi thấy ấm ức vô cùng, lỡ như.. Vũ thật sự vì Vi mà bị thương chắc Vi sẽ tự trách mình đến chết mất..

    "Cậu.. câu thật quá đáng.. cậu có biết tớ lo lắm không hả? Sao lại chơi cái trò độc ác như thế được chứ?" Vừa nói Vi vừa đấm thùm thụp vào ngực Vũ, giọng nói như sắp khóc.

    Thấy mình đúng là đã hơi quá trớn, Vũ giữ tay Vi lại, tỏ vẻ hối lỗi.

    "Tớ xin lỗi! Tớ không ngờ lại làm cậu sợ đến vậy! Tha lỗi cho tớ nhé!" giọng Vũ trở nên dịu dàng

    "Cậu có biết lúc nãy tớ lo sợ đến thế nào không? Đừng đùa như vậy nữa!" Vi ngước lên nhìn Vũ, đôi mắt đã bắt đầu ngấn lệ..

    Như có một luồng điện xẹt qua người khiến trái tim Vũ run rẩy, bỗng nhiên.. Vũ thấy Vi lúc này sao mà đáng yêu thế không biết.. như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của mình..

    Vũ chỉ muốn ôm Vi thật chặt vào lòng.. mãi mãi chẳng bao giờ buông ra..

    Vũ lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang chực trào ra từ đôi mắt trong trẻo của Vi rồi dịu dàng hôn lên đó.. nụ hôn chuyển dần xuống mũi.. rồi cuối cùng là môi..

    Vũ đặt lên đó một nụ hôn thật sâu.. thật dài đến nỗi khiến cả hai đều quên cả thở..

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc NguyênKhanh Vu thích bài này.
  8. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 17


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mình.. mình thật sự đã hôn Vũ.. thật sự đã hôn Vũ rồi.. A a a a.. làm sao đây! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Phải suy nghĩ đã! Tại sao Vũ lại làm vậy nhỉ? Mình có thể hi vọng không đây?

    A a a a a.. mình không suy nghĩ được gì cả.. rốt cuộc là sao đây?

    Không chỉ có một người ở nhà đang điên cuồng trong mớ suy nghĩ rối như tơ vò..

    Tại nơi khác.. có một người cũng lâm vào tình trạng tương tự như thế..

    Mình.. mình lại hôn Vi nữa rồi.. A a a a.. Tại sao mình lại làm như thế kia chứ? Nhất định là mình đã bị ma ám rồi, chứ không thôi sao lại hành động kì lạ như thế chứ, mình không thích phụ nữ kia mà.. sao lại như thế..

    Nhưng mà..

    Môi của Vi.. đúng là mềm thật và mình cảm thấy có vị ngọt nữa.. có phải trước khi hôn, cô ấy đã ăn kẹo không nhỉ?

    Vũ mơ màng hồi tưởng về nụ hôn ngày hôm qua.. bất giác đưa tay sờ vào môi..

    " Vũ! Làm gì mà sáng giờ cứ ngây người ra thế? "Anh đồng nghiệp ngồi kế bên bỗng nhiên vỗ vào vai Vũ làm Vũ từ thiên đàng trở về với thực tại..

    " À.. em.. không có gì! "

    " Tương tư cô gái nào rồi phải không? "Nụ cười của anh đồng nghiệp trở nên mờ ám.

    " Làm.. làm gì có, anh đùa à? Em không quan tâm phụ nữ.. em chỉ có công việc thôi! "Nói rồi Vũ quay đi, giả vờ tập trung vào màn hình vi tính..

    " Ừ.. để xem anh mày nói đúng không nhé, biểu hiện như vậy thì chắc chắn chỉ có một lí do thôi nhóc à! "Vẫn nụ cười như thế, nhưng anh đồng nghiệp đã chịu buông tha cho Vũ và quay trở lại công việc.

    " Gì mà một lí do chứ? Nói bậy! Không thể nào có chuyện đó được! Đặc biệt là Vi thì lại càng không.. xem ra lát nữa tan ca nhất định phải đi gặp tên kia rồi! "Vũ thiểu não

    * * *

    " Này.. tớ hỏi nhé.. cậu biết tớ không quan tâm phụ nữ rồi nhỉ? Nhưng nếu lỡ như tớ cảm thấy muốn ôm một cô gái nào đó.. rồi còn muốn hôn cô ấy nữa.. thì điều đó nghĩa là gì thế? "

    Vũ nghiêm túc nhìn tên bạn thân lâu ngày không gặp, một chút hỏi han cũng không có, vừa thấy mặt đã đi ngay vào chủ đề chính, khiến Nhất Huy vô cùng bất mãn

    " Cái tên này.. cậu có tin là tớ sẽ đấm vào mặt cậu không hả? Cậu hẹn một chuyên gia tâm lý như tớ ra đây chỉ để hỏi như thế thôi hả? "Nhất Huy tức giận quát vào mặt Thiên Vũ

    " Tớ còn tưởng bạn bè lâu ngày không gặp nên cậu mới hẹn tớ ra đây chứ, ai dè.. "Nhất Huy là bạn thời cấp ba của cả Vi và Thiên Vũ, biết rất rõ mối quan hệ của hai người, trừ việc hai người đã kết hôn và cả tình trạng tâm lý của Vũ..

    " Thì chính vì cậu là chuyên gia tâm lý nên tớ mới gọi cậu ra đây đó, mau trả lời tớ đi.. "mặt Vũ vẫn tỉnh bơ

    " Cậu.. hừ.. thôi được rồi.. nể tình bạn bè lâu năm.. cụ thể mọi chuyện là như thế nào? Cậu phải nói rõ thì tớ mới phân tích cho cậu được chứ! "

    " Thì là vầy nè.. tớ và cô ấy đã biết nhau lâu lắm rồi.. nhưng không hiểu sao dạo gần đây khi đến gần cô ấy thì tớ lại nảy sinh những cảm giác kì lạ.. mà cậu biết đó.. tớ không thích phụ nữ cơ mà! Như vậy nghĩa là sao thế? "

    " Cậu đừng nói với tớ, người mà cậu nhắc tới là Nhật Vi đó nhe! "Nhất Huy lau lau mồ hôi, hồi hộp chờ đợi câu trả lời..

    " Không.. không phải! Sao lại là cô ấy được chứ! "Mặc dù Vũ phủ nhận nhưng biểu hiện của Vũ thì lại tố cáo tất cả..

    Nhất Huy bật cười sặc sụa" Hahahaha.. tớ biết thế nào hai người cũng có ngày này mà, hahaha.. "

    " Này, tớ đã nói là không phải mà! Cậu làm gì mà cười ghê thế? "Mặt Vũ đỏ bừng

    " Cậu nghĩ cậu có thể lừa được chuyên gia tâm lý như tớ sao? "Nhất Huy ra vẻ tự tin làm Thiên Vũ cũng phải chịu thua..

    " Ờ thì.. cứ cho là vậy đi.. mà vậy nghĩa là thế nào hả? Cậu nói mau đi! "Vũ bắt đầu nôn nóng.

    " Còn sao nữa.. thì cậu đã yêu Vi rồi chứ sao! "

    " Bậy bạ! Cậu ăn phải cái gì mà nói năng lung tung thế? Đúng là Vi rất quan trọng đối với tớ, nhưng không thể nào tớ lại yêu Vi được.. Vi cũng là phụ nữ.. tớ.. "

    " Đến bây giờ mà cậu vẫn chưa bỏ được suy nghĩ đó à? Ngay từ khi gặp cậu, tớ đã biết cậu không phải dạng thích con trai rồi! Tớ không biết lí do vì sao cậu lại hận phụ nữ như thế, nhưng cậu phải nhìn nhận một việc, phụ nữ không phải ai cũng xấu, như Vi chẳng hạn.. "

    " Tớ biết.. nhưng tớ xem Vi như người thân.. Tớ không thể nào.. "

    " Cậu cứ nói như thể cậu và Vi có cùng huyết thống vậy.. đừng làm tớ sợ nhé! "Nhất Huy lại bắt đầu đổi giọng đùa cợt

    " Đây không phải chuyện đùa nhé! Nghiêm túc chút đi! "Vũ bực bội gắt

    " Tuy tớ và Vi không cùng huyết thống nhưng xét về mặt tình cảm là như thế! Tớ không thể yêu Vi được.. cậu đừng nói nhảm nữa! "

    " Cái tên này.. sao cậu ngoan cố thế hả? Được rồi! Để xem nhé! Thời gian sẽ chứng minh tất cả! "

    " Không chứng minh gì cả! Tớ nói không phải là không phải.. cậu mà nói nữa là tớ đấm vào mặt cậu đấy! "Vũ lườm Nhất Huy tỏ vẻ hâm dọa

    " Đừng nói chuyện này nữa! Chúng ta đi làm vài ly đi! "Vũ vỗ vỗ vào vai Nhất Huy rồi bỏ đi trước

    " Haizzz.. Được rồi! Cái tên này.. chẳng thay đổi gì cả "Nhất Huy thở dài rồi cũng theo sau

    * * *

    " Tớ về rồi! "Vũ bước vào nhà, chẳng thấy Vi trả lời, đèn cũng không mở.. Nghĩ rằng Vi không có ở nhà.. Vũ thở phào nhẹ nhõm..

    Thật sự mà nói ngay lúc này Vũ cũng chẳng biết phải đối mặt với Vi như thế nào..

    Định đi tắm rồi đánh một giấc.. hôm nay Vũ đã phải suy nghĩ quá nhiều rồi..

    Đi ngang qua phòng khách.. Vũ chợt thấy có một con mèo đang co ro ngủ trên ghế sofa.. Vũ bật cười.." Cái con tiểu yêu tinh này.. như thế mà cũng ngủ được.. "Vũ bước đến gần và bế Vi vào phòng..

    Nhẹ nhàng đặt Vi lên giường.. Vũ dịu dàng vuốt những lọn tóc đang lòa xòa trên khuôn mặt cho Vi..

    Lúc Vi đang ngủ quả thật rất đáng yêu. Nếu Vũ không cố gắng kiềm chế.. không biết sẽ lại phạm thêm những tội tày trời gì.

    Từ lúc nào mà Vi trở nên có sức hút đối với Vũ đến thế nhỉ? Anh đã thật sự yêu Vi rồi sao?

    Không.. không thể nào như thế được..

    Bỗng Vũ chợt nhớ đến lời của Vi đã từng nói lúc trước" Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt nhé! Dù có xảy ra chuyện gì thì tụi mình cũng nhất định phải bảo vệ tình bạn quý giá này, cậu không được buông tay tớ ra đâu đấy!"

    Đúng vậy! Vi nói đúng! Mình không thể đánh đổi tình bạn quý giá này để lấy một thứ không chắc chắn như tình yêu.. mình không muốn khiến Vi phải khó xử.. đây nhất định chỉ là cảm xúc nhất thời.. không thể để Vi biết được.. ngày mai mình nhất định sẽ giải thích với Vi về nụ hôn hôm qua..

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc NguyênKhanh Vu thích bài này.
  9. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 18


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu thức rồi à? Sao hôm nay thức sớm thế?" Vừa thức dậy Vi đã thấy Vũ đứng trong bếp làm bữa sáng

    "Ừm.. thì tại đột nhiên tớ muốn thức sớm ấy mà.."

    Nói đúng hơn là không thể ngủ được, rõ ràng tối hôm qua Vũ không hề chợp mắt..

    "Cậu đi rửa mặt đi rồi ra ăn sáng, tớ nấu xong rồi này!"

    Vũ cố tỏ vẻ thờ ơ để Vi không phát hiện ra quầng thâm dưới đôi mắt mình.

    "Ừm.." Đột nhiên Vi nhớ đến nụ hôn hôm trước nên lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng

    "Tớ.. tớ đi ngay đây!"

    "Vi này.."

    "Sao?"

    "Về nụ hôn hôm trước.. tớ xin lỗi.. cậu quên đi nhé.. tớ.. tớ không có ý gì cả.. tóm lại là cậu coi như không có việc gì xảy ra đi" Vũ không dám nhìn thẳng vào Vi khi nói ra những lời này, lồng ngực bỗng cảm thấy giống như nghẹt thở.

    "Cậu đùa à? Làm sao mà tớ quên được chứ? Hiện tại.." Vi ngập ngừng giây lát, phân vân không biết có nên nói ra hết mọi thứ hay không?

    Hiện tại trong đầu tớ và cả tim tớ nữa đều đầy ấp hình ảnh của cậu cả rồi. Cậu biểu tớ làm sao quên đây?

    Thật sự Vi đã rất muốn hét vào mặt Vũ như thế.. nhưng rồi cô chợt nghĩ..

    Hành động của Vũ phải chăng chỉ là do nhất thời bồng bột? Sau đó lại cảm thấy hối hận nên Vũ mới bảo cô phải quên đi như thế.. nếu giờ nói ra tình cảm của mình ngay lúc này chẳng phải sẽ trở thành gánh nặng cho Vũ hay sao?

    Vi cố gắng gượng cười rồi quay lưng lại.

    "Không cần cậu nói.. tớ cũng đã quên từ lâu rồi.. chỉ là một nụ hôn thôi mà.. cậu không cần phải để tâm nhiều thế!" Nói rồi Vi vội đi vào phòng, cố gắng ngăn cho dòng nước mắt đang trực trào ra ngoài..

    Đau quá! Thật sự rất đau! Vi ước nếu có thể thoát ra được thứ tình cảm bế tắc này thì hay biết mấy.. để cô có thể chấp nhận được việc Vũ không thích phụ nữ.. và cũng để chấp nhận việc Vũ sẽ không bao giờ yêu cô..

    Vi cố gắng dồn nén tiếng khóc của mình để không phải nấc lên thành tiếng..

    Ở bên ngoài.. Vũ cũng chẳng sung sướng gì hơn.. Anh cảm thấy sốc khi Vi nói rằng cô đã quên nụ hôn đó, tim anh bỗng nhiên đau nhói.. Vũ không hiểu thứ cảm xúc này là gì..

    Nhưng anh quyết phải chôn chặt nó vào sâu trong đáy lòng..

    * * *

    Hôm nay Vũ lại về trễ..

    Có phải Vũ cố ý tránh mặt mình không nhỉ?

    Vi nhíu mày, cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu..

    Không phải hai đứa đang rất vui vẻ sao? Bỗng dưng lại thành ra thế này? Hay là Vũ đã phát hiện ra tình cảm của mình rồi?

    Không lẽ nào.. Mình.. mình phải làm sao đây? Có nên đi hỏi thẳng cậu ấy không?

    Không được! Lỡ như Vũ vẫn chưa biết thì chẳng khác nào là mình tự khai báo? Nhưng nếu Vũ không biết thì tại sao cậu ấy lại tránh mặt mình?

    Đang nghĩ ngợi miên man, bỗng tiếng động bên ngoài làm Vi giật mình.

    Là tiếng mở cửa.. Vũ đã về.. Vi lập tức nằm xuống, giả vờ ngủ.. Cô sợ phải đối mặt với anh trong lúc này..

    Tiếng bước chân của Vũ nhẹ nhàng bước vào phòng rồi đi vào phòng tắm..

    Mười phút sau.. Vi nghe tiếng nước ngừng chảy, sau đó bước chân Vũ lại nhẹ nhàng đi thẳng ra phòng khách..

    Đã mấy ngày rồi.. Vi biết anh không ngủ trong phòng..

    Tạo sao vậy? Không lẽ.. đúng là Vũ đã biết được tình cảm của cô rồi sao? Nên đây chính là câu trả lời?

    Những giọt nước mắt nóng hổi lăn ra từ khóe mắt khiến Vi không thể nào chợp mắt nổi..

    2: 00 Am.. Vi vẫn không thể nào ngủ được.. hình ảnh của Vũ cứ lấp đầy tâm trí của cô.. Cô không thể nào dứt ra được..

    Nhưng.. cô quyết định phải chấm dứt sự căng thẳng này..

    Vi không muốn khiến Vũ phải khó xử thêm nữa.. Trò chơi vợ chồng có lẽ đã đến lúc kết thúc ở đây rồi.. Ngày mai thôi.. cô và anh sẽ là hai cá thể độc lập, thậm chí danh xưng vợ chồng trên danh nghĩa cũng không còn..

    Cô sẽ ra đi.. đến một nơi không có anh.. ở đó.. chắc chắn cô sẽ đau khổ.. sẽ khóc rất nhiều.. nhưng đây sẽ là cách tốt nhất cho cả hai..

    "Con à, mẹ nhất định sẽ một mình nuôi dạy con thật tốt! Con đừng trách ba mẹ nhé!" Vi đưa tay sờ vào bụng mình..

    "Giờ mẹ con mình ra chào tạm biệt ba thôi!" Nói rồi Vi bước xuống giường đi ra phòng khách..

    Vũ đang ngủ say..

    Ngắm nhìn gương mặt tuấn tú và bình yên của anh.. bỗng những kỉ niệm cùng những tháng ngày sống cùng nhau chợt ùa về khiến Vi bật khóc..

    Sợ sẽ đánh thức Vũ.. Vi chạy vội ra ban công.. đổ gục xuống và khóc nức nở..

    Sáng mai, Vi nhất định phải ra đi trước khi Vũ thức dậy. Nếu không, chắc chắn Vũ sẽ không đồng ý để cô ra đi như thế..

    Nhưng.. không còn cách nào khác tốt hơn cho cả hai. Cô không thể ép Vũ ở bên người mà anh không yêu.

    Thật xin lỗi.. nếu thứ tình cảm này không tồn tại thì tốt quá..

    Nước mắt của Vi lại không ngừng tuông rơi..

    Bỗng nhiên..

    Một bàn tay từ phía sau ôm chặt lấy cô.. khiến cô sợ hãi, liền quay đầu lại..

    Đúng là Vũ.. lẽ nào Vũ vẫn chưa ngủ?

    Vi cảm thấy chấn động..

    "Sao cậu lại khóc?" Anh không khỏi đau lòng khi thấy bộ dạng của cô lúc này..

    "Tớ.. không sao cả.. sao cậu chưa ngủ?" Vi cố gắng lảng tránh ánh mắt của anh

    Thái độ của Vi làm cho Vũ đột nhiên bùng lên ngọn lửa giận không thể lý giải

    "Cậu nói dối! Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy. Sao cậu luôn giấu tớ thế hả? Tớ không đáng để cậu tâm sự à?"

    "Không.. không phải thế.." Vi sợ hãi, theo bản năng muốn cách xa anh

    Tất nhiên làm sao anh lại cho cô toại nguyện, cô càng lùi thì anh càng tiến tới

    "Vậy thì tại sao?"

    "Tớ.. tớ.." hành động dồn ép của Vũ khiến cô càng bối rối, những giọt nước mắt khó bảo lại không chịu nghe lời cứ đua nhau mà tuông ra..

    Vi biết mình không thể giấu anh được nữa..

    "Vì.. tớ.. không thể xem cậu như bạn thân được nữa.. tớ.. tớ đã thích cậu mất rồi.. tớ biết cậu sẽ không chấp nhận nhưng tớ không thể nào dứt ra được nữa.. tớ.."

    Đầu óc Vi đã bắt đầu hỗn độn, đã không có khả năng sắp xếp câu chữ được nữa, chỉ dựa vào cảm nhận của bản thân mà bộc bạch.

    Còn chưa nói hết câu, cô đã không thể nào nói tiếp được nữa..

    Môi cô bị khóa chặt bởi nụ hôn của Vũ..

    Quá bất ngờ. Vi kinh ngạc đến nói không nên lời..

    Tại sao Vũ lại làm như vậy?

    Nụ hôn của anh khiến đầu óc cô trở nên mê mẫn. Không thể suy nghĩ được gì nữa cả..

    Mãi một lúc sau, đến khi cô không thể thở được nữa.. vậy mà nụ hôn vẫn cứ triền miên không dứt. Giống như anh muốn cướp đi tất cả mật ngọt của cô, muốn khảm cô vào người, giam cầm lại chỉ để một mình anh được nhìn ngắm.

    Cuối cùng anh cũng chịu rời khỏi làn môi của cô trong tiếng thở năng nhọc.. nhưng tay thì vẫn ghì chặt cô vào lòng..

    "Tại sao.. cậu.." Vi vẫn chưa thể lấy lại được nhịp thở

    "Cậu có hiểu câu nói vừa rồi của cậu nghĩa là gì không?" Vũ dịu dàng thì thầm bên tai cô

    "Ơ?" Vẫn còn bất ngờ vì nụ hôn lúc nãy, Vi chưa thể định thần lại được..

    "Nghĩa là.. cậu sẽ phải mãi mãi ở bên cạnh tớ, không được rời xa tớ một phút giây nào nữa, cậu hiểu chứ?"

    "Ơ.. tớ.." Vi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, như vậy có phải có nghĩa là Vũ cũng thích mình không nhỉ?

    Không đợi Vi trả lời.. đôi môi nóng bỏng của Vũ lại một lần nữa tìm lấy làn môi của cô.

    Nhưng nụ hôn lần này rất khác, mãnh liệt hơn, mạnh mẽ hơn.. khiến đấu óc cô lại một lần nữa rơi vào u mê.

    Đến khi ý thức được vấn đề thì Thiên Vũ đã nhấc bổng cô lên và nhẹ nhàng đặt lên giường..

    "Sao lại? Như vậy là quá nhanh rồi!" Vi vô cùng kinh ngạc, đôi mắt thể hiện chút sợ hãi, Thiên Vũ hiện tại rất khác với ngày thường.

    Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tuy đây không phải lần đầu tiên của hai người, nhưng quả thật lần trước Vi chẳng nhớ gì cả.. nên đối với lần này, cô thật sự có chút lo sợ..

    "Không nhanh chút nào! Cậu có biết tớ đã phải kiềm chế như thế nào không? Chính vì thế tớ rất sợ gặp cậu, có biết không hả?" Vũ tỏ vẻ đau khổ nhớ lại những ngày phải chịu đựng vừa qua.

    Không được gặp cô giống như là bị tra tấn, anh nhớ cô đến phát điên. Nhưng vì sợ rằng khi gặp rồi, bản thân lại không thể tự kiềm chế được mà làm những chuyện khiến Vi phải khóc.

    Bởi vậy hiện tại sức chịu đựng của anh đã đến giới hạn rồi, anh không thể chờ đợi thêm được nữa..

    Thì ra mấy hôm nay Vũ tránh mặt cô là vì lý do như thế, không phải là vì anh chán ghét cô. Bỗng dưng Vi cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng.

    "Nhưng mà.. không phải cậu không thích phụ nữ sao?" Vi chợt nhớ đến

    "Đúng vậy! Tớ không thích phụ nữ!" Vũ dịu dàng nhìn cô như đang chiêm ngưỡng một món bảo vật

    "Vậy tại sao.."

    Không để Vi nói hết câu.. Vũ lại tiếp tục tấn công Vi bằng những nụ hôn vội vã nhưng vô cùng mãnh liệt. Cơ thể Vi dường như trở nên tê dại, không còn chút sức lực nào. Một cảm giác kì lạ trỗi dậy, làm cho Vi cảm thấy như không thể kiểm soát bản thân được nữa đồng thời cũng quên mất cả phản kháng.

    Đêm nay.. căn phòng nhỏ bỗng trở nên nóng bỏng khi hai con người không còn bị ngăn cách bởi chiếc gối ở giữa nữa..

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc NguyênKhanh Vu thích bài này.
  10. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Reng! Reng!..

    Tiếng điện thoại làm Vi tỉnh giấc..

    Với tay tắt điện thoại, Vi vươn vai ngáp dài

    "Ưm.. sáng hôm nay trời đẹp thật!"

    Vừa định ngồi dậy đi đến gần cửa sổ thì không hiểu sao cơ thể đau nhức kinh khủng.

    Cô nhăn mặt trở mình, chợt bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Vũ đang nằm ở phía đối diện..

    "Vẫn còn đau lắm à?"

    "Ơ?" Lúc này đây Vi mới chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua..

    Hai người đã.. A a a a.. xấu hổ quá đi mất.. Vi cố giấu mặt vào chăn..

    Hành động của Vi khiến Vũ không thể nhịn được cười

    "Còn xấu hổ gì nữa? Từ bây giờ.. cậu thuộc về tớ hoàn toàn rồi nhé!"

    Anh cười ranh mãnh, cố kéo chăn xuống để nhìn cho được khuôn mặt của cô lúc này..

    "Cậu.. cậu.. sao cậu lại nói thế? Không.. không phải cậu không thích phụ nữ sao?" Vi ấp a ấp úng như đứa trẻ tập nói..

    Thật sự.. khi hỏi ra câu này Vi rất sợ phải nghe đáp án..

    "Đúng! Tớ không thích phụ nữ.." vẫn là câu trả lời tối qua. Vi cảm thấy hụt hẫng kinh khủng..

    Sao lại thế? Anh coi cô là cái gì mà làm như vậy? Không lẽ cô là người dễ dãi vậy à?

    Nhìn biểu hiện như sắp khóc của Vi, Vũ hiểu ngay cô đang nghĩ gì. Không để cô tiếp tục hiểu lầm, anh liền nói tiếp..

    ".. nhưng tớ yêu cậu, ngốc ạ!"

    Vi ngơ ngác ngước lên nhìn Vũ, ánh mắt tỏ vẻ như mình vừa nghe nhầm cái gì?

    "Cậu.. cậu vừa nói gì?"

    "Này! Đừng dụ tớ lập lại nhé! Không có lần thứ hai đâu!"

    "Cậu.. nói yêu.. yêu tớ sao? Tức là yêu như những người thân trong gia đình ấy hả?" Cô không muốn tự mình mơ mộng nên tất nhiên phải hỏi cho rõ.

    "Cậu nói gì thế? Không lẽ hôm qua cậu nói cậu thích tớ cũng là thích như thế à?" Một cảm giác lo sợ bỗng trỗi dậy trong lòng Vũ.

    Khuôn mặt anh liền trở nên căng thẳng..

    "Không.. tất nhiên là không phải! Nếu vậy thì tớ đâu phải đau khổ như thế chứ!"

    Nghe câu nói này của Vi, Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm..

    "Vậy sao cậu lại hỏi tớ câu đó? Cậu không tin tưởng tớ à? Nếu yêu cậu như người thân thì tớ sẽ không đối xử với cậu như vậy đâu!"

    "Như vậy là như thế nào?" Vi vẫn còn ngây thơ

    "Thì.. như tối qua ấy.." Vũ cười gian

    Hiểu ra vấn đề, mặt Vi lại đỏ bừng..

    Vậy.. vậy là Vũ thật sự yêu mình sao? "Nhưng.. sao cậu nói cậu không thích phụ nữ?"

    "Tớ phải thích phụ nữ thì tớ mới được yêu cậu hả?" Vũ nhăn mặt tỏ vẻ suy nghĩ

    "Ơ? Tớ là phụ nữ mà!" Vi lại càng thấy khó hiểu

    "Tớ không cần biết.. Tớ vẫn không thích phụ nữ, nhưng với cậu thì khác. Tớ yêu cậu, tớ muốn cậu phải ở bên cạnh tớ. Từ đây cho đến khi cậu sinh con, rồi đến khi con chúng ta lớn lên, cậu vẫn mãi mãi là vợ tớ. Tớ sẽ không bao giờ ly hôn với cậu, cậu hiểu chứ?"

    Từng câu nói của Vũ nghe qua có vẻ rất áp đặt, hoàn toàn không thèm hỏi ý kiến của cô, nhưng Vi lại cảm thấy những câu nói này vô cùng ý nghĩa. Dù có mơ cô cũng không dám mơ tới..

    Vũ thật sự thích mình rồi.. Là sự thật chứ không phải mơ..

    Vi bật khóc trong vui sướng..

    "Đừng khóc!" Vũ dịu dàng lau đi những giọt những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô

    "Cậu vẫn chưa trả lời tớ đấy! Cậu cũng muốn như thế chứ?"

    Nước mắt vẫn không ngừng rơi.. Vi nở nụ cười hạnh phúc khẽ gật đầu

    "Tớ muốn lắm! Đương nhiên là tớ muốn thế!"

    Thiên Vũ nghe xong, không nén nổi sự kích động.. ôm chặt Vi vào lòng..

    Cuối cùng, anh cũng đã có một gia đình như anh hằng mơ ước..

    * * *

    "Thơm quá! Cậu đang nấu gì thế?"

    Hôm nay là chủ nhật, nhưng Vũ và Vi cũng chỉ ở nhà. Vi nói muốn nấu ăn cho anh, đã lâu lắm rồi cô không nấu..

    "Ở nhà cũng được, miễn sao có Vi ở bên cạnh thì có thiếu gì trò để chơi" Vũ khoái chí thầm nghĩ

    "Món cậu thích đấy! Cậu qua đây nếm thử xem!" Vi cười tươi rói

    "Ừm.. ngon rồi đấy!" Vũ vừa nếm thử miếng sườn chiên xả cô đút cho mình, vừa vô cùng tự nhiên vòng tay qua ôm lấy eo của cô.

    Hành động đột ngột của anh làm Vi cảm thấy hơi khẩn trương.. nhưng lại không muốn anh buông ra chút nào..

    "Vi này!" Anh chợt áp sát, thì thầm vào tai khiến cô lại càng bối rối

    "Gì.. gì thế?"

    "Mình đổi cách xưng hô nhé!" Vũ nhẹ giọng trầm thấp thì thầm bên tai

    "Đổi.. như thế nào?" Mặt cô đã bắt đầu đỏ

    "Thì đổi như những cặp vợ chồng khác vẫn xưng hô với nhau ấy!"

    Anh xoay người cô lại, nài nỉ "Đổi nhé!"

    Vẻ mặt của Vũ lúc này quả thật khiến Vi không thể nào từ chối. Nhưng mà.. hơn mười năm xưng hô như thế, bây giờ nói đổi làm sao mà đổi được? Ngại chết đi được..

    "Thế.. những cặp vợ chồng khác xưng hô như thế nào?" cuối cùng Vi cũng phải chịu thua

    "Đương nhiên là anh-em rồi, với lại cậu không được gọi tên tớ nữa, vợ thì phải gọi chồng là ông xã hoặc anh yêu" Vũ cười vui vẻ vì sắp đạt được mục đích

    "Giờ gọi thử xem nào!"

    "Bây giờ luôn sao?"

    "Không bây giờ thì chừng nào? Ngoan! Mau gọi đi cưng! Không thôi anh hôn đấy!" nụ cười của Vũ lại càng sâu hơn, thể hiện nét mặt lưu manh

    "Ông.. ông xã?" Vi ngượng đỏ cả mặt, lấy hai tay che mặt, không dám nhìn thằng vào mắt anh

    "Ngoan lắm, bà xã của anh!" Vũ cười tươi rói, gỡ hai tay cô ra, hôn chụt lên môi

    "Vậy từ bây giờ chúng ta sẽ đổi cách xưng hô luôn nhé!"

    "Ơ.. cậu.." thấy Vũ trừng mắt đe dọa, Vi bối rối nhìn xuống đất, giọng lí nhí

    "Anh nói em gọi anh sẽ không hôn mà! Anh chơi ăn gian!"

    "Anh đâu có bảo thế! Anh chỉ nói là nếu em không gọi anh sẽ hôn thôi mà. Anh đâu có nói em gọi anh sẽ không hôn đâu!" Vũ cười ranh mãnh

    "Anh.. anh ăn hiếp em!" Vi giận dỗi, quay mặt đi chỗ khác

    Anh ôm lấy cô quay về phía mình, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc

    "Không lẽ em không muốn anh hôn sao?"

    Bị sự nghiêm túc của anh làm cho giật mình, Vi trở nên thật thà hơn, ngượng ngùng lắc đầu..

    Anh mỉm cười thỏa mãn, ngay lập tức cướp lấy làn môi ngọt ngào của cô bằng một nụ hôn thật mãnh liệt..

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc NguyênKhanh Vu thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...