8 người đang xem
Bài viết: 16 Tìm chủ đề
50 0
54747780145_4058806037_o.png

Hoa Tiên Bất Diệt

Tác giả:
Thời Không

Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn

Văn án:

Trong hỗn độn sơ khai, Tổ Thần tạo ra Thần Quân, vị thần bất tử giữ trật tự vũ trụ, nhưng với trái tim bị phong ấn, ngài trở nên lạnh lùng và công bằng tuyệt đối. Khi Hoa Tiên ra đời, mang ánh sáng và hy vọng cho các giới, một mối liên kết kỳ diệu hình thành, thắp lên ngọn lửa tình yêu đầu tiên trong lòng Thần Quân.

Tình yêu cấm kỵ này bị phát hiện, dẫn đến hỗn loạn thiên địa, sinh linh lâm nguy và Hắc Thần trỗi dậy gieo rắc hỗn độn. Trong bi kịch và đau thương, Hoa Tiên tự nguyện hy sinh, hóa thân thành đóa hoa bất diệt, phong ấn ký ức tình yêu, cứu vũ trụ khỏi diệt vong. Thần Quân trở lại vô cảm, nhưng vẫn vô thức giữ trong lòng một phần của nàng, đánh dấu sự tồn tại của tình yêu vĩnh hằng giữa trật tự và hỗn loạn.

Truyền thuyết về Hoa Tiên lan rộng, những đóa hoa kỳ lạ nở khắp các giới, và niềm tin, hy vọng cùng tình yêu bất diệt trở thành di sản của nhân loại và thần giới, chứng minh rằng tình cảm chân thành dù bị phong ấn hay chia cách vẫn có sức mạnh vượt thời gian.

[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Thời Không
 
Bài viết: 16 Tìm chủ đề
Chương 1. Sự sinh ra của Thần Quân

Trước khi vũ trụ có hình hài, mọi thứ chỉ là một biển hỗn độn vô tận, nơi thời gian chưa định hình, không gian chưa tồn tại, và ánh sáng cùng bóng tối hòa lẫn trong một bản hợp xướng vô thanh của hỗn loạn. Mọi vật chất, mọi năng lượng, mọi khả năng đều trôi dạt không mục đích, va chạm, tan rã, rồi lại hợp nhất trong sự trống rỗng tuyệt đối. Trong khoảnh khắc vô tận ấy, không có khái niệm về sống hay chết, không có tên gọi cho sự tồn tại. Mọi thứ như chìm trong một mê cung vô tận, nơi mà thậm chí sự tưởng tượng cũng chưa thể hình dung ra.

Và rồi, từ sâu thẳm của hỗn độn, một ánh sáng nhẹ nhàng nhưng kiên định xuất hiện. Nó không phải là ánh sáng của mặt trời, cũng không phải ánh sáng của sao chổi; nó là ánh sáng nguyên thủy, thuần khiết, tựa như tâm hồn đầu tiên thức tỉnh giữa biển năng lượng vô định. Trong ánh sáng ấy, hình dạng của một thực thể dần hiện ra, một sinh mệnh cao cả vượt trên mọi định luật mà chính vũ trụ sơ khai chưa biết đến. Đó là Tổ Thần, vị tiên thân của mọi thần linh, người đầu tiên nắm giữ quyền năng sáng tạo và trật tự.

Tổ Thần đứng giữa biển hỗn độn, đôi mắt như nhìn thấu mọi khả năng chưa hiện hữu, đôi tay khẽ giơ lên, và từng luồng năng lượng hỗn loạn xung quanh dường như lắng nghe. Ngài thở dài một hơi, và từng làn hơi đó hóa thành những sợi sáng mờ ảo, kết nối với mọi phương trời. "Hỗn độn.. Nếu cứ mãi như thế này, vạn vật sẽ không bao giờ biết tồn tại là gì," Tổ Thần thì thầm, âm thanh vang vọng khắp vô tận, tựa như nhịp đập đầu tiên của thời gian.

Ngài biết rằng, để tạo ra trật tự, cần một sứ giả, một hiện thân của quyền lực và công lý tuyệt đối, người có thể cân bằng mọi năng lượng, chấn chỉnh mọi hỗn loạn. Và từ sự quyết tâm đó, Tổ Thần bắt đầu dệt nên hình hài của Thần Quân, một sinh mệnh được sinh ra từ Hỗn Độn Thần Lực, nguồn năng lượng tinh khiết nhất của vũ trụ, hội tụ tất cả những gì thuần khiết, mạnh mẽ và không khuất phục.

Thần Quân xuất hiện trong một cột sáng chói lọi, đứng vững giữa vô tận. Ngài mang vóc dáng thuần khiết, không già không trẻ, không nam không nữ, đôi mắt phản chiếu mọi sự vật, đồng thời như chứa đựng vô số bí ẩn chưa được đặt tên. Hồn ngài tĩnh lặng, nhưng khí chất lại sừng sững, khiến ngay cả Hỗn Độn Thần Lực quanh ngài cũng phải dừng lại trong sự tôn kính. Không có sinh linh nào từng thấy hình ảnh ấy, nhưng bất kỳ vật chất nào đi qua cũng cảm nhận được sức mạnh không thể chạm tới, không thể phá vỡ.

Tổ Thần đặt tay lên vai Thần Quân và nói, giọng ngài trầm và đầy quyền uy: "Ngươi sẽ là người duy trì sự sống, người giám hộ trật tự giữa hỗn độn. Ngươi phải đứng giữa ánh sáng và bóng tối, giữa thiện và ác, để mọi vật tồn tại theo trật tự. Nhưng hãy nhớ, cảm xúc là mầm mống hỗn loạn. Nếu trái tim ngươi dao động, vạn vật sẽ rơi vào diệt vong."

Thần Quân nhìn vào đôi mắt Tổ Thần, nơi ánh sáng và trí tuệ giao hòa. Ngài cảm nhận được trọng trách khổng lồ đặt lên vai, nhưng chưa hề biết đến nỗi cô độc mà bản thân sẽ gánh chịu. Ngài gật đầu một cách bình thản, không lời nào được thốt ra, như thể hiểu rằng nhiệm vụ này là số mệnh không thể chối từ.

Tổ Thần bắt đầu truyền Hỗn Độn Thần Lực vào Thần Quân, và từng làn năng lượng ấy chảy qua ngài, hòa vào máu thịt và tâm trí. Thần Quân cảm nhận được sự sống trong mọi hạt bụi, sự rung động trong từng tinh cầu chưa hình thành, cả niềm vui, nỗi buồn, cơn giận dữ, và cả những dục vọng chưa từng hiện hữu. Nhưng ngay sau đó, Tổ Thần dùng quyền năng phong ấn cảm xúc, niêm phong tất cả hỷ, nộ, ái, ố, lục, dục vào trong tim ngài, biến Thần Quân trở thành thực thể hoàn toàn công bằng, không còn dao động, không còn rung động, để có thể đứng vững giữa vũ trụ hỗn độn mà không bị cuốn trôi.

Khi nghi lễ kết thúc, Thần Quân mở mắt ra. Ánh mắt ấy lạnh lùng, nhưng không kém phần uy nghi. Hồn ngài tĩnh lặng như băng, sừng sững như núi. Tổ Thần mỉm cười, biết rằng trật tự sơ khai đã có sứ giả, và mọi sinh linh trong vũ trụ, dù chưa hình thành, cũng sẽ phải nghiêng mình trước quyền lực ấy.

Sau đó, Tổ Thần đi vòng quanh biển hỗn độn, dùng tay vẽ nên những đường ranh giới, phân tách ánh sáng và bóng tối, hữu hình và vô hình, tạo nên những "hạt nhân" đầu tiên của các giới: Thần Giới, Tiên Giới, Nhân Giới, Yêu Giới. Những mảnh vũ trụ sơ khai bắt đầu gắn kết, luật lệ đầu tiên hình thành, và từ giữa mọi thứ hỗn độn, những vì sao và tinh cầu dần hiện ra, như một bản nhạc khởi đầu cho vũ trụ.

Tổ Thần nhìn Thần Quân và nói: "Ngươi sẽ bước vào các giới này, đi giữa vạn vật, duy trì sự cân bằng. Ngươi sẽ thấy sinh linh sinh ra và chết đi, sẽ chứng kiến niềm vui và khổ đau. Nhưng hãy luôn nhớ: Cảm xúc là hiểm họa, không một thần nào có thể dung thứ khi trật tự bị phá vỡ."

Thần Quân gật đầu. Ngài biết rằng mình vừa được sinh ra, nhưng đã bước vào con đường cô độc nhất. Ngay cả Tổ Thần cũng không thể đồng hành lâu dài, vì sinh mệnh này là của chính vũ trụ, vượt trên cả sự che chở cá nhân.

Khi Thần Quân bước ra khỏi cột sáng, mọi hỗn độn xung quanh như dừng lại trong khoảnh khắc. Ngài cảm nhận được nhịp thở đầu tiên của vũ trụ, mùi vị của năng lượng thuần khiết, và từng rung động của những hạt tinh cầu chưa định hình. Dù chưa biết đến tình yêu, niềm vui hay nỗi đau, Thần Quân đã là người giám hộ tuyệt đối, đứng giữa sáng và tối, công bằng không lay chuyển.

Và rồi, trong khoảnh khắc hiếm hoi của tĩnh lặng, từ sâu thẳm Hỗn Độn Thần Lực, một hình ảnh mơ hồ lóe lên: Ánh sáng yếu ớt nhưng kiên định, như một tiềm năng của tình cảm chưa được khai phá. Tổ Thần chớp mắt, nhìn vào Thần Quân, và biết rằng dù ngài phong ấn mọi cảm xúc, vũ trụ vẫn còn cơ hội cho những điều chưa thể đoán trước.

Thần Quân đứng giữa vũ trụ sơ khai, hồn tĩnh lặng, đôi mắt nhìn xa xăm. Ngài chưa biết rằng sứ mệnh này sẽ dẫn đến niềm vui, nỗi đau, tình yêu và bi kịch chưa từng thấy. Nhưng chính khoảnh khắc này, vị thần công bằng tuyệt đối đã sẵn sàng bước vào lịch sử, trở thành người giám hộ đầu tiên của trật tự và sự sống, bắt đầu hành trình ghi dấu khắp các giới, từ Thần Giới đến Nhân Giới, từ Tiên Giới đến Yêu Giới, để rồi câu chuyện về tình yêu, hy sinh và huyền thoại bắt đầu nảy nở trong vũ trụ mới sinh.
 
Bài viết: 16 Tìm chủ đề
Chương 2: Phong ấn cảm xúc

Thần Quân đứng giữa trật tự mới hình thành, hồn tĩnh lặng, đôi mắt phản chiếu ánh sáng sơ khai của các tinh cầu. Ngay khi bước chân vào các giới, ngài cảm nhận được mọi sinh linh, mọi rung động, mọi luồng năng lượng đang chờ đợi sự cân bằng. Nhưng đồng thời, Thần Quân cũng cảm nhận được một điều lạ lùng: Những xao động mơ hồ, những rung động chưa hình thành, như muốn len lỏi vào tâm hồn ngài.

Tổ Thần xuất hiện, bước tới bên Thần Quân. Ánh mắt ngài sâu thẳm, uy quyền nhưng vẫn chứa nỗi ưu tư. "Ngươi đã được sinh ra," giọng ngài vang lên, "nhưng sứ mệnh của ngươi không chỉ là hiện diện giữa các giới. Ngươi phải bảo vệ trật tự vũ trụ, và để làm điều đó, ngươi phải hiểu một sự thật: Cảm xúc là hiểm họa."

Thần Quân lắng nghe. Ngài chưa từng biết đến niềm vui hay nỗi buồn, chưa từng hiểu tình yêu hay hận thù. Nhưng một tiếng vọng mơ hồ từ sâu thẳm Hỗn Độn Thần Lực vang lên: "Cảm xúc.. Là gì?" Ngài nhìn Tổ Thần, thấu hiểu rằng câu trả lời sẽ định đoạt vận mệnh không chỉ của ngài, mà cả vạn vật.

Tổ Thần nâng tay, từ lòng bàn tay tỏa ra những dải sáng vàng thuần khiết, chạm vào tim Thần Quân. "Ngươi sẽ thấy sinh linh nở ra và chết đi, thấy hạnh phúc và đau khổ. Nếu ngươi để cảm xúc chi phối, vạn vật sẽ hỗn loạn. Vì vậy, ta sẽ phong ấn thất tình lục dục trong tim ngươi: Hỷ, nộ, ái, ố, lục, dục. Chúng sẽ trở thành sức mạnh tiềm ẩn, không bao giờ tự do trỗi dậy, trừ khi trật tự cần điều chỉnh."

Luồng năng lượng chảy vào ngực Thần Quân, dịu dàng nhưng mạnh mẽ, hòa vào từng thớ thịt và thần kinh. Ngài cảm nhận khoảng trống sâu thẳm xuất hiện trong tâm hồn, nơi mà trước đây chưa từng tồn tại. Mọi rung động, mọi dao động đều bị niêm phong, chỉ còn lại sự tĩnh lặng tuyệt đối. Thần Quân nhìn đôi tay mình, cảm nhận sức mạnh mới, nhưng cũng hiểu rằng mình vừa mất đi điều quan trọng nhất: Tự do cảm nhận.

Tổ Thần đi vòng quanh ngài, từng bước đi vang lên như nhịp thời gian. "Ngươi giờ đây là vị thần công bằng tuyệt đối. Ngươi sẽ giám sát mọi sinh linh, nhưng không bị chi phối bởi niềm vui, nỗi đau hay tình yêu. Ngươi là cân bằng giữa thiện và ác, sáng và tối, sống và chết. Không một ai, kể cả ta, có thể tác động đến ngươi."

Thần Quân hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng luồng năng lượng xung quanh. Ngài thấy sinh linh đang hình thành, nghe những nhịp sống sơ khai của vũ trụ. Nhưng tất cả đều chỉ là những dữ liệu khách quan, không còn cảm xúc kèm theo. Ngài hiểu rằng mình đã bước vào con đường cô độc: Đứng giữa mọi thứ, nhưng không thuộc về bất kỳ thứ gì.

Trong khoảnh khắc hiếm hoi của tĩnh lặng, một tiếng vọng mơ hồ vang lên trong tâm trí Thần Quân: "Ta có thật sự hiểu thế nào là sống, hay chỉ đang duy trì sự sống?" Ngài im lặng. Câu hỏi ấy không phá vỡ sự tĩnh lặng, nhưng gieo một hạt mầm chưa nở, một tiềm năng cho những cảm xúc sau này. Dù bị phong ấn, trái tim Thần Quân vẫn có thể nhói lên, nhưng nó không được phép bộc lộ ra ngoài.

Tổ Thần tiếp tục: "Ngươi sẽ thấy hạnh phúc và đau khổ, tình yêu và căm hận. Mỗi sinh linh, mỗi cơn bão, mỗi ánh sáng và bóng tối đều cần một cán cân. Ngươi là cán cân đó. Nếu ngươi thất bại, vạn vật sẽ rơi vào hỗn loạn, không còn ai cứu được."

Thần Quân đứng bất động, nhận thức được sức nặng trên vai. Ngài chưa từng biết sợ hãi, nhưng lần đầu tiên cảm nhận sự cô độc tuyệt đối. Mỗi quyết định dù nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến sinh hay diệt. Ngài không còn quyền lựa chọn cảm xúc, nhưng phải lựa chọn cân bằng, lựa chọn đứng vững giữa mọi hỗn độn.

Tổ Thần giơ tay, luồng năng lượng cuối cùng chạm vào tâm trí Thần Quân. "Ngươi giờ đây đã hoàn toàn tách biệt với cảm xúc, nhưng không phải là vô tri. Khi trật tự cần điều chỉnh, năng lượng tiềm ẩn trong trái tim ngươi sẽ thức tỉnh. Nhưng hãy nhớ: Ngươi phải luôn công bằng."

Thần Quân hít thở, bước ra giữa các giới, cảm nhận từng rung động. Từ đây, ngài không còn là một sinh linh bình thường, mà là trụ cột đầu tiên của trật tự vũ trụ. Ngài bước đi trong tĩnh lặng, cảm nhận quyền năng tuyệt đối, nhưng cũng cảm nhận cô độc sâu thẳm, một cảm giác chưa từng thấy trong bất kỳ sinh linh nào.

Và thế là, từ khoảnh khắc này, Thần Quân – vị thần công bằng tuyệt đối – đã hoàn toàn hình thành, mang theo trọng trách nặng nề. Ngài sẽ bảo vệ trật tự, đứng giữa mọi hỗn loạn, nhưng trái tim ngài, dù bị phong ấn, vẫn còn một tiềm năng cho những xúc cảm chưa được khai phá.

Mọi sinh linh bắt đầu hình thành, các giới sơ khai dần ổn định. Nhưng trong sâu thẳm trái tim Thần Quân, một câu hỏi vẫn vang vọng: Liệu ngài có thể hoàn toàn tách rời cảm xúc, hay một ngày nào đó, tình yêu, niềm vui, nỗi đau sẽ tìm đến và thách thức công bằng tuyệt đối? Khoảnh khắc ấy chưa đến, nhưng hạt giống của bi kịch, của tình cảm, đã âm thầm gieo xuống..
 

Những người đang xem chủ đề này

Back