Hóa thân người cháu, kể lại bài thơ Bếp lửa

Thảo luận trong 'Học Online' bắt đầu bởi LavilleDeLtte, 2 Tháng mười một 2021.

  1. LavilleDeLtte

    Bài viết:
    22

    Đóng vai người cháu kể lại câu chuyện bếp lửa


    Mùa đông đã đến trên đất Nga, đó là lúc mà tôi cảm thấy buồn nhất vì mọi thứ ở đây thật hoang sơ, ghê rợn do cái lạnh mà những cơn mưa, tuyết giá tạo nên. Sáng nay, tôi thức dậy sớm, co ro trong lớp áo khoác dày sụ và vội kéo tấm màn ra từ tầng trên của khu kiến túc xá nhìn ra ngoài, tôi chợt nhìn thấy một làn khói được tỏa ra từ trong ống khói của ngôi nhà đằng xa kia, nhìn làn khói tôi chợt nhớ về người bà ở quê nhà với bao kỉ niệm vui buồn đan xen nhau. Nhớ đến bà bỗng dưng tôi nhớ đến những lúc ngồi bên bếp lửa hồng cùng bà sưởi ấm, vừa canh nồi bánh chưng vừa sôi và đón giao thừa. Chao ôi! Nhớ lắm cái hương vị quê nhà. Cầm tách cà phê, tôi miên man trong dòng hồi tưởng về quá khứ. Quá khứ hiện lên như một thước phim chậm, in đậm dấu ấn một thời ấu thơ.

    Hai mươi năm đã trôi qua, có lẽ kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, xóa nhòa trong kí ức đó là cái năm đói mòn, đói mỏi của năm Ất Dậu (1945) ấy, người chết như ngả rạ, người sống thì vật vờ như bóng ma. Cả làng tôi, nhà nào cũng rơi vào cảnh đói thê đói thảm. Nhà tôi, bố tôi phải lên phố kéo xe gầy rạc cả người mà cả nhà chỉ rau cháo cầm hơn để sống qua ngày. Xóm làng thì tiêu điều ngập tràn trong mùi khói, nghĩ lại đến giờ sống mũi tôi vẫn còn cay, nước mắt cứ chực ứa ra. Thế nhưng theo thói quen, độ gà gáy canh ba là bà tôi đã trở dậy. Bà lặng lẽ nhóm bếp lửa rồi chẳng có gì để nấu. Bà nhìn ánh lửa mà nước mắt bà tuôn trào. Nhiều hôm tôi bắt gặp bà khóc bên bếp lửa nhưng tôi ngây thơ nào có hiểu bà khóc vì lẽ gì. Do ngây thơ nên tôi cứ tin vào lời của bà: 'Bà khóc vì khói làm cay mắt bà đấy thôi ". Tôi tò mò nên hỏi: 'Sao khói không làm cay mắt cháu bà nhỉ'. Bà cười, nụ cười sao mà buồn đến thế! Rồi bà ôm tôi vào vòng tay ấm áp của bà.

    Những năm ấy, kháng chiến bùng nổ, bố mẹ tôi thoát ly gia đình đi làm cách mạng, bà vừa là bà, vừa là ba vừa là mẹ của tôi. Suốt tám năm ròng rã đó, tôi sống trong vòng tay yêu thương của bà và bên bếp lửa hồng mà bà nhen lẽn mỗi sớm chiều. Tình cờ bên bếp lửa ấy, tôi được nghe bà kể về cuộc đời của bà những ngày còn ở Huế. Đó là một cuộc đời cơ cực, lầm than mà bà phải gánh chịu. Rồi bên bếp lửa ấy tôi được bà dạy bao bài học làm người, nâng bước cho những giấc mơ cao đẹp trong cuộc đời tôi. Ánh lửa bập bùng nơi góc bếp cũng chính là ngọn đèn giúp tôi học bài và làm bài. Tiếng tu hú ngân nga theo tiếng kể chuyện của bà, và theo sự chập chờn của ngọn lửaÁnh lửa ấy như có sức truyền cảm, mang đến sự ấm áp cho tâm hồn bé thơ của tôi. Và bà đã trở thành chổ dựa tinh thần vững chắc cho tôi, bà thay cha, thay mẹ chăm sóc tôi nên người.

    Ơn bà cháu nhớ mãi bà ơi! Nhớ bà, tôi nhớ cái ngày giặc càng vào làng. Đó là một buổi trưa hè oi ả, cả làng đang yên ắng. Bỗng dung tiếng nổ sung vang lên rầm trời. Rồi tiếng gào thét thất thanh: 'giặc càn, giặc càn bà con ơi!'. Bà chỉ kịp cắp chiếc nón, vơ vội áo quần cho tôi, rồi vội xốc tôi lên vai chạy một mạch sang làng bên lánh nạn. Giặc rút, hai bà cháu lại dắt díu nhau trở về nhưng về đến làng một cảnh tượng thật hãi hùng. Ngôi làng tiêu điều, nhà cửa cháy rịu, ruộng vườn tan hoang. Bà lặng lẽ đứng trước ngôi nhà của mình, giờ chỉ là một đống tro tàn. Có lẽ bà đang nuốt ngược nỗi đau vào lòng. Bà không khóc nhưng tôi bật khóc. Tôi khóc vì thương bà, thương mình, rồi không biết hai bà cháu sẽ sống ở đâu? Bà xoa đầu tôi an ủi, vỗ về bằng những lời nói ngọt ngào để xóa nhòa đi cái nỗi đau mất mác trong lòng tôi. Nhưng rồi đâu cũng vào đó, được sự giúp đỡ của bà con, láng giềng mà bà cháu tôi cũng có ngôi nhà nhỏ trên nền đất cũ năm nào. Gian nan thế đấy nhưng mỗi lần viết thư cho bố mẹ tôi bà cứ căn dặn mãi: 'Đừng kể chuyện nhà mình cháy cháu nhé, cứ bảo nhà vẫn được bình yên thế là đủ rồi". Vâng lời bà, tôi làm theo dù trong lòng còn nhiều thắc mắc. Mãi sau này lớn lên tôi mới hiểu vì sao bà lại nói dối ba tôi, bà chẳng muốn ba lo lắng, bà muốn ba tập trung lo việc kháng chiến. Tấm lòng hy sinh, tình yêu Tổ quốc của bà đã bao trùm lên tình yêu gia đình, bao trùm lên tình cảm riêng tư của bà.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Bếp lửa ấy đã gắn liền với cuộc đời bà. Mỗi sáng sớm, bà thức dậy và nhóm bếp lên, nhóm ngọn lửa ấm áp lên để đun nước, để nấu cơm. Nhưng mãi sau này tôi mới hiểu được rằng, bà không chỉ nhóm lên ngọn lửa bình thường ấy, mà còn nhóm lên tình yêu thương gia đình, tình yêu quê hương đất nước cho tôi. Bà dạy cho tôi tính cảm làng xóm thiết tha sâu đậm. Rồi ngọn lửa trên bếp lửa bập bùng ấy, lại nhóm lên trong tôi cả một bầu trời tuổi thơ, cả một miền ký ức về những tháng năm tôi sống bên bà.

    Những nỗi nhớ về bà khép lại trông sự buồn man mác của tôi. Tôi rất nhớ, rất nhớ về tình yêu thương của bà, bếp lửa thiêng liêng và quê hương nồng nàng, tha thiết của tôi. Vì vậy, tôi càng trân trọng những tình cảm tôi đang có. Tháng năm làm tôi lớn lên và trưởng thành, những hoài bão đưa bước chân tôi đến với những chân trời xa nhưng chẳng thể nào tôi quên được ngọn lửa hồng nơi góc bếp bởi nơi đó có tình yêu thương và đức hi sinh lặng thầm của người bà mà tôi dành cả cuộc đời mình để biết ơn và trân trọng, cũng chính tại nơi đó bà nhen nhóm lên trong tôi những ước mơ về một cuộc đời mới.
     
    Ngân182991, Admin, Kiệt27 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười hai 2022
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...