Truyện ngắn: Hoa sim cho anh Tác giả: Mr lonely Thể loại: Hiện đại [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Mr Lonely Đây là một câu chuyện nhỏ mình đã viết khá lâu rồi, bây giờ mới viết lại mong mọi người ủng hộ Nhân sinh một cõi, Sinh ly tử biệt * * *
Bấm để xem Tạo hóa thật trớ trêu khi để nhiều người quá hạnh phúc mà bỏ mặc nhiều người trong khổ đau.. Một mùa đông nữa đã đến đem đến lạnh giá, nỗi buồn bao phủ mặt đất. Cây cối, chim chóc và con người vừa trải qua một trận rét đầu mua lạnh giá đến tận cùng. Từng cơn gió lạnh không quá dữ dội nhưng cũng đủ tuốt sạch lá của cây trong cái xóm nhỏ nghèo này. Trận rét đi xa để lại những vết nắng yếu ớt trong những cơn gió lạnh đã tàn. Từng tia nắng đó nhanh chóng chìm trong cái màn đêm tĩnh mịch đến lạ thường, Lấp ló, chụm lại từng khoảng sao trời rời rạc. Phía chính diện trên cao nhất mờ mờ như vầng trăng, nó uể oải chiếu từng vạt sáng lúc có lúc không. Vạt sáng ấy đùa giỡn với gió nhảy nhót trên mái nhà hôn nhé cánh hồng đang tàn lắng nghe âm thanh du dương vang lên. Trong căn nhà nhỏ gần cuối xóm vang lên những âm thanh thật ru dương, âm thanh đó nhẹ nhàng khiến cho người ta bất giác nhớ lại nhiều truyện xưa. Đối với những người dân mảnh đất nghèo này đó là thứ âm thanh quen thuộc, đặc trưng nhưng gần đây tiếng sao có vẻ buồn hơn, da diết hơn. - Thôi đóng cửa sổ ngủ đi con, đêm r gió lạnh rồi. - Vâng ạ Đó là lời nhắc nhở của ông Thịnh rành cho người con trai cả của mình, chủ nhân của những tiếng sao kia. Gia đình ông Thịnh sống trong căn nhà nhỏ nhỏ mà cha ông khi còn sống để lại. Căn nhà mái rơm vách đất 2 gian, phía trước là vài mét là cái nhà tắm dựng bằng bốn tấm tre đan đã ngả màu đen xì do mốc thủng lỗ chỗ. Cách đó không xa là vài đám rau lang già, mấy gốc sắn, và cả một cây nhãn nghiêng do bão. Cạnh nhà mép cái sân đất có một cây mít gãy ngọn lâu năm. Tạo hóa cũng thật biết trêu đùa, ông Thịnh vốn là người thật thà hồi còn trẻ ông xung phong đi lính tham gia chiến tranh chống Mỹ, sau đó ông bị thương ở mặt do bỏng được đưa về địa phương chữa trị thì biết tin cha ở nhà cảm mà mất, khi Trung Quốc đánh phá miền Bắc ông lại xin đi, rồi hòa bình ông về ở với mẹ chăm sóc bà. Được họ hàng mai mối ông lấy được vợ ở cái tuổi 40, nhưng vui chẳng được bao lâu thì mẹ ông mất, người con trai cả ốm yếu, buồn thêm buồn khi vợ ông mất khi sinh cậu út 6 năm trước. Ông một mình gà trống nuôi con, người làng nhìn ông bằng sự cảm thông, tôn trọng, họ hay cho quà bánh gia đình ông, chia sẻ từ cái bánh khảo, quả trứng gà, củ sắn.. Ông Thịnh là một người mạnh mẽ, bởi ông từng là một người lính trải qua nhiều lần thập tử nhất sinh nhưng đôi khi ông cũng thật yếu đuối, có lần ông khóc khi thắp hương cho vợ, có lần khác thằng cả phát bệnh ông rơm rớm nước mắt nhưng rồi đêm ngủ mà khóc. Đêm đã về khuya, 2 đứa trẻ con ông Thịnh vẫn chưa ngủ chúng lén lút nhìn qua cái lỗ trên cửa sổ để ngắm trời sao mờ mờ kia - Bao giờ em mới thổi sao hay như anh nhỉ, anh Thành? - Hay bình thường mà em? Mà ngủ đi mai anh cho đi câu nhé! * * * A nh cũng ngủ đi.. Miệng thằng Tài thì nói nghe anh nhưng nó chưa ngủ nó muốn thấy sao băng, muốn ước một điều ước nhỏ nhoi, ước cho anh khỏi bệnh để anh nó dẫn nó đi chơi. Lúc ấy, trên cái võng cũ, rách được vá lung tung. Ông thịnh đang ngậm ngùi. Nay ông đi bốc ít thuốc nam cho Thành ở nhà Thầy Tâm xóm bên, chuyện sẽ chẳng sao nếu ông không vô tình nghe được cuộc đối thoại của thầy Tâm với vợ thầy. - Ông Thịnh lại sang bốc thuốc hả mình? - Đúng rồi.. Tội quá tôi định nói cho ông í là mạch Thành yếu lắm e là.. Lúc ấy ông suy sụp lắm, nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ mà về, vẫn vui vẻ mới các con, giờ ông mới đưa suy tư ra khỏi người. Ông trách mình, biết thế ngày xưa ông không lấy vợ thì sẽ không có ngày hôm nay, rồi ông nhìn về phía ảnh thờ ông lại nhớ người con gái đó, vợ ông khi ấy xinh đẹp bao người tán tỉnh lại lấy ông, chẳng đẹp chẳng trẻ lại có sẹo trên mặt, nước mắt ông rơi nước mắt người đàn ông tóc bạc ngoài 50. Rồi hình ảnh gia đình đầy đủ bốn người hiện lên vui biết bao, quây quần bên mâm cơm nho nhỏ đôi ba món sơ sài dưới ánh đèn dầu mập mờ ngày cuối đông, nhưng đó chỉ là mơ, mơ mà thôi. Bất giác một tiếng ho vang lên xe rách cái không khí trầm lắng yên bình đó.. Thời gian là một kẻ vô tình, nó khẽ lướt qua mọi thứ ta thấy, ta nhìn nhanh đến nỗi ta chỉ kịp nói 2 từ giá như.. Một buổi sáng chủ nhật cuối tháng 4, Bầu trời đầy những tia nắng ấm áp đang nhảy nhót quanh những hạt sương đêm, trêu đùa chúng. Tiếng chim ca trên cây nhãn đã phá tan cái không khí tĩnh mịch buổi ban mai, chúng cãi vã nhau rồi bất chợt một con bay đi như giận dỗi gì đó. Mới hơn 6h sáng mà Thành đã dậy rồi, em gầy đi nhiều, môi hơi nhợt nhạt nhưng chẳng thấy chụp mệt nhọc gì cả em đang vui. Bởi vì hôm qua em ngủ rất ngon, ngon nhất từ trước tới giờ, em mơ được gặp ông bà gặp mẹ. Thành tưới hoa, những cây hoa em trồng chúng sắp nở hoa rồi. Từng nụ hoa đang say mê ngắm nhìn thành như muốn nói lời cảm ơn. Ngoài đầu hòe ông Thịnh đang ngồi uống chè, nhìn con ông nhẹ nhàng nói - Lát con gọi em dây, bố mới luộc mấy củ khoai bác Tư cho, 2 ae ăn không đói. Bố đi ra chợ kiếm mớ cá vụn về kho chuối đổi bữa. - Vâng ạ Nói rồi ông uống nốt chén chè rồi đi, Thành nhìn theo bóng cha. Tự nhiên Thành thấy thương cha quá, em định nói gì đó mà không nói thành lời đước cứ thế bóng ông Thịnh khuất dần sau những rặng tre già.
Bấm để xem Hôm nay thời tiết thật đẹp, Thành ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn cây lộc vừng nhà bác Năm bên cạnh. Hoa nở đỏ rực cả cây, nhưng bừng cháy một góc vườn, đẹp biết sao, những cơn gió nhẹ cố gắng lan tỏa từng chút hương thơm sót lại của hoa ôm lấy Thành bịn rịn không muốn tan đi. Thành khẽ nhìn Tài đang thổi sao một cách vụng về, mắt tài sáng đẹp như mắt mẹ, có chút hồn nhiên ngây thơ. Ngoài bếp, ông Thành đang ủ nồi cá kho. Ông vui lắm ông biết 2 đứa con ông đều thích món này nên nay ông đi sớm mua được mé cá vụn tươi. Như chợt nhớ ra điều gì ông gọi to lên nhà. - Mấy đứa lên chùa với bố không, nãy đi chợ bố gặp thầy Vũ, thầy mời bố con mình lên chơi. - Vâng ạ Tài bỏ cây sáo hét thật to, nó vui lắm vì được chơi. Thành không nói gì bởi vì em thấy mệt, nãy em có ho, ho lâu có máu nữa.. Nhưng khi thấy cái sự thích thú của em mình, Thành thấy mình khỏe hơn nhiều. Một lát sau trên cung đường đất nhỏ bóng hình 3 cha con ông Thịnh ẩn hiện cùng với bóng cây cổ thủ ven đường. Tài hồn nhiên chân bước chân sáo nhưng một chú chim non lần đầu xa tổ, Thành bước song song cũng ông Thịnh, em thấy trên bầu trời có đám mây đang nhìn em mỉm cười. Ông Thịnh nhìn Thành đôi mắt đầy lo lắng nhưng ông vẫn mỉm cười nụ cười gắng gượng. Chẳng mấy mà ba cha con đã đến cổng chùa, ngôi chùa nhỏ nằm dưới chân núi, chùa được xây dựng từ trước thời Pháp thuộc trải qua nhiều biến động chùa vẫn giữ được những nét cổ kính đầy tính lịch sử. Hiện tại trụ trì chùa là Thầy Vũ, Thành đã gặp thấy vài lần khi còn nhỏ. Thầy Vũ đang quét sân thì thấy ba cha con ông Thịnh, thầy nhẹ nhàng để chổi tựa vào gốc cây, hai tay thầy chắp lại khẽ cúi đầu rồi thầy đưa tay mời ba cha con ông Thịnh: - Nammoadidaphat, ba cha con lên đây rồi mau lại đây ngồi. Cha con ông Thịnh thấy Thầy thì khẽ cúi đầu, hai đứa nhỏ thì lễ phép: - Chúng con chào thầy ạ Tài nhìn thầy Vũ vẻ mặt đầy rạng rỡ bởi đây là lần đầu nó được đi lên chùa cùng anh và cha. Ông Thịnh nhìn về hường chính điện nhẹ nhàng nói: - Xin phép thầy cho cho con con dâng hương lên các bậc bề trên ạ. Thầy Vũ khẽ mỉm cười, nụ cười dịu nhẹ như vầng trăng non khiến cho người đối diện thấy lòng như rủ bỏ bao tâm sự, thầy nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho ba cha con đi theo Thầy. Bước vào gian chính như bước sang một thế giới khác, chỉ có sự tĩnh lặng, trang nghiêm, chỉ cần bước chân qua cánh cửa gỗ lòng tự nhiên thấy bình yên đến lạ. Mùi hương bay bay lan tỏa ôm ấp lấy ba cha con ông Thịnh như muốn thủ thỉ gì đó. Thầy Vũ đưa cho 3 cha con ông Thịnh mỗi người 3 nén hương. Tài không hiểu lắm, thằng bé bắt trước anh và bố, chắp tay rồi khấn, lời thầm thì nho nhỏ mình Tài biết được ".. mong cho anh con sớm khỏi bệnh, con muốn gặp mẹ.." Thầy Vũ đừng đó tay cầm chuỗi hạt, nhìn Thành bằng đôi mắt thương cảm. Hôm qua, lúc nửa đêm thầy có thấy có ngôi sao băng rơi hướng đông nam khuất dần sau rặng núi, thầy bấm quẻ.. nên hôm nay thầy mời cha con ông Thịnh qua hoàn thành nốt đoạn nhân duyên này. Sau khi thắp hương xong, Thầy Vũ mời ba cha con dùng chè mà hồi sáng thầy mới hái trên núi. Những búp chè non phải đước hái lúc sáng sớm, sau đó được pha mới nước suối mới có thể cho ra thứ nước chè ngon nhất. Trong lúc Thầy Vũ và ông Thịnh đang nói truyện thì Tài lại mải ngắm nghía nhưng luống hoa Thầy Vũ trồng. Bất ngờ Thành cất tiếng. - Dạ thưa thầy.. liệu khi.. ta chết rồi có thể gặp lại người thân không ạ? Ông Thịnh sững người nhìn Thành, ông như hiểu gì đó, mắt ông trĩu xuống. Thầy Vũ nhìn Thành nhẹ nhàng giải thích. - Khi con người ta từ dã cõi đời, tức là ta chết ở thân xác, còn linh hồn ta được giải thoát, khi đó ta sẽ không thấy những người đã khuấtt nhưng họ vẫn ở đâu đó dõi theo ta, thập chí bên cạnh ta. Cứ thế Thầy Vũ và ba cha con ngồi nói chuyện quên cả thời gian, đã quá trưa. Cha con ông Thịnh định xin Thầy Vũ ra về, nhưng thầy Vũ lại ngỏ lời mời ba cha con ở lại dùng bữa. Thấy Thầy mới như thế ba cha con không dám từ chối. Món ăn nơi cửa phật, giản dị lắm một ít rau luộc, vài hạt lạc và một đĩa khoai còi luộc. Lại thêm đôi ba chuyện Thầy Vũ kể, cùng những câu hỏi có phần ngây ngô của Tài khiến cho bữa cơm thêm phần ngon hơn bao nhiêu. Ăn xong no nê, Thành với Tài nhanh nhảu chạy đi pha chè mời Thầy. Đang pha chè bỗng dưng Thành thấy đầu óc quay cuồng, rồi em quất lịm đi. Trong cơn mê man Thành thấy bóng dáng mẹ em, khuôn mặt bà hiền hậu đang dang rộng bàn tay: - Đi thôi con.. Thành cứ thế chập chững đi theo, em chỉ muốn chạy thật nhanh đến để ôm mẹ mình. Bỗng nhiên như nhớ gì đó Thành nhìn mẹ rồi nói. - Mẹ chờ con nhé, con muốn làm nốt một điều.. Trong lúc ấy Thầy Vũ đang bắt mạch cho Thành, rồi thầy nhìn ông Thịnh khẽ lắc đầu. Mắt ông Thịnh đỏ hoe ông không khóc vì ông đã biết có ngày này ông không nghĩ nó đến sớm thế. Tài nhìn anh mình, môi Thành đã nhợt đi rất nhiều, làn da thiếu sức sống mà nó thấy sợ. - Thầy ơi anh con bị sao thế ạ? - Không sao đâu con, anh con hơi mệt xíu thôi. Không để Thầy Vũ nói, ông Thịnh cất lời trước, giọng ông hơi run run nhưng vẫn cố trấn tĩnh. Một lát sau thì Thành tỉnh lại, chưa kịp để mọi người kịp phản ứng nó đã cất giọng - Bố ơi! Chiều bố cho con đi ngắm hoàng hôn nhé. Ông Thịnh thấy thế vội chạy lại chỗ con, mặt ông co lại, hai tay run run, khẽ gật đầu. - Còn cứ nằm nghỉ ngơi đi, chiều mát bố cho con đi ngắm nhé.. Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy mà đã xế chiều, ánh mặt trời đang dần yếu ớt, từng cơn gió nhẹ nhàng xà vào từng tán lá, gian phòng. Ba cha com Ông Thịnh xin phép Thầy Vũ ra về, trước khi cha con ông Thịnh ra về, Thầy Vũ tặng cho Thành và Tài một chiếc vòng tay mà Thầy làm. Ông Thịnh cõng thành trên vai, Tài đi trước nắng nhẹ ôm họ xoa tóc Thành. Thầy Vũ dõi theo bóng ba cha con, Thầy thở dài nhớ lại chút chuyện năm xưa ngày ấy Thầy được Giáo hội phật giáo gửi về chùa làm sư trụ trì tạm thời, bà Lan vợ ông Thịnh khi ấy mới có bầu con đầu có lên chùa công đức Thầy định tặng cho đứa bé một chiếc vòng mà chưa kịp thì Thầy lại bị luân chuyển. Sau nhiều năm thầy mới quay về làm trụ trì chùa một lần nữa. Bóng cha con khuất dần thầy Vũ vẫn đứng đó, nơi góc cửa chùa dưới vạt nắng. Ông Thịnh cõng con vừa đi đi vừa cố gắng kìm nén những giọt nước mắt. Nước mắt ông chảy ngược chảy vào trong tim. Ông không biết phải làm gì ngoài việc hoàn thành tâm nguyện của con mình. Ba cha con đi lên một mô đất nhỏ gần đó, tùy không quá cao nhưng đủ để ngắm nhìn một vùng đất chiêm trũng phía dưới. Mô đất nằm dưới một quả đồi nhỏ trọc lóc toàn những cây lau, cây hoa dại, thi thoảng một vài cây keo con, bụi gai chúng thật giàu sức sống. Thành ngồi dựa vai vào cha dưới ánh hoàng hôn đỏ au, xa xăm kia vài cánh có đang về tổ. Thành thầm nghĩ rằng nhưng con cò kia chắc đang thật hạnh phúc, chúng đang đem về cho con chúng những mẻ cá tươi ngon, em cười nhẹ. Em dơ tay tóm lấy một vạt nắng người em run lên. Khi Thành chuẩn bị nhắm mắt thì từ đâu Tài hớn hở chạy đến tay chân nó xước hết cả lên, rơm rớm máu. - Cho anh nè.. Nó xòe tay ra, một bông hoa sim tím đẹp đến kì lạ, rồi nó thủ thì vào tai anh mình - Anh thích chị Linh à. Thành gắng gượng xoa đầu em, rồi cầm lấy bông hoa sim, em cũng trồng một cây mà mãi không ra hoa, Em thấy mẹ mẹ ôm em, ôm cả vạt nắng kia. Em buông tay, tay trai vẫn ôm lấy cha, tai phải em vẫn nắm chặt nhành hoa sim.. Ba năm sau dưới ánh trăng, trong cơn gió nhẹ yêu kiều lại vang lên một tiếng sáo quen thuộc du dương, đầy hoài niệm, len lỏi vào tâm trí bao người.. Thương con nhìn con cha muốn khóc Nỗi niềm ngườu cha mấy ai hiểu Con đi rồi long cha như chết đi Đau đớn làm sao đứt khúc ruột Con đi xa gửi lời cha với mẹ Đôi lời xa cách khó nói hêt Âm dương trân thế vốn cách xa Xin lỗi cha nghìn lần xin lỗi Bỏ cha mà đi lòng con đâu Công ơn dưỡng dục những lời ngọt ngào Giờ đành ngập nùi người dương người âm Mr lonely - Thanh Bình[/PROTECT