Review Truyện Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây - Tân Di Ổ

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Wall-E, 29 Tháng chín 2018.

  1. Wall-E

    Bài viết:
    595
    Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

    Tác giả: Tân Di Ổ

    Thể loại: Thanh xuân vườn trường, Hiện đại, Ngược, Gương vỡ lại lành, HE.

    Số chương: 23 chương

    Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản

    Có lúc lý trí mách bảo chúng mình làm một số điều tỉnh táo chính xác, thế nhưng tình cảm thì lại cứ khăng khăng đi ngược đường.

    Thực ra, để thấu hiểu một con người, đâu chỉ cần mỗi thời gian.

    Để thấu hiểu một con người đâu chỉ cần mỗi thời gian.

    Yêu thương một thời giờ hóa thành tro bụi.

    Trên thế giới này đâu có điều luật nào quy định rằng anh yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh.

    Ai trong tim chẳng có một tòa thương thành.

    Tất thảy tình yêu đều có thể vứt bỏ được, chỉ cần anh có đủ tuyệt vọng.

    [​IMG]

    Trình Tranh và Vận Cẩm là đôi bạn học cùng lớp cấp 3. Hai người chẳng những chưa bao giờ là một đôi thanh mai trúc mã mà còn là một cặp khác xa nhau về mọi mặt. Anh chàng Trình Tranh giỏi giang, nổi bật, được chú ý trong lớp bao nhiêu thì cô nàng Vận Cẩm nhạt nhòa, sống kín đáo và khép kín bấy nhiêu. Chẳng ai có thể ngờ được rằng chỉ vì một ánh mắt nhìn khi đi lướt qua nhau ở hành lang lớp học mà lại làm trái tim anh chàng công tử Trình Tranh kia ngã gục trước một Vận Cẩm hết sức bình thường.

    Mặc sự săn đón của Trình Tranh suốt những ngày tháng cuối cùng của đời học sinh, lờ đi nụ hôn bất ngờ của Trình Tranh dành cho mình trên con đường dẫn về ký túc xá, Vận Cẩm chỉ đáp trả bằng một nụ hôn phớt qua trong ngày cuối năm học "coi như trả nợ" nụ hôn đầu và cũng là để chấm dứt hi vọng mỏng manh của Trình Tranh.

    Những năm tháng sau đó, Vận Cẩm tiếp tục sống lặng lẽ. Tình cảm của Trình Tranh dành cho Vận Cẩm tưởng như sẽ phai nhạt nhưng không ngờ nó vẫn âm ỉ cháy và lớn dần lên. Thời gian, tuổi trẻ và kỷ niệm cũ đã đưa đẩy họ đến bên nhau, nhen nhóm trong họ một tình yêu mãnh liệt và đầy đam mê, ham muốn nhưng cũng nhiều dằn vặt, tự ti và hoài nghi.. Họ đã dành cho nhau tất cả, hi sinh cái tôi của mình khi yêu nhưng cũng đem cho người kia những gì đau đớn và nghiệt ngã nhất. Họ đã yêu nhau, chia tay, rồi lại tìm thấy nhau.

    Khi Trình Tranh biết được Tô Vận Cẩm không hề có ấn tượng gì về lần đầu tiên chạm mặt, anh bàng hoàng "Tại sao lại như thế, ký ức của cậu về một người lại sâu sắc tới vậy, người ấy lại chẳng có chút cảm giác nào?"

    Lý giải cho những hành động nông nổi chọc phá, muốn thu hút sự chú ý của Vận Cẩm đối với mình, Trình Tranh chỉ biết "Tôi chẳng muốn làm thế nào hết, chỉ là không biết phải phải làm thế nào mới có thể khiến cậu nhìn đến tôi. Từ trước đến nay đều là vậy."

    Như kí ức về tuổi thanh xuân của anh "Rất nhiều năm sau đó, Trình Tranh cứ nghĩ lại mùa hè của năm thứ ba trung học ấy, cậu ngắm nhìn cô ở phía sau, trong lòng vẫn dấy lên vị ngọt ngào ngơ ngẩn."

    Anh biết rõ sự lạnh lùng của Vận Cẩm đối với mình "Như mọi lần, kết quả của việc tức giận với cô là phần buồn phiền luôn do cậu hứng về." nhưng lại không cách nào ngừng yêu cô ấy.

    Biết rằng cô đã ở bên người khác anh đau sót "Tôi vốn ngỡ rằng cậu vẫn chưa biết cách yêu người khác, hóa ra chỉ là cậu không biết cách yêu tôi", "Thế nhưng Bồ Tát cũng không biết được tôi buồn ra thế nào"

    Có lẽ người bận tâm nhiều hơn sẽ vĩnh viễn là kẻ thua cuộc. Trình Tranh có thể từ bỏ sự nghiệp sáng lạn ở Bắc Kinh chỉ để ở gần hơn với Vận Cẩm. "Vớ vẩn, em không chịu đi lên Bắc Kinh, anh không xuống đây thì làm thế nào? Chả lẽ tách ra mỗi đứa một nơi?"

    Dù giữa họ là bốn năm xa cách với bao sóng gió của cuộc sống, anh vẫn luôn là người mà Vận Cẩm chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy. Tô Vận Cẩm bảo rằng "Những người em yêu thương sẽ đều rời xa hết!". Trình Tranh vội đáp "Anh thì không đâu. Tuy rằng anh không biết anh có còn là người em yêu thương không nữa."

    Nếu ước nguyện một đời của Tô Vận Cẩm là "Cuộc đời yên ổn", thì ước nguyện của Trình Tranh chỉ là "Vận Cẩm" mà thôi.

    Nhưng Tô Vận Cẩm cũng là một cô gái có cách sống, cách yêu riêng của mình. Tô Vận Cẩm là người thực tế, luôn suy nghĩ cho bản thân mình đầu tiên. Thời thiếu nữ ai chẳng mơ mộng làm Lọ Lem được ở bên Hoàng tử, cô cũng vậy, cũng rung động trước tình cảm của chàng công tử Trình Tranh. Nhưng lòng tự tôn, sự tự ti về hoàn cảnh gia đình và sức nặng của chiếc phong bì quyên góp đã giúp Tô Vận Cẩm thấy rõ hơn bao giờ hết sự khác biệt giữa cô và Trình Tranh, khiến cô không thể đón nhận tình cảm của anh. "Cậu không có ý ở trên cao ngó xuống, chỉ là mặt sàn ở phía dưới mà chân chúng ta đứng lên đã không cùng một mức với nhau rồi".

    Trình Tranh hỏi Vận Cẩm "Thứ đàn bà ích kỷ này, dựa vào cái gì chỉ có thể là anh đi tìm em, chứ em thì không thể đi tìm anh, bốn năm rồi, anh vẫn cứ ở đây, nhưng em thì ở đâu chứ?". Thật vậy "Cô ở đâu ư? Cô vốn chẳng đi đâu xa, có điều không dám quay đầu lại", chỉ muốn quay lại, muốn tìm Trình Tranh nhưng rồi lại phải sợ anh đã yên ấm bên người khác "Tâm nguyện duy nhất của chị là - chị hy vọng anh ấy không hạnh phúc, chí ít là không được sống hạnh phúc hơn chị." "Bởi vì chị vẫn không thể nào từ bỏ. Rất nhiều lúc chị hận anh ấy.. Thế nhưng yêu anh ấy còn nhiều hơn thế".

    Cuối cùng, có phải vì trái đất tròn nên những người còn yêu nhau sẽ về với nhau, Tô Vận Cẩm lại về bên Trình Tranh, dù giữa họ là những nỗi đau mất mát chia lìa. Nhưng đã đánh mất một lần lại càng trân trọng người bên mình, trân trọng hạnh phúc trong tay. Tình yêu của họ không tồn tại sự cố gắng duy trì nữa là là sự chia sẻ, dung hòa tính cách của nhau, Trình Tranh không còn trẻ con ngang bướng, còn Vận Cẩm không còn cố kiễng chân để tạo thế cân bằng. Bốn năm chia xa chính là thử thách để họ củng cố tình cảm của mình, hiểu được những gì cả hai thật sự cần và yêu thương. "Khi còn son trẻ chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây."

    Đọc "Hóa ra anh vẫn ở đây" để biết rằng:

    "Trên thế giới này đâu có điều luật nào quy định rằng anh yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh."

    Hạnh phúc không phải khi được nghe câu "Anh yêu em", không phải được nghe những lời thề non hẹn biển, mà chính là trải qua trăm cuộc bể dâu quay đầu vẫn còn tìm được hơi ấm ấy, có thể mỉm cười thốt lên rằng:

    Ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây .
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng năm 2019
  2. nntc6761 ~~~Editing "Ta có ba trúc mã là long ngạo thiên"~~

    Bài viết:
    2,158
    Đọc truyện này khiến ai cũng phải xao xuyến nhớ về tình yêu thời học sinh, chân thành, lãng mạn, ngây thơ mà nồng nhiệt. Sau đó là cảm động về tình cảm bao năm nối lại của Trình Tranh và Vận Cẩm. Quả đúng là mối tình đầu thời học sinh cả đời cũng không thể quên, nếu có cơ hội, mình tin rằng ai cũng muốn nối lại nó. Trình Tranh và Vận Cẩm thật may mắn và cũng thật quyết tâm mới có được kết thúc hạnh phúc. Điểm trừ của truyện là cảnh nóng đầu tiên của hai nhân vật chính xuất hiện một cách rất bất ngờ và bất thường, tự nhiên đang nói chuyện, chẳng có dẫn dắt hợp lý, thì đã..
     
    Admin thích bài này.
  3. Nguyễn Thị Linh

    Bài viết:
    337
    Một câu chuyện tình yêu đẹp. Tô Vận Cẩm biết rõ mình là ai và mình đang đứng ở đâu nên không có những suy nghĩ mộng mơ như những thiếu nữ ngôn tình. Trong mối quan hệ với Trình Tranh, ngay từ đầu cô đã nghĩ là mình không thể đứng ngang bằng với anh nên đó chính là điểm thắt cần tháo gỡ trong tình yêu của họ. Vận Cẩm cố san lấp sự khác biệt, Trình Tranh thì cố gắng hiểu cô. Thật may mắn, dù mất bốn năm nhưng họ đã đi con đường vòng để trở về bên nhau. Cảm ơn bài review của bạn nhé.
     
    Admin thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...