Tên truyện: Hoa nhài Tác giả: Jim Maryal Chiều ngồi bên cửa sổ, trong khi ngắm mưa, tôi liền tự hỏi bản thân tự khi nào đã thích mưa đến thế. Những giọt nước cứ lách tách nhảy múa điên cuồng bên cửa sổ. Bọt nước tung lên trắng xóa. Tôi ước gì mình chính là những bong bong nước kia, điên cuồng một lần rồi vỡ tan không vết tích. Để quên anh, quên hết kỉ niệm giữa hai chúng ta. Tiếng mưa xa vắng gợi lại những kỉ niệm xưa cũ mà đáng ra, tôi nên quên chúng lâu rồi mới phải. Chợt nhận ra, chúng vẫn vẹn nguyên trong kí ức, nhắc nhớ đến anh. Có lẽ, tôi chưa bao giờ từng hết yêu người.. * * * Những năm tháng tuổi đôi mươi thật đáng nhớ thuở ấy luôn chiếm trọn một góc lớn trong tim. Bởi, trong đó có hình bóng người mà em không bao giờ quên. Là anh. Là người con trai đến bên em như một cơn gió thoáng nhẹ mùi hoa nhài. Em vẫn nhớ lần đầu tiên ta gặp nhau trên một cánh đồng lơ thơ những bông hoa nhài có mùi hương dịu nhẹ, anh đã hỏi em: "Em có biết định mệnh nghĩa là gì không?" Em đã rất ngạc nhiên khi từ đâu có một chàng trai lạ mặt chạy đến hỏi mình như thế. Rất đặc biệt. "Em không tin vào định mệnh đâu. Anh thì sao?" "Anh cũng đã từng không tin. Cho đến khi gặp em ngay lúc này. Em cảm thấy anh thật thú vị. Và hình như chúng ta đã thực sự là của nhau. Em dần dần tin vào hai chữ" định mệnh ". Em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Đã có lúc em thực sự nghĩ, nếu tất cả chỉ là giấc mơ, thì sao? Em bị đắm chìm trong những phút giây anh kề sát tai em và thì thào: " Anh yêu em. Mãi mãi. Cho dù thời thế có đổi thay. Cho dù thời gian, không gian có chia cắt hai đứa mình, trong tim anh, em là người quan trọng nhất. " Em đã hỏi đùa anh một câu: " Kể cả khi phải chọn giữa em và bố mẹ mình, anh vẫn sẽ tiến về phía em chứ? " " Chắc chắn! " Rồi em và anh lại trao nhau những cái hôn nồng nàn, cùng bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ. Thế nhưng, đàn ông trên đời này, mấy ai có thể nói được một câu chân thật? Một ngày mưa như trút, như gào thét, như kìm hãm với những đám mây âm u vần vũ, anh hẹn em đến quán cà phê gần cánh đồng hoa nhài. Anh tránh nhìn thẳng vào mắt em, cứ nhìn điện thoại rồi nhìn ra ngoài. Anh đang đợi ai đó. Em cảm thấy thất vọng và buồn. Giữa hai ta từ khi nào đã cách xa đến vậy? Giữa anh và em chỉ còn một khoảng lặng vô hình ư? Em muốn nói nhiều thứ lắm, như chẳng thể buông lời. Em có dự cảm không ổn. Em muốn hỏi tại sao anh lại không nói với em một lời như vậy? Rốt cuộc, em hiểu ra, anh đã có người mới. Anh giơ dấu ra hiệu cho cô gái vừa bước vào trong quán. Cô ấy nhỏ nhắn, mái tóc xoăn dài bồng bềnh cùng chiếc váy ren hồng. " Giới thiệu với em, đây là Vân. " Anh vẫn không hề một lần nhìn thẳng vào em. Anh đang trốn tránh. " Đây là Quyên.. " " Chào chị Quyên. " Em vẫn chẳng thể nói hay cười nổi. Em yếu ớt đến độ muốn khóc. Và em lựa chọn im lặng. Chỉ sợ khi nói ra, em sẽ không giữ được vỏ bọc này nữa. " Anh Quân và em dự định cuối năm sẽ cưới. Hai bên gia đình đã đồng ý. " " Anh xin lỗi. " Em muốn đứng dậy tát vào mặt anh và gào lên rằng anh là đồ tồi. Em muốn đứng dậy quát vào mặt Vân rằng sao cô ta dám.. Nhưng em là gì? Em rốt cuộc không làm những điều đó, bởi, em chẳng đủ tư cách. Chúng ta, có lẽ ngay từ đầu đã không thuộc về nhau. Định mệnh chẳng qua chỉ là lời đầu môi trót lưỡi. Em chọn cách trốn chạy anh. Em muốn trốn tránh cái nơi mà chúng ta đã bên nhau. Và em đã nhận hợp đồng làm việc bên Mỹ. Trước khi đi, em đã nhắn tin hỏi anh lần cuối: " Anh đã từng thực sự yêu em chưa? " " Anh chưa từng yêu em. Đừng nghĩ đến anh nữa được không? " " Em sẽ sang Mỹ. " " Mong em tìm được một người tốt hơn. Xin lỗi. " Em sang Mỹ mang theo công việc và sự cô đơn. Em làm việc điên cuồng. Chỉ để quên anh, hình bóng người đã khắc sâu trong kí ức. Em tự nhủ mình phải quên người đó đi càng nhanh càng tốt. Đó chỉ là một kẻ nói dối. Em sống một mình trong căn phòng trọ lạnh lẽo và cô quạnh. Em ước gì, nỗi buồn này đừng là mãi mãi.. Cô bạn thân Ngọc, bên Việt Nam gọi điện và báo cho em một tin vô cùng choáng váng. Bác Hoa, mẹ anh đã đi rồi. Đi với nụ cười trên môi, mang theo căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. Ai cũng biết cuộc hôn nhân của anh là do bác ấy sắp đặt. Hóa ra, chỉ mình em là kẻ ngốc. " Kể cả khi phải chọn giữa em và bố mẹ mình, anh vẫn sẽ tiến về phía em chứ? " " Chắc chắn!" Có lẽ anh vẫn còn yêu em, và đau khổ. Anh đã không giữ đúng lời hứa với em. Nhưng dù có là định mệnh hay không, em chẳng qua chỉ là cô gái lướt ngang đời anh. Định mệnh có hay không, là do sự lựa chọn. Anh yêu em, nhưng anh vẫn lựa chọn mang lại niềm vui cho người mẹ ung thư giai đoạn cuối.. Chúng ta yêu nhau, nhưng lại chẳng thuộc về nhau. Đời luôn vô tình như thế. Giống như bông hoa nhài, dù có chứng kiến bao buồn khổ của một tình yêu, chúng vẫn luôn tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ trong gió và phát tán. Cuộc đời thay đổi theo sự lựa chọn của bản thân. Nếu như ngày đó em cố níu kéo anh, có lẽ chúng ta sẽ thuộc về nhau đấy, nhưng lòng hiếu thảo của một người con sẽ khiến anh day dứt suốt phần đời còn lại.. Còn Vân, không thể vì cô ấy đến sau nên không có quyền được hưởng hạnh phúc. Em muốn cao cả trong tình yêu một lần. * * * Bật máy nghe nhạc lên, tôi vu vơ hát theo một điệu nhạc nào đó.. Em đi ngang đời anh Như gió mây qua trời Đưa đôi tay nhưng không thể với lấy.. Góp ý tại đây.