Hoa Hướng Dương Hướng Về Mặt Trời Tác giả: Moon Phạm Ngày.. tháng.. năm.. Tôi là một cô gái hay mơ mộng, mọi người thường bảo tôi thế, và chắc có lẽ mọi người đều nghĩ một người mơ mộng thì sẽ có những ước mơ thật lãng mạn, chẳng hạn như được ở trong một ngôi nhà tráng lệ, nội thất sang trọng, có một người chồng đạt chuẩn soái ca.. Nhưng ước muốn của tôi không hẳn như thế hay nói một cách dễ hiểu giấc mơ của tôi, lí tưởng của tôi thật sự rất kì lạ. Tự bản thân tôi cũng thấy mình thật kì lạ. Bạn muốn biết ước mơ của tôi là gì không? Đó là.. tôi muốn có một tiểu bảo bối thật xinh xắn. Điên rồ là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu đối phương khi nghe tôi nói điều này. Nhưng bạn thử tưởng tượng nhé. Sau một ngày làm việc vất vả, bạn sẽ đến trường đón nhận cái ôm thật mềm mại của một chú gấu bông đáng yêu, buổi tối thay vì một mình tự kỉ trước màn hình laptop bạn sẽ được nghe những âm thanh bi bô của trẻ con và tôi chắc rằng đứa bé đó sẽ là một liều thuốc an thần tốt nhất đưa bạn vào giấc mơ đẹp. Nhưng.. nói cho cùng tiểu bảo bối đó phải do chính tôi chín tháng mười ngày tạo ra. Vậy thì mới thật sự trọn vẹn đúng không nào? Ngày.. tháng.. năm.. Ước mơ ấy đến mãi năm 24 tuổi tôi vẫn chưa thực hiện được, đơn giản là vì tôi chưa tìm ra đối tượng phù hợp để cùng mình hợp tác. Năm 24 tuổi là năm mà người con gái cảm thấy bản thân cần sự ổn định, cả trong công việc lẫn trong hôn nhân. Và theo như nhận xét khách quan của mọi người xung quanh tôi đã là một người phụ nữ thành đạt cả trong sự nghiệp lẫn trong cách ứng xử, nên việc tôi chưa có bạn trai được xem như là lỗi lầm của tạo hóa. Và thế là tôi hiển nhiên nằm trong danh sách chiến dịch chống ế của các chị em đồng nghiệp, họ thường xuyên dẫn tôi đến tham dự những bữa dạ tiệc của công ty chồng mình, ngay đến khi đưa cơm trưa cho chồng mình họ cũng tình nguyện đèo tôi theo. Nhưng cuối cùng vẫn thất bại, lí do không phải từ đối phương mà là từ phía tôi thì phải? Những người đàn ông được giới thiệu cho tôi nhận xét khách quan thì toàn là người hoàn hảo từ diện mạo đến sự nghiệp, gia đình.. tất cả chỉ có thể tóm gọn lại trong hai từ tuyệt vời, nhưng tiếc rằng tôi lại là người tin vào duyên phận. Duyên chưa đến thì đành chịu thôi, biết sao giờ! Ngày.. tháng.. năm.. Tôi gặp anh trong những ngày thành phố đỏng đa đỏng đảnh, sáng nắng chiều mưa và anh xuất hiện trong cuộc đời tôi như sự sắp đặt của duyên phận, như cực nam của nam châm thì phải gắn vào cực bắc. Anh không quá nổi bật về ngoại hình nhưng lại chỉn chu, anh không quá cầu kì trong cách ăn mặc nhưng anh lại thu hút tôi bằng cách rất riêng biệt, tôi tạm gọi đó là chất riêng. Lần đầu gặp mặt là trong một quán café sách, anh đang đọc một quyển sách khá dày nhìn giống như từ điển chuyên ngành, cách anh lật giở từng trang sách, cách anh nâng kính cũng khiến tôi phải nhìn chăm chú. Tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, sạch sẽ.. Hôm đó tôi chỉ biết rằng anh gọi một cốc đen đá ít đường và tôi gọi cho mình một cốc sữa nóng. Ngày.. tháng.. năm.. Cuộc gặp lại cách ngày đầu hai tuần, tôi đến quán do không biết phải đi đâu và hình như cũng cầu may một điều gì.. Sau khi nhâm nhi hết cốc sữa nóng, tôi gọi phục vụ dọn ly cũ trên bàn và mang thêm một ly nữa. Công việc tôi đã giải quyết xong, tôi gấp laptop, đến bên giá sách, ngón tay lướt lên từng gáy sách mong tìm ra một cuốn có màu và độ dày tượng tự như tôi đã từng thấy nhưng.. không tìm thấy. Hôm đó tôi mới biết rằng cuốn sách ấy là của riêng anh. Ngày hôm sau nữa tôi biết đó là cuốn từ điển bách khoa về y học, vài hôm sau nữa tôi biết anh đang là sinh viên trường Y Dược, vài tuần sau tôi biết tên anh là Hải.. và vào một ngày cuối thu tôi biết tôi không thể xa anh. Ngày.. tháng.. năm.. Chúng tôi bắt đầu mối quan hệ với nhau bằng tình bạn và.. Tình bạn của chúng tôi diễn ra chóng vánh, tiếp theo đó là giai đoạn mà người ta hay gọi là tìm hiểu nhau và cuối cùng chúng tôi cũng an lành đến giai đoạn cuối cùng là YÊU. Nhưng trong một mối quan hệ yêu đương lúc nào cũng phải có sự đồng điệu, tôi không dám khẳng định anh không yêu tôi, nhưng có lẽ cách anh yêu tôi không phải là cách mà tôi muốn. Hải không hay đến công ty đón tôi mỗi lúc tôi tan làm, cũng không mua hoa vào ngày sinh nhật, không hay nói những lời mật ngọt, không hay hôn lên môi tôi như những chàng trai khác hay làm với người yêu của họ. Ngày Noel chúng tôi không ở bên nhau, anh bận việc trong bệnh viện còn tôi lại kiếm cớ ở lại công ty, tôi không thể nào chịu nổi cái cảm giác lạc lõng giữa những cặp đôi nam nữ đang tay trong tay. Lúc bấy giờ tôi đã nghĩ, tôi rất giống như thánh nữ, trong ngày đông lạnh giá lại có thể để anh rời đi, ngay cả một tin nhắn chúc mừng giáng sinh cũng không có. Trốn tránh mãi trong văn phòng cũng không phải là cách, tôi thu dọn đồ đạc ra về. Đường thành phố về đêm sáng rực ánh đèn, nam nữ tay trong tay lướt qua, tiếng bước chân lạo xạo trên đường nghe thú vị lắm, chỉ tiếc rằng một người con gái hoàn hảo như tôi lại cô đơn. Xe cộ tấp nập tiếng còi chỉ có tôi quạnh hiu lắng nghe tiếng bước chân của chính bản thân. Ngày.. tháng.. năm.. Từ ngày hôm đó trở đi tôi cảm thấy bạn trai mình như không còn tồn tại trên thế giới, thà rằng anh chết đi hay nói lời chia tay có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai. Thế rồi mối quan hệ của tôi cứ lặng lẽ trôi qua, tôi cũng vẫn cuối tuần đến nhà anh một lần, giúp anh nấu cho hai bác bữa cơm, cùng hai bác trò chuyện.. cả hai người đã ngầm gật đầu xem tôi là con dâu, chỉ còn chờ cái lễ cưới. Tôi đã từng rất yêu anh, điều đó là chắc chắn nhưng xem ra anh cần tôi để làm vui lòng cha mẹ hơn là anh cần tôi. Rồi cuối cùng chúng tôi không ở bên nhau nữa, hai người hai nơi.. Anh đi du học ở Đức trong hai năm, trong hai năm ấy một năm tôi dành để tập làm quen cuộc sống không anh, năm còn lại tôi quyết định đi tu nghiệp ở Anh. Ở Anh người ta dạy tôi cách dễ dàng ôm một người lạ, thậm chí là hôn.. Những cái ôm, hôn cứ thế trao cho nhau, thậm chí là lên giường, nhưng nó khác với cái ôm của Hải, nó thiếu đi mùi thuốc sát trùng, hay mùi dầu gội mà anh hay dùng. Ngày.. tháng.. năm.. Tôi trở về Việt Nam sau khi phát hiện mình mang thai, tiểu bảo bối phải cùng tôi vật vã trên máy bay hơn 12 tiếng đồng hồ. Khi nghe tin tôi mang thai ai cũng nghĩ rằng đó là kết quả tình yêu của tôi và Hải, nhưng không ai có thể đoán trước đó lại là hậu quả của một sự bồng bột nhất thời. Cha của con tôi là một người đàn ông Việt Kiều khá điển trai, vẻ ngoài trau chuốt, nhưng khi nghe được tin tôi mang thai trên mặt anh ta hiện rõ vẻ chán ghét thay vì vui sướng. Và tôi đã tự tìm cho mình một kết cục, không mấy tốt đẹp, tôi đặt vé máy bay trở về ngay khi anh ta bảo cái thai chỉ là sự cố ngoài ý muốn, và anh ta không thể chịu trách nhiệm với tôi ngay tại thời điểm này. Tôi im lặng, không khóc, cũng không đau lòng, tôi lặng lẽ xóa đi tin nhắn, chặn số điện thoại và trở về nước. Trở về cái đất Sài Gòn đông đúc, tôi bỗng nhận ra rằng con người ta thường chỉ muốn thấy những gì họ muốn thấy và nghe những gì họ muốn nghe. Làm một người mẹ đơn thân, hằng ngày phải đến công ty trong lời dò hỏi của đồng nghiệp, đại khái như sao không thấy anh Hải đến, chị mang thai chắc anh Hải vui lắm. Lúc ấy tôi chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng, con tôi không phải là của anh ấy, nhưng không biết vì sao tôi lại im lặng. Chắc có lẽ trong lòng tôi cũng thầm mong cha của đứa bé thật sự là anh ấy. Phải là anh ấy, không phải là ai khác, nhưng tôi sai rồi! Tôi lấy tư cách gì để đòi hỏi ở anh nhiều như vậy, tại sao lúc nào tôi cũng muốn anh giải quyết những sai lầm mà tôi gây ra, lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Bỗng, tôi cảm thấy ghê tởm bản thân, ghê tởm chính con người mà tôi cho rằng là hoàn hảo. Ngày.. tháng.. năm.. Anh trở về nước và trở thành Trưởng khoa cho một bệnh viện Quốc Tế nổi tiếng trong thành phố. Tôi thật sự mừng cho anh, tuy giờ anh vẫn độc thân nhưng tôi tin rằng anh sẽ sớm tìm được người con gái tốt, cùng anh chia sẻ mọi thứ khó khăn tỏng cuộc sống, điều mà trước đây tôi chưa làm được. Hải có nhờ bạn dò tìm số điện thoại và địa chỉ nhà tôi, tôi cũng chắc rằng anh đã biết tôi đang mang thai. Anh liên tục nhắn tin cho tôi trong một tuần liền để hẹn gặp mặt, nhưng tôi cứ xem rồi để đó. Sau đó anh cũng không nhắn tin hay đến tận nhà tìm, vì anh biết lòng tự tôn trong tôi rất cao, chính vì thế tôi càng không muốn gặp anh trong tình cảnh như hiện tại. Số phận trớ trêu ở chỗ, khi mình càng tránh thì càng dễ có sự tình cờ, tôi nhớ rất rõ buổi chiều hôm ấy mây trên trời mang một màu rám đỏ, bi thương như màu hoa bỉ ngạn. Tôi đang trên đường đi làm về, thì bỗng cái đau đến xé ruột gan ập đến, cơ thể tôi dường như tê tái, rồi mắt tôi mờ dần, tai tôi ù đi. Tôi đã khuỵu xuống bên vệ đường. Sau khi tỉnh dậy tôi thấy trước mắt mình một màu trắng xóa, xung quanh là tiếng khóc của trẻ con nhưng tôi không nhận ra được tiếng khóc của con tôi. Tôi hoang mang nhìn ngó xung quanh, thử cử động nhưng cơ thể cứ nặng trĩu, rồi tôi lại chìm vào mê man. Trong mơ tôi thấy anh xuất hiện, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, nhẹ nhàng bước đến bên tôi. Hải nhẹ nhàng đặt con nằm kế bên tôi, khuôn mặt thằng bé thật kháu khỉnh, nhưng không có nét nào giống anh.. tôi hoang mang, tôi chới với, nhưng rồi giọng ai đó thì thầm cất lên: Đây là vợ và con của tôi. Anh là bác nông dân Chăm cho em đóa hướng dương Dạy cho em cách hướng về mặt trời Dạy cho em cách chữa lành vết thương đau đớn Xin tặng anh đóa hướng dương Đóa hướng dương bên anh cả cuộc đời. MOON PHẠM.
Góp ý: Moon Phạm bạn nên thêm phần góp ý - thảo luận nhé! Đồng thời thêm phần bìa nhé! Về cách trình bày theo đoạn, thì theo mình bạn có thể cắt một đoạn lớn thành nhiều đoạn nhỏ, như vậy khi đọc độc giả sẽ dễ nắm bắt và không bị rối. Về nội dung mình thấy rất ý nghĩa, tuy ngắn nhưng đã thể hiện hết ý nghĩa mà tác giả muốn truyền đạt. Chúc truyện của bạn được nhiều độc giả đón nhận! "Kim Nhật Nguyệt"
Hihi! Chào bạn! Mik xin góp ý như bài của @Kim Nhật Nguyệt nhé! Tác phẩm của bạn thực sự rất là ấn tương nha! Chưa đọc thì thôi chứ, một khi đã đọc thì lại khiến người ta như nhìn thấy một phần của mik trong đó vậy! Nhưng bạn chú ý tách đoạn để các độc giả dễ nắm bắt cảm xúc trong bài nhé! Như thế thì bài viết sẽ hay hơn và dễ bắt ánh mắt người đọc! Chúc bạn thành công nha! Thân ái!
Chào chị, em là thành viên của bang From To Zero, hôm nay có đôi lời góp ý về truyện ngắn này của chị. Nội dung: Thực sự là rất hay chị ạ. Cốt truyện không quá mới mẻ, nhưng cách hành văn nhẹ nhàng và việc trình bày như những dòng nhật ký với ngôi kể thứ nhất tạo cảm giác "tự sự" hơn hẳn. Câu nói ở đoạn cuối truyện của Hải thực sự khiến em cảm động "Đây là vợ và con của tôi". Hiếm có người đàn ông nào có thể bao dung như Hải, sau nhiều năm đi du học trở về thấy người yêu mình đã "thay đổi" và thậm chí là có thai với người khác, anh vẫn có thể chấp nhận đứa bé ấy là con mình. Quá khứ em nghĩ rằng Hải vẫn yêu nữ chính, chỉ là tính chất công việc của anh không cho phép hai người yêu như những người bình thường. Còn về nữ chính, nhân vật "tôi" của những dòng nhật ký này, những cảm xúc của cô đều rất đỗi quen thuộc và thực tế, nếu trong trường hợp của cô hẳn nhiều cô gái cũng sẽ sa ngã như vậy. Nhưng cô may mắn ở chỗ, cô có Hải. Mặc dù chỉ là truyện ngắn nhưng chị đã lột tả được cảm xúc nhân vật và truyền tải những ý nghĩa cần thiết. Hình thức: Như đã nói ở trên, điểm cộng đầu tiên của truyện ngắn này là việc trình bày như những dòng nhật ký với ngôi kể thứ nhất làm tăng cảm xúc hơn. Thứ hai, truyện hầu như không có lỗi chính tả, đây là điều rất tốt, chị đã thực sự trau chuốt cho đứa con tinh thần của mình. Mặt khác, chị viết một đoạn thường quá dài và dễ gây rối mắt cho độc giả. Hy vọng hôm nào đó chị sẽ đọc lại để tách đoạn ra cũng như soát lại lỗi chính tả để cải thiện tác phẩm.