Tiểu Thuyết Hoa Hướng Dương Không Nở Trong Bóng Tối - Bạch Kim Liên

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi bachconuong445, 9 Tháng năm 2025.

  1. bachconuong445

    Bài viết:
    1
    Hoa Hướng Dương Không Nở Trong Bóng Tối

    Tác giả: Bạch Kim Liên

    Thể loại: Tiểu thuyết


    [​IMG]

    "Hoa Hướng Dương Không Nở Trong Bóng Tối" là một tiểu thuyết học đường đen tối xoáy sâu vào những góc khuất khốc liệt của bạo lực học đường. Nhân vật chính – Shimizu Chiha – là một cô nữ sinh trung học im lặng và đơn độc, ngày ngày bị nghiền nát bởi những hành vi bắt nạt vô nhân tính của bạn học. Trong bốn chương đầu, câu chuyện không có ánh sáng – chỉ toàn những vết thương không lành, những tiếng cười khinh bỉ, và sự im lặng giết chết lòng tin con người. Và rồi, một nhân vật mới xuất hiện – Abe Miho – như chiếc dao sắc lạnh, mở ra một hành trình trả giá, thao túng và thanh tẩy.
     
    Chì ĐenBCmanga thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng năm 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. bachconuong445

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Không ai đợi sau giờ tan học.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng đầu tuần, trời không mưa, nhưng không khí vẫn đặc quánh như một cơn sốt âm ỉ. Cổng trường Tamo mở ra, đón hàng trăm học sinh bước vào như thể đó là điều bình thường. Nhưng với Chiha, từng bước chân là một lần rút ngắn khoảng cách đến nơi cô gọi là "địa ngục".

    Shimizu Chiha – nữ sinh lớp 2 - 3 – người có tên trong sổ học bạ, nhưng không có chỗ đứng trong bất kỳ cuộc trò chuyện, bức ảnh hay mối quan hệ nào. Một cái bóng vô hình. Hoặc đúng hơn: một bao cát sống.

    Cô lặng lẽ bước vào lớp. Như thường lệ, chẳng ai quay lại nhìn. Mọi cuộc trò chuyện vẫn diễn ra, chỉ là... không có cô trong đó. Cô đi đến bàn, ngăn bàn có mùi chua. Khi mở ra, bên trong là một túi nhựa căng phồng. Ruồi bay vo ve. Cô không cần mở ra cũng biết là gì. Hộp sữa bị bóp nát trộn với giấy vệ sinh và máu cá thối – như một trò định kỳ mà đám bạn dựng nên để "chào buổi sáng".

    Cô lặng lẽ đem vứt túi đó đi. Không nói. Không phản kháng.

    Chưa đầy mười phút sau, Chiha nhận được tin nhắn trên LINE, không ghi người gửi:

    "Tao thấy mày không cười. Đúng là cái loại vô ơn. Có muốn tao đích thân dạy mày cách để biết ơn không?"

    Tin nhắn kèm theo hình ảnh ngực áo cô bị vẽ một hình trái tim bằng mực đen. Lúc này cô mới nhận ra: cúc áo thứ hai đã bị bung từ khi nào, và áo thể dục bị lén vẽ lên khi cô thay đồ hôm trước.

    Cô cắn môi. Máu rịn ra.

    Giờ ra chơi, cô không ra khỏi lớp. Nhưng Reina thì tiến đến, tay khoác vai như thể hai người thân nhau lắm.

    "Ê Chiha, tao nghe nói mày là đứa rất thích ở lại dọn dẹp lớp học phải không? Thế thì tốt quá! Vậy chiều nay, tao nhờ chút được không?"

    "... cậu muốn nhờ tớ giúp gì thế?"

    "Lau toilet nam hộ tao. Phòng 2 tầng 1. Tao lỡ viết bậy tên mày lên tường rồi. Nhanh lên không thì thầy giám thị bắt được là chết tao đấy."

    "Reina - san, tớ... tớ không thể."

    "Sao? Ý mày không thích nhiệm vụ này chứ gì? Thế thì được thôi. Tao sẽ chiều chuộng mày."

    "Không phải đâu. Tớ cũng muốn giúp cậu lắm. Nhưng hôm nay ba tớ về nên phải về sớm. Nếu không sẽ..."

    "Mày đe dọa tao đấy à? Hay mày muốn mách tội tạo với ông bố siêu giàu của mày?"

    "Không phải đâu."

    Chiha lắc đầu phủ nhận.

    Reina không thèm để ý đến hành động đó. Cô ta quay sang mấy đứa con gái ở phía sau. Một cái gật đầu. Ngay tức khắc, có thứ gì đó lạnh toát đổ thẳng vào cổ áo Chiha. Mùi nước tiểu. Cô hoảng loạn, đứng phắt dậy, ngã ghế. Cả lớp quay lại, và lần đầu tiên, tất cả cùng cười.

    Cười lớn.

    Cười như thể cô đang là một tiết mục giải trí. Cô gái tóc ngắn bên cạnh huýt sáo:

    "Chó vàng bị ướt rồi kìa. Có ai đem giẻ lau đến chùi cho nó không?"

    Chiha chạy khỏi lớp, tay che cổ áo, nước mắt không rơi nhưng cổ họng đắng chát. Sự ấm ức đó cũng chỉ biết nhịn trong lòng.

    Trưa hôm đó, cô trốn trong nhà vệ sinh tầng ba. Phòng số 2. Cô đã quen với căn buồng lạnh lẽo này. Nơi ấy không có ai đánh, không ai sỉ nhục. Chỉ có vách tường và tiếng nhỏ nước từ bồn rửa tay nhỏ giọt từng giây.

    Bỗng có tiếng bước chân. Nhanh, đều, và quen thuộc.

    Cửa buồng vệ sinh bị đá bật tung.

    Reina đứng đó. Bên cạnh là ba đứa nữa, tay cầm điện thoại đang quay.

    "Thì ra mày trốn ở đây à? Cũng biết xấu hổ cơ đấy."

    "Reina - san... tớ xin lỗi..."

    "Xin lỗi ai? Xin lỗi cái bồn cầu à? Ha ha. Nực cười mà."

    Chúng kéo cô ra. Một đứa cầm tay, một đứa giữ chân. Reina thì mở nắp bồn cầu.

    "Đây là buổi rửa tội cho mày đấy. Mày nên biết ơn vì được chúng tao quan tâm mày. Phục vụ đến tận mồm."

    Trước khi Chiha kịp phản kháng, đầu cô bị ấn xuống bồn cầu. Nước lạnh, hôi và vàng đục. Cô vùng vẫy, ho sặc, không thở được. Khi được lôi lên, mặt mũi cô bê bết, tóc dính đầy bọt xà phòng.

    "Mày đẹp lắm đấy. Cười lên xem nào."

    Reina chụp ảnh.

    "Gửi cho nhóm nhé. Gọi là 'Shimizu's Spa'. Sẽ nổi tiếng lắm cho coi."

    Chiều hôm đó, khi tan học, Chiha đứng dưới mưa. Không về nhà. Không muốn ai thấy cô như thế này.

    Cô mở điện thoại. Vào album ảnh. Xoá từng tấm hình có mặt mình trong đó. Cô không còn muốn hiện diện nữa.

    Tin nhắn cuối cùng hiện lên:

    "Ngày mai, nhớ mang đồ lót màu trắng nhé. Bọn tao đã chuẩn bị sẵn đạo cụ cho giờ thủ công rồi!"

    Chiha không nhắn lại. Cô ngước nhìn bầu trời. Mưa vẫn rơi.

    Không ai đợi cô sau giờ tan học.

    Nhiều lúc cô chỉ muốn có một người bạn ở bên cạnh. Nhưng ai cũng không muốn làm bạn với một đứa như cô.

    Cảm xúc hiện tại như bầu trời xám xịt và đen ngòm kia...
     
    Chì ĐenBCmanga thích bài này.
  4. bachconuong445

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Bài học của một con chó biết cười.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có những ngày bắt đầu bằng im lặng, và kết thúc bằng sự nhục nhã không thể gọi tên.

    Với Chiha, ngày hôm nay là một ngày như thế.

    Cô đến lớp từ rất sớm. Trước cả bảo vệ. Trước cả người lau sàn.

    Cô nghĩ nếu mình đến sớm, có thể tránh được những ánh mắt. Có thể giành được vài giây yên bình trong căn lớp lạnh ngắt ấy. Nhưng khi bước vào lớp, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là... tên của mình, được viết bằng máu giả, phủ khắp bảng đen:

    "SHIMIZU CHIHA – CON ĐĨ LỚP 2 - 3"

    Bên dưới, hình vẽ một cơ thể phụ nữ khỏa thân, với mũi tên chỉ vào miệng: "Chuyên bú không lương".

    Bút lông vẫn còn nằm dưới sàn. Bên cạnh là một con búp bê cũ, bị vẽ thêm mặt Chiha bằng giấy dán, và phần thân dưới bị rạch nát.

    Ai đó đã dựng cả một kịch bản.

    Reina bước vào lớp sau cùng. Cô giả vờ kinh ngạc:

    "Ôi trời, ai mà... viết man rợ vậy?"

    Một lát sau, cả lớp được gọi lên phòng giáo viên vì "hành vi phá hoại bảng lớp".

    Chiha cũng bị gọi.

    Thầy chủ nhiệm, một người đàn ông ngoài 40, nghiêm khắc nhưng hay lảng tránh rắc rối, hỏi:

    "Em có biết ai làm không?"

    Chiha chỉ lắc đầu.

    "Vậy em có làm không?"

    Cô ngước lên, lần đầu nhìn vào mắt thầy:

    "Không phải em đâu thầy."

    Thầy gật đầu. Rồi thở dài.

    "Ừ, nhưng bảng đen thì cũng phải có ai đó để phải lau."

    Chiha trở lại lớp vào giờ ra chơi.

    Trên ghế cô ngồi là một bình nước bằng sắt.

    Bên trong là phân mèo và giấy vệ sinh bẩn.

    Không có tiếng cười. Không có ánh nhìn. Không ai chịu trách nhiệm. Không ai chứng kiến. Mọi người chỉ cúi đầu, hoặc quay lưng.

    Chiha gồng tay, đem chiếc bình ra sau trường, tự tay đổ đi.

    Cô không khóc.

    Cô không la hét.

    Cô tự lẩm bẩm:

    "Mình là rác. Rác thì ở đâu cũng hợp."

    Giờ thủ công.

    Reina giơ tay:

    "Thưa cô, nhóm em thiếu người. Cho bạn Chiha vào chung nhóm tụi em được không ạ?"

    "Được. Vậy Chiha ra chỗ bạn đó đi em."

    Cô giáo gật đầu, không nghi ngờ gì.

    Chiha bị kéo ngồi giữa nhóm Reina. Trước mặt là bàn học thủ công – kéo, keo nến, dây ruy băng, dao rọc giấy.

    Reina mỉm cười ngọt như mía:

    "Hôm nay bọn tao sẽ dạy mày cách làm 'mặt nạ chó'. Hay mà ha?"

    Chiha không hiểu.

    Đến khi bọn họ quấn băng keo quanh đầu cô, cắt hai lỗ mắt, rồi dán tai chó lên... cô mới nhận ra – đây không phải trò đùa.

    Đây là "giáo dục".

    "Cắn vào nó đi này." – Reina đưa một thanh gỗ mỏng dài như xương.

    "Làm đúng như chó ấy. Phải có khí chất. Cười lên."

    Cả nhóm bắt đầu quay video.

    Reina thì thầm:

    "Nếu mày không làm, clip hôm trước, tao sẽ dâng gửi cho bố mẹ mày. Khi ấy bị làm sao tao cũng không biết."

    Chiha đành làm theo.

    Cô quỳ bốn chân trên nền lớp học. Ngậm thanh gỗ như một con vật. Đầu cúi xuống.

    Mỗi tiếng cười vang lên phía sau là những nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng – nếu cô còn sót chút nào.

    Cuối buổi học, Reina đến gần, khẽ nói:

    "Ngày mai tụi tao sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật siêu "long trọng" cho mày. Nghe nói mày sinh vào tháng này mà, đúng không? Món quà của bọn chính là cái thứ ở giữa hai chân mày đấy."

    Chiha quay đi.

    Nhưng Reina đã nhét vào túi cô một cái bao cao su có dòng chữ:

    "Dùng để giữ lấy tình yêu của tụi tao."

    Tối hôm đó, trong phòng ngủ, Chiha nhìn chăm chăm vào gương.

    Cô đưa tay chạm vào mặt mình. Dường như khuôn mặt đó đã không còn là của cô nữa. Là một cái gì đó mờ nhòe, trống rỗng, chỉ biết nghe theo, chỉ biết chịu đựng.

    Cô mở nhật ký – cuốn sổ đã cũ, giấy ố vàng.

    Ngày X tháng X năm X.

    Ngày hôm nay như là một cực... tồi tệ. Tôi chẳng biết phải làm thế nào cả. Nếu ba mẹ tôi mà biết tôi làm xấu mặt gia đình sẽ thất vọng lắm. Tôi chỉ biết chịu đựng và như một con chó phải ngoan ngoãn nghe lời bọn Reina. Bọn họ thực sự quá đáng, đem những video xấu xí quay tôi để đe dọa. Tôi chẳng biết làm thế nào nữa.

    Tôi sẽ phải làm thế đến bao giờ?

    Tôi... rất sợ. Bọn họ lúc nào cũng đem đủ trò làm nhục tôi. Reina sẽ làm gì đây? Bữa tiệc sinh nhật... Ước gì tôi có một người bạn, người bạn đó sẽ không coi thường tôi. Và bảo vệ tôi nữa...

    Nhưng Chiha lại mù quáng cho rằng...

    "Hôm nay, mình làm chó. Ngày mai, mình có thể làm cát. Biết đâu một ngày nào đó, mình sẽ được làm người."
     
    Chì ĐenBCmanga thích bài này.
  5. bachconuong445

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Buổi Lễ Thanh Tẩy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những vết bỏng đã lành da. Những vết bầm cũng mờ đi. Nhưng những vết trong lòng Chiha thì ngày càng sâu, càng âm ỉ. Cô không còn biết mình đang học vì điều gì, tồn tại vì ai, hay liệu bản thân có thực sự đang sống.

    Trường học giờ đây là một nghi thức hành xác, lặp đi lặp lại mỗi ngày. Đến – chịu đựng – về nhà – ngồi im – không ngủ – rồi đến lại.

    Hôm ấy là thứ sáu. Một ngày đặc biệt.

    Không khí trong lớp trầm hơn bình thường. Như thể có điều gì đó đang được giữ kín.

    Chiha cảm nhận rõ điều ấy. Những ánh mắt lấm lét, những tiếng xì xào cố tình để cô nghe được.

    "Tối nay là đêm trăng. Hoàn hảo rồi."

    "Nhớ chuẩn bị 'nước thánh' chưa?"

    "Đừng quên vòng hoa. Lần trước thiếu mất đoạn."

    Chiha nghe mà chẳng hiểu. Nhưng cô sợ.

    Chiều muộn, Reina xuất hiện sau lưng cô.

    "Chiha, hôm nay đi cùng tao một lát."

    "...để làm gì?"

    "Lễ Thanh Tẩy. Lần đầu tiên của mày."

    "Em... không muốn..."

    "Mày có quyền chọn không sao?"

    Bốn giờ chiều. Sân sau trường.

    Một lối nhỏ dẫn ra khu nhà kho cũ, nơi từng bị bỏ hoang sau vụ cháy nhẹ năm trước. Ở đó có một căn phòng với tường loang lổ, gạch tróc, cửa gỗ mục nát.

    Chiha bị bịt mắt bằng khăn đen. Dẫn đi. Cô không biết bao nhiêu người, chỉ nghe tiếng chân, tiếng cười rúc rích, và tiếng thầm thì đầy hứng thú.

    Khi khăn được mở ra, cô đã ở trong phòng.

    Căn phòng không sáng, chỉ có vài cây nến đặt ở bốn góc. Ở giữa là một tấm chiếu rách và một cái xô nhựa.

    Trên tường, một dòng chữ nguệch ngoạc bằng sơn đỏ:

    "CHÚNG TA TẨY RỬA RÁC RƯỞI BẰNG LỬA"

    Reina mặc váy trắng. Đeo vương miện giấy.

    "Mày biết nghi lễ này để làm gì không, Chiha - chan?"

    "... Không."

    "Để rửa sạch những thứ dơ bẩn như mày."

    Chiha bị bắt thay đồng phục thể dục. Áo cũ, quần cộc, đầy vết bẩn.

    Sau đó là buổi "lễ".

    Reina rót nước từ cái xô xuống đầu cô. Lạnh đến buốt óc. Trong nước là gì đó sền sệt – xà phòng pha mắm tôm, nước tẩy, và... máu gà sống.

    Mùi tanh bốc lên, khiến cô nôn khan. Nhưng không ai cho cô ngừng.

    "Mỗi người một lời chúc. Nào, bắt đầu."

    Một bạn gái bước tới:

    "Chúc Chiha từ nay biết cách ngậm mồm, không làm ô uế lớp học."

    Tiếng vỗ tay vang lên.

    Một đứa khác:

    "Chúc Chiha sớm chết sạch nhân phẩm, để khỏi bị dày vò nữa."

    Rồi đứa thứ ba:

    "Chúc Chiha tìm được nghĩa địa phù hợp."

    Khi đến lượt Reina, cô không nói. Chỉ giơ cao một sợi dây đỏ.

    "Tao ban cho mày sợi dây sinh mệnh. Treo cổ mày cũng được, làm dây buộc chó cũng xong."

    Cô trói dây quanh cổ Chiha, kéo mạnh. Cô mất thăng bằng, ngã quỵ, đầu đập xuống sàn.

    Không ai giúp. Chỉ có tiếng vỗ tay, tiếng kèn nhựa thổi như đang trong một buổi sinh nhật.

    Bỗng Reina nói to:

    "Đến phần đặc biệt. Người sẽ phá trinh linh hồn của Chiha hôm nay là... người duy nhất mà nó từng tin tưởng."

    Một người bước ra từ góc tối.

    Chiha mở mắt.

    Là Ayumi.

    Cô gái từng đưa khăn giấy cho cô khi Chiha bị đổ nước vào áo. Người duy nhất từng cười dịu dàng với cô. Người từng nói: "Tớ nghĩ cậu không tệ."

    Ayumi cầm trong tay một cây cọ to.

    Reina đưa lọ mực đen.

    "Vẽ lên người nó. Vẽ những gì mày nghĩ. Thoải mái."

    Ayumi im lặng. Gương mặt trống rỗng.

    Cô quỳ xuống, chạm đầu cọ vào ngực Chiha.

    "Ngu ngốc." – cô viết.

    Rồi tiếp tục.

    "Hạ đẳng."

    "Không ai cần mày."

    "Mày là nguyên nhân khiến bọn tao ghét đến trường."

    Mỗi nét cọ là một nhát dao.

    Chiha không nói. Không khóc.

    Chỉ nhìn Ayumi. Nhìn mãi.

    Khi Ayumi viết xong chữ cuối – "Vĩnh viễn vô hình" – cô đứng dậy, quay đi, không nhìn lại.

    Lễ kết thúc bằng việc Reina tưới xăng thơm quanh sàn rồi... châm lửa nhỏ.

    Không phải để thiêu – chỉ để đe dọa.

    "Lần sau, nếu còn mở miệng, tao sẽ không dùng xăng thơm nữa."

    Họ bỏ đi, để lại Chiha nằm giữa căn phòng lạnh ngắt, nến đã tắt, đầu đau, thân thể nặng nề, nước bẩn thấm vào da, từng từ "ngu ngốc", "vô hình", "rác rưởi" như dính chặt vào từng tế bào.

    Khi đêm xuống, cô lết về nhà trong bộ đồ cũ, mùi hôi không thể giấu.

    Mẹ cô chạm nhẹ vào vai:

    "Con đi đâu mà người toàn mùi lạ vậy?"

    "Con... tập thể dục."

    "Lần sau đừng quên khăn tắm. Con gái phải sạch sẽ."

    Chiha không đáp. Cô vào phòng, đóng cửa.

    Rồi cười.

    Lần đầu tiên trong nhiều tuần, cô cười thật sự.

    Không phải vì vui.

    Mà vì cô chợt nhận ra: mình đã chết rồi, chỉ chưa ngừng thở mà thôi.
     
    Chì ĐenBCmanga thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng năm 2025
  6. bachconuong445

    Bài viết:
    1
    Chương 4: Những Điều Không Ai Nói Ra.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thứ hai, trời âm u. Không mưa, nhưng không có ánh mặt trời.

    Không ai để ý việc Chiha nghỉ học ba ngày liền.

    Không giáo viên nào gọi điện. Không học sinh nào nhắn tin. Trong cả lớp, sự vắng mặt của cô còn nhẹ hơn một tờ giấy trắng rơi khỏi bàn – không tạo tiếng động, không để lại dấu vết.

    Cô nằm trong phòng suốt ba ngày. Không ăn. Không ngủ.

    Mỗi sáng thức dậy, cổ họng khô như giấy, mắt nhòe đi, người nặng như đá. Cô không còn đủ sức để khóc. Nước mắt đã cạn từ ngày bị Ayumi viết chữ "vô hình" lên ngực.

    Không gương. Không đèn. Không âm thanh.

    Chỉ có nhịp tim – yếu ớt, rối loạn – và ý nghĩ lặp đi lặp lại như mantra:

    "Mình nên kết thúc."

    "Không phải vì hận thù."

    "Chỉ là vì... chẳng còn gì để giữ."

    Cô tìm lại bức thư tuyệt mệnh từng viết dở.

    "Xin lỗi vì không làm con ngoan."

    "Xin lỗi vì con không đủ mạnh để sống sót."

    "Xin lỗi vì con không thể trở thành ai đó có ích."

    Tờ giấy vẫn còn, gấp bốn, nhét sau khung ảnh gia đình. Tấm ảnh cô chụp năm 12 tuổi – cười tươi, hai tay giơ chữ V. Một cô bé mà chính cô giờ cũng không nhớ nổi tiếng cười.

    Tối hôm đó, cô đi ra bờ sông. Cùng một nơi, cùng một vị trí. Gió lạnh cắt mặt. Tay cô cầm một vật nhỏ: một sợi dây đỏ đã cũ – sợi dây Reina từng quấn cổ cô trong buổi lễ "thanh tẩy".

    Cô định buộc dây vào lan can, rồi vào cổ mình. Đơn giản. Im lặng. Không làm phiền ai.

    Nhưng khi cô vừa luồn sợi dây qua cổ, tay run lên, một vật nhỏ rơi ra từ trong túi áo.

    Một phong thư.

    Trắng. Không tên người gửi.

    Mặt trước chỉ có một dòng viết tay bằng mực tím nhạt:

    "Nếu em muốn sống, hãy gặp tôi vào 11:45 trưa mai. Phòng âm nhạc cũ. Một mình."

    Chiha nhìn chằm chằm vào bức thư, rồi nhìn quanh.

    Không ai.

    Gió lùa. Sợi dây đỏ lủng lẳng.

    Cô tháo nó ra, bỏ vào túi, cùng lá thư.

    Rồi ngồi bệt xuống nền đá lạnh, đầu dựa vào lan can.

    Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô ngủ thiếp đi.

    Hôm sau, đúng 11:45.

    Chiha đi đến phòng âm nhạc cũ ở khu nhà phía tây – nơi từng bị đóng cửa vì rò rỉ điện. Ít ai lui tới, và không có camera.

    Cô đẩy cửa.

    Phòng tối. Mùi bụi. Những bức tượng bán thân nhạc sĩ đặt trên tủ gỗ phủ vải trắng.

    Ở giữa là một cây piano cũ, và phía sau nó... một người đang ngồi.

    Lưng quay lại. Tóc ngắn, đồng phục chỉnh tề, chân đung đưa nhè nhẹ.

    Người ấy cất giọng – trong, không cao, không thấp. Lạnh như nước giếng.

    "Em đến rồi."

    Chiha im lặng.

    Người ấy quay lại.

    Một cô gái. Nhỏ nhắn, da trắng như tuyết, đôi mắt nâu thẫm.

    "Chị không nhớ em đâu, đúng không?"

    Chiha lắc đầu.

    "Không sao. Em là học sinh mới chuyển tới. Vừa đủ tuổi vào trường. Nhưng không ai chú ý đâu. Em không muốn bị chú ý."

    "...Tại sao gửi thư cho tôi?"

    "Vì em muốn biết... tại sao chị vẫn còn sống."

    Câu hỏi như một cú tát lặng lẽ.

    Chiha ngơ ngác.

    "Vì nếu là em... em đã chết từ rất lâu rồi."

    Im lặng bao trùm.

    Cô gái nhỏ đứng dậy, đi về phía Chiha. Rất gần.

    Cô không cười, nhưng giọng nói mang màu sắc... quan tâm?

    "Chị tên là Chiha, phải không? Người bị Reina và lũ kia hành hạ suốt ba tháng nay."

    Chiha nuốt nước bọt.

    "Không phải ai cũng sống sót sau ngần ấy."

    Cô gái nghiêng đầu.

    "Em thấy rồi. Em biết hết. Clip, ảnh, những trò mà tụi nó gọi là lễ rửa tội. Còn Ayumi nữa..."

    "Đừng nhắc tên cô ta." – Chiha nói, khàn giọng.

    "Được thôi."

    Cô gái rút trong túi ra một thiết bị nhỏ – máy ghi âm – rồi đưa cho Chiha.

    "Trong này có đoạn Reina nói về kế hoạch 'bán clip' của chị lên hội nhóm ngầm. Mười nghìn yên một lượt tải. Chị là 'nạn nhân hot nhất năm'. Mấy đứa lớp khác còn đặt cược xem chị sẽ tự tử vào ngày nào."

    Tay Chiha run.

    "Chị muốn em làm gì?"

    "Không gì cả."

    "Không gì cả?"

    "Chỉ là, nếu một ngày chị muốn đáp lại. Nếu chị muốn tất cả bọn chúng phải trả nợ từng giọt nước mắt... em sẽ giúp."

    "...Em là ai?"

    Cô gái mỉm cười – một nụ cười mỏng như dao lam:

    "Em là người đã chết một lần. Và trở lại."

    Chiha rời phòng nhạc với máy ghi âm trong tay.

    Cô không tin. Không hiểu.

    Nhưng một điều chắc chắn:

    Lần đầu tiên, sau hàng tuần địa ngục, cô không còn nghĩ đến cái chết.

    Không phải vì cô muốn sống.

    Mà vì...

    Có người cần cô sống.
     
    Chì ĐenBCmanga thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2025
  7. bachconuong445

    Bài viết:
    1
    Chương 5: Tên Em Là Abe Miho.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cây đàn piano trong phòng nhạc cũ đã im lặng suốt nhiều năm. Phím đã xỉn màu, vài dây đã đứt, nhưng buổi trưa hôm đó, âm thanh lại vang lên.

    Một đoạn ngắn. Mozart. Nhưng chơi bằng tay trái.

    Miho vừa chơi đàn vừa nói:

    "Em thuận tay trái. Tay phải dành để viết nhật ký."

    Chiha đứng phía sau, dựa vào tường. Cô không nói gì.

    Suốt hai ngày qua, cô đã nghe đi nghe lại đoạn ghi âm mà Miho đưa. Trong đó, Reina cười khanh khách:

    "Con nhỏ đó đúng là đắt hàng. Clip nó bị tát tới ngất có gần 900 lượt tải rồi đấy. Ai bảo đồ dơ bẩn lại thú vị hơn hàng xịn?"

    Và đoạn khác:

    "Để coi tuần sau tụi mình dựng cảnh nó say thuốc thử. Thêm vài tấm hình khiêu gợi là đủ bán giá cao hơn."

    Mỗi lần nghe, lòng Chiha lại nhói lên như có gai nhọn cào vào. Nhưng đồng thời, một phần nào đó trong cô bắt đầu muốn sống – không phải để tiếp tục chịu đựng, mà là để kéo tất cả chúng xuống cùng vực sâu mà chúng đã đẩy cô vào.

    Miho kết thúc đoạn nhạc, xoay người lại.

    "Chị chưa hỏi tên em."

    "...ừ."

    "Em tên là Abe Miho. 14 tuổi. Chuyển đến trường này nhờ đặc cách học vượt cấp. Chuyên ngành tiếng Nhật cổ, tâm lý học vị thành niên, và cơ cấu hội nhóm học đường."

    "...Gì cơ?"

    "Đùa thôi." Miho nhếch môi. "Nhưng tất cả đều là thật."

    "Em nói... em từng chết một lần?"

    Miho ngồi xuống, rút từ balo ra một quyển sổ đen.

    "Muốn biết thật không?"

    "...Ừ."

    "Ba năm trước, em học tại một trường trung học công ở Tohoku. Em là thủ khoa toàn khối. Nhưng một ngày nọ, một bạn nam bị phát hiện treo cổ trong nhà kho sau trường."

    Chiha cảm thấy tim mình co lại.

    "Họ nói cậu ấy bị bắt nạt. Và người cuối cùng nói chuyện với cậu ấy... là em."

    "Em... làm gì cậu ấy sao?"

    Miho lắc đầu, môi nhếch lên đầy mỉa mai:

    "Em chỉ nói sự thật. Rằng nếu cậu ta cứ sống như một con gián, thì cái chết không phải là mất mát gì."

    "Em..."

    "Và em bị đuổi học."

    Cô ngước lên, ánh mắt không hề dao động.

    "Đó là lúc em nhận ra: xã hội này không cần người thật. Nó chỉ cần người biết cúi đầu."

    Im lặng một lúc, Miho đưa ra một tấm ảnh. Chiha nhìn.

    Là Reina. Đang ôm một người đàn ông trung niên. Cả hai cười rất tươi.

    "Cha dượng cô ta. Từng bị tố cáo sàm sỡ trẻ em năm 2013. Tòa bác đơn, thiếu bằng chứng."

    Cô đưa tiếp một tờ giấy:

    "Đây là tài khoản ngân hàng phụ Reina dùng để nhận chuyển khoản từ hội nhóm mua clip đen. Tên người đứng chủ: Tachibana R."

    "Em... lấy đâu ra?"

    "Em từng học hack khi 10 tuổi. Được dạy bởi anh họ đang ở trại giáo dưỡng."

    Miho cười nhẹ, như thể kể chuyện học vẽ.

    Chiha cầm tất cả bằng chứng. Tay cô run. Lần đầu tiên, cô cảm thấy... có quyền lực.

    Nhưng rồi cô hỏi:

    "Tại sao em làm vậy?"

    "Vì em ghét người như Reina."

    "Em không biết cô ta."

    "Chính vì thế mới ghét được dễ hơn."

    Miho đứng dậy, cúi người sát gần Chiha.

    "Nhưng lý do thật sự... là vì chị giống em."

    Cô thì thầm.

    "Giống em đến từng thớ thịt. Từng lần cắn lưỡi không thành. Từng đêm ngồi trong toilet nghĩ xem nên đâm dao từ ngực hay từ bụng."

    Ánh mắt hai người chạm nhau. Lạnh. Nhói. Đồng cảm méo mó.

    "Chị có ba lựa chọn."

    Miho giơ ba ngón tay.

    "Một: Giả vờ quên hết. Sống như con gián và chờ chết thêm một lần."

    "Hai: Báo thầy cô. Hy vọng công lý tồn tại."

    "Ba: Để em dẫn dắt chị. Học cách biến những kẻ từng hành hạ mình... phải cầu xin được chết."

    Chiha nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Miho.

    Từng ngón tay đều sạch sẽ. Móng cắt gọn. Không giống tay của một kẻ máu lạnh. Nhưng chính vì thế, nó càng đáng sợ.

    "Em muốn gì từ chị?"

    Miho nghiêng đầu.

    "Em muốn chị không được tha thứ."

    "Em muốn chị nhớ từng vết nhục. Từng cái nhổ nước bọt. Từng chữ viết lên ngực."

    "Và rồi, cùng em... biến sự tồn tại của chị trở thành lưỡi dao chém ngược lại tất cả."

    Buổi trưa kết thúc. Chuông reo.

    Trước khi rời đi, Miho nói:

    "Ngày mai, chúng ta bắt đầu."

    "Chị đã có bằng chứng."

    "Giờ chỉ còn thiếu... khán giả."

     
    Chì ĐenBCmanga thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2025
  8. bachconuong445

    Bài viết:
    1
    Chương 6: Mảnh Ghép Đầu Tiên Rơi Xuống.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiha bước vào lớp học vào sáng thứ Hai với dáng vẻ của một người hoàn toàn khác. Tóc cô được cắt ngắn, cặp kính mới không còn trầy xước, đồng phục được là phẳng như thể từ chính cửa hàng mới ra. Không ai nhận ra cô ngay lập tức. Những cái nhìn xẹt qua rồi quay đi, như vẫn luôn làm mỗi sáng. Nhưng hôm nay, không ai khịt mũi chê mùi người. Không có tiếng cười khẩy. Không có bức thư rơi từ ngăn bàn với dòng chữ "Đồ chó". Bàn ghế sạch sẽ. Không dính nước, không dính chất lỏng lạ. Cả không khí cũng lặng. Lặng đến bất thường.

    Miho gọi kế hoạch này là "Chiến dịch Im Lặng". Cô nói, muốn bẻ gãy một hệ thống, không cần gào thét, không cần phản đòn. Chỉ cần gieo một hạt giống nghi ngờ, rồi ngồi nhìn cả cánh rừng tự bốc cháy. Tất cả bắt đầu từ một cú đánh vào sự tin tưởng – hoặc thứ mà con người ngộ nhận là tin tưởng. Trong lớp 2-3, đó là nhóm Reina.

    Ngay từ sáng sớm, điện thoại trong lớp bắt đầu rung lên liên tục. Nhóm LINE lớp 2-3 bất ngờ xuất hiện một đoạn ảnh chụp màn hình: một cuộc nói chuyện giữa Reina và Ayumi. Không ai rõ thật giả, nhưng nội dung thì đủ để làm không khí trở nên ngột ngạt ngay lập tức.

    Reina: "Chiha không chết là lỗi của mày. Mày yếu đuối."
    Ayumi: "Tao không phải con chó của mày. Lần này tao sẽ im."
    Reina: "Mày dám? Tao còn clip của mày, nhớ không?"

    Tin nhắn kèm theo ảnh được lan truyền như virus. Đám đông vốn vô cảm lập tức chuyển thành những kẻ xì xào. Những câu hỏi thì thầm vang lên giữa các bàn học: "Reina với Ayumi... cãi nhau hả?", "Clip gì vậy?", "Là thật à?", "Hồi trước thân nhau lắm mà?" Không ai dám hỏi to, nhưng ai cũng lặng lẽ nhìn Reina với ánh mắt khác đi một chút.

    Reina thì khác. Cô đứng thẳng người hơn mọi khi. Mắt quét khắp lớp như thể cố xác định thủ phạm, nhưng không ai để lộ biểu cảm gì. Ngay cả Ayumi cũng không quay sang. Cô ngồi cúi đầu, tay nắm chặt bút như muốn nghiền nó. Reina biết... chuyện này không đơn giản. Một kẻ nào đó đang chọc tay vào đống rác mà cô đã che kín bằng lớp giấy bóng.

    Khi Reina vừa ra khỏi lớp, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ một số lạ:

    "Có người gửi ảnh của mày cho Hiệu phó. Tên tài khoản ngân hàng: Tachibana R. Cẩn thận nhé, 'công chúa phòng AV'."

    Reina chết sững. Tài khoản đó có thật. Cô từng dùng để nhận tiền – từ những đoạn clip "giỡn chơi" được quay lại và rao bán trong những group kín. Cô từng nghĩ mình đủ cẩn thận, rằng chẳng ai biết trừ nhóm bạn thân. Nhưng bây giờ... lại thêm một tin nhắn nữa:

    "Còn nhớ đêm sinh nhật Chiha không? Cứ từ từ. Tao còn nhiều ảnh đẹp hơn."

    Cô bắt đầu thấy ngột ngạt, như thể căn lớp này đang dần thu nhỏ lại, còn mọi ánh mắt đều dán vào cô qua lớp kính trong suốt mà cô không nhìn thấy.

    Cùng lúc đó, ở nhà vệ sinh tầng hai, Ayumi đang khóc. Không phải kiểu khóc như mọi khi – khóc cho có, khóc để được an ủi. Đây là lần đầu tiên cô gục xuống, bả vai run lên như đứa trẻ. Ai đó đã bỏ vào ngăn tủ của cô một chiếc USB. Trong đó là đoạn video: cảnh cô cầm cọ, viết lên người Chiha bằng mực đen, từng nét từng chữ: "Hạ đẳng", "Ngu ngốc", "Vĩnh viễn vô hình".

    Không có tiếng. Không cần tiếng. Hình ảnh đủ để bóp nát toàn bộ sự nghiệp học sinh gương mẫu mà cô dày công tạo dựng.

    Kèm theo USB là một tờ giấy nhỏ:

    "Mày có hai lựa chọn. Xin lỗi. Hoặc bị bóc trần."

    Ayumi cầm tờ giấy, nát vụn trong tay. Cô không biết mình nên sợ ai hơn: Reina, hay kẻ đang chơi cả hai.

    Buổi trưa, Ayumi được gọi đến sân thượng – nơi ít học sinh lui tới. Chiha đã đứng đợi từ trước. Cô không còn mặc cảm, không còn gục đầu như cũ. Gương mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh và yên lặng như mặt hồ sắp vỡ.

    Ayumi vừa thấy cô, lập tức quỳ xuống.

    "Xin lỗi... xin lỗi... tao sai rồi..."

    Chiha không đáp. Cô chỉ nhìn.

    "Tao không dám nữa... Tao... bị ép..."

    "Không," Chiha thì thầm, "Mày đã chọn."

    Cô rút từ túi áo ra một tờ giấy: bản cam kết viết tay, ghi rõ rằng Ayumi thừa nhận tham gia bắt nạt Chiha, và cam kết giữ bí mật tuyệt đối về người đã giúp đỡ Chiha.

    Ayumi ký. Không hỏi, không mặc cả.

    Ngay lúc đó, Reina bị gọi lên phòng giáo viên. Một email nặc danh đã được gửi đến ban giám hiệu, kèm theo hình ảnh Reina đang cười rạng rỡ khi nói về đoạn clip làm nhục Chiha, cùng bản sao kê ngân hàng có tên Tachibana R.

    Cô không biết cái nào là thật, cái nào là giả.

    Cô bị yêu cầu viết bản tường trình. Áp lực đổ dồn. Từ bạn bè. Từ giáo viên. Từ chính cha mẹ – người vừa gọi điện hỏi "Reina, con có đang làm gì sai không đấy?"

    Lần đầu tiên, Reina thấy mình không còn kiểm soát được. Cô không rõ kẻ nào đang đứng sau, nhưng rõ ràng... có ai đó biết quá nhiều.

    Tối hôm đó, trong phòng nhạc, Miho và Chiha ngồi đối diện nhau.

    Căn phòng lặng như tờ. Miho không nói gì. Chỉ đưa cho Chiha một tờ giấy: ảnh Reina trong phòng karaoke, đang say mềm, ôm lấy một người đàn ông lớn tuổi – rõ ràng không phải cha ruột.

    Chiha im lặng hồi lâu. Rồi hỏi:

    "Chúng ta đang làm điều đúng chứ?"

    Miho nghiêng đầu, như thể đang cân nhắc có nên trả lời hay không.

    "Chị nghĩ công lý là gì?"

    "...Không biết."

    "Vậy thì hãy tin vào sự trừng phạt."

    Miho cười nhạt.

    "Chúng ta không giết người. Chúng ta chỉ tháo rời từng lớp mặt nạ. Nếu dưới lớp mặt nạ đó là thú vật, thì lỗi không phải ở em."

    Chiha không nói thêm gì. Nhưng khi về đến nhà, cô mở cuốn nhật ký ra.

    Bút lướt trên giấy, từng dòng như khắc vào tim:

    "Ngày đầu tiên. Một mảnh ghép rơi xuống. Chưa ai biết kẻ chơi cờ là ai. Và điều đó... chính là điểm khởi đầu của sức mạnh."
     
    Chì ĐenBCmanga thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2025
  9. bachconuong445

    Bài viết:
    1
    Chương 7: Gương Mặt Sau Màn Hình.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ta tên là Yuri – Nishizawa Yuri – người được gọi là "con mắt của Reina". Cô không phải đứa cầm đầu, nhưng là kẻ quan trọng nhất. Chính cô là người luôn quay clip, chỉnh sửa, chèn chữ, gửi đi, phát tán. Không ai nhìn thấy Yuri trực tiếp đánh đập ai, nhưng không đoạn clip nào không mang dấu vết của cô. Không vụ bắt nạt nào không nhúng tay cô vào ở khâu truyền thông.

    Miho gọi kiểu người này là "kẻ sạch sẽ". Không đụng tay vào máu, nhưng lội qua máu để hưởng phần thưởng.

    Kế hoạch dành cho Yuri bắt đầu vào một buổi trưa mưa phùn.

    Chiha và Miho ngồi trong phòng y tế giả vờ xin thuốc cảm. Trong tay Miho là một chiếc USB chứa bản sao bộ nhớ điện thoại Yuri – được sao chép chỉ trong bốn phút, khi Chiha lừa được Yuri mượn máy "gọi nhờ về nhà".

    Bên trong USB không chỉ có clip. Nó có cả tin nhắn. Những đoạn hội thoại giữa Yuri và người ngoài trường – những người đặt mua clip, bàn giá, thỏa thuận chi tiết.

    "Clip em học sinh bị dí nước xà phòng xong quỳ liếm sàn ấy, chị còn giữ không?"
    "Có. 5.000 yen. Muốn thêm cảnh quần rách thì giá gấp đôi."

    Cả hai đọc đoạn chat mà không nói gì. Chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp lên mái tôn phòng y tế.

    Miho cười khẽ. "Chị có muốn con bé đó nói dối công chúng... hay tự nói thật?"

    Chiha cúi đầu, nắm chặt tay. "Tự nói. Tự sụp. Tự rơi xuống."

    Kế hoạch đầu tiên là gây mất ổn định nội bộ.

    Miho gợi ý: "Để đứa ghi hình trở thành nạn nhân của chính camera."

    Một tuần sau, trên bảng thông báo của trường xuất hiện một tờ rơi không ký tên: "Bóc trần con người thật của Nishizawa Yuri". Tờ rơi chỉ tồn tại đúng 10 phút trước khi bị gỡ bỏ, nhưng đã kịp được chụp lại và lan truyền trong hội nhóm học sinh.

    Cùng lúc đó, các nhà vệ sinh nữ tầng ba xuất hiện dòng chữ viết bằng bút lông đỏ trên gương:

    "Camera không thể rửa được máu."

    Yuri trở nên hoảng loạn.

    Cô biết ai đó đang chơi mình. Không chỉ dọa, mà biết rõ mình đã làm gì.

    Reina thì đang vật lộn với rắc rối ở phòng giám thị. Ayumi thì trốn trong nhà vệ sinh cả giờ học. Yuri bắt đầu thấy mình bị bỏ rơi.

    Miho bảo Chiha: "Giờ là lúc gieo hạt."

    Chiha mặc đồng phục cũ, đeo kính trong suốt, tóc thắt hai bên – hóa trang thành học sinh lớp dưới. Cô ngồi trong quán net sau trường, vào phòng chat ẩn danh, đăng bài:

    "Nữ sinh trường Tamo bán clip học sinh bị lạm dụng. Có bằng chứng. Ảnh thật."

    Đính kèm: ảnh chụp một đoạn tin nhắn với số điện thoại đuôi *279 – trùng với số của Yuri.

    Một tài khoản ảo khác hỏi:

    "Cô ấy có học ở Tamo không?"

    "Năm hai. Tóc ngắn. Ghi hình rồi chỉnh sửa bằng CapCut, tên tài khoản là 'pinkblossom'."

    Tin lan nhanh. Một diễn đàn chuyên bóc phốt học sinh lập tức lưu lại. Trong vòng một tiếng, cái tên Pinkblossom279 trở thành mục tiêu săn tìm.

    Tối hôm đó, Yuri nhận được hơn 30 cuộc gọi nặc danh. Tin nhắn đe dọa. Ảnh ghép. Có cả ảnh của cô bị photoshop với từ "Tội phạm tình dục vị thành niên".

    Cô phát điên. Nhưng vẫn không dám báo cảnh sát.

    Miho đưa cho Chiha một nhiệm vụ: tiếp cận Yuri, trực tiếp.

    "Không được sợ. Kẻ bị săn luôn có khứu giác. Nếu chị chùn bước, nó sẽ nghi."

    Chiha gật đầu.

    Ngày hôm sau, cô bước vào lớp, ngồi cạnh Yuri – lần đầu tiên chủ động ngồi gần cô ta.

    Yuri nhìn cô như nhìn một bóng ma. Cô ta đã quá mệt để giữ vẻ khinh thường.

    Chiha đặt lên bàn một tờ giấy. Không nói gì. Rồi rời đi.

    Yuri mở ra. Một dòng chữ duy nhất:

    "Mày sẽ bị quay như mày đã từng quay người khác."

    Tay cô ta run. Đầu lắc. Mồ hôi lạnh. Cô lao ra khỏi lớp, nôn mửa trong toilet tầng 2.

    Sau đó, Miho gửi đoạn clip ngắn – chỉ 5 giây – cho số điện thoại Yuri. Clip quay cảnh chính cô ta đang đi vệ sinh, từ camera trên cao. Góc quay không rõ, không lộ mặt, nhưng đủ để khiến bất kỳ ai mất kiểm soát.

    Tin nhắn kèm theo:

    "Thử cảm giác bị theo dõi như con mồi chưa?"

    "Chào mừng đến thế giới mà mày tạo ra."

    Yuri không xuất hiện ở lớp trong ba ngày tiếp theo. Lý do báo cáo: "Sốc tâm lý, nhập viện theo dõi."

    Không ai hỏi thêm.

    Không ai buồn tìm hiểu.

    Ba ngày sau, Chiha nhận được tin nhắn từ số lạ:

    "Tôi xin lỗi. Xin đừng tiếp tục."

    "Tôi sẽ xóa toàn bộ clip. Tôi không biết mọi chuyện lại tệ đến vậy."

    "Tôi sẵn sàng khai hết nếu bị gọi."

    Miho ngồi cạnh, tay xoay nhẹ cây bút.

    "Bẻ gãy được Yuri, là phá xong trục truyền thông. Không còn người quay, Reina chỉ là con rối thoi thóp."

    Chiha hỏi: "Có cần bắt cô ta xin lỗi không?"

    Miho lắc đầu: "Không. Chị không cần lời xin lỗi. Chị cần lời khai. Và nỗi sợ."

    Tối hôm đó, Miho và Chiha ngồi trong phòng nhạc, như thường lệ.

    Chiha nói: "Em chưa từng cười thật từ lúc em đến."

    Miho im một lát, rồi đáp: "Cười thật thì cần nhiều lý do. Nhưng cười giả thì chỉ cần lý trí."

    Chiha cười. Nụ cười đầu tiên kể từ ngày bị tát vào mặt trước lớp.

    "Ngày mai, em muốn tự lên kế hoạch. Cho Mina."

    Miho nhìn cô hồi lâu. Không gật, không từ chối.

    Chỉ khẽ nói:

    "Vậy bắt đầu từ gương mặt."
     
    Chì ĐenBCmanga thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2025
  10. bachconuong445

    Bài viết:
    1
    Chương 8: Cái Gương Không Bao Giờ Vỡ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mina – Tachikawa Mina – không phải là kẻ thông minh nhất trong nhóm Reina, nhưng lại là người đáng sợ nhất. Cô ta không cần lý do để đánh người. Không bao giờ giải thích. Không để lại dấu vết. Và tuyệt đối trung thành với Reina – như một con chó săn khát máu.

    Mina từng dí bàn là nóng lên lưng Chiha, từng lấy xà phòng nhét vào miệng cô, từng đạp vào bụng cô đến mức khiến cô tiểu ra máu. Nếu Reina là đầu não, Yuri là mắt, thì Mina là cánh tay của địa ngục.

    Và giờ, đến lượt cánh tay đó bị chặt xuống.

    Khác với kế hoạch trước, lần này Miho để Chiha tự thiết kế toàn bộ. Không bản vẽ. Không kế hoạch phụ. Chỉ một lời nhắc:

    "Mina không sợ bị dọa. Không sợ bị cô lập. Thứ duy nhất có thể làm cô ta sợ... là chính bản thân cô ta."

    Ngày đầu tiên, Chiha không làm gì cả. Cô chỉ nhìn. Quan sát Mina từ xa, ghi chú từng thói quen: Mina hay ăn ở căn tin tầng ba, chọn bàn gần cửa sổ, luôn bỏ phần cải xào. Cô ta đến trường bằng xe đạp, thường tắt chuông điện thoại suốt ngày. Cô ta có thói quen vuốt tóc mỗi khi nói dối, và thường thở mạnh bằng mũi trước khi đánh ai.

    Chiha không tìm điểm yếu. Cô tạo điểm yếu.

    Tối ngày thứ ba, Mina nhận được một tin nhắn nặc danh:

    "Lưng mày từng nghe mùi thịt cháy. Mày có muốn mùi đó quay lại không?"

    Không có ảnh. Không có kèm file.

    Chỉ một câu.

    Nhưng vừa đủ để kéo cô ta lại đoạn ký ức ở nhà kho năm ngoái – khi cùng Reina giữ chặt Chiha, ấn bàn là nóng lên da cô.

    Ký ức đó tưởng như đã chôn vùi.

    Giờ nó trở lại, sống động như thể ai đó đang thổi vào tai cô ta.

    Ngày thứ tư, khi Mina mở ngăn bàn, cô phát hiện một vật lạ: một miếng da giả, cháy sém, với vết mực đỏ giống như vết bỏng. Cùng với đó là một tấm ảnh: bức lưng của ai đó với vết sẹo cháy, hình tròn, đỏ thẫm.

    Phía sau ảnh ghi: "Mày để lại dấu. Tao mang theo nó."

    Mina ném miếng da vào thùng rác. Nhưng cả ngày hôm đó, cô không nói một lời. Mắt lạc đi. Tay không ngừng gãi cổ.

    Ngày thứ năm, Chiha xuất hiện sau lưng Mina ở hành lang tầng ba.

    Cô không nói gì.

    Chỉ nhẹ nhàng cất giọng:

    "Cậu còn nhớ mùi xà phòng trộn nước mắm không?"

    Mina quay lại, tái mặt. Không thể tin nổi. Chiha đứng đó, lưng thẳng, mắt không sợ hãi, giọng nói đều như nước chảy.

    "Có người từng nhét thứ đó vào miệng mình. Nhưng giờ mình đã biết cách chế lại. Tụi mình có thể thử công thức mới. Cay hơn, lâu hơn."

    Không chờ phản ứng, Chiha rời đi, để lại Mina đứng giữa hành lang, tim đập dồn dập như kẻ sắp bị hành hình.

    Ngày thứ sáu, Mina bắt đầu mất kiểm soát.

    Cô quát bạn cùng lớp vì ghế ngồi lệch 5cm. Cô đạp cửa toilet khi nghe tiếng cười bên trong. Cô hét vào mặt giáo viên khi bị hỏi bài cũ.

    Chiha không làm gì.

    Chỉ lặng lẽ để một chiếc hộp trong ngăn bàn cô ta.

    Bên trong là một... tấm gương nhỏ.

    Tờ giấy đi kèm:

    "Mỗi lần mày nhìn vào đây, hãy nhớ: đây là kẻ đáng bị trả giá."

    Mina đập vỡ gương ngay sau đó. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy... mọi gương trong lớp học đều bị dán dòng chữ tương tự.

    Gương phòng y tế. Gương toilet. Gương bảng trắng phản chiếu.

    Tất cả đều nhắc Mina rằng kẻ thù của cô giờ là chính mình.

    Ngày thứ bảy, Mina đến trường với mắt thâm quầng, tay có vết cắt.

    Cô ngồi co người trong góc lớp, tránh ánh sáng, né cả bạn thân.

    Ayumi không dám đến gần. Reina thì đang bị kỷ luật tạm thời vì hành vi không rõ ràng liên quan đến "giao dịch bất chính".

    Yuri nghỉ học dài hạn, viện lý do "trị liệu tâm lý".

    Mina là người cuối cùng trong nhóm vẫn đến trường.

    Một mình.

    Buổi trưa, Mina nhận được một USB.

    Không gửi tên.

    Không giấy nhắn.

    Cô mang nó vào phòng máy vi tính thư viện, run rẩy cắm vào.

    Trong đó có một đoạn clip.

    Không có người.

    Chỉ có âm thanh.

    Tiếng bàn là nóng. Tiếng da cháy xèo xèo. Tiếng ai đó la hét, không rõ lời. Tiếng cười của chính Mina – âm vang, dữ dội, tàn nhẫn – lặp đi lặp lại, như tiếng ác mộng bật từ địa ngục.

    Mina rút USB ra. Ném xuống đất. Đập. Giẫm.

    Nhưng âm thanh vẫn vang trong đầu cô suốt buổi chiều.

    Tối hôm đó, Mina không về nhà.

    Cảnh sát tìm thấy cô ngồi bệt trong công viên nhỏ gần khu dân cư. Mắt mở to, không phản ứng. Miệng lẩm bẩm:

    "Tao không làm. Tao không... chỉ là chơi thôi... không định làm thật... không định thiêu người... không thiêu..."

    Mina được đưa đi kiểm tra tâm thần.

    Kết quả: rối loạn lo âu cấp độ nặng, hoang tưởng, ảo thanh.

    Không ai dám nhắc lại.

    Không ai dám truy cứu.

    Sáng hôm sau, lớp 2-3 yên lặng bất thường.

    Ba người – Reina, Yuri, Mina – đều vắng mặt.

    Một nhóm từng thao túng cả lớp, giờ biến mất như chưa từng tồn tại.

    Chiha ngồi vào chỗ. Cô mở sách. Cô học bài. Không ai nhìn cô như vật thể lạ. Không ai nói gì. Không ai dám thì thầm.

    Cô đã trở thành cái gương.

    Thứ gương soi tội lỗi.

    Thứ gương không bao giờ vỡ.

    Tối hôm đó, Miho đến phòng nhạc. Cô ngồi xuống cạnh Chiha, tay đặt lên đàn.

    Cả hai không nói gì.

    Chỉ ngồi cạnh nhau trong căn phòng im lặng.

    Cuối cùng, Miho nói:

    "Em tự dẫn kế hoạch."

    Chiha gật.

    Miho mỉm cười, lần đầu tiên có chút dịu dàng:

    "Và em đã thắng."

    Chiha không cười.

    Cô nói:

    "Không. Em chưa thắng."

    Cô ngẩng đầu, mắt tối lại:

    "Vì còn người chưa rơi."

    Miho hỏi khẽ:

    "Reina?"

    Chiha đáp:

    "Cô ta sẽ không chết trong im lặng. Em muốn tất cả phải nhìn thấy."

    Miho gật đầu:

    "Vậy bắt đầu dọn bàn tiệc cuối."

     
    Chì ĐenBCmanga thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...