Hoa Dại Nào sánh được như hồng như cúc Dáng mỏng manh chẳng nét kiêu sa Tự đứng dậy qua mùa giông bão Chút ngát hương nên cũng nhạt nhòa Chỉ khao khát bao điều thầm kín Như tình yêu vốn dĩ không lời Gửi vào gió nụ hôn dịu ngọt Tặng cho đời chút sắc màu tươi Trong nốt lặng giấu niềm kiêu hãnh Uống giọt sương chào đón bình minh Hoa tô điểm nụ cười của đất Lá viết lên trời một chấm xanh.