Hoa Đã Tàn, Người Cũng Quên Tác giả: Thi Thi Thể loại: Cổ đại, đoản văn, ngược, thanh mai trúc mã Số chương: 4 Văn án: Người ta nói bậc đế vương thường vô tình, liệu có phải như vậy? Mong mọi người đón đọc truyện này!
Chương 1: Cung hỉ Bấm để xem La Dung Triều, năm 23. Nàng và hắn là thanh mai từ nhỏ, hắn đường đường là một Thái Tử Điện Hạ được Hoàng Thượng cưng chiều nhất, cư nhiên lại không kết bằng hữu với con quan khác mà lại kết thân với nàng-con gái của một cungnuwax lâu năm trong cung. Vào năm hắn mười hai tuổi, nàng tám tuổi. Hai người đã cùng nhau mang một nhánh hoa đào nhỏ chỉ cao ngang thắt lưng hắn vun trồng ở bên hồ của Ngự Hoa Viên. Hắn nhìn nàng mỉm cười ôn nhu. "Tiểu Thuần, muội xem mười năm sau khi ta trưởng thành, muội trưởng thành, cây hoa đào này trưởng thành thì ta sẽ cùng muội thành thân. Cây hoa đào này như minh chứng cho tình cảm ta dành cho muội, muội đồng ý không?" Chiêu An Thuần ngơ ngác, nhìn hắn hỏi vô tội. "Triệt ca ca, thành thân là như thế nào? Muội có phải giặt đồ, rửa bát như mẫu thân bây giờ không?" Dung Triệt nghe nàng nói vậy phát cười, cốc nhẹ vào trán nàng mắng. Ngốc tử, thành thân có nghĩa là muội sẽ trở thành thê tử của ta sẽ được người ta hầu hạ, muội không cần giặt đồ, không cần rửa bát, chỉ cần một lòng một dạ yêu ta là được. " " Được, muội sẽ thành thân với huynh, nhưng huynh phải hứa là không bắt muội phải giặt đồ, rửa bát đấy. " Sau đó là tiếng cười khúc khích thơ ngây của hai đứa trẻ vang vọng khắp Ngự Hoa Viên. * * * La Dung Triều năm 33. Đợi chờ mười năm cuối cùng ngày này cũng đến, ngày Dung Triệt lên ngôi hoàng đế, ngày thành thân của hắn và nàng. Sau buổi lễ thành thân, hắng phong nàng lên làm hoàng hậu và lấy hiệu là Chiêu Dung hoàng hậu. Ngày ngày hắn và nàng sống rất vui vẻ bên nhau, cùng nhau nấu ăn, vùng nhau đánh cờ, cùng nhau phê tấu chương. Mỗi ngày đều trôi qua bình yên như thế. " Tiểu Thuần, giúp ta làm nốt chỗ tấu chương này đi, ta mệt đứt hơi rồi. " Giọng một nam nhân làm nũng với thê tử cất lên nhè nhẹ trong Chiêu An cung. " Ôi, sao ta mỏi vai thế này, mỏi thế này không biết có giúp Triệt ca ca được không đây! " Nàng vẫn như xưa, vẫn gọi hắn là Triệt ca ca, vẫn đùa giỡn với hắn như trước kia. Bỗng nam nhân đang ngồi lười biếng trên ghế kia đứng phắt dậy bóp vai cho nàng nịnh nọt. " Nào thê tử, ta xoa bóp cho nàng, mau mau phê tấu chương giúp ta đi. Nào ta xoa có phải thoải mái không?" Nàng nghĩ, cứ mãi như thế này chẳng phải sẽ rất tốt sao. Đang đắm chìm trong giấc mộng hạnh phúc bỗng dưng một nữ nhân xuất hiện đánh thức nàng tỉnh dậy từ giấc mộng đó. Nàng ta là Công Chúa Tây Lương được hoàng đế Tât Lương đưa qua để du ngoạn trung nguyên. Trùng hợp lại gặp được Hoàng thượng, hắn và nàng ta ngay lần đầu gặp mặt đã mến mộ nhau, không lâu lại tiến đến thành thân. Ngày hoàng cung rực đỏ màu hỉ tâm nagf như chết lặng, nhìn người mình yêu mặc y phục tân lang mặt tràn đầy hạnh phúc nhưng tân nương lại không phải là nàng. Từ sau ngày thành thân của hắn và nàng ta, sự tồn tại của nàng như chưa từng hiện hữu. Người đánh cờ cùng hắn hiện giờ à nàng ta, nấu ăn cùng hắn hiện giờ là nàng ta, người luôn bên cạnh hắn bây giờ cũng chỉ có nàng ta. Nàng cũng biết thân phận tâm đâu một mình cắn răng chịu đựng. Nằm trong tẩm cung đêm nào khóe mi cũng ướt đẫm. Có lẽ sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này của àng là giao trái tim mình cho bậc đế vương vô tình như hắn.
Chương 2: Phá bỏ Bấm để xem Sáng hôm sau, nàng một thân một mình đi ra ngự hoa viên, đứng ngắm cây hoa đào đã to lớn. Nhìn cây hoa nàng nhớ về thuở bé. Hắn từng nói chỉ cần nàng một lòng một dạ yêu hắn là được nhưng tại sao hắn lại không một lòng một dạ yêu nàng. Đúng là nàng quá ngu muội rồi, nàng ngay từ đầu không nên tin lời nói của bậc đế vương cao cao tại thượng như hắn. Nước mắt khẽ rơi nhưng hiện giờ ai lau giúp nàng đây. Nàng muốn khóc thật to như úc nhỏ để được tựa vào lòng hắn để làm nũng, nhưng sao có thể? Vì lòng hắn giờ đây có nữ nhân khác tựa vào rồi. Chiều đến, nàng nghe cung nữa trong cung bàn tán là hoàng thượng đang hạ lệnh phá bỏ hết hoa đào bên cạnh hồ ở ngự hoa viên, tâm nàng lúc này đã thực sự chết, hắn từng cây hoa đào này là chứng nhân cho tình yêu mà hắn dành cho nàng nhưng hiện tại hắn lại cho người phá bỏ. Có phải hắn muốn nói với nàng rằng cây hoa đào phá bỏ cũng như lời thề năm xưa cũng phá bỏ hay không. Nàng không muốn nghĩ nữa, nước mắt của nàng cũng chẳng còn để mà rơi nữa. Tới đó hắn nửa tỉnh nửa say đi đến Chiêu An cung, đây là lần đầu tiên hắn đến bên nàng kể từ lúc hắn thành thân, hắn mê muội nói với nàng. "Tiểu Thuần, ta xin lỗi nàng, xin lỗi vì phá bỏ cây hoa đào mà ta cùng nàng vun trồng, nhưng nàng đừng lo sau này ta sẽ ban cho nàng cây hoa khác có được không? Vì Kha nhi không thích hoa đào nên ta chỉ có thể làm vậy." Hắn đang đừa với nàng ư? Hắn vì sợ Kha nhi của hắn buồn mà không nể tình xưa phá bỏ cây hoa thề ước năm nào. Giờ lại còn nói sẽ ban cho nàng cây hoa khác? Nàng không cần, không cần gì cả, nàng chỉ muốn ngủ thôi. "Mời hoàng thượng về cho hôm nay ta mệt, không thể hầu hạ hoàng thượng được. Xin hoàng thượng thứ tội." Hoàng thượng? Từ khi nào nàng lại đổi cách xưng hô với hắn? Hắn đau lòng đưa tay ôm nàng vào lòng như năm nào khẽ dỗ dành. "Tiểu Thuần, ta vẫn yêu nàng như trước kia. Nhưng đế vương xưa nay tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình đừng vì thế mà giận ta có được không?" Nàng nằm yên trong lòng hắn, không dãy dụa, không nói một lời bởi vì trái tim của nàng không còn có thể tin tưởng mù quáng vào thứ tình yêu này nữa. Đêm đó hắn ở lại tẩm cung của nàng, cùng nàng ôn lại chuyện xưa.
Chương 3: Mất con Bấm để xem Tháng sau, trong cung lan truyền Kha nhi có thai. Theo lí mà nói, hoàng hậu phải ban canh an thai nhằm chúc phúc cho long thai của phi tần. Nhưng là ai? Là ai đã hại nàng khiến cho Kha nhi sảy thai? Thuốc an thai mà nàng ban cho Kha nhi bị ngự y chuẩn đoán là có thuốc phá thai trong đó. Hắn nổi trận lôi đình, đi qua tẩm cung của nàng trách khứ. "Chiêu An Thuần, lòng dạ của ngươi trở nên độc ác từ khi nào vậy? Ngươi tại sao lại hãm hại con của trẫm. Vì ngươi không mang thai được nên muốn hãm hại Kha nhi có phải không? Trẫm thật sự nhìn lầm ngươi rồi." Hắn gọi nàng là Chiêu An Thuần, hắn xưng với nàng là trẫm. Hắn nói nàng độc ác, hắn không tin tưởng nàng. Nàng đã ở cạnh hắn mười lăm năm rồi mà hắn vẫn không tin nàng, nực cười? "Ta không làm, ta không còn yêu ngươi nữa thì việc ai mang thai con của ngươi ta cũng không quan tâm. Việc gì ta phải hại chết con của nàng ta? Chát! Bên má rất đau, nhưng sao đau bằng con tim của nàng đang rỉ máu. Hắn nhìn bàn tay mình vừa tát nàng mà tâm hắn cũng rất đau như ngàn mũi dao đang đâm lần lượt vào tim hắn, nàng nói nàng không còn yêu hắn nữa rồi? Nhưng hắn là hoàng đế một nước cho dù rất yêu nàng nhưng cũng không thể nào làm khác được.'Quốc có quốc pháp, gia có gia quy' nàng đã có tội thì phải chịu tội. Hắn quay lưng nhàn nhạt ra lệnh. " Chiêu Dung hoàng hậu âm mưu giết hại con của phi tần, phế đi hậu quan giáng xuống Chiêu phi, lệnh cho giam trong ngục tối dùng hình năm ngày. * * * Ở trong ngục tối, nàng như cái xác vô hồn dù bị dùng hình dã man thế nào cũng không một câu rên la. Chỉ yên lặng chịu phạt, nàng chịu phạt đến ngày thứ ba thì hắn mới phát hiện ra Kha nhi thực sự không có mang thai. Ngự y đó bị nàng ta mua chuộc để hãm hại nàng. Hắn tức giận phế chức quý phi của nàng ta và giam nàng ta vào lãnh cung suốt nửa đời còn lại. Tây Lương biết chuyện liền lợi dụng cơ hội này nổi dậy chiến tranh giữa hai nước. Sau khi biết nàng vô tội hắn vội vàng chạy đến ngục tối để thả nàng ra. Nhìn nàng khắp người đầy vết thương tim hắn như đang bị ai siết chặt. Thấy hạ thân nàng chảy rất nhiều máu, hắn vội bế nàng lên chạy đi tìm ngự y. Thấy hắn như vậy nàng chỉ ở trong lòng hắn nở nụ cười nhạt: "Ta nói ta không hại con của ngươi, không hãm hại nữ nhân ngươi yêu những ngươi lại không tin. Để ta bị dùng hình ba ngày khiến đến đứa con trong bụng của ta cũng không còn, ngươi đã vừa lòng chưa? Một cái tát ngươi tát ta cùng với ba ngày ta bị dùng hình coi như xóa bỏ tình cảm năm xưa của ta đối với ngươi, xóa bỏ ba năm làm phu thê cùng ngươi. Ta và ngươi từ nay không còn nợ nần gì nhau nữa ngươi có thể cho ta rời khỏi nơi đây được không? Hắn nghe nàng nói xong mặt hắn trở nên lúc xanh lúc trắng:" Tiểu thuần ta xin lỗi, tất cả đều là lỗi tại ta. Tại ta không có năng lực để bảo vệ nàng, khiến nàng phải chịu ủy khuất. Tiểu thuần đừng rời xa ta có được không? Nàng chỉ lắc đầu cười, nụ cười này giống như đang cười nhạo hắn: "Dung Triệt ta vẫn còn một thắc mắc muốn hỏi ngươi. Ngươi.. đã bao giờ yêu ta chưa? " Yêu ta rất yêu nàng, từ trước đến giờ ta chỉ yêu mình nàng thôi. " Hắn vừa nói vừa khóc? Chẳng lẽ hắn thật sự yêu nàng ư? " Nghe được câu trả lời của ngươi là ta đã mãn nguyện rồi. Thật mệt, Dung Triệt ta buồn ngủ quá.. "nàng từ từ nhắm mắt miệng vẫn nở một nụ cười, trông nàng bây giờ thật giống nàng chỉ là đang ngủ vì quá mệt. Nhưng mà hắn biết nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nàng sẽ rời xa hắn mãi mãi. " Không được, Tiểu Thuần nàng đừng ngủ có được không, đừng rời xa ta mà.."
Chương 4: Hoa tàn Bấm để xem Sử sách ghi lại, hoàng thượng giải oan cho Chiêu phi phong nàng làm hoàng hậu. Sử sách ghi lại, sau khi hoàng hậu mất hoàng thượng không nạp thêm phi cũng không sủng ái bất kì phi tần nào nữa, chỉ ngày ngày lui tới Chiêu An cung. * * * La Dung triều năm 40 Sau khi hoàng hậu mất, hoàng đế Dung Triệt cai trị đất nước được thêm bốn năm cũng băng hà do tâm bệnh. Vì không có con nối dõi nên hoàng thượng đã nhường lại ngôi vị cho đệ đệ của mình.. * * * Hoa đẹp, hoa thơm, hoa vẫn tàn. Người hứa, người thề, người cũng quên.