Hoa cải vàng - Hansansara - Thể loại: Truyện ngắn Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Hansansara Xuân bước xuống xe buýt, lôi cái va li khủng bố đi trên con đường đất quen thuộc mà lạ lẫm. Hình bóng thân hình nhỏ xíu cùng chiếc va li to đùng in hằn trên con đường đất. Đi đến giữa đường thì gặp anh.. Đốt xong nén nhang cho bà, nó lùi lại vài bước, nhìn từng nét trên hình, bao ký ức bỗng ùa về như một cơn gió thoảng qua nơi sâu thẳm miền ký ức, một miền xưa cũ và lãng quên. Mặc cho mọi thứ thay đổi, cánh đồng xanh tươi năm nào vẫn vậy, vẫn rộng lớn, bao la. Trên bờ mương, vài bông hoa dại nhỏ xinh mọc lên, ôm trọn mảnh đất khô cằn bằng một màu xanh tươi. Nó cùng anh ngồi trên một ngọn đồi nhỏ sau vườn, tay hái vài bông hoa cải. Hoa cải vàng.. vàng ươm.. một màu vàng như những điểm ký ức loang ra từng mảng.. - Không giống Linh chút nào! - Nó cười, mở lời phá tan không khí giữa hai đứa. - Sao không giống? - Linh nghiêng đầu, nhìn nó. - Linh lúc trước đâu có im lặng như vậy? - Ờ, tại lâu quá không gặp, không biết nên nói gì? - Anh lại cười, nụ cười bao năm cũng không thay đổi, đều khiến nó ấm lòng như vậy. - Trời, làm như tao đi lâu lắm vậy, mới có vài năm mà! - Thì cũng là lâu vậy thôi. Chứ hổng lẽ giờ nói ba cái câu như: "Mày khỏe không?" hay "lâu rồi không gặp!" hả? Kì lắm! - Thế tao đi vài năm là không còn nói chuyện với tao nữa hả? - Xuân cảm thấy không khí nơi này thật yên bình, tựa như bước qua một cánh cổng, đi vào thế giới khác vậy. Đồi hoa cải vàng vẫn còn yên nguyên như ngày nó rời đi. Khoác lên mình một màu xanh tươi, loang lỗ từng điểm vàng ươm. Ôm vào lòng cả niềm vui lẫn nỗi buồn lẫn niền vui của một thời thơ ấu. Đôi khi nó nghĩ, mặc cho trái đất cứ xoay vần, mặc cho người đến kẻ đi, thì cái đồi cải này vẫn thế, vẫn luôn lẳng lặng chờ đợi người xưa quay về tìm chốn cũ. Xuân hái vài nhành hoa cải, mân mê trên tay. Ngày xưa, bà nó hay bảo nó đến đây, hái hoa cải về, làm đủ thứ món. Đối với nó, màu hoa cải, chính là màu của tuổi thơ. Xuân nhớ, ngày đầu tiên nó đặt chân đến mảnh đất này, là tuần thứ 3 sau khi ba mẹ cô mất. Năm đó nó chín tuổi, ba mẹ mất trong lần tai nạn xe, nó chuyển về sống với bà. Ngày đám tang, nó cứ đứng đó, nhìn từng người đến vái lạy, rồi vỗ đầu nó. Xuân cứ đứng đó, nhìn nhìn, không khóc, không nháo. Nó không có họ hàng, chỉ có bà nội. Nhà nội ở một nơi xa cách thành phố hàng ngàn cây số, không có nhà cao tầng, không có dây điện, chỉ có trời, mây, cánh đồng xanh cùng vườn hoa cải vàng ươm. Nó nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh, rời xa căn nhà nó sống với ba mẹ bao năm. Đến nhà bà, mọi thứ dường như quá đỗi xa lạ với nó, nó sợ, nhưng không nói gì. Thế là nó sống với bà. Bà nội Xuân đã ngoài sáu mươi, bà đã già, vậy mà lại nhìn cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nó vẫn thường nhìn thấy bà thẫn thờ ngồi một mình, nhìn về một miền xa xăm, mỗi đêm, nó nằm với bà, nghe tiếng bà kìm nén tiếng nấc, mà nó cũng muốn khóc. Nhưng từ ngày ba mẹ mất, nó vẫn không rơi nước mắt lần nào. Nó buồn, nó khổ, nhưng nó biết, nó là chỗ dựa duy nhất của bà. Bà đã khổ lắm rồi, nó không muốn làm bà khổ thêm nữa. Thế là nó chịu đựng, đóng gói nỗi đau vào một chiếc hộp, vứt sâu vào góc khuất, không bao giờ muốn tìm thấy nữa. Nhưng, Xuân bấy giờ vẫn chỉ là một con bé chín tuổi, mọi nỗi đau hiện giờ đối với nó, là quá lớn. Nó tự đóng gói chính mình, tự chôn chặt mình vào một cái hố, không muốn ai tìm thấy. Và, không hiểu sao, Linh đã tìm thấy nó, trong cái nơi mà nó nghĩ sẽ không ai tìm thấy được. - Mày ổn không? - Linh lân la lại gần nó, ngắt vài nhành hoa cải vàng hoe đưa cho nó. Linh, chúng nó quen nhau từ lúc còn trong bụng mẹ, hồi đó, giữa ngày hè oi bức, tụi nó theo chân nhau mà chạy từ nhà bà đến cái đồi nhỏ, cái đồi của riêng tụi nó, một ngọn đồi đầy hoa cải. Xưa, Xuân thường đến ngọn đồi này, lặng lẽ ngậm nhấm nỗi buồn của riêng nó. Nhưng, cuộc sống, vẫn không bao giờ thôi vứt những điều khó chịu vào con người ta. Trêu chọc Xuân, là một trò mà đối với bọn trẻ trong làng rất chi ưa thích. Đối với Xuân, nó không mấy để ý, nhưng ái thái độ mặc kệ của nó lại khiến bọn nó là tới. Và một ngày, trong xanh và nắng, Linh biết chuyện và đánh nhau với bọn nó. Đương nhiên, với sức của Linh, chẳng có cơ may thắng nào. - Sao tự nhiên đánh nhau vậy? Mày biết mày đâu đánh lại! - Xuân vừa lăn trứng gà vào vết bầm trên mặt Linh, vừa hỏi. - Biết đánh không lại, nhưng hổng lẽ để tụi nó bắt nạt mày hoài hả? Tao chịu không nổi! Thế là hai đứa nhỏ im lặng, chừa không gian lại cho tiếng gió lay mấy nhành cải. - Tao xin lỗi! - Xuân không trả lời, tay mân mê mấy nhánh hoa, chẳng buồn ngước mặt nhìn Linh. - Mày xin lỗi gì? - Đôi lúc tao ước, tao có thể chia bớt nỗi buồn cùng mày! - Linh nhìn trời, vài đám mây nhỏ xinh bay ngang giữa trời, lặng lẽ trôi theo gió. - Tao biết, tao chẳng thể chia xớt gì, nhưng tao có đôi vai này, cho mày dựa vào. Mày không thấy ôm nỗi buồn hoài như vậy, không khó chịu sao? Xuân ngỡ ngàng nhìn Linh, đôi mắt nó rưng rưng, ráng kiềm chế nước mắt trào ra. Nhưng nghĩ về những chuyện mà nó, một cô bé 10 tuổi đang phải đối mặt, nó chẳng thể kiềm được gì. Chiều hôm đó, nó ôm thằng bạn mà khóc, khóc cạn nước mắt, vơi nỗi đau. Chiều hôm đó, tụi nó đều khắc ghi trong tim. - Tao cứ thắc mắc một chuyện.. - Linh lên tiếng kéo Xuân trở về từ một mảng ký ức xa xôi nào đó mà nó cố lãng quên. - Ngày đó, sao mày đi vậy? À, ngày mà nó bỏ mảnh đất này lên thành phố. Nó vẫn còn nhớ. Năm nó 17 tuổi, bà nó cũng bỏ nó đi, thế là bây giờ, Xuân hoàn toàn cô độc. - Trời, mày đừng có nói, mày thắc mắc câu này từ ấy đến giờ nghe! - Xuân cười. - Ừ, tại lúc mày đi, tao định hỏi, nhưng rốt cuộc tao chẳng thể mở lời. - Bà tao mất, rốt cuộc tao vẫn vậy, chẳng thể đối mặt với thứ gì. Thế là tao trốn chạy, tìm một nơi thật xa để trốn. Tao sợ, từng tấc đất nơi này, nó khiến tao nhớ mình cô độc thế nào. Tao thà cô đơn trên nơi đất lạ quê người, vậy còn đỡ hơn. Xuân ôm lấy gối, lần đầu tiên, trong gần 5 năm qua, nó thực sự trải lòng. - Nói thật, mấy năm đầu, cuộc sống nơi thành thị quá vội vã, khiến tao hoàn toàn không để tâm thứ gì. Tao thậm chí còn không nhớ đến mày, Linh à! - Thế sao mày quay về? - Linh nhìn nó. - Bữa trước, mấy cây cải nhà tao trổ hoa, tao phát hiện, hóa ra tao chỉ đang quay mặt đi mà thôi. Mọi thứ vẫn ở yên nguyên từ ngày tao đi. Tao bỗng nhớ bà, nhớ quê, nhớ mấy cây cải trên ngọn đồi này, và nhớ mày nữa. Linh nào biết, ngày mấy cây hoa cải trổ hoa, mọi thứ dồn về một cách bất chợt, nó nhớ, và nó đau. Xuân bỗng nhớ đôi vai gầy ngày xưa từng cho nó dựa vào, nó bỗng muốn được dựa vào đôi vai ấy thêm lần nữa. - Mày biết không, vai tao vẫn luôn ở nơi mày bỏ đi, lúc nào cũng có thể cho mày dựa vào mà! Xuân dựa vào vai Linh, trên môi nở một nụ cười, nụ cười đầu tiên trong suốt thời gian nó đi lạc, trong chính mình. Sẽ có những người, chấp nhận làm chỗ dựa cả đời cho ta. Hết