Tác giả: Hoài Thu Hoa Bỉ Ngạn Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn Hoàng Tuyền huyết nhuộm nỗi bi thương Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương Bỉ Ngạn hoa, nở rộ bờ đối diện Bờ Vong Xuyên, vậy mà cũng quên sông Đứng trước cầu Nại Hà làm sao biết Trên Tam Sinh, ghi chép hết ba đời Kiếp này đã biết hết Đá Tam Sinh, đầy đủ cả họ tên Bỉ Ngạn hoa, nở rộ bờ đối diện Chỉ thấy hoa lại chẳng thấy lá đâu Nở nghìn năm, nghìn năm hoa cũng lụi Hoa và lá, vĩnh viễn chẳng gặp nhau Chuyện tình cảm không phải vì nhân quả Duyên phận này, đã định tử sinh rồi. Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ Minh giới Vong Xuyên hồ, nơi lạnh lẽo xa xôi Đường đến Hoàng Tuyền, sinh tử chia đôi Ký ức nhân gian đều nhờ hoa giữ lại Quên hết đời mà hướng đến u linh Hoa rực cháy như ngọn lửa ái tình Như máu chảy trong tim mình rạo rực Bỉ ngạn hoa màu rực máu, Ta đứng trên cầu, đau thấu tim gan. Huyết lệ rơi, nát tâm can. Mà người chẳng nhìn, mênh mang xa lạ. Bờ Vong Xuyên, Cầu Nại Hà, Người hờ hững bước, tình ta héo tàn. Tình là gì? Là oán than. Vương vấn làm chi, vỡ tan cõi lòng. Mạnh Bà thang, uống vừa xong, Đau đớn tiêu tan, phá vòng chấp niệm. Dứt tình duyên, phận dứt điểm, Huyết lệ lại rơi, vấy nhiễm bạch bào. Huyết sắc hồng, vương vì sao, Hoàng hôn diêm phủ, nôn nao cõi tình. Tình là gì? Là oán tinh. Ta vương nhưng người, lặng thinh chối từ Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn Hoa vừa nở, lá đã vội tan Lá vừa chớm mọc, hoa lại rụng Có lá không hoa Thấy hoa không lá Chung một rễ mà chẳng thể gặp Ở rất gần mà cũng rất xa Cứ nhớ thương mà ôm sầu thương nhớ Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp bi Có hoa không lá Có lá không hoa Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn Ngàn năm lá mọc, ngàn năm lá tan Lá và hoa không gặp dẫu một lần Ôm thương nhớ, ngàn kiếp vấn vương Một mối tình đậm sâu còn dang dở Cầu Nại Hà không làm nhụt chí Canh Mạnh Bà chẳng thể khiến ta quên Ái tình là chi, mà đem theo đau khổ? Nhớ nhung là gì, mà làm người Bi thương? Duyên phận trái ngang, làm nồng tình lỡ dở Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp thương Chấp nhất nặng sâu, không thể xóa Tình cảm khắc cốt, làm sao tan? Đời đời kiếp kiếp, mang nỗi nhớ Ngàn năm luân chuyển, vẫn còn si. Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ? Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông? Đường Hoàng Tuyền hững hờ chấp niệm Vong Xuyên hà chia cắt tình duyên Hoa bỉ ngạn the lương chẳng thấu Nại Hà cầu đá phủ rêu phong! Thiếp vẫn chờ, vạn kiếp luân chuyển Chẳng thể làm con tim này nguôi ngoai Hóa thành cây mạn châu sa rực rỡ Lá và hoa vĩnh viễn không tương phùng Ngàn năm, lại ngàn năm trôi Lúc hoa nở, là lúc lá tan Lúc lá mọc, là lúc hoa tàn Cố đến mấy, vẫn chẳng thể sửa mệnh Đành nuốt nước mắt ngược vào tim Bỉ ngạn hoa hoa nở không thấy lá Sông Vong Xuyên nước sâu tựa trời cao Sương Giang Nam mưa bụi phủ Nại Hà Cố nhân cười chặt đứt một hồi duyên Thiếp vẫn chờ, vạn kiếp luân chuyển Chẳng thể làm con tim này nguôi ngoai Hóa thành cây mạn châu sa rực rỡ Lá và hoa vĩnh viễn không tương phùng Ngàn năm, lại ngàn năm trôi Lúc hoa nở, là lúc lá tan Lúc lá mọc, là lúc hoa tàn Cố đến mấy, vẫn chẳng thể sửa mệnh Đành nuốt nước mắt ngược vào tim Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn Hoa chờ một người, yêu tận tâm can Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên.. Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp Nguyện làm tri kỉ bầu bạn nơi cửu tuyền Vong xuyên bất tận, Bỉ ngạn tịch Liêu Có phải chăng chẳng chờ được người yêu? Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất Có hoa không lá, có lá không hoa Lặng nhìn nhân thế, lặng nhìn đời trôi Bỉ ngạn hoa – hoa nở không thấy lá Sông Vong Xuyên nước sâu tựa trời cao Sương Giang Nam mưa bụi phủ Nại Hà Cố nhân cười chặt đứt một hồi duyên Tương tư bỉ ngạn vẫn ôm Dù cho ngàn kiếp, vẫn vương tơ lòng Bỉ Ngạn Hoa mang màu tươi của máu Nhuộm hoàng tuyền một sắc đỏ đau thương Khi đã yêu bất chấp đạo lý luân thường Cũng không quản ngàn năm chưa gặp gỡ. Bờ vong xuyên một lần ta hẹn ước Rồi cả đời vĩnh viễn chẳng thấy nhau Tình không màng nhân quả trước hay sau.