Review Truyện Hồ Duyên - Công Tử Hoan Hỉ

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Linda Yến, 10 Tháng tám 2019.

  1. Linda Yến Đại cát đại lợi!

    Bài viết:
    139
    Vốn muốn viết từ lâu lắm rồi, dù là review cho truyện của chàng, hay là viết vài dòng tình thương mến thương với chàng, nhưng cứ ngồi trước màn hình là lại đờ đẫn không nghĩ được gì. Có lẽ, khi yêu một thứ gì đó quá nhiều, thì ngôn từ bỗng chốc trở nên vô dụng. Vầy mới nói, nếu có kẻ đứng trước mặt bạn mà nói lời có cánh, thì hẳn đó là nói dối rồi.

    Biết đến chàng khoảng ba năm trước, cái thời mà đam mỹ bắt đầu làm mưa làm gió trong giới fangirl rồi. Bộ đầu tiên đọc là Diễm quỷ, cho nên ấn tượng mới mạnh đến thế. Cứ luôn trông chờ những bộ khác của chàng, và mang tâm trạng đó để đi đọc Dung quân và Hồ duyến. Đọc xong thì, phải nói thực là có một cảm giác hơi thất vọng, rằng không ngờ món ăn lần này chàng làm ra lại quá mức thanh đạm đến thế.

    Nhưng thực sự ra, là mình lúc đó quá nông cạn mà thôi.

    Không phải vì yêu chàng nên đề cao chàng, mà quả tình, muốn hiểu và thấm được truyện của chàng, thì phải dụng tâm mà đọc, đọc đi đọc lại, như mưa dầm thấm đất, càng thấm càng màu mỡ. Chẳng phải do câu chuyện quá cao siêu hay triết lý quá vĩ mô gì đó. Chỉ là… có một thứ khí chất nhẹ nhàng, thanh sạch ở trong đó mà thôi. Giống như sau khi tia nắng vén màn sương sớm qua đi, sẽ nhìn thấy cỏ hoa rạng ngời.

    Chàng ấy, là người đã chạm đến trái tim tôi.

    [​IMG]

    Nhẹ nhàng lắm. Không phải bởi những câu chuyện ngược tâm quằn quại hay vì sức bút quá tốt. Chỉ là, chàng nói với tôi rất nhiều điều. Cũng giúp tôi nói ra rất nhiều điều.

    Người ấy bảo tôi rằng : “Mệnh là từ rất lâu đã được định, ai cũng không đổi được, nếu đã không đổi được, liền cứ hảo hảo mà sống, khóc cũng qua ngày mà cười cũng qua ngày, không bằng tận lực làm mình khoái hoạt, có thể thư thái bao nhiêu thì cứ thư thái bấy nhiêu, vượt qua được trở ngại từ chính bản thân, thì còn sợ trở ngại nào không qua được nữa chứ?” [Trích “Hạ tân lang”]

    Đời người là mấy gang tay? Tôi từ trước tới nay vẫn luôn là kẻ yêu bản thân vô cùng. Sống, là phải hạnh phúc, đúng không? Cho nên bản thân càng phải lạc quan lên, mạnh mẽ lên mà làm chính mình hạnh phúc, rồi làm những người thân yêu hạnh phúc, chứ đừng cứ ngồi đó mà bi kịch, mà cứ viển vông mong một kẻ nào đó mang hạnh phúc đến cho mình.

    Người ấy lại nói : “Khi còn trẻ, phải nếm một chút cực khổ thì mới có động lực mà phấn đấu. Những lúc cảm thấy mệt mỏi, chán nản, phải biết rằng còn nhiều người sống cuộc sống khó khăn hơn mình rất nhiều. Cho dù anh có nghèo túng thì vẫn có thể dễ dàng tìm được một người nghèo túng hơn anh. Anh ở nhà mướn ư? Hãy nhìn ra những người đang co ro dưới gầm cầu kia kìa. Anh cho việc nằm dưới gầm cầu là xấu hổ? Thế thì những người đang phải sống trong cảnh màn trời chiều đất, nằm la liệt cả ngoài đường phải nói sao đây? Mà màn trời chiếu đất còn tốt chán, có bao nhiêu cậu bé phải ngủ trên đường ray xe lửa, anh có biết không? Nói như vậy, có vẻ là chúng ta tự mãn, hài lòng với bản thân hoặc có người cho rằng ta cố tình nhạo báng người khác. Nhưng kỳ thật, chỉ có ý nghĩ đó mới tiếp thêm cho ta sức mạnh, mới giúp ta có lòng tin để vượt qua tất cả, luôn hướng về một ngày mai tươi sáng…” [Trích “Quan hệ bất chính”]

    Thực sự muốn rơi nước mắt mà. Con người ta sinh ra trên đời này, Phật dạy, đời đã là bể khổ rồi. Cho nên phải là bao nhiêu may mắn mới có thể có đủ hình hài chân tay mắt mũi, không khuyết không tật? Phải thêm bao nhiêu may mắn nữa mà lại có được một mái nhà, một gia đình? Trước mắt chỉ cần sinh mạng, sau đó chỉ cần có một mái nhà, lại có cơm ăn. Rồi sẽ trưởng thành và từ từ mà phấn đấu. Đời người mà, cũng như cái cây thôi, không qua mưa dập gió vùi làm sao cứng cáp? Khổ hạnh ai mà chả có, thế nên thay vì oán trách, càng nên nhìn đến những người khó khổ hơn mình mà càng phải phấn đấu.

    Người ấy dạy tôi rằng : “Cái gọi là ở cùng nhau, không phải đơn giản chỉ cần hai người nắm tay nhau thôi là được. Cái gọi là thiên trường địa cửu, cũng không phải dễ dàng như việc ngẩng đầu ngắm mây trôi. Sống trên đời có rất nhiều trách nhiệm phải gánh trên vai, có rất nhiều quy tắc cần phải tuân thủ, có rất nhiều sự tình cần phải băn khoăn. Phải học cách sống từ trong những khuôn điều giáo lý, học được cách sống rồi thì phải hảo hảo mà sống, cho đến khi lưng có thể đeo trách nhiệm, sống có thể tuân theo quy tắc, chuyện băn khoăn có thể giải quyết hết thì con người ta đã thỏa hiệp với đời, không buồn đấu tranh với số mệnh nữa, có thể gọi là trưởng thành, là già đi, hoặc cũng có thể là thành Phật hay gì gì đó.” [Trích “Hạ tân lang”]

    Mộng mơ, ai cũng có. Nhưng cuộc sống thì lại khắc nghiệt vô cùng, tới nỗi có thể chốc lát liền giết chết biết bao ảo tưởng, biết bao mơ ước, thậm chí vùi dập ái tình, tàn phai sức trẻ. Thực ra, người ta chỉ hơn nhau ở ý chí và sự giác ngộ mà thôi. Nếu nhận ra được những điều này từ sớm, thì hãy cố gắng xây lấy một gian nho nhỏ để bảo quản những thứ mơ ước tuổi trẻ tốt đẹp, còn lại, thì toàn tâm toàn lực mà đấu tranh, mà đối mặt với gai góc của cuộc đời. Đừng quá ngây thơ, nhưng cũng đừng quá khô khan cứng nhắc. Cuộc sống thực ra, cũng chỉ là một chuyến hành trình. Có thể tận hưởng thì tận hưởng, phải chống chọi khó khăn thì liền đem toàn lực mà chống chọi.

    Cuối cùng, người ấy bảo : “Trên đời có vô vàn thứ cầu không được, bình bình đạm đạm không hẳn không phải là hạnh phúc…” [Trích “Hoàn khố”]

    Tôi nghĩ, tất cả mọi sự, đều nên chọn lấy một điểm dừng thích hợp. Kiên trì là tốt, nhưng có nhiều chuyện, chấp nhất lại thành khổ. Trước bao nhiêu điểm dừng, bao nhiêu nấc thang, mỗi người đều nên tự biết cách mà chọn nơi khiến mình thanh thản nhất.

    Từ khi đọc đam mỹ, mà nhất là truyện của chàng, không hiểu sao cứ hay mơ mộng. Về một căn nhà nhỏ trong núi, gần suối trong trong, có vườn nho nhỏ với một đàn gà và một chú chó giữ nhà. Nghe thực viển vông, nhưng mà đẹp quá. Văn của chàng sao đó, cứ mềm nhẹ như lụa, tinh lành như sương sớm, cứ làm người ta vẩn vơ nghĩ về những thứ thật bình đạm, lại thật an lành.

    Có lẽ đây là lần đầu tiên mình yêu một tác giả. Yêu bằng lòng kính ngưỡng như "một học sinh đứng trước mặt thánh hiền". Cảm giác thực sự rất tốt.

    Nam Cao nói, đọc được một câu văn hay, có ăn món ngon đến đâu cũng không sánh bằng.

    Hoan Hỉ có thể không phải đầu bếp hạng nhất, nhưng lại là người làm ra những món vừa miệng mình nhất. Đủ màu sắc hương vị, vừa thanh vừa ngọt, dễ chịu cứ như được thưởng trà ướp hương bên hồ sen mùa hạ vậy.

    Những lúc tâm trạng bất ổn, chỉ cần vô tình đọc lướt qua vài câu mà ai đó nói về Người, tự nhiên thấy lòng bình lặng lại.

    Chính là, rất yêu. Đơn giản vì đó là người đã chạm đến lòng mình, êm dịu hơn bất kỳ ai.

    Những cảm xúc mềm mại theo những câu văn dịu dàng thấm vào tận tim. Cảm giác thư thái dễ chịu cứ nhẹ nhàng len theo từng mạch máu. Những đạo lý nhân sinh mà bản thân cũng mơ hồ nhận ra, được người ấy nói lên thành lời, bất giác thở ra nhẹ nhõm.

    "Ah~, người ấy hẳn cũng như mình, đang sống theo cách mà mình đang sống..." .Trong lòng cảm động không sao nói hết. Tựa như lữ khách đơn độc gặp được người đồng hành tốt bụng, liền kiềm không được mà đem lòng trân trọng yêu mến.

    Luôn nghĩ, văn là phải có nhân văn. Dù là một cốt truyện hoành tráng đến đâu, dàn nhân vật tuyệt vời thế nào hay sức bút tốt ra sao, thì câu chuyện đó cũng phải truyền tải được một thứ đạo lý gì đó hướng người ta đến cái tốt đẹp hơn. Có thể chẳng cần phải là những triết lý sáo mòn, mà đôi khi chỉ cần là chút niềm tin vào con người tốt đẹp, chút hi vọng vào tương lai tốt lành, hay vài lời động viên người ta hãy lạc quan và mạnh mẽ mà sống.

    Văn, không chỉ là những con chữ hoa mỹ được viết ra trên giấy. Truyện, cũng chẳng nên đơn thuần chỉ là kể ra một cuộc hành trình nào đó của ai đó. Nghệ thuật, đừng nên chỉ lóng lánh cao xa như ánh trăng treo trên trời không thôi.

    Mà hãy chạm vào lòng độc giả, giản đơn dịu dàng như lời thầm thì tâm sự. Hãy làm cho họ rơi nước mắt rồi lại nở nụ cười. Làm họ hạnh phúc trong từng con chữ. Làm cho họ nhận ra chính mình, khiến họ tìm thấy niềm tin và hi vọng để sống tiếp, để đi đến cuối con đường.

    Hãy dẫn họ đi qua những cuộc đời bình phàm, để họ có thể tự nhận ra cuộc đời của chính mình.

    Người đã làm điều đó cho ta, vì thế, ta yêu.

    Dù đã nói rất nhiều lần rồi nhưng mỗi khi cảm xúc dâng lên, lại cứ muốn nói mãi, nói mãi. Biết rằng người chẳng biết được đâu~

    Yêu người ấy. Yêu người ấy. Sẽ chẳng bấn loạn lên như thích một anh diễn viên hay thần tượng một anh ca sĩ nào đó. Sẽ chẳng hú hét lên khi thấy một tấm hình đẹp quá hay một bài hát, một cảnh phim hay quá.

    Yêu người ấy. Bình lặng, nhẹ nhàng, giản đơn. Yêu người ấy. Mỗi lúc nghĩ về người ấy, lòng bỗng dưng mềm lại, tim bỗng dưng đập chậm đi một chút, yên ả.

    Yêu người ấy. Mỗi khi lướt qua vài dòng ai đó nói về người, trên môi không kìm được nở nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc. Thấy tự hào cũng thấy ấm lòng khi thấy người khác cũng yêu người. Yêu người ấy. Chỉ cần loáng thoáng đọc qua vài dòng văn, bất giác sống mũi cay cay. Yêu người ấy. Nhìn thấy vài dòng nhắn nhủ của người, chưa kịp đọc mô tê thế nào, đã thấy mình đang ngồi khóc.

    Yêu người ấy. Yêu người ấy. Yêu người ấy.

    Giản dị và bình yên.

    Yêu người ấy, cứ thế cứ thế mà yêu người ấy. Có thể mãi mãi như thế này mà yêu người ấy.

    Những câu chuyện cốt về ái tình nam-nam, nhưng lại mang trong mình quá nhiều đạo lý nhân sinh khác. Về cả chữ duyên, về nhân quả, luân hồi.

    Có người nói : “Đọc văn của Công Tử Hoan Hỉ như đi ngang qua một đời người…”

    Dù là gập ghềnh sỏi đá, hay quang đãng thảm hoa, tin rằng mỗi chúng ta đều sẽ có lúc nhìn ra mình trong những cuộc đời đó. Hoặc giả, từ những cuộc đời đó mà tìm ra hướng đi cho mình, chí ít thì cũng là một chút tự tin để bước tiếp.

    Hạnh phúc ở đích đến cuối cùng, đau khổ thuộc về hành trình đã đi qua.

    Chỉ yêu thương, đầy chẳng vơi.

    Như một trận gió thổi qua, hoa rơi trên đất, vương mãi không nhòa… (*)
    [​IMG]


    [​IMG]
     
    Donna Queen thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...