Tản Văn Hiểu Rồi Thương - Trúc Châu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trúc Châu, 27 Tháng sáu 2020.

  1. Trúc Châu

    Bài viết:
    154
    Hiểu rồi thương

    [​IMG]


    Tác giả: Trúc Châu

    Thể loại: Tản Văn​

    Tuổi thơ có lẽ là khoảng thời gian trong trẻo nhất của đời người. Giận thì không chơi, hết giận lại làm hòa. Thương thì đến gần bên, ghét thì càng xa cách. Lúc đó, trong tâm trí thật ngây thơ và đơn thuần, chứ không như lúc chúng ta đã trưởng thành. Một khi đã biết rung động hay khi biết nhớ nhung, khi biết tim mình đập loạn nhịp vì một ai đó. Cái thời ngây ngô, đơn thuần ấy lập tức sẽ biến mất nhường chỗ cho rất nhiều những suy nghĩ, lo âu.

    Khi đã trưởng thành, đôi khi yêu mà không dám nói, ghét mà cứ phải ở gần bên. Chúng ta có khi thương một người thật nhiều, nhưng càng thương bao nhiêu càng không dám bên cạnh bấy nhiêu.


    Nhớ ngày xưa, khi còn học đại học, cô giáo môn Văn học Việt Nam đã ra đề thi cuối kì: "Nếu có thể chỉnh sửa cốt truyện thì em có cho Kiều và Kim Trọng trở thành vợ chồng thật sự hay không?"

    Mình đã trả lời là: Có. Vì những lý do thuyết phục. Kiều đã có thời gian tu tập tại chùa nên nàng hiểu rõ vô thường, vô ngã, nên không còn chấp niệm.

    Nhưng mãi sau này khi đã trải qua rất nhiều hỉ, nộ, ái, ố trong đời và khi đã xem Mắt Biếc mình đã thực sự nhận ra rằng Kiều sẽ không thể về sống với Kim Trọng như vợ chồng được, cũng như hiểu rằng Hà Lan đã quyết định không về bên Ngạn.

    Với đàn bà, khi yêu một người nào nhất định phải dành tình cảm và thể xác trọn vẹn cho người đó. Cho nên khi đã phụ một tấm chân tình dù con tim có hàng ngàn lần mách bảo là vẫn còn thương người đó nhưng thực sự không thể quay về vì mình đã không còn trong trắng, không còn tinh khôi như ngày nào.

    Phải, có thể đàn ông các anh khi yêu nhiều và thật nhiều sẽ nói rằng, không sao cả vì thương sẽ bỏ qua tất cả. Nhưng trong lòng các anh luôn có một cái tôi vĩnh cửu. Dù vô tình cũng sẽ có những suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí.

    Đàn bà vốn cực kỳ nhạy cảm chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, một cái cười, một câu nói cũng làm trái tim vốn đã tổn thương, vá chằng vá đụp kia sẽ tan vỡ ra từng mảnh. Đau khổ ấy thực sự không thể nói bằng lời.

    Cho nên cô ấy chọn rời xa, chọn cách đứng ở xa mà nhìn người mình thương. Vì cô ấy sợ tổn thương một lần nữa, vì cô ấy còn có tôn nghiêm của một con người.

    "Trong khi chắp cánh liền cành

    Mà lòng rẻ rúng đã dành một bên"

    (Truyện Kiều)

    Nhưng mà, nếu bằng một cách gượng ép nhất, mình vẫn cho Kiều được trở về với Kim Trọng, Hà Lan trở về với Ngạn cùng nhau xây dựng gia đình. Bởi sâu thẳm trong lòng họ yêu nhau, bởi ở ngoài kia có biết bao người ở xa nhau mong muốn một lần được gặp nhau, bên nhau còn chúng ta thì "gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt". Bởi nhân sinh như giấc mộng cho nên được ở bên nhau, thương nhau, chăm sóc cho nhau, có được những khoảnh khắc hạnh phúc là quý giá lắm rồi.

    Có lẽ tất cả những người trong cuộc phải học tập tư tưởng minh triết của Đức Phật nhiều hơn, để hiểu rõ về vô thường, duyên sinh, biết buông bỏ, không còn cố chấp, biết đứng trong hoàn cảnh người đối diện mà hiểu cho những đau khổ mà người kia đang mang, có hiểu mới có thương. Thương nhau rồi thì cùng dìu nhau đi qua thăng trầm của cuộc đời này.


    - Trúc Châu -
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Uất Phong

    Bài viết:
    195
    Chào Trúc Châu! Mình là Uất Phong (nữ nhé ^^). Bạn có thể gọi mình là Phong. Hôm nay lang thang trong box Truyện ngắn, mình vô tình đọc được bài đoản này của bạn. Nó khiến mình suy nghĩ rất nhiều nên mình mạn phép viết vài dòng cảm nhận cá nhân ở đây. Tất cả chỉ là cảm nhận cá nhân nên mang tính chủ quan, có gì không phải mong bạn bỏ qua nhé ^^.

    Bài đoản của bạn rất hay. Văn phong của bạn nhẹ nhàng, tạo cảm giác giản dị nhưng rất sâu sắc, vừa đọc vừa thấm. Nội dung bài đoản tưởng chừng rất đơn giản khi mở đầu bằng một đề văn nhưng chính đề văn tưởng chừng đơn giản ấy lại mở ra toàn bộ vấn đề phía sau. Tại sao lại như vậy? Vì đề văn đó vốn là một vấn đề biện luận, không có đúng, không có sai chỉ có những quan điểm của người viết. Qua cách mở đầu ấn tượng và văn phong nhẹ nhàng của bạn; lấy Kiều - Kim Trọng rồi đến Hà Lan - Ngạn làm tiền đề, bạn từ từ dẫn dắt người đọc vào vấn đề chính của bài: "Hiểu rồi thương".

    Đọc bài viết của bạn, mình thấy bạn là một người rất tâm lý, suy nghĩ rất sâu sắc và đa chiều nên vấn đề được bạn đưa ra cũng vậy: Nhiều chiều. Đọc bài này, Phong hơi ngạc nhiên một chút vì quan điểm của Phong và bạn về vấn đề này thực sự khá tương đồng.

    Dù không trải qua nhiều hỉ, nộ, ái, ố trên đời nhưng Phong cũng nghĩ rằng trong thực tế, Kiều chẳng thể về bên Kim Trọng cũng như Hà Lan mãi chẳng thể bỏ qua "quá khứ" để ở cạnh Ngạn. Họ hay cặp đôi nào cũng vậy, xảy ra những chuyện như vậy cũng đồng nghĩa với việc giữa họ mãi mãi đã có một khoảng cách lớn không thể lấp đầy, một bức tường ngăn cách không thể phá vỡ.

    Đúng như bạn nói, phái nữ thật sự rất nhạy cảm, chỉ một hành động vô tình rất nhỏ thôi cũng khiến họ suy nghĩ và hiểu ra nhiều điều. Chính vì vậy, họ luôn cho rằng quá khứ kia là những "vết nhơ" không thể gột rửa, không dám mạnh dạn phá vỡ bức tường ngăn cách giữa hai người. Cho dù Kim Trọng, Ngạn hay bất kì người đàn ông nào yêu và sẵn sàng bảo vệ họ; họ hiểu chứ nhưng trong thâm tâm lại chẳng dám ở bên. Những người đàn ông đó không phải không tốt nhưng ai có thể khẳng định rằng dù chỉ trong một thoáng nào đấy, họ chưa bao giờ nghĩ và bận lòng về quá khứ của người mình yêu? Và dù họ chưa bao giờ nghĩ thật thì trong suy nghĩ người phụ nữ vẫn luôn hoài nghi. Một khi giữa hai người đã có khoảng cách vô hình, có hoài nghi thì đến cuối cùng, cũng chẳng thể bên nhau.

    Phong từng cố chấp cho rằng như vậy đấy, rằng không thể là không thể nhưng sau khi đọc bài đoản này của bạn; nó cũng dẫn Phong đên một lối suy nghĩ khác đi. Bỏ qua tất cả những suy nghĩ thực tế, những toan tính trước sau, nghĩ đơn giản hơn thì họ chính là những người có "tình" với nhau. Mà dù thế nào đi nữa thì những người có "tình" cũng nên ở bên nhau.

    Ừm.. Phong nói dài quá rồi cũng bởi vì rất đồng cảm với quan điểm trong bài viết ^^.

    Tuy nhiên, Phong cũng có một số góp ý nho nhỏ với bạn về bài viết này. Đều là những góp ý cá nhân nên chỉ mang tính tham khảo thôi nhé, mong bạn không phiền lòng. Trong bài viết, những chỗ không bắt buộc viết số thì nên viết thành chữ để khi đọc mạch văn sẽ mượt hơn. Ví dụ: 1 cái tôi, 1 ánh mắt, 1 cử chỉ, 1 con người.. => một cái tôi, một ánh mắt, một cử chỉ, một con người.. (vì các cái một này không phải ý chỉ số đếm mà mang hàm ý là ít, tối thiểu nên bạn nên dùng chữ sẽ hay hơn).

    Văn phong của bạn rất mượt nhưng trong bài có một câu đọc còn hơi "lấn cấn" :

    ".. nhận ra rằng Kiều sẽ không thể về sống với Kim Trọng như vợ chồng được, cũng như hiểu rằng Hà Lan đã quyết định không về bên Ngạn."

    Mình nghĩ nên sửa một chút thì sẽ đúng hơn: "nhận ra rằng Kiều sẽ không thể về sống với Kim Trọng như vợ chồng được, cũng như hiểu rằng tại sao Hà Lan lại quyết định không về bên Ngạn."

    Tóm lại, bài viết này của bạn rất hay và khiến Phong suy nghĩ rất nhiều. Mong rằng bạn không chê mình nhiều lời ^^ và tuyệt đối đừng phiền lòng về bất cứ lời nào của mình nhé.

    Chúc bạn có khoảng thời gian vui vẻ trong diễn đàn và có thêm nhiều bài viết thành công ở đây.

    Thân gửi từ Uất Phong! ^^
     
    Phan Kim TiênTrúc Châu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2020
  4. Trúc Châu

    Bài viết:
    154
    Cám ơn Uất Phong, với những góp ý rất hữu ích, sẽ giúp Châu viết ngày càng tốt hơn. Không gì vui bằng có người đọc văn và đồng cảm với mình như thế. Cám ơn Uất Phong thật nhiều!
     
    Uất Phong thích bài này.
  5. Trúc Châu

    Bài viết:
    154
    Cám ơn Uất Phong, với những góp ý rất hữu ích, sẽ giúp Châu viết ngày càng tốt hơn. Không gì vui bằng có người đọc văn và đồng cảm với mình như thế. Cám ơn Uất Phong thật nhiều!
     
    Uất Phong thích bài này.
  6. Trúc Châu

    Bài viết:
    154
    Cám ơn Uất Phong, với những góp ý rất hữu ích, sẽ giúp Châu viết ngày càng tốt hơn. Không gì vui bằng có người đọc văn và đồng cảm với mình như thế. Cám ơn Uất Phong thật nhiều!
     
    Uất Phong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...