Kinh Dị Hiện Tượng Lạ - Trần Văn Bự

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trần Văn Bự, 4 Tháng năm 2019.

  1. Trần Văn Bự

    Bài viết:
    2
    HIỆN TƯỢNG LẠ

    Tác giả: Trần Văn Bự​

    Ngay từ nhỏ tôi đã bị dị ứng với các thể loại bóng đèn, cụ thể là khi tôi có mặt ở gần đó thì bóng đèn đó sẽ tắt Thoạt nghe có vẻ như tôi có siêu năng lực nhưng sau khi được trục vong vào năm 2009 thì tôi không còn bị như vậy nữa.

    Lần đầu tiên tôi bị như vậy là năm tôi 10 tuổi. Buổi chiều hôm đó tôi ở nhà 1 mình. Miêu tả sơ qua về căn nhà cũ của tôi: Nhà tôi có 2 tầng, tầng trệt là bếp và WC, lên cầu thang tầng 2 là phòng thờ + khách (ở đây có kê bộ bàn học) còn 2 giường ngủ thì kê bên trong ngăn cách với phòng thờ bởi 1 tấm song bằng gỗ. Giường kê sát bàn học, chỉ ngăn cách bằng tấm song nên chỉ cần nhổm dậy là thấy được bàn học. Tôi đang nằm đọc truyện tranh, lúc đó tuy là buổi chiều nhưng mùa hè nên ánh sáng vẫn còn tương đối, thì bỗng nghe tiếng è è, rồi đèn bàn học bật lên. Cái đèn bàn này loại ngày xưa dùng công tắc mà phải nhấn và giữ 1 lúc nó mới sáng, chứ không phải loại công tắc ON-OFF như giờ. Tôi thấy thế thì ngồi dậy và đi ra tắt ạ (lúc nhỏ còn ngây thơ). Quay vào giường đọc truyện tiếp thì lại nghe è è, nhổm dậy thấy đèn bàn lại sáng. Lúc này tôi mới sực nhớ ở nhà có 1 mình tôi chạy vội lại chỗ công tắc đèn chính bật lên nhưng nó không lên hẳn mà nó lên 1 cái kiểu sáng nhờ nhờ rất là rợn tôi sợ quá chạy luôn ra đường đứng chơi chờ ba mẹ về.

    Kể từ ngày đó, tôi đi ra đường ngang qua các cột đèn thì có hiện tượng như này: Có 1 số đèn đường đang sáng bình thường, nhiều người đi qua không tắt nhưng đến khi tôi đi qua thì tắt, một số thì ngược lại, đang tắt thì tôi đi qua mới bắt đầu sáng. Đặc biệt có trường hợp năm lớp 11 tôi đi học thêm về trễ (tầm 10h tối) đường vắng tanh vắng ngắt, các bác ở Nha Trang khoảng năm 2003 mới biết đường Trần Phú đoạn sau sân bay buổi tối nó vắng như thế nào. Tôi đang đi thì toàn bộ tất cả đèn từ vị trí xe đạp của tôi đến xa thật xa (không biết xa đến đâu) đều đồng loạt tắt hết, thành ra trước mặt em toàn bóng đêm, còn sau lưng lại sáng. Tôi hoảng quá rẽ vào hẻm đi đường khác về nhà.

    Ở nhà cũ và thậm chí sau khi chuyển sang nhà mới tôi đều bị tình trạng đó là hễ tôi ở nhà 1 mình thì lúc chạng vạng tôi không thể mở đèn được, các công tắc đều trở nên vô dụng. Tôi toàn phải ra đứng trước nhà chơi đợi ba mẹ về mới dám vào. Và ba mẹ vào thì mở đèn bình thường. Có trường hợp cả nhà đi ăn tối, tôi nhanh nhảu chạy về trước thì khi vừa bước chân vào đường luồn thì đèn trước nhà vụt tắt, lại phải chạy ra, thấy ba mẹ và anh đi về, lúc đi cùng cả nhà về thì cái đèn đó đã sáng lại.

    Sau khi vào Sài Gòn thì tình trạng đó vẫn còn, rất nhiều đèn ngoài đường tắt khi tôi đi qua và đèn phòng bật không lên khi tôi 1 mình, mãi cho đến khi làm thuật trục vong thì mới hết.

    Năm đầu cấp 3 tôi hay có thói quen tắm khuya. Có 1 đêm nọ, tôi tắm lúc cả nhà đã ngủ hết rồi. Đang hứng chí bỗng có 1 luồng gió lạnh lùa từ cửa thông gió phòng tắm vào làm tôi rùng mình. Đến lúc này, 1 ý nghĩa mới xẹt qua đầu tôi: "Cái *, bây giờ mà nó cúp điện thì éo biết làm sao sống luôn". Tôi vừa nghĩ dứt câu thì "bụp" đèn nhà tắm tắt tối thui tôi hoảng loạn cực độ, vơ vội cái khăn tắm, xoay nắm cửa để ra ngoài. "Móa, giờ mà ra không được thì biết làm sao?" Nhưng may quá, tôi xoay nắm cửa bình thường, lúc ra thì toàn bộ nhà tôi đều tắt điện tối thui. Tôi mò xuống bếp bật bếp gas lên để có ánh sáng mà tìm chỗ để đèn cầy. Sau đó tôi đốt đèn cầy đi lên nhà trên ngang qua phòng ngủ ba mẹ, tôi đánh thức ba dậy đi kiểm tra điện đóm với tôi chứ sao mà cúp điện nhà mình nhưng các nhà hàng xóm xung quanh vẫn có điện? Ba với tôi kiểm tra hết các cầu chì cầu dao thấy vẫn bình thường không có dấu hiệu chập chạm thì ba tôi bảo thôi đi ngủ tiếp, chắc sáng mai sẽ có lại. Và sáng hôm sau điện có lại. Cái hiện tượng đang tắm nghĩ cúp điện nó cúp thật này tôi bị thêm 2 lần nữa rồi mới chừa hẳn tật tắm khuya.

    Cái vi tính là cái hay bị thứ đó tác động nhất. Nhiều khi nửa đêm đang ngủ thì nghe tiếng cái quạt PC nó kêu, nhổm dậy thấy vi tính đang khởi động. Hay có trường hợp tôi đang để máy chạy list nhạc, đang hát giữa chừng thì nghe tiếng báo Windows is shutting down.. mặc dù máy không cài bất cứ trình hẹn giờ tắt nào.

    Cái quạt bàn là cái bị tác động nhiều thứ hai. Rất nhiều buổi tôi ngủ quên để báo thức (hồi đó còn sinh viên), đang ngủ thì nghe cái quạt đang quay êm ái nhẹ nhàng bỗng nhiên đổi số lên 2, rồi lên 3, rồi nó chạy ù ù như muốn giết người. Lúc đó tôi thấy lạnh quá nên tỉnh giấc dậy với tay tắt cái quạt, rồi sực nhớ ra sáng nay tôi ngủ ở phòng 1 mình, 2 thằng ở chung phòng đã đi từ sớm, tự nhiên tỉnh cả ngủ luôn.

    Cái điện thoại để bàn: Cái điện thoại này nằm ở nhà mới bên Bình Tân. Các bác chú ý là từ năm 2003 tôi đã chuyển nhà từ nội thành Nha Trang ra Bình Tân, và sự xuất hiện dày đặc các sự kiện kỳ lạ nằm trong khoản thời gian từ 2003 đến 2005. Đó là thời gian tôi nghỉ hè, thường xuyên ở nhà 1 mình vì ông anh đã vào SG học còn ba mẹ thì đi làm cả ngày. Trưa hôm đó tôi nghe tiếng điện thoại bàn reo, như mọi khi nhấc máy lên Alo thì chả nghe bên đầu dây kia ừ hử gì cả. Cứ thế tôi cứ "Alo, ai vậy ạ? Ai thì nói đi chứ?" nhưng chỉ nghe được bên kia có tiếng gì đó lào xào, giống như tiếng gió vọng lại Kinh hãi quá, tôi gác máy ngay. Nhưng trong đầu vẫn nghĩ là chắc có đứa bạn nào nó gọi trêu mình. Vừa gác máy thì nó reo lại ngay các bác, không chậm 1 giây nào. Tôi lại nhấc máy, và lại 1 sự im lặng khó hiểu phía bên kia, lắng tai nghe kỹ vẫn là tiếng rì rào, tiếng hú hú nhẹ như gió thổi vào ống nghe. Lạnh hết cả sống lưng, nổi da gà, tôi cúp máy. Cái ống nghe vừa đặt xuống là nó lại reo ngay. Cái đinh công mạnh! Tôi bắt máy lên lần nữa nhưng cứ để máy đó, cho nó chết tiền điện thoại chơi. Rồi cả tiếng đồng hồ sau tôi mới lại nghe thử, vẫn tiếng đó các bác Cúp xuống, nó lại reo, tôi cứ để nó reo xem đứa nào lỳ hơn, nghĩ nếu thằng nào trêu mình nó phải nản. Nhưng từ lúc 12h trưa đến hơn 1h chiều, nó cứ reo mãi không thôi. Tôi điên quá chạy ra rút nhanh dây tín hiệu luôn. Thế là êm

    Tôi ngủ 1 giấc đến tầm 4h chiều. Dậy định bụng chắc là thằng kia nó đầu hàng rồi, thôi cắm dây vào lại kẻo có ai gọi mà không nghe, gặp chuyện quan trọng lại bị mắng cho. Vừa cắm dây vào thì nó reo. Tôi bạo gan nhấc máy lên nghe lần cuối, vừa vào cuộc tôi đã quát rất to "ALO", thì bên kia là giọng nói nhỏ nhẹ của cô Bảy, bạn của mẹ tôi:

    Nãy giờ con nói chuyện điện thoại với ai mà lâu dữ? Cô gọi nãy giờ mà lần nào nó cũng kêu tít tit máy bận?

    Ủa cô Bảy gọi cho con hồi mấy giờ?

    Cô gọi suốt từ 3 rưỡi đến giờ.

    Chắc là điện thoại con để kênh mà không biết á cô. (không dám nói là đã rút dây).

    À, con có nhà không để cô đem bánh flan qua gửi mẹ con.

    (đoạn sau không có gì quan trọng)

    Cái đáng rùng mình ở đây là từ 1h chiều đến 4h chiều mình rút dây tín hiệu ra thì điện thoại khác gọi vào phải báo là "số máy này hiện tại không liên lạc được" mới đúng chứ sao lại báo bận? Vậy trong thời gian đó cái điện thoại này đã liên lạc với ai?

    Đó là những ghi chép về những tác động về mặt điện – điện tử của 1 vong hồn. Những ghi chép này cho phép mình kết luận vong hồn tồn tại dưới dạng năng lượng sóng não, năng lượng điện não hay 1 dạng sóng điện từ mà khoa học chưa phát hiện ra. Chính vì tồn tại dạng thức đó nên họ có khả năng tác động nhiều nhất là trên các thiết bị dùng điện, điện tử. Các nhà ngoại cảm theo mình hiểu là những người có dạng năng lượng sóng não đặc biệt, cùng tần số hoặc có thể cộng hưởng với sóng năng lượng của vong hồn nên có thể cảm nhận, giao tiếp được với họ, nghe được tiếng nói của họ trong đầu.
     
    Akiko satorshasha thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng năm 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...