Tân nương và Vương Nhị Cẩu là thanh mai trúc mã, còn người chết trong bài hát này là Tân Lang. Chuyện kể rằng Tân nương và thanh mai trúc mã Vương Nhị Cẩu của mình yêu nhau sâu đậm, nhưng không may nàng lại bị một thiếu gia phú hộ để mắt đến, thiếu gia này làm mọi cách để cưới nàng làm thê tử kể cả việc cấu kết với quan tham, dùng quyền lực để ép cưới nàng. Nhưng thật không may chàng thiếu gia này vì lý do gì đó mà chết trẻ, cha của thiếu gia vì muốn hoàn thành ước nguyện hồi còn sống của con nên đã ép bắt cô nương mà con mình thương phải minh hôn với con mình. Thế là bài hát này ra đời, ngày được chọn làm ngày đại hôn là mùng 18 tháng giêng nhưng thật chất ngày này là ngày hung đối với người TQ, thích hợp để làm minh hôn, chôn cất người đã khuất, vậy chọn ngày này có nghĩa là muốn tân nương phải chôn sống chết theo tân lang của nàng. Ngày đại hôn mà kiệu hoa, áo cưới chuẩn bị một cách nhanh chóng, người trong làng đóng cửa nhà hết chứ không phải vui vẻ chúc mừng, có con mèo đen đi theo kiệu hoa vài con đường (mèo đen đối với người TQ là điềm xui, cũng báo hiệu cho một người sắp chết đến nơi, và ở đây ý chỉ là tân nương đó).. nói chung không khí rất là u ám, không giống ngày có đại hỉ. Tân nương được nhắc trong bài hát 2 lần rằng nàng không thể nói chuyện hay trả lời, đó là vì nàng bị bịt miệng không thể nói chuyện hay la hét được. Trong bài hát có câu "Vương Nhị Cẩu LẠI để đôi hài ở trước cửa", "để đôi hài trước cửa" theo phong thủy người TQ chính là để trừ tà, xua đuổi ma quỷ, thế nhưng tại sao là "LẠI" để? Có nghĩa là trước đó VNC đã làm điều đó một lần, chính là lần Tân lang chết trước đó, hắn đã làm điều trên, còn giờ là Tân nương.. hắn biết trước Tân nương sẽ phải chôn theo chồng nàng nên đã làm điều tương tự với nàng. Còn về phía Tân nương thì sao? Người nàng yêu là Vương Nhị Cẩu nên nàng đã mong hắn sẽ dẫn nàng cao chạy xa bay, nhưng sau cùng hắn không làm gì cả mà còn để đôi hài trước cửa mong sau khi nàng chết sẽ không quay về phiền hắn, "nàng không biết là nên khóc hay nên cười" với một người yêu tàn nhẫn như vậy. Chính giữa bài hát là đoạn kèn thổi lên, kèm theo các câu như "Nhất bái thiên địa, Nhị bái Cao đường.." và có nhắc đến một Cao đường nữa đó là cha của Tân lang. Vì nghĩ rằng đã giúp con trai hoàn thành ước nguyện cưới vợ nên ông vui vẻ, cười đến thật tiêu sái. Còn những ông quan tham khi thấy Tân nương thì chỉ biết cười trừ và ca khúc ai oán vì các ông ấy cũng dằn vặt khi đã cấu kết với cha con thiếu gia, khiến nàng phải lâm vào cảnh minh hôn như vầy. Gần cuối bài hát có nhắc đến Tân Nương vểnh tai nghe thấy tiếng Vương Nhị Cẩu đến khi nàng đã được đưa vào "động phòng", tin rằng hành động vểnh tai để nghe này là lúc nàng đã bị chôn vào "cái động" cùng Tân lang của nàng rồi, Vương Nhị Cẩu đến không phải để cứu nàng mà đem trái cây điểm tâm đến để cúng vái nàng, mong nàng thành ma không tìm hắn nữa. Nàng vì thế mà đau lòng, cho đến giờ phút này, nàng vẫn mong người nàng yêu sẽ vì nàng làm gì đó, nhưng người ta lại chấp nhận sự thật để nàng ra đi, nàng tự cười bản thân mơ mộng hảo huyền, cũng khóc cho số phận hẩm hiu của bản thân, "không biết nàng đang cười hay khóc".. Nói chung là, Vương Nhị Cẩu yêu nàng, nhưng không có dũng khí cùng nàng cao chạy xa bay. Thiếu gia yêu nàng, nhưng không đành lòng để nàng rời đi. Suy cho cùng người đáng thương nhất vẫn là nàng.. Huyền Thương cover Douyin cover rất hay Tiktok cover Bản gốc - Cát Đông Kỳ Cover tiếng Nhật Cover lời Việt - Tuấn Nguyễn Thiếu Gia Reii cover Sakura Shan cover Hỉ - Đẳng Thập Ma Quân Lyricist: Cát Đông Kỳ Composer: Cát Đông Kỳ Arranger: Cát Đông Kỳ Trans: JuLy, CKey Lời bài hát: Zhēngyuè shíbā Mười tám tháng giêng Húangdào jírì Ngày lành tháng tốt Gāoliang tái Nhấc cao lương Tái shàng hóngzhuāng Vai gánh hồng trang Yī chǐ yī hèn Mỗi thước là một nỗi hận Cōngcōng cái Vội vã cắt đoạn Cái qù líang rén Bỏ chàng ra đi Nàihé bù guī Chẳng biết sao quay về Gù zuò yán kāi Giả vờ vui vẻ Xiǎng bǎn hóng tán Phách đỏ gõ vang Shuō dé qīngkùai Nói thật nhẹ nhàng Zhuóshí nán cāi Quả là khó đoán Tīngzhe Nghe xem Mǎoshí nà sānlǐ zhī wài fān qǐlái Giờ Mão, hỉ thanh đã vọng đến ngoài ba dặm Píngzè Trầm bổng Mǎtí shēngjìan qǐ zhǎn luò chóu zì kāi Tiếng vó ngựa dần khơi dậy chữ sầu bi Shuō chí nà shí kùai Nói ra thì cũng thật là nhanh Tuī mén wù zì kāi Vừa đẩy cửa sương đã rơi Yěmāo dōu gēnle jǐ tíao jiē Đám mèo hoang cũng theo đến mấy con phố Shàng shù bózi wāi Trèo lên cây ngóng trông Zhāngwàng qíao tā zài děng Là nhìn trộm nàng đang chờ đợi Zhè cūn lǐ yě gùai Trong thôn này cũng thật lạ Bǎmén quán yī guān Duy chỉ trông một cửa Yòu shì wáng èr gǒu de xié Lại là giày của Vương Nhị Cẩu Luò zàijiā ménwài Rơi vào ngoài đại môn Dú líu tā hái jìzhe Chỉ mình nàng vẫn còn nhớ rõ Qiè fū zhī ài shǔ shìfēi zhī wài Tình yêu nồng đậm ấy kéo đến bao thị phi ngoài kia Zhè bù Vậy mà lại không phải Xìamǎ fāngcái Người vừa rồi xuống ngựa Nà guān rén xìao qǐlái Quan nhân ấy đang nở nụ cười Nà guān rén lèzhe xúnsile bàntiān Quan nhân ấy vì vui sướng mà suy nghĩ nửa ngày Zhǐ hēng ji chū gè lí rén chóu lái Chỉ một tiếng thở dài, nỗi buồn li hợp đã thổi đến Tā zhècì yòu shì méi néng jiē dé shàng hùa Nàng lần này lại chẳng thể nói thêm gì nữa Tā xìaozhe kū láizhe Nàng cười rồi lại khóc Nǐ cāi tā zěnme xìaozhe kū láizhe Ngươi đoán xem nàng sao lại cười rồi khóc Kū láizhe Lại rơi lệ rồi Nǐ kàn tā zěnme kūzhe xìao láizhe Ngươi đoán xem nàng sao lại khóc rồi cười? (Yī bàitiāndì) (Èr bài gāotáng) (Fūqī dùi bài) Tángqían Ở sảnh lớn Tā shuōle tāo xīnwō zi hùa Hắn nói những lời thật lòng từ tận tâm Bù dùi shàng nuòyán Nhưng lại chẳng có đến một lời hứa Qǐ néng xiāosǎ Sao có thể phóng khoáng như thế Qīng yīn Mây mù khẽ đến Tàn qīngméizhúmǎ Nào là thanh mai trúc mã Děng yī yù rúyì Chỉ đợi một miếng ngọc như ý Yī jiǔ tǒng a Cùng một bình rượu thôi Tā shù qǐ ěrduǒ yī tīng Nàng im lặng lắng nghe Zhè dòngfáng wài Động tĩnh ở phòng ngoài Nà hǎoxīn de wáng èr gǒu pǎo zhè gěi tā sòng diǎnxīn láile Cũng tốt, tên Vương Nhị Cẩu có lòng chạy đến đưa nàng ít điểm tâm Tā zhècì kěshì méi néng shuō dé shàng hùa Nàng lần này lại chẳng thể nói thêm được gì nữa Tā xìaozhe kū láizhe Nàng cười rồi lại khóc Nǐ cāi tā zěnme xìaozhe kū láizhe Ngươi đoán xem nàng sao lại cười rồi khóc Kū láizhe Lại rơi lệ rồi Nǐ kàn tā zěnme kūzhe xìao láizhe Ngươi đoán xem nàng sao lại khóc rồi cười Zhēngyuè shíbā zhè húangdào jírì Mười tám tháng giêng ngày lành tháng tốt Zhēngyuè shíbā zhè húangdào jírì Mười tám tháng giêng ngày lành tháng tốt Zhēngyuè shíbā zhè húangdào jírì Mười tám tháng giêng ngày lành tháng tốt Zhēngyuè shíbā zhè húangdào jírì Mười tám tháng giêng ngày lành tháng tốt. * * * Lời Việt - Lee Phú Quý Tháng giêng, mười tám, đã khiêng kiệu hoa, nhấc cao lương Khoác lên hồng trang, oán ân ngày xưa nay vội dứt Bỏ ai rời đi, biết sao về đây, cứ như vui vầy Phách kia vang vọng, nói cho nhẹ nhàng, nói không nên lời [Bridge]Có ai vừa nghe âm thanh từ xa ba dặm canh mão vọng về Trầm vang bi thương người trên lưng ngựa tiếng vó dần xa Kể ra thật nhanh đêm khuya sương phủ giăng Đâu đây mèo hoang ba con xuống phố cứ luống cuống chờ ngóng Hay chúng muốn nhìn ngắm nàng, chúng cứ nhìn tròn mắt Tứ phía cài then bốn bên lặng yên trong thôn vắng ngắt Cứ trống vắng lạnh lẽo, ai đánh mất giày bên cửa Chỉ mình nàng nhớ một nỗi niềm oán than Quan nhân bước dưới đêm vắng Có biết thân xác hoang tàn [ĐK] Nhất bái trước gió cớ sao lặng im sao người không mấy lời Nơi vô tận khóc hay cười, nơi vô tận ai kia nên khóc hay nên cười Rơi nước mắt ai đâu hay sao khi khóc khi cười mãi? [Coda]Nhị bái.. những ước thề hứa hẹn làm sao phóng khoáng Rồi tam bái.. nào "trúc mã thanh mai", ngọc như ý đợi chàng [Coda 2] Ngày lành tháng tốt, một chải chải tận đuôi Ngày lành tháng tốt, một chải chải tận đuôi Ngày lành tháng tốt, một chải chải tận đuôi Chẳng ai chúc tụng rằng "bách niên hảo hợp"