Truyện Ngắn Hẹn Hò Takoyaki Tại Nhà - Newbieblogger

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Newbieblogger, 1 Tháng mười hai 2023.

  1. Newbieblogger

    Bài viết:
    2
    [​IMG]

    Tên truyện:
    Hẹn Hò Takoyaki Tại Nhà.

    Tác giả: Newbieblogger

    Thể loại: Truyện ngắn, Tình cảm, Đời thường


    Lời mở đầu:

    Kensuke là một sinh viên đến từ vùng nông thôn ở Osaka và chuyển đến Tokyo để theo học đại học. Để kiếm sống, anh đã làm việc bán thời gian tại một quán cà phê từ 6 tháng trước. Tại đây, Kensuke đã phải lòng một đồng nghiệp nữ tên là Kana. Anh đã mạnh dạn mời cô ấy cùng tham gia làm Takoyaki trong một dịp đặc biệt. Mặc dù hành trình tình yêu của họ vẫn còn mới mẻ, nhưng sự cố gắng chân thành của Kensuke để tiếp cận Kana đã tạo thêm sự hấp dẫn cho câu chuyện tình yêu của họ.

    * * *

    "Lần sau cùng làm món Takoyaki nhé?"

    Trong giờ nghỉ ở quán cà phê, tôi thu hết can đảm để mời Kana-san, người đang làm việc cùng. Kana-san và tôi ở một mình trong căn phòng nhỏ để nghỉ giải lao trong giờ làm. Tôi đã chờ đợi thời điểm này từ rất lâu rồi. Ánh sáng màu da cam nhu hòa lúc chạng vạng của mùa xuân chiếu qua khung cửa sổ vào trong căn phòng nhỏ.

    "Nghe có vẻ thú vị đấy."

    Kana- san trả lời tôi bằng giọng nhẹ nhàng.

    Tim tôi đập thình thịch vì phản ứng tốt hơn tôi mong đợi.

    Vẻ ngoài dịu dàng và yêu kiều. Mái tóc đen dài của Kana bóng mượt và có vẻ như cô ấy chưa từng nhuộm nó bao giờ. Vóc dáng mảnh khảnh, làn da trắng như tuyết. Hơn nữa, đôi mắt của cô ấy to và trong sáng, và khi nhìn vào mắt Kana-san, bạn có cảm giác như mình bị hút vào đó.

    Tôi chuyển đến Tokyo từ Osaka và bắt đầu làm việc bán thời gian tại một quán cà phê cách đây sáu tháng để kiếm sống.

    Ở đó tôi gặp Kana, sinh viên đại học năm thứ ba, hơn tôi một tuổi. Kana, sinh ra và lớn lên ở Tokyo, là một sự hiện diện đáng kinh ngạc đối với tôi, người lớn lên ở vùng nông thôn Osaka.

    "Bữa tối ngày mai thế nào?"

    Tôi lập tức đề nghị. Vĩ nhân trước kia cũng từng nói, khí thế mọi việc đều rất quan trọng. Theo tôi, Takoyaki là một món ăn tiện lợi. Hình dạng tròn của Takoyaki rất đáng yêu và kết cấu của nó sẽ mang lại cảm giác thích thú cho người ăn. Hơn thế nữa, bạn có thể làm takoyaki cùng người khác. Việc bạn có thể cùng nhau nấu ăn trong khi vui vẻ là điều thiết thực và thực sự tuyệt vời. Đó là lý do tại sao khi chuyển đến Tokyo để học đại học, tôi quyết định mang theo máy làm takoyaki từ nhà bố mẹ tôi ở Osaka. Với tham vọng tận dụng hiệu quả takoyaki và mở rộng tình bạn.

    Kana-san, người không thể nào biết được chiến lược của tôi, suy nghĩ một lúc trước khi mở miệng. "Nếu là ngày mai thì đến tám giờ cũng được. Ngoài ra, Sakiko-chan có thể đi cùng không?"

    Kana nhắc đến tên của đồng nghiệp làm bán thời gian Sakiko cùng với cô. Sakiko có mái tóc bob ngắn màu nâu, là sinh viên đại học năm thứ hai như tôi. Sakiko là thành viên câu lạc bộ bóng chuyền của câu lạc bộ thể thao và có tính cách vui vẻ, dũng cảm. Và Sakiko không hề dè dặt với tôi và thản nhiên gọi tôi là "Kensuke".

    (Tính cách của cô hoàn toàn trái ngược với Kana, người lịch sự gọi anh ấy là "Kensuke-kun").

    Lời nói và hành động năng động của Sakiko vượt qua ranh giới của người khác giới và cho chúng ta cảm nhận được sức mạnh của cô ấy với tư cách là một con người. Tuy nhiên, thật kỳ lạ, Kana trầm tính và Sakiko sôi nổi dường như lại rất hợp nhau, thậm chí họ còn đi mua sắm cùng nhau vào những ngày ca làm việc bán thời gian của họ không trùng nhau. Mặc dù có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau nhưng Kana và Sakiko dường như rất hợp nhau. Đã bao nhiêu lần tôi tự nhủ: "Sakiko, hãy để vị trí đó cho tôi."

    Tuy nhiên, tôi không thể từ chối những điều kiện mà Kana-san đưa ra.

    "Tất nhiên, nếu Sakiko thấy ổn."

    Tôi nói một cách vui vẻ, miễn cưỡng nhưng cố gắng mỉm cười để cô ấy không hiểu.

    "Cảm ơn em. Vậy thì chị sẽ liên lạc với Sakiko-chan."

    Kana-san bình tĩnh trả lời, không hề có dấu hiệu nhận thấy tình hình của tôi.

    "Chúng ta nên gặp nhau ở đâu? Em sẽ đến đón Kana-san và những người khác ở ga gần nhất."

    Tôi gợi ý, hy vọng có thể trò chuyện nhiều nhất có thể với Kana-san. Nhân tiện, căn hộ của tôi cách ga khoảng 20 phút đi bộ. Giá thuê một căn nhà gần nhà ga cao nên tôi bất đắc dĩ phải thuê một căn hộ xa nhà ga hơn một chút. Ở Tokyo, giá bất động sản gần nhà ga cao đến mức đáng sợ.

    "Không sao đâu, chị sẽ đến với Sakiko-chan trong khi dựa vào bản đồ trên điện thoại thông minh của mình."

    Kana dễ dàng từ chối lời đề nghị của tôi. Tôi quyết định giải thích có lẽ là vì cô ấy không muốn làm phiền tôi.

    "Vậy thì chúng ta gặp nhau ở nhà em vào khoảng 5 giờ chiều tối mai nhé?"

    "Ừm. Chị rất mong chờ điều đó".

    Tôi rất vui khi nghe phản hồi tích cực của Kana-san. Tôi nói cho Kana-san địa chỉ nhà mình trong khi nghiến chặt hàm răng đang chùng xuống.

    Sau khi mời thành công Kana-san, trên đường đi làm bán thời gian về nhà vào ngày hôm đó, tôi nhìn lên bầu trời đêm và nhớ lại câu hỏi mà tôi đã hỏi Kana-san cách đây rất lâu.

    "Mẫu đàn ông chị thích như thế nào vậy?"

    Tôi đã tự mình luyện tập hàng chục lần để nói được những lời này. Những lời nói được thốt ra theo dòng chảy tự nhiên của cuộc trò chuyện, hết sức cẩn thận để không gây ra bất kỳ căng thẳng nào. Giống như lần này, tôi đã thốt ra những lời này khi đang tìm cơ hội được ở một mình với chị trong giờ giải lao. Kana nheo đôi mắt to của mình lại một chút và suy nghĩ một lúc trước khi nói.

    "Chị muốn một người có thể chuẩn bị chu đáo mọi việc."

    Tôi nhớ mình đã bối rối trước câu trả lời bất ngờ. Tôi đã mong đợi những câu trả lời như "Một người tử tế" hay "Một người thú vị". Khi tôi nhìn cô ấy một cách kỳ lạ, Kana-san tiếp tục giải thích lý do.

    "Chị nghĩ người có khả năng chuẩn bị là người không để người khác phải lo lắng về mọi việc. Để tránh làm cho người kia cảm thấy lo lắng không cần thiết, họ nghĩ đến đối phương một cách cẩn thận và lên kế hoạch cẩn thận. Chị nghĩ đó là lý do tại sao mình bị thu hút bởi những người có sự chuẩn bị sẵn sàng, theo nghĩa là họ có thể quan tâm đến người khác khi họ không ở bên cạnh."

    Tôi hoàn toàn ấn tượng. Đúng như dự đoán, Kana-san. Tôi thầm quyết định rằng tôi muốn Kana-san đánh giá tôi là một "Người có chuẩn bị". Nhưng trở ngại có vẻ khá cao.

    Ý nghĩ mời Kana và bạn của cô ấy đến nhà khiến tôi phấn khích đến nỗi đêm đó tôi khó ngủ.

    Ngày hôm sau, tôi tham dự buổi giảng bài ở trường đại học vào buổi sáng để bình tĩnh lại. Tuy nhiên, nội dung bài giảng còn rất hạn chế. Cuối cùng, thời điểm mời Kana và những người khác đến nhà tôi cũng sắp đến gần.

    Tuy nhiên, vào những ngày như thế này, cuối cùng tôi lại dành thời gian để viết báo cáo về bài giảng ở trường đại học của mình trong thư viện trường đại học cho đến hơn 4 giờ chiều. Chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là đến cuộc họp của chúng tôi lúc 5 giờ. Đột nhiên tôi rơi vào tình thế khó khăn. Không kiềm chế được sự nóng nảy của mình, tôi chạy ngay qua những hàng cây hoa anh đào trong khuôn viên trường đại học. Tôi phải dừng lại ở siêu thị trên đường về nhà để mua nguyên liệu. Khi tôi đến siêu thị, cửa hàng đã tràn ngập người mua nguyên liệu cho bữa tối. Hình như hôm nay là ngày bán cá đặc biệt nên quầy bán cá rất đông. Vì không còn lựa chọn nào khác nên tôi quyết định tạm gác lại khu cá đông đúc và tìm kiếm các nguyên liệu khác trước. Sau đó, tôi thanh toán hóa đơn và chạy về nhà.

    Khi đang sắp xếp các nguyên liệu đã mua trong bếp, tôi mới nhận ra rằng mình đã vô tình quên mua bạch tuộc. Tôi không thể tin được là mình đã quên mua nguyên liệu quan trọng nhất, bạch tuộc. Tôi đang gặp rắc rối. Với tốc độ này, bạn sẽ có món takoyaki không có bạch tuộc. Lúc này tôi còn lâu mới là một "Người có sự chuẩn bị".

    Lúc đó là 4h45.

    Chỉ còn 15 phút nữa là Kana và những người khác sẽ đến nơi. Bây giờ tôi không có thời gian đi siêu thị để mua bất cứ thứ gì. Nhưng chúng ta phải bằng cách nào đó thoát ra khỏi tình trạng này. Trong lúc hoảng hốt, tôi nhận thấy trên bàn có một tờ rơi có in dòng chữ "Net Super'. Tôi chưa bao giờ sử dụng siêu thị trực tuyến nhưng bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào nó. Nắm chặt điện thoại thông minh của mình, tôi bắt đầu quá trình đăng ký thành viên siêu thị trực tuyến. Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng siêu thị trực tuyến nên phải mất chút thời gian nhưng cuối cùng tôi cũng chọn được sản phẩm. Tôi tìm con bạch tuộc, cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi chuyện sẽ ổn. Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng thông báo có khách.

    Ping-dong.

    " Anou, chị đoán là bọn chị đã đến sớm. "

    Kana ngập ngừng nói qua hệ thống liên lạc nội bộ. Năm phút trước giờ họp. Lẽ ra tôi nên vui mừng nhưng điều đó lại khiến tôi lo lắng hơn. Tay phải cầm điện thoại, tôi vội vã đi ra cửa trước. Khi di chuyển đến lối vào, tôi nhanh chóng chọn một món có chữ" Bạch tuộc' được viết trên đó bằng ngón tay cái bên phải và hoàn thành đơn hàng của mình trong thời gian ngắn.

    "Chào mừng đã đến. Cả hai vào đi!"

    Tôi từ từ mở cửa trước như không có chuyện gì xảy ra và chào Kana-san và Sakiko. Khi tôi mở cửa, một làn gió xuân ấm áp ùa vào phòng. Kana, người có mái tóc dài buộc phía sau, trông thật tuyệt trong chiếc áo khoác mùa xuân màu trắng. Mặt khác, Sakiko đang mặc một chiếc áo hoodie màu hoa anh đào nhạt và quần jean xanh đậm, khiến cô trông dễ dàng di chuyển. Kana mặc quần áo giống Kana và Sakiko mặc quần áo giống Sakiko. Tôi cảm thấy tin chắc một cách kỳ lạ rằng tính cách của một người cũng được thể hiện qua trang phục của họ.

    "Căn phòng có hơi nhỏ, nhưng xin cứ tự nhiên nhé."

    Tôi di chuyển đôi giày của mình từ lối vào vào trong góc và làm động tác mời họ vào.

    "Hoa anh đào nở rộ trước cửa nhà, đẹp quá."

    Kana quay lại, chỉ vào bông hoa anh đào lớn trước căn hộ của mình và mỉm cười. Màu sắc rực rỡ của hoa anh đào càng làm tôn lên vẻ đẹp của Kana.

    "Là Somei Yoshino (1). Tôi thích màu nhạt đó."

    Tôi đã đi tham quan nhiều nơi khi tìm nhà, nhưng cuối cùng, tôi thích cây hoa anh đào trước căn hộ này và quyết định sống ở đây. Căn hộ hơi xa ga một chút nhưng khi bước ra khỏi cửa, bạn có thể cảm nhận được mùa xuân cùng hoa anh đào. Đó là sở thích của tôi. Kana-san có vẻ cũng thích nó, điều đó khiến tôi rất vui. Khi mời họ vào phòng, tôi đã cảm ơn cây anh đào từ tận đáy lòng.

    "Wow, nó sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên, trông có vẻ đơn giản quá nhỉ?"

    Sakiko nhìn căn phòng và bày tỏ ấn tượng của mình mà không hề dè dặt, đúng kiểu Sakiko.

    "Mọi đã sẵn sàng cả rồi~. Cảm ơn nhé, Kensuke-kun!"

    Kana-san khen ngợi ngay sau khi nhìn thấy máy làm takoyaki trên bàn trong phòng khách. Được khen ngợi vì đã chuẩn bị trước, tôi cảm thấy vui vẻ và tự nhiên mỉm cười.

    "Tụi chị có mua dâu tây để tráng miệng. Chúng sẽ rất hoàn hảo sau món Takoyaki,"

    Kana nói và đưa cho tôi một chiếc túi giấy chất lượng cao. Khi nhìn vào bên trong túi giấy, tôi thấy những quả dâu tây to màu đỏ tươi đang tỏa sáng rực rỡ.

    "Cảm ơn Kana-san."

    Tôi cảm thấy hạnh phúc trước sự quan tâm của Kana-san. Tôi cảm thấy sự kết hợp giữa Kana-san và Ichigo (Dâu tây) là một sự kết hợp hoàn hảo. *

    "Tớ cũng đã chọn nó đấy!", Sakiko bĩu môi và trừng mắt nhìn tôi.

    "À! Tất nhiên, tớ cũng cảm ơn Sakiko."

    Tôi cũng nhanh chóng cảm ơn Sakiko. Vào những lúc như thế này, việc thể hiện lòng biết ơn một cách bình đẳng là điều lịch sự mà một quý ông nên làm.

    "Tớ cảm thấy như giữa Kana-san và tớ cậu lại sử dụng giọng điệu khác nhau, thì phải?"

    Sakiko nói, cô vừa nhạy bén vừa lạnh lùng. Giống hệt như một Esper (2) vậy.

    "Hở, thế sao? Đó chỉ là trí tưởng tượng của cậu mà thôi". Tôi trả lời, trong lòng ngạc nhiên trước trực giác nhạy bén của Sakiko.

    Tôi dẫn hai người họ đến ghế ở bàn và rót nước trái cây tôi đã chuẩn bị vào ly. Nước cam yêu thích của Kana-san đã được xác nhận từ trước. Sau khi cả hai đã thư giãn, tôi quyết định vào bếp và bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu. Việc chuẩn bị rất nhanh chóng và dễ dàng, chẳng hạn như thái nhỏ hành lá và pha bột Takoyaki với nước cùng trứng.

    "Hôm nọ cha quản lý đã đặt nhầm nguyên liệu!", tôi nghe thấy giọng nói không hài lòng của Sakiko.

    Có vẻ như cậu ấy đang phàn nàn về công việc bán thời gian của mình với Kana-san.

    "Lần đó đúng là làm khó cho em quá!"

    Kana-san nhẹ nhàng xoa dịu Sakiko.

    Người quản lý cửa hàng nơi tôi làm việc bán thời gian là một người đàn ông trung niên có vẻ hơi ngốc nghếch. Đôi khi có sai sót xảy ra lúc đặt hàng nguyên liệu, điều này có thể dẫn đến việc giao đồ ăn bị chậm trễ.

    Hôm nọ, ông ấy đã đặt thiếu số lượng dâu tây cho một chiếc bánh kem và y rằng không thể làm để giao bánh cho khách. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc chạy đến siêu thị gần nhất mua một ít dâu về. Nhờ vậy, chúng tôi đã có thể tiếp tục phục vụ bánh ngọt.

    Kana-san, người đang theo dõi tôi vào bếp lúc này, dường như đã có ấn tượng tốt về tôi. Tôi chắc chắn rằng công sức tôi bỏ ra vào thời điểm đó đã tạo nên món Takoyaki mà tôi làm ngày hôm nay.

    "Rốt cuộc, tốt nhất là nên có một người có thể chuẩn bị chu đáo, phải không?"

    Sakiko hỏi Kana-san, và có thể nghe thấy Kana-san nói "Ừm" đồng tình. Chủ đề này khiến tôi hơi đau đầu vì quên mua mấy con bạch tuột. Tôi thầm nghĩ, trách Sakiko đã nói nhiều như vậy.

    Tôi cần câu giờ cho đến khi giao hàng từ siêu thị trực tuyến của tôi đến. Tôi lấy một số dụng cụ và đi từ nhà bếp đến phòng khách.

    "Nhân tiện, có ai muốn thử bào một ít cá ngừ không?"

    Tôi cho họ xem những mảnh cá ngừ và dụng cụ bào cá trong tay tôi.

    "Chà, trông thú vị đấy,"

    Sakiko và Kana đồng thanh nói. Phản hồi đã tích cực.

    "Tớ chưa thử bào cá ngừ bao giờ nên trông nó có vẻ thú vị. Hãy làm đi, Kensuke," Sakiko nói, mắt cô sáng lên.

    "Kensuke-kun đã chuẩn bị tốt đấy," Kana khen tôi.

    Tôi tự hào chỉ cho họ động tác bào cá ngừ. Âm thanh nhẹ nhàng của lát cá ngừ vang vọng khắp phòng.

    Từ khi còn nhỏ, tôi đã bào cá ngừ mỗi lần ăn Takoyaki ở nhà nên đó là một công việc dễ dàng đối với tôi. Những miếng cá ngừ tôi cạo rất mỏng.

    "Thật tuyệt vời," Kana-san khen ngợi tôi khi chúng tôi nhìn vào mắt nhau qua những miếng cá ngừ được bào mỏng.

    "Nếu Kensuke có thể làm được thì tôi cũng có thể làm được, phải không?"

    Sakiko giật lấy những miếng cá ngừ từ tay tôi và bắt đầu cạo chúng một cách mạnh mẽ. Trái ngược với mong đợi của Sakiko, những mảnh cá ngừ có độ dày không đồng đều liên tục thoát ra khỏi lưỡi dao.

    "Lưỡi của cái bào này bị hỏng rồi sao?"

    Sakiko khẳng định hiệu suất của dao cạo rất kém. Kana trấn an Sakiko, người đang có tâm trạng tồi tệ. Tôi thực sự nghĩ Kana-san rất tốt bụng. Tôi bước ra khỏi hai người đang vui vẻ ăn cá bào khô và khéo léo mang nguyên liệu làm món takoyaki từ bếp ra bàn. Tôi cũng chuẩn bị hành lá, tempura, gừng ngâm và phô mai Cheddar (3).

    "Chà, cậu đang chuẩn bị tốt đấy Kensuke," Sakiko khen ngợi tôi, một điều hiếm thấy.

    "Cảm ơn, Kensuke-kun." Lời nói của Kana-san khiến tôi cảm thấy mọi thứ tôi làm đều đáng giá.

    "Phô mai Cheddar có hương vị đậm đà nên tôi khuyên mọi người nên dùng nó cho món takoyaki," tôi nói đầy tự hào.

    "Nhân tiện, Kensuke, còn con bạch tuộc thì sao?"

    Sakiko hỏi, nhìn vào các nguyên liệu được xếp trên bàn, đi vào trọng tâm của vấn đề.

    "Ừm, bạch tuộc.. Độ tươi là quan trọng nhất, nên tôi đang nhờ nhân viên cửa hàng giao hàng cho tôi." Tôi điên cuồng kiếm cớ. Đó cũng không phải là một lời nói dối.

    "Em đã suy nghĩ nhiều đến thế. Thật tuyệt vời, Kensuke-kun!"

    Kana càng khen ngợi tôi nhiều hơn.

    "Một chương trình truyền hình nấu ăn nói rằng bạch tuộc từ Mauritania (4) ở Châu Phi rất ngon, vậy cậu chọn loại đó à?" Câu hỏi ngây thơ của Sakiko làm tôi khó chịu.

    "Chà, điều này.. Suy cho cùng, độ đàn hồi rất quan trọng đối với bạch tuộc.."

    Tôi trả lời mơ hồ và quyết định đổi chủ đề.

    "Nghĩ lại thì, hai người có biết làm takoyaki không?"

    Cả hai cùng lắc đầu. Có vẻ như đây là lần đầu tiên hai người làm món takoyaki. Tôi tự hào giải thích cho hai người tò mò.

    "Điều quan trọng là thứ tự thêm nguyên liệu. Sau khi làm nóng máy takoyaki, hãy đổ một ít bột vào đó, sau đó cho bạch tuộc vào trước. Bạch tuộc rất khó chín. Tiếp theo, thêm Tenkasu (5), hành lá, gừng ngâm và phô mai cheddar. Thêm phô mai theo thứ tự đó."

    "Wow, đó là một trải nghiệm học tập tuyệt vời."

    Kana có vẻ hoàn toàn ấn tượng. Tôi càng trở nên vui vẻ hơn và giải thích thủ tục một cách cẩn thận.

    "Lật takoyaki thật nhanh, bắt đầu từ lỗ ở cuối. Đừng lật tất cả cùng một lúc mà xoay nó theo từng góc 90 độ." Tôi vặn cổ tay và thực hiện một chuyển động tương tự như xoay takoyaki. Cho họ xem và tiếp tục lời giải thích của mình.

    "Lúc này, hãy cho các nguyên liệu đã bung ra vào bên trong. Nếu tiếp tục xoay không ngừng, chúng sẽ dần dần trở thành một quả bóng đẹp. Lỗ trên máy làm takoyaki có nhiệt độ hơi khác nhau tùy theo vị trí của nó, vì vậy hãy đổi chỗ giữa thực phẩm nướng kỹ và chưa chín vào thời điểm thích hợp."

    Kana-san và Sakiko đang nghiêm túc lắng nghe lời giải thích của tôi. Tôi vô cùng biết ơn người làm ra món takoyaki này.

    "Nếu cảm thấy takoyaki nhạt khi cầm lên, bạn có thể chuyển nó ra đĩa. Cuối cùng, thêm nước sốt, rong biển xanh và cá ngừ bào theo thứ tự đó. Hãy thưởng thức hương vị của cá ngừ bào." Kensuke giải thích.

    "Tôi yêu takoyaki. Nó có rất nhiều thứ."

    Sakiko nói với giọng chán nản. Kana mỉm cười và gật đầu.

    "Xém quên, và mình cũng đã chuẩn bị cái này."

    Tôi cho họ xem một chiếc hộp đựng hình thuyền có hoa văn bằng gỗ.

    "Chà, Em đã chuẩn bị kỹ quá rồi. Cảm giác như tôi vừa đến cửa hàng vậy."

    Mắt Kana sáng lên.

    "Mình thích takoyaki quá," Sakiko cười nói và giọng thậm chí còn chán nản hơn.

    Hài lòng với phản ứng mong đợi từ cả hai, tôi nhìn đồng hồ. Tất cả những gì còn lại phải làm là nhân vật chính Tako sẽ đến.

    Chuông cửa reo đúng lúc. Khi tôi vội vã bước tới cửa và mở cửa, tôi nhìn thấy một người đàn ông với bầu không khí sảng khoái đang đứng đó.

    "Chúng tôi đến để giao đơn hàng cho bạn", người giao hàng nói với giọng ra lệnh.

    "Cảm ơn."

    Tôi nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Tôi đã cố gắng đến kịp lúc. Tôi cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình và từ từ mang những món đồ đã đóng gói ra bàn.

    "Cảm ơn mọi người đã chờ đợi, hàng đến rồi đây."

    Tôi vui vẻ thông báo với hai người rằng "Tako" đã đến và đặt đồ lên bàn. Trong lúc hai người quan sát, họ lập tức bắt đầu mở gói hàng.

    Khi nội dung của sản phẩm được tiết lộ, mọi người đều im lặng.

    Sakiko hỏi, không thể chịu được sự im lặng.

    "Đây là xúc xích hình con bạch tuộc phải không?"

    Tôi đang hoảng sợ và có vẻ như tôi đã gọi nhầm món.

    "Ừ, đúng rồi.. Octopus-san là một người làm xúc xích," tôi bất lực trả lời.

    Khi tôi nhìn vào mặt Kana-san, tôi thấy một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt cô ấy. Tôi quay đầu lại và tìm kiếm giải pháp. Nhưng tôi không có thời gian đi mua nguyên liệu.

    Sakiko nói với một nụ cười gượng khi tôi cảm thấy vô vọng.

    "Kensuke, cậu nhầm rồi phải không? Đây không phải từ Mauritania phải không?"

    Tôi đỏ mặt xấu hổ.

    "Chà, là thế này..'

    Kana-san đang cố gắng hết sức để được giúp đỡ.

    " Chà, chúng không đến từ Mauritania, nhưng.. "

    Tôi thấp giọng trả lời và nhìn xuống.

    Sakiko, người không thể nhìn vào tôi, nói với giọng vui vẻ hơn.

    " Tớ không thể nhịn được, đi ăn thôi. "

    " Đúng vậy. Kensuke-kun đã chịu khó chuẩn bị cho tụi mình'.

    Kana nhanh chóng đáp lại ý kiến của Sakiko.

    Tôi cảm nhận sâu sắc sự quan tâm của họ.

    Cảm ơn.

    Và thế là, bất đắc dĩ, một "bữa tiệc takoyaki" không có "bạch tuộc" bắt đầu.

    "Chuyện này vui quá," Kana nói với giọng oang oang.

    "Toriyah!" Giọng nói đầy nhiệt tình của Sakiko vang lên.

    Có vẻ như cậu ấy đang gặp khó khăn trong việc lật món takoyaki đúng cách. Nhìn thấy hai người họ, cảm giác hối lỗi của tôi dần phai nhạt.

    "Ừ, sau khi nướng xong, nó sẽ dần dần trở nên tròn hơn nên không sao cả."

    Tôi cho Sakiko một số lời khuyên.

    Một chiếc xúc xích hình con bạch tuộc thò ra từ lỗ trên máy làm takoyaki. Chúng tôi đã nướng được takoyaki và mỗi người sắp xếp takoyaki vào đĩa riêng của mình.

    Sakiko có vẻ đói nên nhanh chóng đưa takoyaki lên miệng.

    "Bề ngoài thì nóng, bên trong thì tan chảy," tôi nghe thấy giọng nói vui vẻ của Sakiko.

    Tiếp theo, tôi cũng đưa nó vào miệng.

    "Nóng, nhưng sẽ rất ngon nếu vừa ăn vừa thở hổn hển," tôi nói, cố gắng hết sức để làm bầu không khí sôi động hơn.

    "Cẩn thận kẻo bị bỏng đấy." Kana-san cười nhạo Sakiko và tôi khi chúng tôi đang ăn vội vàng.

    "Nó thực sự không hợp với cá ngừ bào," Sakiko nói với một nụ cười gượng.

    Vị của xúc xích rất mạnh và dường như đã loại bỏ hương vị tinh tế của vảy cá ngừ. Tôi cảm thấy tiếc nuối mặc dù tôi đã cố gắng rất nhiều để loại bỏ nó.

    "Này, nhìn này, con bạch tuộc có sáu chân," Kana mỉm cười nói, dùng đũa gắp một chiếc xúc xích hình con bạch tuộc.

    "Đúng vậy. Tôi có sáu chân." Sakiko cũng thích thú với khám phá mới của mình.

    Con bạch tuộc được cho là có tám chân, vậy chính xác thì con xúc xích này là ai?

    "Mình thật sự xin lỗi vì hôm nay không chuẩn bị được con bạch tuộc thật sự nào."

    Tôi không biết mình đã xin lỗi họ bao nhiêu lần. Thực ra tôi muốn cho Kana thấy rằng tôi đã chuẩn bị đầy đủ.

    Sakiko mở miệng với vẻ mặt nghiêm túc trong khi tôi trông có vẻ chán nản.

    "Ví dụ, nếu tớ kết hôn với ai đó trong tương lai, họ sẽ biết khi tớ đi vệ sinh, khá là xấu hổ và tớ không làm điều đó. Cho nên, không phải lúc nào mọi việc cũng hoàn hảo. Kensuke"

    Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy Sakiko trông nghiêm túc đến thế.

    "Chị nghĩ chị cũng nghĩ giống như Sakiko-chan. Mọi người đều mắc sai lầm."

    Kana-san cũng nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

    Tất cả những gì tôi nghĩ đến là tỏ ra ngầu trước mặt Kana-san. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng cuộc sống thực là sự cách quá xa những khát vọng của tôi. Tôi chắc chắn Sakiko đang cố gắng truyền tải tầm quan trọng của việc cư xử tự nhiên.

    "Ừm.. Cảm ơn."

    Tôi vui đến mức gần như bật khóc.

    Tâm tôi càng ngày càng nhẹ nhõm hơn khi tôi được cứu bởi lời nói của họ.

    "À, Kensuke. Lát đừng quên mang dâu tây mà chúng tớ mua về nhé,"

    Sakiko cố tình nói chậm rãi. Sakiko có lẽ đã nhận thấy mắt tôi hơi ươn ướt.

    "Ừ, tớ biết. Chỉ cần nghĩ đến dâu tây và điều chỉnh lượng ăn. Chà, tớ nghĩ Sakiko sẽ ổn thôi." Tôi đáp lại Sakiko với vẻ biết ơn và mỉa mai.

    "À, con bạch tuộc này ngon quá," Sakiko mỉa mai đáp lại.

    "Vâng, vâng, Takoyaki đang đợi cả hai người," Kana-san mỉm cười nhắc nhở chúng tôi, nhắc nhở chúng tôi về món Takoyaki mà chúng tôi đang chờ đợi.

    * * *

    "Cảm ơn vì ngày hôm nay, Kensuke-kun,"

    Kana-san lịch sự cảm ơn tôi khi họ rời đi.

    "Ồ, tôi ổn," Sakiko cười nói.

    Từ tận đáy lòng, tôi nghĩ rằng tôi thật may mắn khi được gặp hai người này ở Tokyo.

    Sakiko tiếp tục.

    "Chà, Tako-san Wiener (6) không có tội, nhưng Kensuke phạm tội cố lừa dối."

    Sakiko đang cười nham hiểm. Kana cũng mỉm cười trước những lời đó. Chắc chắn Tako-san Wiener không có tội. Đó là lỗi của tôi khi đặt hàng mà không kiểm tra kỹ.

    "Vậy thì hãy cho tôi một cơ hội để chuộc tội. Lần sau tôi muốn hai người ăn takoyaki thật sự."

    Sau đó, tôi nhìn vào mặt cả hai và nói.

    "Tôi có thể mời cả hai lần nữa được không?"

    Tôi nghĩ, hy vọng bằng cách nào đó có thể hẹn gặp cô ấy lần sau.

    Một khoảnh khắc im lặng.

    Đối với tôi, đó là một khoảng lặng dài nhưng thực chất đó chỉ là một khoảnh khắc im lặng. Sakiko lên tiếng trước.

    "Mình không thể nhịn được. Thôi, không sao đâu. Lần sau chúng tớ sẽ chào mừng cậu thật nồng nhiệt."

    Sau đó, tôi quay sang Kana-san. Tôi tự hỏi làm thế nào tôi xuất hiện trong mắt Kana-san. Có lẽ tôi sẽ hơi run một chút. Sau đó, miệng Kana nới lỏng,

    "Ừ, không sao đâu. Cảm ơn vì đã mời tôi, Kensuke-kun,"

    Kana mỉm cười đáp lại.

    "Ừ!"

    Tôi không khỏi bật khóc. Tôi rất biết ơn Tako vì đã có thể hẹn lần sau. Nói chính xác hơn là cảm ơn Tako-san về chiếc xúc xích.

    "Ồ, nước trái cây yêu thích của tớ là nước táo, nên hãy cẩn thận nhé Kensuke,"

    Sakiko ranh mãnh nói.

    "Được thôi! Tớ muốn trở thành một người đàn ông có sự chuẩn bị sẵn sàng," tôi lớn tiếng tuyên bố. Kana-san vui vẻ cười nhạo tôi.

    Bên kia cửa trước, những cánh hoa anh đào đang nhảy múa xinh đẹp dưới ánh đèn đường trước căn hộ.

    (Hoàn thành)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười hai 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Newbieblogger

    Bài viết:
    2
    Chú thích: (1) : Anh đào Yoshino ; tiếng Nhật: 染井吉野櫻/ソメイヨシノ Somei-yoshino ) là một loại anh đào lai ghép với nguồn gốc không rõ, có lẽ là giữa Prunus speciosaPrunus subhirtella . Nó mọc như là loại cây lai ghép tại Nhật Bản, trong đó nó được gieo trồng rất lâu đời tại Yoshino và một số nơi khác. Hiện nay nó là giống cây anh đào được gieo trồng phổ biến nhất để lấy hoa trong khu vực ôn đới khắp thế giới

    (2) : Extrasensory perception, nhà ngoại cảm

    (3) : Pho mát Cheddar là một loại pho mát tự nhiên có đặc điểm tương đối cứng, vị có thể đắng, màu trắng ngà (hoặc màu cam nếu cho thêm một số phụ gia như màu điều nhuộm ). Loại pho mát nổi tiếng trên thế giới này có nguồn gốc từ làng Cheddar thuộc vùng Somerset, Anh .

    (4) : Mauritanie có tên chính thức là Cộng hòa Hồi giáo Mauritanie, là một đất nước nằm ở Tây Phi . Đất nước này giáp với Đại Tây Dương về hướng Tây, giáp với Sénégal về phía tây nam, với Mali ở hướng đông và đông nam, với Algérie ở hướng đông bắc, và với Maroc cùng khu vực Tây Sahara ở hướng tây bắc.

    (5) : Tenkasu (天かす, "Tempura Waste") là những miếng bột chiên giòn được sử dụng trong ẩm thực Nhật Bản, đặc biệt là trong các món như soba, udon, takoyakiokonomiyaki . Soba và udon nóngcó thêm tenkasu được gọi là tanuki-soba và tanuki-udon (haikara-soba và haikara-udon ở vùng Kansai ).

    (6) : Wiener – xúc xích viên: là một loại xúc xích mỏng đun sôi nửa chừng (hay nói cách khác là "luộc sơ") truyền thống làm từ thịt heothịt bò, được nhồi trong lớp vỏ ruột cừu, sau đó đem đi hun khói ở nhiệt độ thấp.

    *Giải nghĩa chơi chữ vì sao khi nhắc đến Dâu tây thì Kensuke cho rằng rất hợp với Kana:

    "Tôi cảm thấy hạnh phúc trước sự quan tâm của Kana-san. Tôi cảm thấy sự kết hợp giữa Kana-san và Ichigo là một sự kết hợp hoàn hảo."

    Ở đây chữ "Kana: 仮名", "Dâu tây: イチゴ" khi kết hợp lại sẽ được từ "Người đầu tiên: イチ名". Ý nói răng cô là người đầu tiên mà anh luôn nghĩ đến.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...