Trọng Sinh Hẹn Anh Mùa Đông Năm 15 Tuổi - Thẫm Hy Ân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thẫm Hy Ân, 8 Tháng chín 2018.

  1. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    [​IMG]

    Hẹn Anh Mùa Đông Năm 15 Tuổi.

    Tác giả: Thẫm Hy Ân

    Thể loại: Ngôn tình, trọng sinh

    Giới thiệu:

    Cô yêu anh tha thiết, nhưng người anh yêu lại là người chị song sinh của mình.

    Khi bé cô quấn lấy anh đến mức mọi người xung quanh phiền não, mà anh vẫn mặt lạnh không quan tâm. Dùng cả thanh xuân đặt lên người anh, để rồi nhận lại một bóng lưng lạnh lẽo, và câu nói vô tình thoáng qua.

    "Tôi luôn xem cô là em gái."

    Chậc, hẹn anh trở về năm 15 tuổi, lúc đó ta sẽ lại yêu nhau.

    Link thảo luận:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Góp Ý Những Tác Phẩm Của Thẫm Hy Ân
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng một 2019
  2. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh có bao giờ nghĩ hoa nở rộ đẹp như nào thì khi nó tàn còn xấu hơn gấp bội?

    * * *

    Mạc Tuệ Nghi mệt mỏi dựa vào sofa, chiếc sofa có vẻ đã cũ, hoa bỉ ngạn thêu trên ghế đã ngã màu thành đỏ nhạt.

    Căn phòng có vẻ lâu rồi không có người ở, bụi bặm bám đầy trên nền gạch, ngói xanh phủ đầy tơ nhện nếu không nhìn kỹ thì bạn khó nhận ra màu sắc.

    Mạc Tuệ Nghi cảm thấy trong lòng đầy đau nhói, nước mắt không tự chủ được mà tuôn rơi ướt cả đôi bờ má của cô.

    Thật đúng với câu nói: Ngựa sai một bước sai cả đoạn đường mà.

    Mạc Tuệ Nghi co người lại, tại sao cô có thể làm một chuyện tàn nhẫn như vậy? Đẩy người yêu thương mình nhất về tay người mình yêu thương nhất?

    Để rồi cả ba cùng đau.

    Hôn nhẹ tấm ảnh, cô đau xót đặt lên kệ thờ, nước mắt không tự chủ được lại rơi.

    Người trong ảnh tuổi đời còn khá trẻ nét xuân xanh đua nhau làm nổi bật gương mặt cô gái, nhất là đôi mắt to tròn đen láy như đựng cả bầu trời chắc trong đó chứa đầy những tâm sự, môi cô gái chỉ cười mỉm. Dường như cả thanh xuân cũng chỉ mỉm cười.

    Chị ấy xinh đẹp như thế tốt bụng hiền hậu như thế xứng đáng có được một cuộc đời hạnh phúc, không phải bị chôn vùi trong 20 mấy tuổi thanh xuân.

    Sao bây giờ cô mới phát hiện nhỉ? Từ bé đến lớn cô chưa bao giờ thấy chị ấy cười tươi cả, có phải chăng chị ấy nhường cô cười mất phần chị ấy rồi.

    Nhìn khung cảnh xung quanh, bao kỷ niệm năm xưa lại ùa về. Mèo đuổi chuột trò chơi mà cô rất thích.

    Chị ấy lúc nào cũng là chú mèo xấu xa còn cô mãi là chú chuột nhỏ bé tội nghiệp. Muôn thuở chú chuột vẫn luôn bị tìm thấy. Thì ra từ bé cô đã có thói quen ngược đãi chị ấy rồi.

    Khép nhẹ cửa, theo thói quen cô móc khóa lại.

    - Em sẽ khóa chị vào hồi ức.

    Mạc Tuệ Nghi nhỏ giọng tự nhủ rồi lại lắc đầu cười.

    Cô cho xe chạy dọc qua núi để tìm cảm giác bình yên đã lâu không cảm nhận.

    Xe xuyên qua đồi núi chạy song song với lộ lớn, Mạc Tuệ Nghi bổng cho xe dừng lại ven đường.

    Châm nhẹ một điếu thuốc, làn khói thuốc bay bổng tạo nên cảm giác ảo diệu khiến con người ta như lân lân, không cần rượu mà vẫn say, không cần nhạc mà vẫn nhảy.

    Cảm giác thích thú này là thứ cô vẫn luôn tìm kiếm.

    "Bim bim."

    Tiếng còi xe ing ỏi liên tục, Mạc Tuệ Nghi khó chịu mở cửa xe bước ra ngoài.

    Đập vào mắt cô là bóng người to cao đang thong dong bước về phía mình.

    Mạc Tuệ Nghi đơ người lại, dụi dụi mắt cô không tin vào sự thật phía trước.

    Tiếng bước chân càng ngày càng nhỏ chứng tỏ khoảng cách khá gần, khi thấy rõ người trước mắt. Tức thì cảm giác sợ hãi bao phủ khắp người cô, Mạc Tuệ Nghi nhanh chạy vào trong xe nhưng không kịp.

    Cảm nhận được vòng tay ấm áp ôm lấy eo mình, cả người Mạc Tuệ Nghi cứng lại.

    - Tiểu Hy, em đi đâu thế anh tìm em mãi.

    Giọng nói ấm áp pha chút khàn khàn của mùi vị nhớ nhung, đầy mị hoặc.

    Nếu là ngày xưa có lẽ Tuệ Nghi sẽ đỏ mặt đến phát ngốc, nhưng bây giờ trong người cô đều ngập tràn cảm giác hoảng sợ.

    Cô cố đẩy bàn tay kia ra, nhưng lực ôm quá chắt chắn càng tháo lại càng đau hơn.

    - Tiểu Hy? Em chống cự tôi?

    Nhận thấy người trong ngực phản kháng anh khó chịu gầm nhẹ, anh lúc này chẳng khác nào con mãnh thú hoang dã có thể vồ lấy cô nuốt chửng bất cứ lúc nào, Tuệ Nghi bị anh ép sợ đến run người.

    - Anh rể, anh điên rồi em là Tuệ Nghi. Tuệ Hy chị ấy đã chết rồi.

    Bầu không khí xung quanh trùng xuống. Có lẽ do trời gần tối nhiệt độ gần đồi núi giảm liên tục.

    Anh đưa đôi mắt nâu vô hồn nhìn cô, trái tim đau lắm như có hàng nghìn hàng vạn vết dao cắt xuống làm tim cô như muốn thắt lại, khó chịu đến mức làm cô phải cắn môi. Đôi môi bị cô tự cắn bao nhiêu lần dường như sắp mất hết cảm giác rồi.

    - Anh bị làm sao đấy, đừng như vậy nữa, không phải lúc đầu anh hùng hổ bảo chỉ xem em là em gái của anh sao? Giờ xem anh tự xem lại mình đi thật sự nực cười biết bao nhiêu!

    Đôi mắt sưng đỏ nhưng nước mắt không kìm được lại rơi ra, cô khóc thét lên, thét cho anh nghe cũng muốn thét cho bản thân mình tỉnh mộng.

    ƯỚc gì đây chỉ là giấc mộng, khi cô tỉnh dậy mọi thứ vẫn đẹp như ngày xưa.

    - Kéo cô ta lên xe, về biệt thự.

    Anh nhỏ giọng ra hiệu cho đám vệ sĩ, rồi lạnh lùng bước vào xe.

    Cô không thét nữa mà lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh, đau lắm cảm giác nhìn người mình yêu tuyệt vọng, còn khó chịu hơn thấy anh ấy hạnh phúc bên người khác.
     
    QuânKhôi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2020
  3. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe tắt máy trước căn biệt thự to cao sang trọng, và cô đối với nơi này cũng không xa lạ gì. Căn biệt thự này là quà cưới của ba mẹ anh tặng cho chị gái cô.

    Không đợi cô ngơ ngác quá lâu, đám vệ sĩ liền kéo cô vào nhà. Bác Tư quản gia đang chơi cùng bé Ti ở nhà trước thấy cảnh trước mắt thì sợ hãi.

    Chỉ có bé Ti ngây thơ vui vẻ chạy đế ôm anh miệng kêu không ngừng.

    - Ba ba.

    - Bé Ti nhớ ba không?

    Vẻ mặt hiền lành đôi môi mỏng mỉm cười, mũi anh rất cao chân mài khá đậm làm cho gương mặt anh thêm phần dịu hiền và quyến rũ, làm cho cô có cảm giác như ánh mắt và hành động khi nãy anh đối với mình chỉ là hiểu lầm hoặc do cô tưởng tượng ra.

    Cô thường xuyên đến đây tìm chị gái và bé Ti để trò chuyện nên đối với ánh mắt yêu thương chỉ dành cho gia đình này cũng không lạ lắm.. Nhưng chẳng hiểu sao vẫn bị thu hút.

    - Có, người ta rất nhớ ba nha, ơ mấy chú thả dì Tiểu Nghi ra, mấy chú sẽ làm dì ấy đau đó.

    - Nói bậy, đó là mẹ con.

    Anh nhăn mày quát lớn.

    - Ba sao lại mắng con chứ, dưới mắt dì Tiểu Nghi có nốt ruồi nhỏ, trên mũi mẹ cũng có nốt ruồi nhỏ.

    Tự dưng bất ngờ bị quát lớn, bé Ti khóc nức nở minh oan cho mình.

    - Đấy bé Ti cũng nhận ra sự khác biệt. Tại sao anh vẫn còn mù quáng?

    Cô đau lòng nhìn nước mắt của bé Ti, càng đau lòng hơn khi thấy anh, người mình yêu thầm bấy lâu xem mình như vật thay thế.

    Cô vừa dứt tiếng liền bị âm thanh đỗ vỡ của thủy tinh làm cho sợ hãi, anh thế mà đấm vỡ cửa sổ.

    - Nhốt cô ta vào phòng khách.

    Đưa bé Ti đang khóc nức nỡ lên tay quản gia đang sợ đến đơ người, anh ra lệnh cho đám vệ sĩ mang cô lên lầu, rồi quay lưng đi không hề quay đầu lại.

    Sau đêm đó biệt thự vắng lặng một cách kì lạ, cô nghe lén mấy chị giúp việc bàn tán thì ra bé Ti và quản gia được đưa sang Mĩ hội tụ ông bà nội bé.

    Và anh sau hôm đó vẫn chưa trở về đây lần nào. Cô vẫn vậy.. Vẫn ở phòng khách.

    * * *

    Gặp được anh phải là chuyện của hai tháng sau. Lúc đó cô đang đi dạo vòng khu viên biệt thự thì trời đổ mưa to, cô ướt sũng đứng lẳng lặng nhìn mưa.

    Chả hiểu sau cơn mưa phùn hôm đó lạnh thế, từng hạt mưa rơi xuống thấm qua lớp áo buốt cả tim cô.

    Mạc Tuệ Nghi vẫn chưa có ý định vào nhà. Đang lúc tuyệt vọng nhất, cô tưởng chừng mình sẽ ngất thì cảm nhận được một vòng tay ấm áp của ai đó.

    Không cần quay lại, chỉ cần ngửi nhẹ thôi cô liền biết đó là anh.

    Mùi bạc hà nam tính phủ lấy người cô, Mạc Tuệ Nghi định lên tiếng thì bị một giọng nói run run ngăn lại.

    - Đừng nói gì cả, Tiểu Hy để cho anh cảm nhận được hơi ấm của em một chút.

    Không biết có phải vì lạnh quá không hay bụi bay vào mắt mà nước mắt của cô lại tuông rơi, cô cắn môi kìm tiếng nấc.

    - Chắc em không biết đâu, anh đã gặp em vào trước đó nữa, cuối cấp 2 ở kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Em chả có gì đặt biệt ngoài xinh đẹp, sở hữu giọng nói ngọt ngào của miền Nam, nhiêu đó cũng đủ làm bọn con trai trong phòng thi ríu rít. Nhưng lúc đó anh vẫn chưa thích em.

    Hít thở một hơi anh lại nói tiếp.

    - Vào hôm nhận phần thưởng, em đi phía trước anh đi phía sau.. Anh bị chen lấn, vô tình xô ngã em. Anh cứ nghĩ mình sẽ bị em mắng nhưng không em quay đầu lại giúp nhặt sách, môi nở nụ cười nhẹ rồi quay đi. Em có biết không? Giây phút em vô tình chạm vào vào ngón tay anh, thì anh liền xác định cả đời này em chỉ có thể thuộc về anh.

    Anh cười trong tuyệt vọng, chợt cô cảm nhận được một dòng nước ấm rơi trên vai mình.

    Mạc Tuệ Nghi cắn môi đến mức bật máu, cô quay người lại ôm chặt anh vào lòng. Nhỏ giọng nói.

    - Không sao, không sao rồi.

    Nếu cô nói người con gái nhận thưởng năm ấy là cô thì anh có tin không?

    Hôm đó chị gái bị ốm nặng, sốt rất cao cô dưới sự nhờ vã của chị liền vui vẻ đi nhận thay.

    Thì ra anh là cậu nam sinh hậu đậu năm ấy, lúc đó anh đeo cặp kính rất dày cộm lúc nào cũng ôm khư khư quyển sách trên tay, vì dáng vẻ mọt sách đó nên ít ai dám gần đến bắt chuyện và anh còn hay bị các bạn nam trong phòng thi trêu.

    Thời gian ba tháng hè có thể làm thay đổi một con người nhỉ?

    - Xin lỗi.

    Bị tiếng nói cắt đứt đi dòng hồi tưởng cô khó hiểu ngước nhìn anh.

    - Em đi đi.

    Trở về trạng thái lạnh lùng vốn có, anh nhỏ giọng. Giọng nói khàn khàn không thể nào giấu nổi sự chua xót trong đó.

    Mạc Tuệ Nghi đứng đó nhìn anh, cô lại tiếp tục cắn môi. Cảm giác khó thở lấn áp lòng ngực, mắt Mặc Tuệ Nghi chợt đen lại. Cố nén khó chịu mà chạy ra ngoài, cô chạy thật nhanh thật nhanh thật xa thật xa.
     
    QuânKhôi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng một 2019
  4. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời mưa tầm tã bóng dáng bé nhỏ vẫn cố chạy trốn, cô không bao ngờ muốn yếu đuối trước mắt anh, chợt một tia sáng xẹt qua. Bóng dáng bé nhỏ đó tựa như một chú chim bị săn đến gãy cánh mà ngã khụy xuống.

    Đôi mắt nhắm lại tìm thức không cam lòng mà rơi lệ, căn bệnh tim quái ác này là quả báo sao?

    Tại sao cô lại nỡ phụ sự yêu thương của chị ấy? Tại sao đến cuối cùng anh vẫn không thuộc về cô?

    Nếu có thể sống lại một lần, cô thề sẽ không yêu anh nữa, mà lặng lẽ đứng bên cạnh anh, lặng lẽ bảo vệ che chở cho anh, lặng lẽ làm tri kỷ.

    * * *

    - Thiên Nhi ngoan, dậy đi xe nhà cháu đến đón cháu kìa.

    Bị ai đó kéo nhẹ khiến cô khó chịu mà mở mắt.

    Đập vào mắt cô là bóng hình to lớn của một người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là cô giáo. Bởi vì cô ấy mặc trên người chiếc áo dài màu hồng được đơm đầy hạt chuỗi ngọc, cô không thấy rõ mặt lắm vì lớp trang điểm của cô ấy khá đậm.

    Chậc, có phải nhìn nhầm không? Cô ấy vừa liếc mắt cảnh cáo cô?

    Theo sự dẫn đường khá nhiệt tình của cô giáo, Mạc Tuệ Nghi mệt mỏi bước ra cổng trường, cô giáo dắt tay cô đến chiếc xe hơi đen đậu gần đó.

    Ngồi thoải mái trên xe, chợt cô nhận ra thứ gì đó không đúng.

    Chẳng.. Chẳng phải cô vừa chết rồi sao?

    Vậy chuyện quái quỷ gì đang sảy ra với cô? Không phải là trọng sinh chứ?

    Aaa có phải quá cẩu huyết rồi không?

    Đầu cô xuất hiện hàng ngàn câu hỏi, Mạc Tuệ Nghi thích thú nhìn ra bên ngoài cửa xe.

    Đây là đúng là đường Lý Thường Kiệt rồi, lần này sống lại cô sẽ tìm mọi cách để theo đuổi anh trước, sẽ không để chuyện bi thương đó lại diễn ra lần nữa. Mạc Tuệ Nghi càng nghĩ càng thấy hạnh phúc.

    Xe hơi chợt dừng lại trước căn biệt thự xa hoa, một người hầu ở phía trong chạy ra mở cửa rồi cúi đầu xuống. Bác tài xế đạp phanh ga tiếp tục chạy thẳng vào bên trong.

    Bước xuống xe ngước nhìn căn biệt thự theo chủ đạo xanh trắng, Mạc Tuệ Nghi đơ người lại.

    Cô nhớ không lầm thì đây là nhà cha mẹ anh đúng không? Năm trước mừng tuổi bác trai cô cũng được mời thiệp.

    /Bíp bíp/

    Cô đang đứng ngơ ngác thì bị tiếng còi xe làm giật mình xém ngã xuống, Mạc Tuệ Nghi tò mò nhìn chiếc xe hơi trắng dừng lại trước mắt mình.

    Tiếng giày va chạm với mặt đất tiếp theo là bóng người cao gầy bước xuống.

    Khi thấy rõ người trước mắt cả người Tuệ Nghi chẳng hiểu sao đều rung lên một cách sợ hãi.

    Đôi giày bata cũ kĩ dính một lớp bụi đen, ống quần rộng khoảng 17 - 18. Áo sơ mi thâm kim rợn người. Da mặt trắng, mũi cao ngũ quan mỹ lệ, nhưng đều bị che mất bởi một cặp kính to hơn cả đít chai.

    Thật ra nếu không phải đã gặp anh trước đó, thì có chết cô cũng không tin chàng trai năm 17 tuổi mê người đó là tên mọt sách trước mắt này đây.

    À mà khoan, ánh mắt chán ghét đó là sao? Anh ấy thậm chí còn không nhìn cô lại lần hai mà quay gót vào trong.

    Mạc Tuệ Nghi theo thói quen cắn môi, rồi bước nặng nhọc vào trong.

    - Hôm nay hai anh em con về cùng à? Quý quá nha, thôi đi rửa tay rồi lại đây ăn cơm nào.

    Khi tiếng nói cất lên cùng lúc là bóng dáng trung niên xuất hiện, người phụ nữ đó duyên dáng trong một chiếc đầm đơn giản, không son không phấn vẻ đẹp tự nhiên mà ít ai có được.

    Có đều cô vẫn chưa tiêu hóa được những lời bà ấy vừa nói.

    - Thiên Nhi lại đây rửa tay đi, còn đứng đó làm gì mau phụ mẹ dọn cơm.

    Người phụ nữ đó nhìn cô trách móc, trong mắt không giấu nổi yêu thương.

    - À ý người là gọi con ạ?

    Mạc Tuệ Nghi ngơ ngác.

    - Để con phụ mẹ, cần gì lũ người vô dụng đó.

    Tiếng nói từ trên lầu vọng xuống, khác hẳn với người phụ nữ, giọng anh ấy tràn đầy vẻ chán ghét.

    - Cái thằng này, Thiên Vương sao con có thể nói em gái mình như thế.

    - Con mới không thèm cái đứa em nuôi như thế.

    Khi anh vừa dứt tiếng bóng cô cũng biến mất, Mạc Tuệ Nghi bật khóc.

    Cô chạy lên lầu một cách ngốc nghếch.

    Nhìn căn phòng có chiếc cửa màu hồng có dán dòng chữ: [Thiên Nhi]

    Mạc Tuệ Nghi không nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp bước vào, khóa chặt cửa lại.

    Căn phòng rất đẹp, mọi thứ đều màu hồng.

    Mạc Tuệ Nghi không chịu được mà khóc rống lên, cô khóc không phải vì những lời phỉ báng của anh vì dù sao kiếp trước cũng nghe quen rồi.

    Cô khóc là vì.. Thân phận em gái nuôi này. Đúng là trêu đùa người mà, kiếp trước không có tình yêu của anh, kiếp này càng không thể có được.

    Đây không phải là đều cô muốn trước khi chết sao? Tại sao sống lại liền quên mất?

    Chắc là ông trời cố ý muốn giúp cô nhớ đây. Thật là cảm động đến rơi nước mắt.

    Không sao, không sao từ đây cô sẽ sống với thân phận Thiên Nhi, em gái của người cô luôn thương rất sâu đậm.

    Lặng lẽ yêu, anh lặng lẽ buồn.
     
    Quân thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2019
  5. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Sau này sẽ gọi Mạc Tuệ Nghi là Vương Thiên Nhi nhé.

    Thiên Nhi ngồi ngẩn ngơ trên cửa sổ hồi tưởng lại thời gian cấp 3 tươi đẹp, anh và chị cùng cô hay ăn trưa ở căn tin sau trường.

    Anh lúc nào cũng ga lăng giành đi lấy thức ăn, giành trả cả tiền. Chị gái không có phản đối lúc nào cũng cười thân thiện xoa đầu cô, nhường quyền quyết định cho cô.

    /Cốc cốc/

    Bị tiếng gõ cửa cắt ngang dòng hồi tưởng, Vương Thiên Nhi mệt mỏi ra mở cửa.

    Đập vào mắt cô là gương mặt thân thiện của người phụ nữ ấy.

    Bà ấy đặt mâm cơm xuống bàn học rồi kéo tay cô ngồi xuống giường, thủ thỉ.

    - Bé Thiên Nhi đừng buồn nhé, con biết tính anh hai cọc cằn mà, mẹ đã dạy dỗ nó rồi, mẹ còn bắt nó xíu lên xin lỗi con nữa, vì vậy lau nước mắt rồi ăn cơm đi nhé, con đang ở tuổi phát triển bỏ bữa là gầy những bộ phận quan trọng không phát triển đâu.

    Bà Hoàng cười cười xoa xoa đầu con gái, Vương Thiên Nhi nhìn người trước mắt. Đã rất lâu rồi, cô chưa bao giờ có được tình thương của một người mẹ.

    Cô và chị gái từ bé đã bị vứt bỏ, sống ở trại trẻ mồ côi cùng các sơ và các em nhỏ.

    Mặc dù các sơ luôn đối tốt với cô, nhưng tận sâu trong tim cô vẫn rất muốn có được tình thương gia đình.

    Khi còn học cấp 1 các bạn nhỏ khác luôn có cha mẹ đưa rước, còn cô vẫn chung thủy đi xe buýt với chị. Nhiều khi bị mấy bạn khác trêu cô đã khóc mướt, cô khóc không phải vì cô sợ họ mà là vì.. Cô cảm thấy rất cô đơn.

    Giống như bị mê hoặc bởi lời dụ dỗ ấy, Vương Thiên Nhi bước đến bàn học ăn cơm một cách điên cuồng.

    Đợi cô ăn xong, bà Hoàng xoa xoa đầu con gái rồi mới hài lòng bước ra ngoài.

    Xoa xoa vai, Vương Thiên Nhi bước vào phòng tắm. Rửa mặt thật sạch, chợt động tác cởi nút áo của cô dừng lại.

    Vương Thiên Nhi khó tin nhìn vào gương.

    - Đây là nhung nhan của mình ư?

    Đôi môi mỏng của người trong gương cũng khẽ nhấp nháy, đôi mắt to tròn đen láy mở to, chiếc mũi cao nhỏ có nốt ruồi đen làm điểm nhấn, mái tóc ngắn đen đậm được kẹp lại bởi chiếc nơ hồng, dưới da trắng nhợt nhạt một cách kì lạ.

    Đồng phục trường giống như quần áo học sinh trong mấy phim nhật bản, trước ngực có nơ, nút áo màu đen, váy xanh đậm viền caro.

    Tại sao nhung nhan xinh đẹp này cô chưa từng thấy xuất hiện ở trong trường?

    Sờ tay lên ngực.. Cơ thể này mới cấp 2 thôi, có phải là phát triển quá rồi mức không? (-. -)

    Với tay lấy bộ quần áo treo sẵn trong phòng tắm, cô loay hoay bước ra ngoài.

    Ngã người trên giường Vương Thiên Nhi không suy nghĩ nhiều nữa mà chìm vào giấc ngủ.

    * * *

    Khi cô tỉnh dậy trời cũng ngả bóng, xỏ đôi dép gấu màu hồng Vương Thiên Nhi ngáp ngắn ngáp dài bước xuống nhà.

    Cầu thang không dài lắm, nhưng cô cảm thấy khá là mệt, có được bộ ngực cup B này cũng thật khó thở nha.

    Dưới nhà không có ai cả, Vương Thiên Nhi liền đi xung quanh khám phá, đang đung đưa chiếc xích đu thì cô chợt phát hiện một đều thú vị.

    Phía sau vườn hoa biệt thự còn có một căn nhà tường khá nhỏ, phía trước nhà tường có ba người phụ nữ đang xúm lại ăn một loại trái gì đó.

    Vương Thiên Nhi tò mò bước lại gần, chợt nhận ra có người thứ tư bước đến đám người phụ nữ đều đồng loạt đưa mắt nhìn.

    Bị nhiều ánh mắt nhìn chầm chầm khiến cô cười gượng.

    - À chào mọi người.

    Nhận ra là cô chủ nhỏ đến, ba người phụ nữ khúm múm đứng dậy cung kính.

    - Cô chủ chiều khỏe.

    - Mọi người ngồi xuống đi, đừng làm thế em ngại lắm, mọi người đang ăn gì thế? À xoài hửm? Ôi sao chua quá thế.

    Thấy mọi người có vẻ căng thẳng, Vương Thiên Nhi cố làm ra vẻ hứng thú để cho họ tự nhiên.

    Đúng như cô đoán thấy dáng vẻ không câu nệ lễ nghi của cô, bọn nọ cũng kéo nhau ngồi xuống.

    - Cô chủ không biết phải rồi, đây là giống xoài cóc thường trồng ở khu vực miền Nam, còn sống thì cực kì chua nha, đây là do bố mẹ em ship từ dưới Cà Mau lên mới có ấy ạ.

    Cô nhận ra người đang nói chuyện chính là chị gái khi sáng đã mở cửa cổng cho cô đây mà. À thật ra thì, kiếp trước cô cũng là người miền Nam đó nha, mà hình như loại xoài này ở đâu cũng có mà.

    - Nó bốc phét ấy cô chủ, cơ mà em cứ nghĩ cô là người khó gần lắm ấy chứ, cô sống kín ghê lắm, từ lúc em làm người làm ở đây em chưa bao giờ dám nói chuyện với cô chủ, cô chủ ít nói tâm lắm. Suốt ngày ru rú trong phòng, cô chủ khá khó..

    Chị người làm khác vừa ăn xoài vừa lên tiếng, ngay tức thời chị ấy bị mấy người bên cạnh bụm miệng lại.

    (-. -) Thì ra đây là nơi ở của mấy chị người làm, thì ra thân xác này sống nội tâm như vậy à.
     
    Quân thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng một 2019
  6. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thật ra thì không phải em khó gần đâu, mà là vì em quá cô đơn..

    Điều đầu tiên khi sống lại là phải có được nhiều sự đồng cảm.

    Muốn khai thác được nhiều từ thân thể này thì phải tạo dựng được nhiều mối quan hệ tốt.

    Thấy họ yên lặng cô nói tiếp.

    - Thôi em về nhà lớn đây, chắc giờ này mẹ cũng về rồi. Mấy chị ăn ngon nhé.

    - À vâng, cô chủ cầm một quả ăn dọc đường đi ạ.

    Sự nhiệt tình trong mắt họ khiến cô không vội từ chối, cầm quả xoài trên tay Vương Thiên Nhi nở nụ cười thân thiện gật đầu cảm ơn rồi mới quay lưng lại bước về nhà chính.

    Đúng như cô đoán bà Hoàng đã về, bên trong phòng bếp đã bật đèn sáng.

    - Sao mẹ không để mấy chị người làm lo chuyện cơm nước ạ?

    Tập làm quen với từ mẹ khá lạ lẫm, cũng là một chuyện không quá khó đối với cô.

    Đặt trái xoài vào tủ lạnh, Vương Thiên Nhi bước nhanh vào bếp lặt đậu que phụ bà.

    - Mẹ muốn con mẹ chỉ ăn những món mẹ làm thôi.

    Bà khẽ nháy mắt tinh nghịch với cô, Vương Thiên Nhi khẽ cười.

    "Ước gì cậu ấy cũng khả ái như mẹ cậu ấy vậy". Cô thầm nghĩ.

    - Thật ra Thiên Vương hòa đồng lắm, con đừng vì tính cách của nó mà ghét nó nhé.

    - Vâng.

    Vương Thiên Nhi trả lời rất nhỏ, nếu không chú ý lắng nghe có thể sẽ không nghe thấy.

    Có lẽ đến sau này đi nữa bà Hoàng cũng không biết được, cô có thể ghét bất cứ ai trên thế giới này nhưng với anh thì không bao giờ.

    * * *

    Buổi cơm tối hôm nay rất sum họp ông Hoàng về chập tối, lúc dọn dẹp lau chén cô có vô tình nghe qua cuộc đối thoại của anh và ông Hoàng, anh đang ôn thi học sinh giỏi tiếng anh cấp tỉnh?

    Cô rất tò mò, có phải chị gái và thân xác của cô cũng đang chuẩn ôn thi không?

    Xin lên phòng trước, Vương Thiên Nhi lật từng quyển sách ra xem.

    Thân thể này mới học lớp 8? Nhìn đống bài tập trong sách giáo khoa, cô chỉ cần tính nhẩm thôi cũng đã ra.

    Thân thể này học cũng không cần tệ đến mức đó chứ, ba bốn điểm trong giấy kiểm tra đầy rẫy, nhưng giấy khen giỏi vẫn có đều đều, cuộc sống này có nhiều đều thật vi diệu.

    Tính ra bà cô già 25 tuổi như cô được trẻ lại 13 - 14 tuổi xem ra là quá lời rồi còn gì.

    Ngày đầu đi học lại sau nhiều năm cũng không khiến cô bỡ ngỡ, bởi vì cô đã từng trưởng thành rồi, những cái cảm giác ngây thơ non nớt đó cô cũng không muốn diễn thử lần nữa.

    Chân chưa chạm đến cửa lớp đã nghe thấy tiếng ồn ào từ trong phát ra, một bạn gái tóc dài từ xa chạy đến khoác vai cô, hớn hở kéo cô về chỗ ngồi trong khi cô còn ngơ ngác tìm vị trí bàn của mình.

    - Chỗ tao ngồi đây à?

    - Chứ không lẽ trên đầu tao, à mà mày hay tin gì chưa đêm nay ở Bar Night sếp về!

    Mặc cho bạn nữ tóc dài cứ luyên thuyên về sếp gì đó Vương Thiên Nhi cũng ậm ừ cho qua, nhưng trọng điểm cuối cùng cô cũng biết được bạn ấy tên họ là Hứa Uyên.

    Hôm nay có môn tiếng anh mà cô không thích nhất, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy nó không còn đáng ghét nữa.

    Mọi từ ngữ trở nên dễ hiểu một cách lạ kì và cô được ăn trọn 10 điểm khi vô tình trả lời đúng câu hỏi của cô giáo.

    Vương Thiên Nhi háo hức giải tất cả các bài khó mà thầy toán ra để phạt lớp. Toán trong mắt cô luôn luôn dễ nhưng hôm nay nó còn dễ hơn gấp bội, vừa nhìn liền biết kết quả.

    Một đứa dốt toán, giải cứu lớp khỏi môn toán một cách bất ngờ, khiến cả lớp vừa há họng vừa phải nhìn cô bằng cặp mắt khác.

    Vương Thiên Nhi không quan tâm lắm, đeo balo lên vai chuẩn bị ra về thì bị Hứa Uyên kéo áo đến quán trà sữa gần đó.

    - Hôm nay mày làm bọn tao bất ngờ lắm đó Nhi.

    Cô không trả lời chỉ cười rồi khuấy nhẹ ly trà sữa.

    - Haizz thật sự không hiểu nổi một đứa xinh đẹp, biết cách phối đồ xì tai như mày tại sao lại có người anh trai thiếu phong cách thẩm mỹ như thế?

    Cô nhìn theo ánh mắt của Hứa Uyên thấy cô ấy nhìn anh bằng ánh mắt đánh giá, nhưng anh vẫn chưa phát hiện mà hăng hái ngồi một góc cùng tụi bạn mọt sách khác giải bài tập.

    Vương Thiên Nhi cắn môi đeo balo lên bước thẳng ra ngoài, trước khi đi khỏi quán trà sữa cô không quên bỏ lại câu nói.

    - Từ bây giờ, đừng bao giờ để tao nghe thấy mày hay ai đó nói xấu anh trai tao một lần nữa.

    Chân vừa đặt vào xe thì đã có người cản lại.

    Vương Thiên Nhi bực bội nhìn người vô duyên trước mắt, thì ra không ai chính là thầy toán ác nhân trong mắt bọn lớp cô đây mà.

    - Thầy tìm em?

    - Đúng đúng, anh trai em là một người tài cao học rộng mới học lớp 9 mà có thể giải được mấy bài toán khó lớp 10. Trò ấy là niềm tự hào của thầy của trường của lớp của gia đình em. Nếu mai đây thi tỉnh đậu, em ấy sẽ được thi dòng quốc gia tương lai của em ấy sẽ như những vì sao trên trời chiếu sáng lấp la lấp lánh về đêm.. bla bla..
     
    Quân thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng một 2019
  7. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thầy thầy, cho em hỏi khi học cấp 3 thầy chuyên về văn nhỉ?

    - Em biết hay thế! Thầy văn võ song toàn không gì không thể, từ văn, sử, toán đến địa, dân, sử, anh..

    - Thầy thầy cho em hỏi thầy tìm em để ca ngợi anh em? Hay để giới thiệu về thầy ạ?

    Vương Thiên Nhi có cảm giác muốn giết người, hết gặp đứa bạn nói nhiều, cái lớp âm binh thêm thầy toán tự luyến.

    - À ý thầy là muốn em đi ôn thi học sinh giỏi môn toán.

    - Không phải, không đúng thầy nói anh em ôn thi học sinh giỏi toán?

    - Đúng.

    * * *

    Mấy ngày nay Vương Thiên Nhi như người mất hồn, đầu óc cứ lơ lững lơ lững.

    Có một điều không đúng làm cô cứ suy nghĩ mãi.

    Theo lời thầy toán nói thì anh ấy đang ôn thi olympic toán, nếu ôn hai môn thì tại sao cuối cùng lại chỉ chọn đi thi môn tiếng anh?

    Thật là rối não quá đi, đang chăm chú suy nghĩ thì điện thoại báo tin nhắn Zalo.

    "Anh đem trà sữa hương vị em thích đến trước nhà em rồi, cây nấm nhỏ mau ra lấy".

    Dòng tin nhắn và biệt hiệu 'Honey' đầy hương vị ngọt ngào khiến Vương Thiên Nhi sửng người, đầu liền hiện ra một vạn câu hỏi: Đây là người yêu của thân xác này sao? Cô phải làm sao đây?

    Khi Vương Thiên Nhi hoàn hồn lại thì phát hiện mình đã ở trước cổng.

    Tay run run mở khóa cổng, Vương Thiên Nhi cố giữ bình tĩnh bước ra ngoài.

    Nhìn xung quanh chả có ai hết, cô liền nghĩ mình bị troll rồi khó chịu quay người lại định bước vào trong. Khi bàn chân chạm nữa vào cửa thì từ đằng sau có một vòng tay nhẹ ôm chặt lấy cô.

    Lưng bị bao phủ bởi một lòng ngực của ai đó khiến Vương Thiên Nhi cứng người, từ bé đến lớn ngoài anh ra cô chưa tiếp xúc với người khác giới nào khác. Nên cảm giác lúc này là..

    Hoảng sợ, Vương Thiên Nhi định hét lên thì bị ngón tay của ai đó đặt lên môi ra hiệu cho cô im lặng.

    Từ vòng eo cô cảm nhận được sự buông lỏng của đôi bàn tay ấy, bất chợt cô cảm nhận được nhiệt độ lạnh trên tay.

    Vương Thiên Nhi ngơ ngác ngước mắt lên. Khuôn mặt nhọn, chiếc mũi cao vút đôi môi mỏng cười nhẹ, chân mài khá đậm. Như cảm nhận được ánh mắt quá nóng bỏng của cô, hắn ngước mắt lên nhìn.

    Đôi mắt đen láy dưới ánh đèn trở nên lấp lánh kỳ lạ, không biết hắn suy nghĩ gì mà cười rộ lên. Vương Thiên Nhi nghe thấy tim mình đập mạnh.

    Bùi Bảo Dương thấy người con gái mình thương tự dưng hôm nay lại trở ngốc nghếch lạ thường, trong sự ngốc nghếch đó lại pha chút đáng yêu làm hắn phải bật cười.

    Xoa xoa đầu cô, hắn phát hiện trên lầu có người nhìn xuống, liền vội vàng lùi nhẹ vào góc khuất.

    Đặt ly trà sữa lạnh lên tay cô, hắn liền cúi đầu hôn nhẹ xuống vần trán nhỏ ấy. Trong đên khuya hắn thấy cô mỏng manh đến đau lòng.

    - Vào nhà đi, em sẽ cảm mất.

    Thì thào vào tai cô đôi câu hắn xoay người lại, lặng lẽ bước đi nhanh rồi hòa vào đêm đen.

    Vương Thiên Nhi vẫn còn sửng người, tim đập nhanh đến độ muốn vỡ lồng ngực, giọng nói pha chút Bắc Nam khiến người khác loạn nhịp.

    Cô đứng chân chân nhìn bóng dáng ấy, Vương Thiên Nhi nhẹ đánh vào đầu mình.

    Cảm giác đau từ đầu truyền đến chứng minh đây là sự thật, không phải mơ.

    Giọng nói và nụ hôn cháy bỏng đó làm cô mất ngủ cả đêm dài.

    Hôm nay Vương Thiên Nhi vác thân xác đến trường bằng đôi mắt đầy quầng thâm, còn hơn cả gấu trúc.

    Nhưng thầy toán vẫn không thèm thương xót, từ hôm mà cô vô tình nhận lời là sẽ ôn thi học sinh giỏi thì ngày nào thầy ấy cũng tra tấn cô từ bài tập đến công thức.

    Từ trên lớp đến ôn nhà thầy. Tuy vất vả nhưng vợ thầy làm bánh ngon lại thường xuyên được ăn miễn phí cũng xem như bù đắp được phần nào sự tổn thương về tinh thần.

    - Thầy ơi, đủ rồi em muốn về, vợ, chồng, con cái, ba má em còn đang đợi em về nhà nấu cơm.

    Cả lớp ôn đang nổi dậy biểu tình đòi quyền ra về, ôn từ bảy giờ sáng đến bốn giờ chiều ngày ngày giờ giờ đều như vậy ai chịu nổi.

    - Các em không được lười biến, giải xong 5 bài này nữa đi rồi chờ trống chiều đánh thì ra về.

    Vương Thiên Nhi cảm thấy mình khi ấy chắc bị ngu rồi nên mới không nhớ đến biệt danh "ác ma" của thầy mà bất chấp đồng ý đi ôn.

    Mấy bài này giải tầm chưa đến mười lăm phút liền xong, nhưng cô và các bạn ở đây đều biết nếu giải xong thầy sẽ tìm cớ (ví dụ: Các em chắc ngồi chờ trống buồn lắm đúng không? Giải thêm 2 bài nữa rồi về, hoặc còn sớm mà thầy cho các em giải bài nữa còn dư sức).

    Trong phòng tầm 10 người ai nấy đều la liệt nằm dài, không thì chống tay lên cạnh hàm mắt chăm chú nhìn đồng hồ, còn hơn 30 phút.

    Ngay lúc chán nản nhất Vương Thiên Nhi cảm giác như mình sắp chết vì chán thì bất chợt từ ngoài cửa có giọng nói vọng vào.

    - Thầy cho bạn Thiên Nhi về sớm, mẹ bạn ấy muốn gặp bạn ấy lần cuối.
     
    Quân thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng một 2019
  8. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Thiên Nhi nghe thấy có người gọi liền ngóc đầu lên, ngay lập tức cô cảm nhận được ánh mắt chia buồn đều đồng loạt chiếu thẳng lên người cô, Vương Thiên Nhi ngốc nghếch nhìn ra cửa.

    Cô thoáng giật mình, gương mặt đó..

    Người ngoài cửa nhẹ nháy nháy mắt, Vương Thiên Nhi liền hiểu, cô vội đứng bật dậy đeo balo lên vai tốc biến ra cửa.

    - Nhanh lên đi bạn, mình muốn gặp mẹ mình lần cuối.

    Cô kéo tay ai đó chạy thật nhanh như muốn thoát khỏi tầm mắt của thầy toán, chợt nhớ ra đều gì đó. Vương Thiên Nhi xấu hổ bỏ tay ra.

    - Hửm? Không đi nhìn mặt mẹ em lần cuối à?

    Hắn cong môi, khẽ trêu đùa.

    Vương Thiên Nhi đỏ mặt, cố né tránh ánh mắt anh.

    - Cả tuần này sao vậy? Không ib anh dù chỉ một tin nhắn. Anh lỡ làm gì cho em giận à?

    Giọng nói càng lúc càng nhỏ, Hắn nắm nhẹ tay cô Vương Thiên Nhi giật lại nhẹ.

    - Không có.

    Vương Thiên Nhi trả lời theo quán tính.

    Hắn không nói gì nữa mà lẳng lặng nhìn cô.

    Vương Thiên Nhi cũng có cơ hội quan sát hắn rõ hơn.

    Ánh nắng chiếu vào khiến bóng dáng của hắn sầu một cách lạ kỳ, tay hắn không biết đã nắm lấy tay cô từ bao giờ từ từ dắt cô đi ra khỏi cổng trường từ cửa sau.

    Tay cô lúc nào cũng buông lỏng không tình nguyện.

    Bùi Bảo Dương thở dài cô ấy trước nay vẫn vậy, vẫn lạnh nhạt tuy quen nhau gần cả tháng trời, nhưng chưa bao giờ chủ động nhắn tin, chủ động nắm tay chủ động nói thương hắn.

    Một nỗi khó chịu, đau đớn nhỏ bé nào đó từ từ trở lên to lớn hơn. Ngày ngày dằn xé hắn một cách mệt nhọc.

    Có phải hắn đã sai từ lúc đầu? Tự tay phá vỡ cái lớp vỏ bọc bạn thân mà cô tặng là thứ mà cả đời này hắn rất ân hận.

    Có phải không từ đó đến giờ cô chỉ xem hắn là bạn?

    - Có muốn lại làm bạn thân không?

    Hơi ấm từ bàn tay kia nhẹ nhàn biến mất, Vương Thiên Nhi lại thất thần trước câu hỏi của hắn.

    Chuyện phức tạp này là sao?

    Chuyện gì đang xảy ra với cô thế này?

    Vương Thiên Nhi ngước nhìn bóng lưng to cao ấy, sao cô cảm thấy đôi bờ vai ấy bé nhỏ một cách kỳ lạ. Sao cô lại nhìn thấy được bóng dáng ngốc nghếch đời trước của mình từ trên người anh?

    * * *

    Mọi chuyện sảy ra như một cuốn phim vậy, Vương Thiên Nhi rối loạn với đoạn tình cảm của thân xác này.

    Cô không cho phép mình suy nghĩ lung tung nữa mà phải ép mình chuyên tâm vào đống bài tập toán.

    Gần đây cô lại bắt đầu mơ hồ với một số bài tập về lượng giác, thầy toán bảo cô có gì không hiểu cứ tìm anh trai cô mà hỏi, thấy anh trai như thấy thầy vậy.

    Nhưng làm sao mà cô dám chứ với lại anh ấy cũng chẳng thích cô đâu.

    Ngồi cắn bút một hồi lâu, Vương Thiên Nhi nghe tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa dai dẳng không dứt.

    - Mẹ ơi, con không ăn cơm đâu.

    Vương Thiên Nhi vò đầu bứt tóc hét lên, nhưng tiếng gõ vẫn phát ra liên tục.

    /Cạch/

    Vương Thiên Nhi mở cửa ra, vừa định làm nũng với bà Hoàng thì cô dừng lại.

    Tim lần này đập còn mạnh mẽ hơn mấy lần trước. Nó làm cô hoài nghi có phải thân xác này từ bé đã mắc bệnh tim không?

    Anh ấy, Hoàng Thiên Vương đứng sừng sửng như một vị thần trước cửa.

    - Đi nấu đồ ăn.

    Là giọng nói cô ngày đêm thương nhớ, mấy tuần rồi cô và anh không chạm mặt, mấy tuần rồi chưa được nghe giọng nói của anh.

    - Ngơ ngác cái gì đấy? Cô định để tôi chết đói à?

    Giọng nói anh đặc mùi Bắc.

    - Nhưng em không biết nấu.

    Cô nói thật, từ bé đều là chị nấu. Đến khi chị ấy gả cho anh, chị còn thuê hẳn hoi một người làm bếp, một ngày ba buổi luân phiên nhau nấu ăn cho cô.

    - Đúng là vô tích sự.

    Sở thích mắng người khác thì ra đã được anh nuôi dưỡng từ khi còn bé, Vương Thiên Nhi thật sự rất muốn dùng nước mắt minh oan cho mình. Thật ra cô còn biết nấu mì đó.

    Thì ra ông Hoàng và bà Hoàng đi dự tiệc rượu, các chị giúp việc thì thi nhau về quê.

    Cũng phải mai là trung thu rồi, mọi người ở phương xa cùng nhau sum vầy cùng nhau ăn bánh trung thu.

    Nhờ vậy mà cô được ăn món trứng kho và cháo loãng do anh tự tay nấu.

    Ăn xong anh không trực tiếp lên phòng như mọi khi mà ngồi đó xem tivi, cô sau khi dọn dẹp xong liền rửa sạch chén.

    Hôm đó không hiểu do cô mặt dày hay là gan lớn, mặc cho anh chửi bới mặt dày đem thầy toán ra làm lá chắn, uy hiếp anh giảng và dạy lại mấy phương trình lượng giác cho cô.

    Chẳng biết có phải tình yêu che mờ mắt không? Mà thầy toán giảng đi giảng lại hai lần cô đều không hiểu dù chỉ một xíu, anh giảng sơ qua một chút mọi kiến thức về toán kiếp trước như dòng suối từ từ chảy mạnh vào đầu cô.
     
    Quân thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng một 2019
  9. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà Hoàng nhẹ nhàng mở cửa ra, hôm nay dự tiệc về khá muộn bà đoán chắc là hai đứa con bé nhỏ của mình đã ngủ.

    Xoa xoa thái dương, ông Hoàng lại lấy lí do ở lại bàn việc với vài đối tác mà về sau. Thật ra bà biết hết, nhưng bà không nói.

    Nói làm gì?

    Tranh cãi có ích gì?

    Bà không còn là cô gái tuổi trăng tròn ngây chỉ biết yêu mù quán đó nữa, à mà vốn dĩ lúc đầu bà đâu có yêu ông ta, lấy nhau vì gia tộc vì trách nhiệm, hà cớ gì phải ràng buộc lẫn nhau.

    Đang nhâm nhi rượu, tự dưng động tác của bà dừng lại. Trong đầu xuất hiện một số hình ảnh nào đó khiến bà hoảng hốt.

    Bà Hoàng chạy thật nhanh thật nhanh, đến cánh cửa màu hồng rồi chợt dừng lại.

    Thật lạ hôm nay cửa không khóa, đèn cũng chả tắt.

    Bà Hoàng đẩy nhẹ cửa, bà khá bất ngờ vì hình ảnh trước mắt.

    Một đôi nam nữ ngủ gục trên bàn, nam thanh nữ tú nhìn rất vừa mắt.

    Bà chợt nở nụ cười, đôi chân từ tốn bước lại gần đó.

    Tay bà Hoàng xoa nhẹ lên tóc người con gái, môi bà mím lại nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

    Con bé rất giống cô ấy, người mà bà từng yêu rất sâu đậm.

    Xã hội phát triển nhưng ba mẹ vẫn còn lối sống rất cổ hủ, khi vô tình biết được bí mật của bà trong một lần xem trộm nhật ký, ba mẹ kiên quyết gả bà đi.

    Còn đem cô ấy ra uy hiếp, nếu bà không chịu lấy con của đối tác làm ăn của bố (tức là ông Hoàng) thì ba mẹ cô sẽ đuổi việc ba mẹ của cô ấy.

    Ba mẹ của người con gái bà thương, chỉ là nhân công của một xí nghiệp nhỏ trong chi nhánh của bố.

    Người miền Nam chất phát, không có việc làm thì làm sao sống nổi ở đất Bắc?

    Ngậm đắng nuốt cay về nhà chồng, sau khi hưởng tuần trang mật tại Pháp theo sắp xếp của hai bên gia đình thì bất ngờ ông Hoàng xử lí công việc sau đó định cư tại đấy.

    Khi về nước hỏi thăm lũ bạn cũ, họ báo tin cô ấy đã về miền Nam ăn dỗ ngoại. Đêm hôm đó bà nôn mửa dữ dội, bác sĩ lau mồ hôi vui mừng báo tin bà đã có thai ba tháng.

    Nhớ thầm ai đó là âm thầm chịu đựng mệt mỏi.

    Thương thầm ai đó là sự quyến luyến không nên lời.

    Một tuần, một tháng rồi một vài năm bà tưởng chừng có thể quên cô ấy nhưng không.

    Bà còn nhớ rất rõ hôm ấy trời mưa to tưởng chừng như bão, đang trên đường đi đón con trai bà vô tình nhận được cuộc điện thoại của bạn cũ.

    Người bạn cũ này chơi rất thân với cô ấy khi còn đại học, nên bà không đắn đo suy nghĩ mà trực tiếp bắt máy.

    Vừa định mở miệng hỏi thăm sức khỏe, thì đã bị giọng nói của nó lấn áp bà phải im lặng.

    - Con Phương mất rồi, mày không định xuống miền Nam thăm nó à?

    Giọng nói thảnh thót của nó ngày nào đã khàn đục có lẽ vì khóc quá lâu, à mà khoan.. Lúc ấy bà nghe thấy cả thế giới mình sụp đổ.

    Quay đầu xe lại bà chuyển hướng từ trường tiểu học ra thẳng sân bay, yêu cầu một vé cấp tốc bay xuống Sài Gòn.

    Nhưng họ không chịu sắp xếp, bà như phát điên làm náo loạn cả sân bay. Bảo vệ giam giữ bà lại trong sáu tiếng, sáu tiếng đó mà như người mất hồn vậy, tâm tình cứ lơ lững.

    Xuống miền Nam thăm mộ cô ấy là chuyện của một năm sau, hôm đó trời mưa rất lớn.

    Lớn đến mức có cả sấm sét nhưng bà không quan tâm, vẫn đứng sừng sững đó, chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt buồn của cô ấy trên tấm ảnh khắc trên bia.

    - Cô gì ơi.

    Nghe tiếng kêu, bà quay đầu lại đập mặt mặt bà là vóc dáng nhỏ nhắn tầm năm tuổi của đứa bé.

    - Cô ơi, trời lạnh lắm miền Nam không giống miền Bắc đâu, cô sẽ cảm đấy.

    Gương mặt đó, đôi mắt đó, bờ môi đó, giọng nói đó, giọng nói mà bà hằng đêm thương nhớ.. Đứa bé giống y đúc cô ấy giống đến từng cử chỉ nhỏ.

    "Nhiên tỷ, trời lạnh lắm miền Nam không giống miền Bắc đâu, chị sẽ lạnh đấy".

    Sau hôm ấy cô quyết định nhận nuôi đứa bé, cũng vì cô ấy, cũng vì người cô thương.

    Đứa bé rất ngoan, lúc lên sân bay xa nhà cũng không khóc gì cả. Bé cứ im lặng nhìn bầu trời của Bắc - Nam.

    * * *

    Tắt nhẹ đèn, bà khẽ đóng cửa.

    Haizz có lẽ đêm nay lại là một đêm mất ngủ.

    Khi bà đóng cửa lại là lúc người con trai lớn ngồi bật dậy.

    Trong bóng đêm tối, ánh mắt anh sáng lạ thường, sắc bén như con chim ưng chuẩn bị tư thế sẵn sàng đi săn mồi.

    Nhìn người con gái nằm bên cạnh, anh nhếch nhẹ môi cười khinh bỉ.

    Cuối cùng mẹ cũng chỉ quan tâm mình cô ta?

    Liệu anh có phải là con ruột của họ?

    Anh còn nhớ vào năm sáu tuổi..
     
    Quân thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng một 2019
  10. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Hồi tưởng:

    - Tiểu Thiên Vương đang chờ mẹ đến đón à? Bé ngoan không được đi đâu đó mẹ cháu không tìm được cháu sẽ lo đấy, thôi cô về trước đây.

    Cô giáo chủ nhiệm xoa xoa đầu cậu bé.

    Cậu bé không trả lời mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu..

    Chờ mãi chờ mãi mà vẫn chưa nghe thấy tiếng xe quen thuộc, trời bắt đầu tối đen, mưa đỗ ập xuống, cậu bé bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

    Cả người cậu bé ướt át, cậu co ro ngồi một góc dựa vào chiếc cửa đóng kín của trường học.

    Dù mạnh mẽ đến mấy cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, cậu bé bật khóc, cậu khóc òa lên, khóc trong nổi tuyệt vọng, nước mắt hòa nguyện cùng nước mưa ướt đẫm khuôn mặt cậu.

    - Mẹ.. mẹ ơi..

    *Hiện Thực.

    Hoàng Thiên Vương nhếch nhẹ môi cười, anh thật kinh bỉ cái cuộc đời này.

    Anh quay người lại, khép cửa không nhìn cô lần nào nữa.

    * * *

    - Dậy dậy đi, đi ăn đi mày.

    Thiên Nhi xoa xoa mắt, dạo này chả hiểu sao mà cô ngủ nhiều thật.

    - Tự đi ăn đi má, không thấy tao đang ngủ à.

    - Èo, không đi thật à. Mấy hôm nay thấy mày cuồng anh mày quá, nghe bảo nay ổng thuyết trình tiếng anh ở căn tin đấy nên tao gọi mày, không đi thì thôi.

    Vừa nhắc đến anh cô tỉnh ngủ luôn, Thiên Nhi mắt mở to hết cỡ hỏi lại.

    - Gì cơ? Ổng ôn toán mà sao lại thuyết trình tiếng anh.

    - Chả biết nữa, đi không lẹ lên vào lớp bây giờ, đói thấy mẹ tao luôn.

    Không thèm trả lời, cầm điện thoại Vương Thiên Nhi vụt xuống căn tin luôn bỏ lại Hứa Uyên oái oăm đằng sau.

    Vừa đến căn tin thì cô nghe được, thì ra hôm nay đáng lẻ anh An thuyết trình tại căn tin, để lấy tự tin cho cuộc thi sắp tới nhưng nhà anh vừa có người mất nên anh ấy về quê.

    Vì chương trình đã sắp xếp hết rồi không thể nói hủy là hủy nên thầy tiếng anh mới nhờ anh trai cô.

    Giọng của Thiên Vương rất ấm.

    Sau này trưởng thành nó sẽ trầm xuống, nêú thỏ thẻ liền tạo cho người nghe cảm giác như rót mật vào tai.

    Kiếp trước cô được nghe ké..

    Cầm điện thoại lên, Vương Thiên Nhi quay lại không xót một phút nào.

    Kết thúc bằng một tràng vỗ tay thật lớn, nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ của bọn họ sao cô thấy hạnh phúc nhỉ?

    Hôm nay cô không về nhà liền mà ghé qua siêu thị, đi dạo vòng vòng từ lúc sống lại cô chưa bao giờ thấy thoải mái như lúc này.

    Làm bài tập toán, ôn toán bận bịu để tâm hồn đừng nghĩ ngơi.

    Lúc nào cũng trốn tránh, cô sợ bản thân lại nhớ về chuyện cũ, cô nhớ chị nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi.

    Nhiều lúc rất muốn đi tìm lại mình (Tuệ Nghi) nhắc nhở mình (Tuệ Nghi) bản thân phải tôn trọng chị gái.. nhưng sợ lại làm đảo lộn mọi thứ.

    Thật sự muốn khóc thật to nhưng lại sợ bị người khác thấy bản thân yếu đuối.

    Phải mạnh mẽ!

    Thật mạnh mẽ.

    Vì chỉ có thế mới bảo vệ được những người mà mình yêu quý.

    Lang thang một lúc nữa Thiên Nhi mới bắt xe về nhà.

    Có vẻ bố mẹ lại không có ở nhà, cơm nước thì mấy chị giúp việc làm sẵn thì phải.

    Anh cũng không ở nhà, giống như thế giới này chỉ có mình cô tồn tại.

    Trống trải, vắng vẻ đến lạ lùng. Tự dưng cô cũng không còn thấy đói, bật một bản nhạc lofi lên nghe.

    Tiếng nhạc tựa như tiếng lòng vậy, Vương Thiên Nhi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

    * * *

    Lúc Thiên Vương về nhà là chuyện của vài tiếng sau.

    Tự dưng thằng bạn thân rút hồ sơ đột ngột, rồi thầy tiếng anh đẩy qua hết cho anh.

    Không nhận không được, từ chối thầy thì dễ, nhưng từ chối bạn thân lúc hoạn nạn là không thể nào.

    Ban ngày ôn toán, ban đêm ôn tiếng anh. Thiên Vương anh sắp thành robot luôn mất.

    Vừa bật đèn lên đập vào mắt anh là bóng dáng nhỏ nhắn cuộn tròn trên sofa.

    "Nó không vào phòng ngủ mà ra đây nằm làm gì?".

    Đây là câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu của anh.

    "Quần áo xốc xếch chẳng ra thể thống gì cả".

    Đặt balo lên bàn, anh bước vào bếp.

    "Cơm nước cũng chưa ăn muốn chết đói à".

    Thật sự phân vân nên gọi cô ăn cùng hay là tự ăn rồi ngủ, mặc kệ cô.

    Nhưng nhỡ cô đói quá đi luôn trong giấc ngủ thì anh vô tình làm kẻ sát nhân rồi.

    - Dậy ăn cơm rồi ngủ.

    Anh vừa gọi vừa lấy gói đập xuống mặt Thiên Nhi.

    - Ưm a anh bị điên à.

    Thấy cô tỉnh dậy anh chẳng thèm trả lời, bước xuống bếp ra hiệu cho cô ăn cơm.

    Vương Thiên Nhi như bị nghẹn, đấm vào gối mấy cái mới đi rữa mặt.

    Trước giờ chẳng ai đi phá giấc ngủ của cô cả anh là người gan dạ đầu tiên, miệng cô muốn chửi anh lắm nhưng không nở, cũng không dám.

    Thấy anh dọn cơm Thiên Nhi cũng nhanh chống đi khuấy sữa, đặt ly sữa lên bàn cho anh, còn ly cô thì bỏ tủ lạnh, đơn giản vì Thiên Nhi thích uống lạnh thế thôi.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...