Đam Mỹ [Hệ Thống] Pháo Hôi Nam Xứng Chạy Mau! - Thu Thiên Linh Âm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thu Thiên Linh Âm, 9 Tháng mười hai 2019.

  1. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    [Hệ thống] Pháo hôi nam xứng chạy mau

    Tác giả: Thu Thiên Linh Âm

    Thể loại: Đam mỹ, hệ thống, xuyên không, H nhẹ

    Lưu ý: Trước kia tác giả đăng bài trên wattpat để tên Phong Linh Y Lâm, hiện đổi tên do không vào lại wattpad được vì lỗi FB, cảm ơn!

    Văn án:

    Ở cái độ tuổi 28 niên hoa, so sánh với tuổi thọ trung bình của nhân loại đã kéo dài đến trung bình 500 tuổi, Thẩm Dục Hàn tự nhận, hắn vẫn còn thực trẻ, quá trẻ để chết.

    2748: Muốn sửa đổi số mệnh sao? Muốn thay đổi số phận sao? Đến đây đi chúng ta cùng đi chinh phục thế giới!

    Thẩm Dục Hàn: Đậu bỉ!

    2748: Bị người truy sát sao? Không vấn đề! Bị ép đến đường cùng chung cực hắc hóa sao? Không lo! Không kiếm được việc làm có nguy cơ chết đói sao? Mau mau đến đây, bổn hệ thống có thể đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi! Moa ha ha ha!

    Thẩm Dục Hàn (vung gậy đánh bay) : Thần kinh!

    [Đinh! Ngài đã kích hoạt đặc thù danh hiệu 'Vạn năm nam xứng 1' đề nghị cao độ chú ý! Nam nữ chủ đang tiếp cận trung..]

    Thẩm Dục Hàn: .

    2748 (nhăn nhó) : Muốn thoát khỏi bọn họ sao? Muốn ngược chết này đó thiên đạo sủng nhi sao? Muốn thoát khỏi kiếp xử nam sao?

    Thẩm Dục Hàn: Câm miệng! Chạy mau!

    Tác giả nói:

    Chủ công, tổng công, chủ yếu là công thị giác!

    Tác giả là công, cả nhà tác giả cũng là công, mĩ công, cường công, hoàn mĩ công (đang chờ kiểm nghiệm).

    Quá trình NP, h không chừng, vô phản công, có thể vô cp.

    Thể loại: Hệ thống, mau xuyên, đam mỹ, chủ công.

    Nhân vật chính: Thẩm Dục Hàn, hệ thống 2748. Khác: Nam chủ, nữ chủ, người qua đường, bối cảnh..

    Link góp ý:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Tác Phẩm Của Thu Thiên Linh Âm
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười hai 2019
  2. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Phần 1: Mới bắt đầu

    Chương 1: Điều bất thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Dục Hàn là một cái siêu cấp thiên tài. Hắn ngay từ trong bụng mẹ đã bắt đầu ghi nhớ gì đó, sinh ra sau lại càng bộc lộ tài năng.

    Đáng tiếc, hắn lại là cái tội ác chi tử.

    Nói, cũng không phải hắn là tác phẩm của loạn luân cái gì. Nói tội ác cũng là chỉ, hắn là cái thí nghiệm phẩm. Một loại thí nghiệm trẻ con sinh ra đều không thể cho tồn tại.

    Thiên hà 8788 năm ánh sáng, Tân Mẫu Tinh – hành tinh được toàn bộ loài người công nhận là thứ hai hành tinh mẹ sau Trái Đất, bị một loại kì lạ vi sinh vật thể tấn công. Loài người sau một loạt đấu tranh, rốt cuộc vẫn phải bỏ rơi Tân Mẫu Tinh xác lập tân trụ sở.

    Thẩm Dục Hàn chính là một loại không rõ tồn tại, sinh thành do thí nghiệm kết hợp vi sinh vật thể cùng gene loài người. Hắn là mẫu thí nghiệm duy nhất giống như loài người chân chính.

    Vào thời điểm hắn chính thức chào đón thế giới muôn màu – tục xưng ra đời, trung tâm nghiên cứu bị bại lộ, quân đội ném xuống vài quả bom mini hủy hoại phần lớn cơ sở hạ tầng. Thẩm Dục Hàn bị nữ khoa học gia đã chết đè nặng, bị hiểu lầm là vô tội trẻ sơ sinh bị bắt đến nghiên cứu, sau đó hắn liền hân hạnh được hộ tống đến cô nhi viện.

    Trong tương lai, cô nhi viện có vẻ đìu hiu nhiều. Đây không phải nói nơi này không có ai. Ngược lại cô nhi viện trung bình nhân số theo độ tuổi cũng xấp xỉ 20 triệu người mỗi tuổi. Tức cô nhi viện từ 1 – 20 tuổi có hơn 400 triệu cô nhi, chiếm nguyên một cái hành tinh! Nhìn qua có vẻ nhiều, nhưng so sánh với mức độ phát triển chủng tộc hiện tại, 400 triệu người cũng không tính là con số đáng kể lắm.

    Cô nhi viện không phải một nơi ở lí tưởng cho lắm, ít nhất so sánh chung, nơi này coi như thực sự quá lạc hậu rồi. Lãnh đạo cũng ngại không đến diễn thuyết lấy một cái, đừng nói đến khách du lịch đến phát triển kinh tế cái gì.

    Thẩm Dục Hàn hôm nay mười tuổi sinh nhật, giống như bao đứa trẻ khác, hắn bị đưa đến phòng ăn tập thể. Đến nơi không ngoài ý muốn thấy khoảng vài chục nghìn người đang đứng theo thứ tự rồi, ngày nào nơi này không tổ chức tiệc mừng sinh nhật đây? Hắn nhàm chán.

    Thấy không ai chú ý, hắn lặng lẽ rút lui có trật tự.

    Mỗi ngày, không có một triệu cũng có 800 nghìn người sinh nhật, không nhàm chán cũng không được. Hắn cảm giác ngày sinh nhật cũng không khác là bao.

    Nhìn trên tường nguệch ngoạc hình vẽ chiến binh cơ giáp, Thẩm Dục Hàn mặc dù thấy mất mặt nhưng vẫn là sâu sắc ước ao lấy. Nếu hắn được tuyển vào học viện quân sự, có lẽ sẽ có một ngày hắn cũng sẽ trở thành chiến binh cơ giáp.

    Khi hắn tỉnh táo lại, lông mày có chút nhíu chặt đến có thể kẹp chết ruồi bọ.

    Đây là một mảnh vườn.

    Rất đẹp.

    Vài cái cổ đại phong lá đỏ phiêu phiêu bay trong gió, dưới tán cây nằm ngủ say một bé gái, bên cạnh là một cuốn sách đọc dở. Ánh nắng nhu hòa giống như khoác lên mình cô bé vầng sáng thánh khiết. Giống thiên sứ.

    Thẩm Dục Hàn có điểm ghét quay đầu.

    Ở đâu ra người điên?

    Nên biết hành tinh này cũng chỉ là một cái hành tinh bị cải tạo, bên ngoài mặc dù có vẻ giống như hệ sinh thái bình thường nhưng phóng xạ cái gì vẫn có. Nếu đi ra ngoài đi dạo đi chừng 10 phút còn tàm tạm, ngủ quên cái gì điển hình phải là muốn chết!

    Chẳng lẽ điên còn có thể lây bệnh?

    Thẩm Dục Hàn rùng mình một cái.

    Cứ thấy hôm nay là lạ.

    Hắn là một cái điển hình tử trạch cùng mọt sách. Bình thường không ai sẽ quản một cái gần như vô hình như hắn, vậy mà hôm nay lại bị một nhóm não nóng xông đến lôi ra ngoài chỉ vì sinh nhật? Đừng đùa, nếu nói ở nơi này thứ gì vô nghĩa nhất thì nhất định là sinh nhật. Là cô nhi, dù là do chiến tranh hay bị vứt bỏ hoặc bất cứ lí do gì khác, sinh nhật đều không phải là ngày đáng giá được liên hoan tốt sao?

    Hơn nữa..

    Hắn đến nơi này bằng cách nào?

    Mọi khi hắn thất thần đều là tự động đi về phòng, đi lung tung thế này là lần đầu tiên.

    "Ưm!"

    Ngay lúc Thẩm Dục Hàn muốn quay người đi thẳng, 'người điên' – cô bé nằm dưới tán cây liền tỉnh lại.

    Ánh mắt mê mông sương mù, vài sợi tóc dựng đứng có vẻ ngốc đáng yêu.

    Thẩm Dục Hàn chết máy.

    "Ngươi là ai?" Giống như chưa nhận ra trạng huống, 'người điên' mê mang hỏi Thẩm Dục Hàn.

    "Không ai!"

    Nghe giọng nói mềm nhu nhu, Thẩm Dục Hàn lí trí cùng trái tim phản ánh ra hai loại trạng thái hoàn toàn trái ngược.

    Trái tim nói, ngốc manh ngốc manh, dễ thương quá! Tâm không chịu khống chế đập nhanh. Đây chính là người hắn muốn tìm.

    Lý trí nói ghê tởm, quá ghê tởm! Giọng nói uốn uốn éo éo như vậy làm cái gì? Đi mau, đây là cái người điên! Tránh nàng càng xa càng tốt!

    Dù là lý trí hay trái tim, phản ứng sinh lý nổi da gà, cổ họng khô khốc có chút giống như là buồn nôn cũng thật thật nói cho Thẩm Dục Hàn điều gì đó.

    "Không ai? Có người có loại tên như vậy sao?" 'Người điên' ngơ ngác. "Ta là Cố Trang, rất vui được làm quen 'Không ai'!"

    Nhìn Cố Trang cười tươi, nhìn lại hai bên vai một cái lý trí quỷ cùng thiên sứ đánh thành một đoàn, Thẩm Dục Hàn khó khăn nặn ra một cái tươi cười.

    Hắn không biết, nụ cười hắn cho là vặn vẹo, lại khiến đối diện Cố Trang ngốc ở.

    Tuy nàng biết trước mắt chỉ là một cá nam hài, nhưng nụ cười ôn nhu của hắn khiến nàng biết, có gì đó đang thay đổi. Trái tim chỉ biết vì Trạch Quân đập, nay lại đối với trước mặt nam hài dao động.

    Cố Trang bối rối cúi đầu.

    Sau đó hai người yêu nhau happy ending! => Tất nhiên là không thể nào!

    Hai người cuối cùng đều bình tĩnh rời đi mà thôi.

    Về đến phòng, Thẩm Dục Hàn cầm lên bút kí ghi lại toàn bộ sự việc đã diễn ra sau đó lại lao đầu vào biển tri thức. Đối với sự kiện hôm nay, hắn cũng không để tâm lắm.

    Còn Cố Trang, nàng đêm nay chú định là một đêm mất ngủ.

    Tác giả nói:

    Tác giả: Thực ra ta càng tin tưởng Cố Trang là ngủ trưa nhiều tối không ngủ được!

    Thẩm Dục Hàn: Tại sao ta đặt ra có bối cảnh ngưu bức như vậy, kết quả lại không ra đâu vào đâu?

    Tác giả: Tại vì ngươi chính là Boss! Để ngươi bối cảnh quá to lớn bị diệt liền càng có vẻ đương nhiên cho nên cho ngươi làm cái vĩ đại trong suốt Boss chơi! Như vậy tỷ lệ sống sót đến sau cùng càng lớn chút!
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  3. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Vân Hà tuyển sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau rất nhiều năm lúc thì bồng bột phát triển, khi thì bị hủy diệt gần như diệt tuyệt, loài người đến hiện tại trên cơ bản đã phát triển đến loại nào đó bình cảnh.

    Tứ đại học viện Vân Dương Giang Hoa theo một góc độ nào đó nói chính là loài người bốn cây Kình Thiên Trụ (cột chống trời). Nói một câu rất hay đó chính là chỉ cần bốn học viện chưa hủy, loài người vẫn còn hi vọng. Điều này được thể hiện rất rõ sau vài lần tận thế.

    Hàng năm bốn đại học viện đều có tổ chức tuyển sinh. Cho nên năm nay cũng không khác biệt.

    Thẩm Dục Hàn cầm trên tay số thứ tự chờ trắc thí của Vân Hà học viện, tâm tình mênh mông.

    Hắn đang tiến dần đến gần ước mơ thêm một bước. Nhất định phải thi đỗ cơ giáp hệ.

    Chỉ một chốc thất thần, Thẩm Dục Hàn liền bị một cái thân hình nho nhỏ đụng cái vừa vặn, vừa vặn ngã ngửa ra phía sau.

    Nghe xung quanh kìm nén tiếng cười, Thẩm Dục Hàn chán nản không dậy nổi cái gọi là tuyệt vọng. Đây là lần thứ mấy? Không nhớ rõ.

    "Ách, A Hàn, xin lỗi!" Cố Trang ngại ngùng nói xin lỗi.

    Chính nàng cũng không biết tại sao vậy mỗi lần đều đụng ngã Thẩm Dục Hàn.

    "Không sao!" Đứng dậy, Thẩm Dục Hàn phủi phủi trên quần áo bụi, thở dài.

    "A Hàn, ngươi định thi học viện nào? Ta muốn thi Vân Hà, chiến đấu hệ rất tốt, trị liệu hệ cũng không tồi. Ngươi nghĩ ta nên thi cái nào a?" Cố Trang hưng phấn nói.

    "Cái nào cũng rất tốt.." Chỉ cần ngươi không thi cơ giáp hệ, chúng ta không gặp phải liền hảo. "Nếu ngươi đều thích có thể đi trắc thí, thiên phú bên nào trội hơn thì đi bên đó. Chúc ngươi may mắn!"

    "A Hàn! Quả nhiên ngươi đối với ta tốt nhất!" Cố Trang hạnh phúc ôm chầm lấy Thẩm Dục Hàn cổ, cười rực rỡ xuân hoa.

    Thẩm Dục Hàn không đẩy ra Cố Trang, hắn nhận ra gì đó quét ánh mắt về phía Vân Hà học viện đang tuyển sinh địa điểm, ánh mắt lướt qua ám quang.

    Nơi đó đứng rất nhiều người nhưng ánh mắt đầu tiên, ai cũng sẽ không tự chủ nhìn về phía một nam sinh.

    Hắn không phải cao nhất bởi vì tuổi của hắn cũng không lớn, nhưng khí chất lăng liệt, ngạo khí thì không phải ai cũng có thể so được với hắn rất tốt. Gương mặt tuy còn mang theo điểm anh nhi phì, song không thể nghi ngờ hắn có được một bộ rất tốt gene, da nhẵn nhụi, ngũ quan cân xứng tỉ lệ hoàng kim cái loại này.

    Thấy Thẩm Dục Hàn nhìn đến, hắn hừ lạnh, quay đầu đi.

    Thi vào Vân Hà cần trải qua ba cửa, đối với cơ giáp ban ba cửa đó có: Trọng lực phòng, Tinh thần phòng cùng Tiềm năng phòng.

    Trọng lực phòng liền là một loại phòng máy có thể đề cao trọng lực, thông thường loại này bị đem ra cho bọn hắn trắc kiểm Trọng lực thất chỉ có thể đề ra trọng lực gấp 3, thí sinh đi vào trong diễn luyện một bộ quyền, có thể luyện toàn bộ đúng tiêu chuẩn liền thông qua.

    Tinh thần thất liền có chút đơn giản, đặt tay lên máy là được. Tinh thần của một người bị chia thành các cấp độ từ cao đến thấp là S, A, B, C, D, E, F mỗi cấp độ có ba tiểu cấp độ phân lĩnh ví dụ S cấp có S, SS, SSS này ba cấp, cao nhất là SSS.

    Tiềm năng phòng liền có chút huyền, nghe nói sau khi đi vào uống một lọ thuốc sau đó đứng vào trong máy, thân thể sẽ nhanh chóng suy yếu, lấy thời gian khôi phục toàn bộ thể năng làm gốc tính toán tiềm năng của mỗi người.

    Thẩm Dục Hàn lần đầu đi vào Trọng lực thất, có trong chớp mắt như vậy cảm thấy muốn ngã sấp xuống. Trọng lực gấp ba, thân thể từ 34 cân nhảy lên 136 cân, giống như là gầy giơ xương nháy mắt biến thành đại mập mạp vậy, không thói quen là chuyện đương nhiên. Hô hấp khó khăn, giơ tay nhấc chân càng trở nên khó khăn vô cùng. Trọng lực thất lúc này để mức là 3, nếu trong vòng 15 phút không đánh xong bộ quyền, trọng lực sẽ giảm xuống mức 2, chờ trọng lực giảm xuống 0 sẽ bị tuyên bố thất bại.

    Thiên tài, chính là người có thể trong khoảng thời gian này sinh ra!

    Mặc dù mồ hôi đầm đìa, tư thế siêu vẹo, thể lực cạn kiệt, Thẩm Dục Hàn vẫn kiên trì miễn cưỡng đánh xong bộ quân thể quyền đơn giản.

    Thông qua. Thời gian: 14'59s.

    Hắn qua cửa thứ nhất!

    "Nghỉ ngơi 15 phút tiến vào cửa tiếp theo!" Thẩm Dục Hàn vừa bị nâng ra liền bị giám thị nhắc nhở.

    Bản thân hắn gật đầu, ngồi một góc tranh thủ khôi phục thể lực.

    Hai cửa sau không cần thể lực nhưng cần tinh lực đầy đủ đối phó.

    Đặt tay lên quả cầu thủy tinh trước mắt, ánh mắt ánh sáng màu xanh dương hiện lên minh diệt không chừng.

    Đánh giá: Tinh thần lực AA.

    Trên cơ bản, hắn đã có đủ tư cách đi vào cơ giáp hệ.

    Cửa cuối cùng, Tiềm năng thất.

    Uống vào miệng không rõ chất lỏng, Thẩm Dục Hàn an tĩnh nhắm mắt lại.

    40 phút sau, toàn bộ thể lực đều đã trở lại.

    Đánh giá: Tiềm năng D.

    [Chúc mừng! Ngài đã trúng tuyển cơ giáp hệ! Mời kiểm tra hòm thư để đến đúng giờ triệu tập!]

    Dòng chữ nhàn nhạt hiện lên trên màn hình, Thẩm Dục Hàn cảm giác, cuối cùng cũng khổ tẫn cam lai.

    Bước chân có điểm nhẹ phiêu hồ hồ, Thẩm Dục Hàn vui sướng đạp bước trên đường trở về phòng.

    Bịch một tiếng, Thẩm Dục Hàn lại bị Cố Trang đụng ngã.

    "A Hàn! A Hàn! Ta đỗ chiến đấu hệ!"

    "Chúc mừng!" Thẩm Dục Hàn đau vặn vẹo nói.

    Theo ngày nào đó bắt đầu, Thẩm Dục Hàn mạnh mẽ đánh bay thiên sứ tình yêu, cái con suốt ngày nhìn Cố Trang chảy nước dãi sau, hắn đối với Cố Trang rất ít khi cảm giác tâm động lần nữa. Sau đó hắn cũng xác định, tiểu ác ma lý trí nói đúng, Cố Trang quả nhiên là người điên, là tai tinh, là hắn bùa đòi mạng!

    Chính là hắn không biết, đây vẫn chưa là gì hết!

    Ngày tất cả chuẩn bị rời khỏi cô nhi viện, Cố Trang đánh mất thư triệu tập lăng là kiên trì túm lấy Thẩm Dục Hàn cùng nàng cùng nhau tìm.

    Đáng chết nhất là, hắn chưa kịp từ chối, phụ đạo viên liền yêu cầu hắn giúp đỡ Cố Trang.

    Nhận được tin Cố Trang theo đoàn đội rời khỏi cô nhi viện khi, Thẩm Dục Hàn vừa cầm trên tay Cố Trang thư triệu tập!

    "Ha ha.." Thẩm Dục Hàn cúi đầu cười.

    Chạy đến học viện Vân Hà thời điểm là ba ngày sau. Hắn tiêu tốn một nửa tài sản cá nhân trả tiền tàu xe.

    Cố Trang nhìn thấy hắn, hai mắt rưng rưng khiến ai cũng đau lòng.

    Hai người bọn họ từ đó, mơ mơ hồ hồ thành người yêu.

    "Thẩm Dục Hàn! Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi lão bà đang ôm nam nhân!" Phan Uyên nhìn Thẩm Dục Hàn sung sướng khi người gặp họa.

    "Chỉ là trật chân đúng lúc đó có người đỡ mà thôi!" Thẩm Dục Hàn cười ôn nhu.

    "Trật chân? Ngươi nói chính ngươi tin sao?" Phan Uyên dùng ánh mắt như nhìn ngu ngốc nhìn Thẩm Dục Hàn chê cười.

    "Ít nhất, nàng nói nàng tin, không phải sao?"

    Thẩm Dục Hàn cũng cười.

    "Kì ba!" Phan Uyên bội phục sùng kính nhìn Thẩm Dục Hàn.

    Từ 7 năm trước khi Thẩm Dục Hàn trở thành Cố Trang người yêu sau, hai người liền chân chính trở thành toàn học viện tối xứng một đôi.

    Nhưng không biết từ lúc nào, Thẩm Dục Hàn cùng Cố Trang lại rất ít đồng tiến đồng ra. Thay vào đó, Cố Trang tính cách cũng càng lúc càng mơ hồ.

    Đi vài bước cũng trật chân, đi trong sân trường cũng có thể lạc đường, làm việc càng lúc càng hậu đậu, nước mắt cũng càng lúc càng không giá trị. Nàng luôn là có rất nhiều người theo đuổi, Thẩm Dục Hàn giống như trở thành một loại vỏ xe phòng hờ ảo giác.

    Thẩm Dục Hàn tuy nói thông minh tuyệt đỉnh nhưng giống như là chịu nguyền rủa như vậy, làm gì cũng khó, lúc nào cũng bị xui xẻo triền thân.

    Giống như lúc này, rất xa trong canteen có đánh nhau, Thẩm Dục Hàn cùng Phan Uyên ngồi cùng chỗ, chỉ Thẩm Dục Hàn bị một miếng bánh ngọt đánh giữa mặt. Phan Uyên một vết bẩn cũng không dính thân.

    Cũng có lúc đang đi trong sân trường, từ trên sân thượng nhảy xuống một cái muốn tự tử.

    Hay vô duyên vô cớ bị hắt nước bẩn, cuốn vào vài trận đánh nhau, bị người tìm tra, kỉ luật nhầm.. càng là nhiều không kể xiết.

    Sau đó không lâu, Cố Trang tìm Thẩm Dục Hàn nói.

    "A Hàn, chúng ta chia tay đi!"
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  4. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Tráng niên sớm thệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A Hàn, chúng ta chia tay đi!"

    Cố Trang ánh mắt đau thương nhìn Thẩm Dục Hàn nói.

    Người nam sinh này là người nàng yêu suốt 7 năm nay. Suốt 7 năm trời tình nghĩa, nói chia tay không đau lòng là giả.

    Chính là..

    Nàng càng yêu Trạch Quân!

    Có lẽ khó tin nhưng Cố Trang cùng Trạch Quân duyên phận bắt đầu là từ kiếp trước. Đúng vậy, Cố Trang là trọng sinh, trọng sinh đến tương lai.

    Cố Trang kiếp trước cùng Trạch Quân là thanh mai trúc mã, hai người yêu nhau 10 năm, chung sống 5 năm, vẫn chưa kết hôn. Không phải là không muốn, mà vì lúc đó có chiến tranh, hai người đều không có khả năng tổ chức đám cưới.

    Nhận được tin Trạch Quân xuất nhâm nhiệm vụ, một loại nhiệm vụ bất khả thi không có khả năng trở về, hai người lần đầu tiên tranh cãi. Đó cũng là kiếp trước lần cuối cùng hai người gặp mặt.

    Trạch Quân chết, chiến tranh kết thúc, Cố Trang sống mệt mỏi cuối cùng qua đời trên giường bệnh ở độ tuổi 30.

    Cố Trang đã từng nghĩ, kiếp này có Thẩm Dục Hàn làm bạn cũng là thực không sai. Nàng muốn, Thẩm Dục Hàn chính là hạnh phúc.

    Song nàng lại nhìn thấy Trạch Quân.

    Liếc mắt nàng liền nhận ra, Trạch Quân không thay đổi. Hắn vẫn là hắn.

    Hai người phạm sai lầm.

    Cố Trang khi tỉnh lại trên giường của Trạch Quân, nàng biết, nàng cùng Thẩm Dục Hàn là không thể nào.

    Đối với Thẩm Dục Hàn, nàng có lỗi, lại áy náy. Nhưng nếu muốn nàng dứt bỏ Trạch Quân lại không thể nào.

    Cho nên bọn họ, chia tay.

    "Ta.." Thẩm Dục Hàn vẻ mặt cứng đờ, ngây ngốc.

    Hắn suy nghĩ rất lâu vẫn không thể nói ra từ khi nào bọn họ kết giao? Giống như là vô duyên vô cớ có thêm người yêu vậy, buồn bực.

    "Thực xin lỗi, A Hàn. Chúng ta là không thích hợp đấy!" Cố Trang che mặt, nước mắt rơi như mưa. "Ta yêu phải người khác, cầu ngươi chúc phúc chúng ta, tha thứ ta ích kỉ đi!"

    "Ta.."

    "Ngươi không cần nói, ta biết là ta tiện, ta không xứng với hắn.. Chính là chúng ta là thực tâm yêu nhau.. Ta yêu hắn, A Hàn.." Cố Trang khóc không thành tiếng.

    "Ta.."

    "A Hàn, trái tim ta không ở nơi này, miễn cưỡng bên nhau cả hai chúng ta đều sẽ không hạnh phúc.. Ta biết ngươi sẽ không tha thứ ta.."

    Có thể cho ta nói hết lời sao?

    Thẩm Dục Hàn còn chưa nói, Cố Trang liền bị một người nam nhân ôm vào lòng. Theo mơ hồ đường nét, Thẩm Dục Hàn vẫn có thể nhận ra đây là một trong những người đã từng đến cô nhi viện kiểm trắc tân sinh. Là cái đó nhìn hắn nam sinh.

    "Đừng khóc!" Trạch Quân đau lòng xoa Cố Trang nước mắt, quay đầu nhìn hắn ánh mắt nguy hiểm. "Ngươi còn là nam nhân không? Chia tay còn có thể ép bạn gái khóc! Ta cấm ngươi không được đến dây dưa Cố Trang! Nếu không đừng trách ta vô tình!"

    "Ta.."

    "Ngươi uy hiếp ta?" Trạch Quân tức giận.

    "A Quân, đừng như vậy! A Hàn nói đúng, là ta không xứng với ngươi. Ta đứng núi này trông núi nọ. Là ta sai trước đây! Ta có lỗi với hắn!" Cố Trang ôm lấy Trạch Quân nước mắt giàn giụa.

    Thẩm Dục Hàn kinh ngạc ngây người.

    Cầu ngươi, nói cho ta biết ta đã nói những gì được không? Ta đã nói với họ cái gì vậy?

    Ta hẳn là không nói cái gì đi? Đúng không?

    "Uổng công Cố Trang luôn nói tốt về ngươi! Thật không ngờ ngươi lại nghĩ Cố Trang hèn hạ như vậy!" Trạch Quân hai mắt đỏ bừng.

    Thẩm Dục Hàn chợt tỉnh táo lại bởi vì hắn nhận được trong mắt Trạch Quân ác ý cùng sát ý.

    "..."

    Thẩm Dục Hàn nhàm chán nhìn hai người quay người rời đi.

    Không rõ là do ánh mắt của hắn có vấn đề hay biểu lộ của hắn luôn là diễn đạt sai, Trạch Quân nhìn hắn ánh mắt tràn đầy hận ý thật giống như Thẩm Dục Hàn vừa rồi nhìn hắn khiêu khích. Cố Trang gặp Thẩm Dục Hàn nhìn liếc bản thân quay đi, giống như là đứa bé đánh mất món đồ chơi trân quý, khóc tan nát cõi lòng. Người vây xem nhìn thấy ánh mắt của hắn hít một ngụm khí lạnh, đỡ tim mê đắm.

    Ta đi..

    Thẩm Dục Hàn tiếp thu đủ loại phản ứng của người xung quanh, bước chân có một giây như vậy lảo đảo muốn ngã.

    * * *

    Thiên hà 8816 năm ánh sáng,

    Thiếu tướng Thẩm Dục Hàn tiếp nhận nhiệm vụ dọ thám XZ710 tinh.

    Cùng năm, nhiệm vụ thất bại. Thiếu tướng Thẩm Dục Hàn hi sinh.

    <<Báo cáo phúc đáp hàng năm>>
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  5. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Phần 2: Diệt thế kỷ phía trước

    Chương 1: Nhiệm vụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Dục Hàn thực ra ban đầu tên không phải như vậy.

    Hắn vốn hẳn là Hàn Linh.

    Hàn không phải là tên, nó là một loại điều kiện sinh thành. Thẩm Dục Hàn hình thành trong điều kiện băng hàn chí cực, nơi đó không có băng cho nên gọi hắn Hàn. Linh ở đây là con số, số 0, thí nghiệm đầu tiên vốn tỉ lệ thành công nên là 0 nhưng hắn lại là thí nghiệm duy nhất thành công.

    Bị đưa đến cô nhi viện thời điểm trên cổ hắn đeo thẻ bài viết chữ Hàn, cho nên giống như một loại đương nhiên nó thành hắn tên.

    Cái tên Thẩm Dục Hàn chính là trong một lúc nhàm chán, hắn lật từ điển viết ra. Hắn có chút thiên ái văn hóa cổ xưa.

    Không có bất cứ ý nghĩ gì, chỉ đơn giản là thích một cái tên. Cái tên này chỉ có chính hắn biết cùng thừa nhận mà thôi.

    Lúc này đây, Thẩm Dục Hàn cảm thấy, lựa chọn của hắn năm xưa thật sự quá chính xác!

    "Thẩm Dục Hàn!" Sau một khắc trầm mặc hắn nói tên của chính hắn.

    Trên cổ tay đồng hồ ngừng lại như vậy vài điểm.

    Thẩm Dục Hàn nghĩ đến người bên kia đã ngắt liên lạc.

    Trên tay đồng hồ là vật hắn nhặt của một người chết. Cái gì? Nhặt đồ của người chết xui? Hắn cũng đã đủ xui rồi, thêm như vậy chút xui xẻo cũng không tình nhiều ít.

    Hơn nữa theo một góc độ nào đó nói, hắn hiện tại cùng người chết cũng không khác.

    "Thẩm Dục Hàn? Không tìm kiếm được ngươi trong hồ sơ liên bang!" Bên kia rốt cuộc lên tiếng.

    "..."

    Thẩm Dục Hàn cười.

    Tất nhiên sẽ không có tư liệu, bởi tên của hắn trong hồ sơ liên bang là Cô Hàn, họ Cô là họ của tất cả trẻ mồ côi, Cô trong cô nhi viện chữ.

    "..."

    "Ngươi cần ta làm gì?" Hắn hỏi.

    Hắn không tin sẽ có người thích chít chít méo mó với người xa lạ lâu như vậy. Hơn nữa, có thể điều tra hồ sơ liên bang sẽ là người thường sao?

    "Bọn ta có thể cung cấp tất cả những gì mà ngươi cần, điều kiện là ngươi thay thế số 2203 hoàn thành nhiệm vụ." Người bên kia thực hào phóng nói.

    "Ân? Ngươi gặp ai cũng nói vậy?" Thẩm Dục Hàn cười nhạo.

    "Số 2203 hoàn thành nhiệm vụ tỉ lệ là 94%, ta không biết ngươi làm thế nào nhưng có thể tiếp cận xác của hắn người trong thời gian ngắn như vậy chứng tỏ ngươi có khả năng hơn hắn. Bọn ta không ngại.."

    Có rất nhiều vấn đề chỉ cần nói mở là đến nơi. Không cần nói quá rõ ràng.

    "Nhiệm vụ?"

    Thẩm Dục Hàn lười nhác dựa tường nói.

    Hắn biết đến, có một vài người, có một vài tổ chức không thể tránh, càng không thể từ chối. Bởi vì trong mắt họ ngươi chỉ là con kiến hôi.

    "2 tháng trước học viện Dương Mạt phát ra tần sóng xung kích lạ, hiện tại cho mới thôi chưa tổ chức nào phát hiện chuyện này. Nhiệm vụ của ngươi là tìm kiếm nguyên nhân. Hồ sơ tổ chức đã làm đầy đủ, ngươi có thể lựa chọn thân phận tùy ý."

    Ngắt liên lạc không lâu, từ trên bầu trời bay xuống một cái hòm nhỏ đeo dù dừng ngay trước mặt hắn.

    "Sách! Thật nhanh!"

    Lật trong tay vài loại công cụ cùng vài cái khác nhau nội dung giới thiệu đơn, Thẩm Dục Hàn cười lạnh. Chỉ có hắn biết, trong lòng hắn có bao nhiêu may mắn vừa rồi hắn không làm ra phản ứng gì không đúng.

    Một cái bí ẩn tổ chức, không thể chống lại.

    * * *

    Thẩm Dục Hàn khoác lên cặp sách, thời đại này vẫn còn cặp sách chẳng qua là để làm một loại phụ tùng mà thôi, bước vào sân trường.

    Ân, có chút hoài niệm.

    Kể từ vài tháng trước bị người của Trạch gia đuổi giết, hắn trốn đông trốn tây, trường học cũng không thể về. Hắn làm sao có thể về đây?

    Thẩm Dục Hàn ánh mắt ảm đạm.

    Đi cùng hắn xuất nhâm nhiệm vụ là con em của 7 gia tộc cùng 12 người khác các hữu tài năng, là trọng điểm bồi dưỡng của quân bộ. Toàn quân bị diệt, trong đó bao gồm hắn, thời sự vài tháng trước cũng đã tuyên bố tìm được tro cốt của hắn.

    Hơn nữa, Trạch gia nhiều như vậy người, làm sao có thể để hắn trở về đây?

    "Thẩm Dục Hàn?"

    "Là ta!"

    Nhìn đứng trước mắt hắn thanh niên, Thẩm Dục Hàn nhất thời có chút khó điều chỉnh lại tâm trạng nhưng vẫn cố lộ ra hữu hảo nụ cười.

    Người trước mắt có không hề thua kém Trạch Quân diện mạo, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan lập thể. Ánh mắt thâm thúy tràn ngập chân chính ánh nắng, cương trực. Sống mũi cao khiến bờ môi lộ ra vẻ lương bạc hoàn mĩ. Chẳng qua, bản một cái gương mặt là cho ai xem vậy?

    "Phong Tử Kỳ!" Hắn nói.

    Sau đó thì sao?

    Thẩm Dục Hàn nhìn Phong Tử Kỳ, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí cương ngạnh.

    Thẩm Dục Hàn cuối cùng vẫn trước dời mắt, tên này chắc chắn là mặt than!

    "Của ngươi khóa cảng!"

    Phong Tử Kỳ ánh mắt ảo não, buồn buồn nói.

    Thẩm Dục Hàn gật đầu nhận lấy trong tay Phong Tử Kỳ ngân chất vòng tay.

    Vật này bề ngoài tuy là ngân chất vòng tay nhưng trên thực tế là một loại chip phụ trợ ở Dương Mạt học viện.

    Mỗi học viện đều tổng có chút gì đó của riêng mình, khóa cảng là tài khoản đăng nhập internet của Dương Mạt. Cầm lấy khóa cảng, để lên vòng tay cá nhân của chính hắn, ngân chất vòng tay giống như nóng chảy dung nhập vào đó.

    [Hệ thống 2748 khế ước thành công!]

    [Tít tít.. tít tít..]

    Thẩm Dục Hàn ngây người.

    Ta thao!
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  6. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Nhiệm vụ của bên thứ ba

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chào cả nhà, ta tên là Thẩm Dục Hàn, ta hiện tại đang ở thung lũng tuyệt vọng của tuổi trẻ. Quá nhiều đả kích khiến ta chỉ muốn ngủ một giấc suốt hai ngày trời. Nếu không có vấn đề xin đừng làm phiền.

    * * *

    "Có vấn đề gì sao?" Phong Tử Kỳ gặp Thẩm Dục Hàn im lặng quá lâu có chút thấp thỏm hỏi.

    "Không có." Thẩm Dục Hàn cười vặn vẹo. "Ta muốn về kí túc xá!"

    "Ân!"

    Phong Tử Kỳ cũng không biết nên nói gì mới được cho nên cuối cùng chỉ là cứng nhắc 'ân' xám xịt đi dẫn đường.

    Đóng sập cửa lại, không nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Phong Tử Kỳ, Thẩm Dục Hàn hiện nay quan tâm hơn là chuyện vừa xảy ra không lâu.

    Cầm ra công cụ đo lường tần sóng mà tổ chức bí mật kia cung cấp, Thẩm Dục Hàn lạnh mặt nhìn nó không ngừng loạn kêu. Cổ tay trái vừa lật, quét cổ tay qua tia laze, máy quét giống như chết máy một dạng một tiếng 'tít' chói tai kéo dài không dứt.

    "Khốn kiếp!"

    Thẩm Dục Hàn giận điên ném thẳng máy quét vào tường khiến nó tứ phân ngũ liệt. Robo dọn nhà chui từ hốc tủ ra không đến 20s thu thập sạch sẽ chạy trở về.

    "..."

    [Đinh? ]

    "Khốn kiếp, ngươi là cái gì?"

    Thẩm Dục Hàn đập bàn, cuối cùng vẫn bình tĩnh lại nói chuyện. Không phải là hắn quá nóng giận, chỉ là liên tục nhiều thứ xảy ra khiến hắn có chút không biết làm sao mà thôi.

    [Hệ thống 2748, hân hạnh phục vụ? ]

    Thẩm Dục Hàn thất bại cảm thấy 2748 giống như có điểm sợ mình như vậy. Tất nhiên, hắn càng thiên hướng nó không muốn hắn quá mất bình tĩnh cho nên mới dè dặt dò xét.

    [Bổn hệ thống.. Ngạch, ân..]

    Trước mắt Thẩm Dục Hàn chợt xuất hiện một viên cầu bông, nhìn liếc qua giống như kẹo bông nhưng thực chất càng mơ hồ, giống như mây vậy. Nó nhăn nhó, xoay qua xoay lại giống như ngại ngùng () hoặc bất an ().

    Nhìn chăm chú một hồi, Thẩm Dục Hàn quyết định tóm lấy nó.

    Mềm nhũn, lành lạnh, rất co giãn.

    Bất tri bất giác Thẩm Dục Hàn đem nó nặn nặn vặn vẹo biến hình liên tục.

    [Đinh đinh đinh.. Đau đau đau.. Buông tay a..] Nó nức nở.

    "Ngươi là 2748? Giống như rất trí năng. Ta nghĩ đến vật phẩm trí năng đều đã hủy từ 800 năm trước rồi. Đương nhiên, ngầm dưới, các ngươi cũng không nên bị cài đặt cảm xúc cùng tính cách chip mới đúng!" Thẩm Dục Hàn từ bi thả 2748.

    Vật phẩm trí năng hiện tại tất nhiên là có. Đầy đường đều là.

    Khi mới ra đời trí tuệ nhân tạo con người coi chúng càng thiên hướng công cụ, trước đây con người vì muốn tăng tốc quá trình phát triển, cài đặt chương trình robot quá cực đoan suýt nữa dẫn đến diệt tộc. Sau gần 200 năm chiến đấu mới cứng rắn lật ngược tình thế. Đó là robot thế chiến thứ nhất.

    Robot thế chiến thứ hai nổ ra khi robot bị cài đặt chip tính cách. Sự ra đời của loại chip này không ai biết, giống như trong một đêm nó liền xuất hiện lan tràn toàn xã hội. Có tính cách robot liền đòi quyền lợi, đương nhiên con người không phải không cho, chẳng qua khi quyền lợi quá nhiều liền có chút không dễ nói chuyện. Chiến tranh lần nữa nổ ra. Lần này con người không thắng, loài người dẫn đầu thỏa hiệp, sau đó con người cùng robot sống chung.

    Cuộc sống hòa bình kéo dài khoảng 1-2 ngàn năm tầm đó, con người từ ngoài vũ trụ kéo về một mẫu tàu vũ trụ lạ. Bên trong có chứa virus không chỉ con người bị nhiễm, robot cũng không thoát khỏi. Lúc đó hai bên đều rất cực đoan, Robot thế chiến 3 cứ thế diễn ra rồi. Gần 500 năm sau khi thuốc kháng virus ra đời, con người cùng robot hai bên đều vết thương luy luy. Dùng rất lâu thời gian mới hòa hợp lại.

    Robot thế chiến 4 nổ ra nguyên nhân có chút không đâu vào đâu, đương nhiên đó là đối với robot mà thôi. Một thời gian dài trôi qua, khi loài người đưa ra số liệu dân số thống kê, con người quả thực sợ ngây người. Không biết từ lúc nào robot đã xâm chiếm toàn xã hội, loài người suy giảm đáng sợ, thậm chí 10 năm trôi qua bởi sự kết đôi giữa con người cùng robot dẫn đến không có đến 1000 đứa trẻ ra đời. Thậm chí rất nhiều người đều bị tẩy não cho rằng không có hậu đại đều không sao cả, dù sao đồng tính luyến cũng không có hậu đại được! Có cái len sợi giống nhau! Loài người gom góp dân số di cư!

    Đương nhiên, lần di cư này, loài người đi đến Tân Mẫu Tinh, đối với trái đất mặc dù không nỡ nhưng loài người vẫn ném xuống bom hạch kim (sức phá hủy lớn hơn bom hạt nhân 10 lần, không quá tạo ô nhiễm môi trường song có sức phá hủy đối với kim loại vô cùng to lớn). Từ đó về sau, loài người tuy vẫn chế tạo robot, vẫn sẽ chế tạo trí tuệ nhân tạo nhưng chỉ cần 1 số liệu bị thay đổi, xảy ra biến dị, đòi robot quyền cái gì, tất cả đều sẽ bị bóp chết hàng loạt.

    Cũng không trách khi cảm nhận được tần số 2748 phát ra sẽ có người âm thầm điều tra.

    [Bổn hệ thống là tốt hệ thống đấy!] Nghe Thẩm Dục Hàn nói, 2748 có chút run lên, ưỡn ngực () nói.

    "Ân?" Thẩm Dục Hàn lười biếng ngồi trên sô pha, tay cố ý vô tình gẩy qua gẩy lại đồng hồ. Hắn biết nó biết đây đại biểu cái gì đấy.

    [Kí chủ, ngươi bình tĩnh.. Bổn hệ thống tồn tại là do cộng đồng nhân loại đồng ý sáng tạo ra đấy, sẽ không làm hại con người nha..] 2748 mở to hai mắt nai rưng rưng nói.

    "Ta không biết liên bang cho phép trí tuệ nhân tạo lưu hành rồi cơ đấy!" Thẩm Dục Hàn khoa trương kêu lên.

    [Liên bang chưa cho phép!] 2748 vội vã đè lại tay Thẩm Dục Hàn.

    Thẩm Dục Hàn gẩy nó bay ra, ngón tay chỉ thẳng vào đồng hồ muốn liên hệ tổ chức thần bí.

    [Đừng!]

    2748 sợ quá, vò đã mẻ lại sứt cũng vậy lao thẳng về phía Thẩm Dục Hàn.

    Cảm giác choáng váng ngất trôi qua, Thẩm Dục Hàn nhận ra bản thân đứng ở một nơi màu xám mây mù vờn quanh, nơi này chỉ có hắn cùng 2748.

    Trầm mặc.

    [Kí chủ, bổn hệ thống là do nhân loại sáng tạo cùng cộng đồng hủ nam hủ nữ cho phép tồn tại đấy. Đương nhiên, không phải là nhân loại ở thời điểm của kí chủ mà là Trái Đất 21 thế kỉ cơ!] 2748 vội vàng thanh minh.

    "Trái Đất 21 thế kỉ? Ngươi nói Diệt thế kỉ?" Lần đầu tiên Thẩm Dục Hàn kinh ngạc.

    Lúc đó loài người đã phát triển đến vậy rồi sao? 2748 từ vật chất cho đến tính cách năng lực đều đã vượt xa ra khỏi phạm vi kiến thức của hắn rồi.

    Rất thú vị.

    [Đúng vậy, bổn hệ thống được chế tạo mục tiêu cuối cùng là đưa đại biểu loài người đi vũ trụ đại tái (cuộc thi), cho nên người được chọn nhất định phải thông qua các nhiệm vụ hoàn thiện bản thân trở nên cường đại rồi. Kí chủ muốn trở về nhất định phải làm nhiệm vụ đấy.]

    "Vậy bắt đầu đi.."
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  7. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 3: My invisible lover (Người yêu vô hình)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không quản 2748 các loại tìm bất mãn thế nào, dù sao nhiệm vụ vẫn cần hoàn thành đấy.

    "Ý của ngươi là sao?" Nghe 2748 giới thiệu, Thẩm Dục Hàn có chút không hiểu.

    [Bởi vì nguyên nhân nhân quả, đối với lịch sử quỹ tích kí chủ sẽ không được tiếp xúc đến. Nói đúng hơn là ở trên một trục thời gian đi thẳng, lịch sử chính là những sự kiện thế giới kí chủ trải qua kí chủ đều sẽ không gặp phải, thay đổi tương lai là hành động không thực tế. Song đối với thế giới song song, tiểu thế giới các loại kí chủ liền có thể tùy ý.] 2748 cố gắng nói một cách đơn giản nhất, đương nhiên Thẩm Dục Hàn hiểu hay không nó cũng không quản nữa, nó đã cố hết sức. [Nhiệm vụ lần này đặt ra là phá hủy nhân tố chủ quan khiến tiểu thế giới phát triển bình thường. Tiểu thế giới là một quyển tiểu thuyết, bởi vì tiểu thế giới đã trải qua quá trình bất ổn bắt đầu có quỹ đạo của riêng mình, cho nên tác giả đặt ra cốt truyện cùng nhân vật chính nghiêm trọng ảnh hưởng đến tiểu thế giới. Cho nên, ngài hiểu? ]

    "Ý ngươi là nhân vật sắm vai trò chơi?"

    [Nhân vật sắm vai, đúng! Trò chơi, sai! Kí chủ một khi nhận nhiệm vụ, khi bị tổn thương, hoặc bị người của thế giới đó mạt sát cũng bị tính là chân chính chết đi. Đề nghị kí chủ điều chỉnh lại thái độ. Đây không phải là trò chơi đơn giản như vậy. Đương nhiên nếu như nhận được người dám lấy linh hồn vì đại giới ủy thác, kí chủ có thể coi là có thêm một mạng, nhiệm vụ hoàn thành có thể nhận được vật phẩm hoặc hệ thống thưởng cho, cũng có thể đổi lấy vật phẩm bất kì tại hệ thống thương thành. Khi kí chủ đủ điều kiện thăng cấp thậm chí có thể đạt được tùy thân mậu dịch hệ thống, này hệ thống không giống bổn hệ thống cao cấp như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng tính cái hệ thống phụ trợ nhưng có thể đi theo kí chủ chuyển kiếp đầu thai, coi như một loại phúc lợi..]

    Thẩm Dục Hàn cảm giác ngủ dậy tinh thần no đủ cực kì.

    Đây là ngày thứ hai hắn đến thế giới này.

    Khi mới biết đây là một cái tiểu thế giới mô phỏng Diệt thế kỉ, hắn quả thực là cực kì kinh ngạc. Diệt thế kỉ là cái dạng này sao không?

    Diệt thế kỉ là một cái bồng bột phát triển thời đại, lúc này các dạng công nghệ hết sức thô ráp song sự biến đổi của nó quả thực rất kinh người. Phải nói công nghệ máy móc dùng từng giây một để biến đổi, phát triển. Tương lai vài thế kỉ sau nó, thậm chí xa hơn đều không thể cập Diệt thế kỉ điên cuồng.

    Ở thế kỉ này, nổi bật nhất là năm vấn đề tốt xấu lẫn lộn. 1, dự đoán tận thế xảy ra vài lần nhưng luôn có thể bình thản trôi qua. Rất nhiều người dự đoán là do các loại anh hùng cứu vớt thế giới hoặc thế lực thần bí giúp đỡ, nhưng ai biết được? 2, môi trường gặp phải gần như hủy diệt tính đả kích. Không đến 2 thế kỉ, môi trường của Trái đất gần như không còn lành lặn, thậm chí đã có lúc loài người cho rằng Trái Đất không còn khả năng cung cấp môi trường sống cho con người. 3, khoa học công nghệ lấy tốc độ ánh sáng một dạng phát triển, đánh dấu mốc lớn nhất là robot trí năng ra đời. 4, văn hóa cạnh tranh dẫn đến sự dung hợp văn hóa tạo điều kiện cho văn hóa phát triển. Sau này rất nhiều người đều ước mong tha thiết được sinh tại thời đại này. 5, thế chiến thứ 3 bùng nổ khiến vỏ trái đất mỏng 1/5, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ tan vỡ. Đây là một cái hỗn loạn thế kỉ, sau thế kỉ này, nhân loại quả thực là sống trên miếng băng mỏng một loại sợ tận thế đến, con cháu đúng là hận chết tổ tiên dạng này.

    Chữ Diệt dùng để hình dung thế kỉ này quả thực không oan.

    [Đinh! Xác định thế giới..]

    [Thế giới kịch tình truyền tống trung..]

    [Kịch tình truyền tống hoàn tất. Bản thế giới danh <My Invisible Lover> (Người yêu vô hình) ]

    Trong lúc Thẩm Dục Hàn suy nghĩ miên man, kịch tình truyền tải cũng đã xong.

    Thẩm Dục Hàn nhanh chóng lướt qua thế giới kịch tình. Không thể không nói thế giới này thực sự hấp dẫn đến Thẩm Dục Hàn. Nếu theo đuổi thế giới này phát triển theo hướng kịch tình, cái này thế giới hẳn sẽ trở nên cực kì cường đại, thế giới của hắn cũng không thể cùng chi so sánh. Đáng tiếc thế giới này không có cơ hội trở nên cường đại.

    Kịch tình mở đầu bằng bi kịch của nam chủ. Nam chủ Dương Hải cùng yêu nhau ba năm người yêu chia tay, nói đúng hơn là nam chủ bị đá. Thất tình nam chủ tìm đến rượu giải sầu, trong quán rượu đụng phải một nhóm ma men cuối cùng còn thách nhau đi tự tử. Nam chủ bị kích thật sự nhảy ra giữa đường chắn xe tải. Hai năm sau, nam chủ tỉnh lại rất nhiều thứ đã là cảnh còn người mất.

    Song thế giới đóng một cánh cửa sẽ mở cho ngươi một cái cửa sổ, Dương Hải nhìn thấy một thế giới trùng điệp với thế giới này. Dương Hải gọi thế giới đó là Thế giới vô hình (Invisible World: IW), cũng vì IW Dương Hải bị xác định là bệnh tâm thần đưa đi. IW trong mắt Dương Hải là một thế giới thần kì, nền khoa học kĩ thuật của IW vượt xa ra khỏi những gì nhân loại có thể tưởng tượng. Đáng tiếc đi ngược lại với nền văn minh công nghệ là văn hóa tụt hậu, IW có thế giới tinh thần nhàm chán đến mức có thể ép người hỏng mất.

    Trong một lần trốn uống thuốc, Dương Hải thấy một nữ nhân bị thương, nhìn cái bóng mờ mờ, Dương Hải biết nàng không phải người cùng thế giới với hắn. Nhưng khi đi ngang qua, Dương Hải lại có thể chạm đến nữ nhân kia.

    Người bị thương đương nhiên là nữ chủ Muse, thiếu tướng của Đế quốc Suiso. Muse trong khi thực hiện nhiệm vụ tối mật bị bại lộ tung tích, nàng mang theo thương lẩn trốn nhưng cuối cùng vẫn còn kiệt sức.

    Lần đầu tiên gặp mặt không phải thời điểm gây được ấn tượng tốt, song càng tiếp cận thấu hiểu lẫn nhau, nam nữ chủ lại càng cảm giác yêu thương nhau nhiều hơn. Kết thúc kịch tình, Dương Hải cùng Muse đều đi lên đỉnh cao của hai thế giới, họ tìm được manh mối có thể ở bên nhau mãi mãi.

    Trong thế giới này, thân phận của Thẩm Dục Hàn là chủ tịch tập đoàn đa quốc gia GW. Tập đoàn GW kinh doanh trên rất nhiều lĩnh vực song chủ công của tập đoàn liền đặt ở khoa học công nghệ. Đây đã định trước là một cái bi kịch kết cục.

    Dương Hải dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng song nhanh chóng bị thừa nhận bởi những sản phẩm, công nghệ hiện đại vượt trước thời đại hàng trăm năm, hàng ngàn năm. Nhờ có sự trợ giúp của người yêu, Dương Hải trở thành trên thế giới tối hùng mạnh nam nhân, vốn là đứng ở thế giới đỉnh đoan Thẩm Dục Hàn biến thành một con kiến hôi vô danh.

    [Kí chủ, kí chủ, vì ngươi không phải thế giới này sinh mệnh cho nên ngươi có một cái không lớn không nhỏ ngoại quải nha!]

    "Nga?"

    [Kí chủ chỉ cần minh tưởng nghĩ đến IW liền có thể đến đó, không vui liền có thể trở lại nha!] 2748 vẫy đuôi cầu xoa.

    "Ngoan!" Thẩm Dục Hàn túm lấy 2748 xoa xoa nắn nắn.

    Nhanh chóng giải quyết xong vài vốn hồ sơ, cầm lên bản thân vi máy tính, Thẩm Dục Hàn hơi nhíu mày. Thông tin hắn tải về từ trên internet không những tạp, lộn xộn còn rất vô nghĩa nữa. Cài đặt chương trình lọc, cuối cùng cảm nhận bộ nhớ không bị vài cái vô ý nghĩa gì đó chiếm cứ sau, Thẩm Dục Hàn an tâm minh tưởng.

    Hắn khá là tò mò không biết IW là một thế giới như thế nào.. Có một chút thu thập phích Thẩm Dục Hàn âm thầm cao hứng.

    Ngươi muốn biết tại sao nãy giờ không nhắc đến nam chủ?

    Nha, nam chủ lúc này hẳn vẫn còn ở trường cùng mối tình đầu y y nha nha đi. Thời gian còn sớm rất!

    IW, Liên bang Hoine, quảng trường trung tâm, công viên tình yêu.

    Thẩm Dục Hàn vừa cảm giác liền nhận ra bản thân đang rơi xuống.

    Oạch!

    Tiếng vang đủ làm cảnh giác tất cả những người xung quanh.

    Thẩm Dục Hàn vừa cảm nhận đau đớn hòa hoãn liền đối mặt với vô số hình người vũ khí xăm xoi. Nín thở, giơ hai tay lên đầu tỏ vẻ vô hại, sau một hồi bị máy quét quét từ trong ra ngoài, Thẩm Dục Hàn rốt cuộc bị bỏ qua.

    Ngươi tự hỏi tại sao một người đột nhiên mọc ra tại một thế giới khác lại được bỏ qua nhanh như vậy? Ngươi quên hắn còn có một cái hệ thống 2748 sao không? 2748 sẽ lo thiện hậu đấy.

    [Thông tin phù hợp!] Máy quét đưa ra đánh giá.

    "Lần sau nên cẩn thận! Nhớ trang bị vũ khí!" Không biết là transformer nào nói, sau đó tất cả đều cao ngạo xoay người.

    Xác nhận này đó người đều đã rời đi, Thẩm Dục Hàn có hứng trí hỏi 2748.

    "Đó là người, bán robot hay robot?" Thẩm Dục Hàn không nhìn ra bên dưới một loạt thống nhất vỏ kim loại giống cơ giáp như vậy là người hay robot. Đơn giản bởi vì bọn họ đều giống như sản phẩm theo biên chế vậy, cứng ngắc, đơn điệu không có sóng cảm xúc.

    [Đều có đi!] 2748 có chút không biết theo ai.

    Vào đến IW 2748 mới cảm nhận được, nam chủ đối với nữ chủ vô lực cảm xúc. Người nơi này ai cũng giống như là một loại sản phẩm khác của máy móc như vậy, tất cả trị số cao đến dọa người nhưng lại không tồn tại cái gọi là cảm xúc. Không có cảm xúc liền không có tính cách vừa nói, không tính cách liền không có đam mê lí tưởng. Họ sinh ra liền được lập trình để phát triển thế giới này cùng chiến tranh, trên chiến trường họ không có cái gọi là âm mưu dương mưu, chỉ có siêu việt tốc độ cùng phản xạ tư duy để giành chiến thắng.

    Ở đây lâu nhất định sẽ điên cũng là vậy.

    Thử hỏi một người bình thường sẽ nói chuyện được với một nhà khoa học gia chỉ biết nghiên cứu, EQ trị số âm? Trong khi ngươi muốn nói chuyện đối phương cũng đã đưa ra được vài tỉ loại phương án, từ ngữ câu thức ngươi sẽ nói ngươi còn nói được? Khi đối phương IQ là dương vô cực, ngươi sẽ còn hiểu đối phương nói gì không?

    Nói chung là ngày qua thực không dễ chịu.
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...