Tên truyện: Hệ liệt "Thập nhị quỷ" Tác giả: Diệp Thiếu Người dịch: Thy Nga (Hoa Ngữ Nhất Tâm) "Ta muốn trở thành người phụ nữ tốt đẹp nhất trên thế gian, vào thời gian đẹp nhất gặp chàng, để chàng yêu ta, cả đời trang điểm cho ta." - Ninh Tích Thời "Trước khi Tiêu Nhan chết, tôi từng đi thăm nàng. Nàng nói tuy chết, nhưng thù lao anh cần đã đưa cho anh, vụ làm ăn này vẫn phải tiến hành. Đây là khuôn mặt của nàng, nàng muốn anh dùng gương mặt nàng đổi cho một người tên Ninh Tích Thời." Gương mặt tôi dán vào tay người đang nói. Tay hắn ta rất đẹp, vừa dài vừa trắng, như ngọc bích. Ánh mắt của tôi sau khi liếc qua những ngón tay, liền chú ý chiếc hộp gỗ trên tay anh ta. Chiếc hộp ấy to hơn gương mặt người một chút, bên trên khắc hình ma quỷ. Tôi nhận ra ngay đây là chiếc hộp người vẽ da mặt dùng để đựng mặt người. "Ninh Tích Thời là bạn thuở nhỏ của Tiêu Nhan, nàng nói cả cuộc đời chưa làm được gì cho Ninh Tích Thời, nay nàng chết rồi, muốn tặng gương mặt mình cho nàng ấy. Ít nhất.. có thể khiến tướng công của nàng ấy đối xử với nàng ấy tốt hơn một chút." Tôi là một thầy số mệnh, là người bảo vệ số kiếp, hiểu biết âm dương, am hiểu các loại thuốc thần kỳ, thông thuộc các bí mật trời đất. Nhiệm vụ của tôi vốn là bảo vệ sự cân bằng của thế gian, bảo vệ thế gian khỏi lầm lỗi, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng dựa vào năng lực của mình kiếm thêm một chút. Tiêu Nhan là khách hàng trước đây của tôi, nàng xin tôi một loại thuốc, tiếc là tôi chưa kịp đưa thì nàng ấy đã chết, nhưng dù vậy nàng ấy vẫn nhờ người đưa thù lao cho tôi, người đến là người anh em Mặc Nhiễm của tôi. Tiêu Nhan không chỉ đưa đến thù lao là viên dạ minh châu, còn gửi đến chiếc hộp đựng da mặt chính mình. "Còn nữa." Mặc Nhiễm nói tiếp: "Tiêu Nhan nói, không cần nói với Ninh Tích Thời đây là da mặt nàng ấy, nếu không Ninh Tích Thời sẽ không chịu dùng. Nàng ấy nhất định phải có gương mặt này." Nói xong, anh ta nâng ly rượu, nhấp một ngụm nói khẽ: "Một gương mặt đẹp." "Ừ." Tôi gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu dựa vào tường nhìn màn mưa bên ngoài. 1. Ninh Tích Thời, là Vương Phi của Đức Vương Tô Tử Thành. Vốn chỉ là con gái của một vị quan ngũ phẩm nhỏ bé, vì vào đêm yến tiệc hoàng cung múa một điệu "Kinh Hồng Vũ", được Tô Tử Thành để mắt tới, lập làm phi. Nghe nói, vị Vương Phi này dung mạo xấu xí vô cùng, nhưng trong buổi tiệc dùng khăn che mặt. Tô Tử Thành phong lưu ong bướm ngỡ đâu là mỹ nữ nhan sắc tuyệt trần, lập tức cầu hôn ngay tại buổi tiệc. Đến ngày thành thân, khi mở khăn che mặt phát hiện là một gương mặt như Quỷ Dạ Xoa thì nổi điên lên đuổi nàng ra khỏi Vương phủ, không hề đoái hoài. Bởi vậy lúc tôi gặp, nàng không ở trong Vương phủ mà ở một biệt viện ở ngoại thành. "Ta nghe nói, ngươi đang tìm ta?" Nàng ngồi dựa trên ghế, giọng nói buồn rầu. Nàng cho người đến tìm tôi, có lẽ là do Mặc Nhiễm đã nói trước. Tôi lấy từ trong túi ra chiếc hộp đựng da mặt Tiêu Nhan, cúi người nói: "Tại hạ là thầy số mệnh Diệp An, nhận ủy thác của người khác, đặc biệt đến thay một gương mặt khác cho Vương Phi." "Thay mặt?" Nàng ngẩn người, từ từ đưa tay vén tấm khăn che mặt, nói với giọng kinh ngạc: "Gương mặt đó, đẹp không?" Tôi không trả lời nàng, chỉ mở hộp gỗ, lộ ra gương mặt Tiêu Nhan. Làn da Tiêu Nhan vô cùng đẹp, vẻ đẹp thanh cao diễm lệ, chỉ liếc một cái đã làm cho Ninh Tích Thời ngẩn người. Một lát sau, nàng bỗng cười lớn, vừa vỗ tay vừa tiến lại gần nói: "Được, gương mặt thật đẹp, không tệ chút nào." Nói đoạn, nàng cầm tay tôi, dẫn tôi vào phòng ngủ, vừa đi vừa cười: "Ninh Tích Thời ta đúng thật là đáng thương, đáng thương đến mức cả một người qua đường không quen không biết cũng biết ta cần một gương mặt đẹp. Ngươi cần ta làm gì?" Nàng liếc mắt về phía tôi, dưới đôi mắt phượng, lờ mờ có thể nhìn thấy vài vết sẹo dài hồng hồng. Cái đẹp lẫn với cái xấu xí, ngược lại đem đến cảm giác ma mị quái dị. Tôi chỉ lên giường: "Vương phi mời nằm lên giường, những việc khác giao cho tôi là được." Nàng không nói nhiều liền lên giường nằm xuống. Tôi lấy dụng cụ cần dùng từ hộp thuốc phía sau lưng, chuẩn bị xong thuốc cho nàng uống, cuối cùng cầm dao đứng bên cạnh nàng. "Người sẽ không cảm thấy quá đau, nhưng cũng vẫn hơi khó chịu. Nếu người không ngại có thể nói chuyện với tôi, như vậy sẽ đỡ hơn một chút." "Nói chuyện gì?" Nàng cười khẽ, nghĩ ngợi một chút, lại nói: "Ta chẳng có gì để nói, cả đời chuyện duy nhất có thể nói, chỉ có chàng." Ta nghe nàng nói chuyện, dùng mũi dao rạch một đường trên gương mặt nàng. 2. Nàng nói, lần đầu nàng gặp chàng, là khi nàng tám tuổi. Nàng và Tiêu Nhan, con gái Thừa tướng đang chơi trên đường, đột nhiên có một người phụ nữ xông ra, cao giọng thét gọi tên cha của Tiêu Nhan, sau đó hắt một thứ nước nóng bỏng về phía bọn họ. Lúc đó, nàng đứng phía trước, tất cả thứ chất lỏng ấy đều hắt trúng mặt nàng, khi nàng đang gào thét kinh hoàng thì một thiếu niên mặt áo trắng xông ra, nhanh chóng bế thốc nàng lên ngựa, phi như bay đi tìm đại phu. Lúc đó nàng rất sợ, nỗi đau trên mặt, sự hoảng loạn trong lòng khiến nàng khóc không thành lời, nước mắt nhỏ xuống càng khiến sự đau đớn trở lên kinh khủng hơn, mà lúc đó, bên cạnh nàng, chỉ có người thiếu niên ấy. Thiếu niên có gương mặt tuấn tú, trang phục sang trọng, khóe miệng hơi nhếch lên, đáy mắt rất sâu. Ánh mắt đầy quan tâm tha thiết lúc đó đang nhìn nàng, dùng giọng nói trầm ấm khiến lòng người an yên cầm tay nàng nói: "Đừng sợ, cô bé, không sao đâu. Đừng sợ." Từng tiếng từng lời, trở thành nơi bám víu duy nhất của nàng vào thời khắc đó. Nhưng cuối cùng không phải là không sao. Sau việc đó, nàng bị hủy hoại cả khuôn mặt, còn Tiêu Nhan bị nhốt lại. Khi mẫu thân đến an ủi nàng, nàng ngập ngừng rất lâu mới dám hỏi: "Công tử mặc áo trắng đó.. là ai?" "Cậu ta à.." Mẫu thân thở dài nói: "Là Đức Vương, không ngờ là một vị Vương gia lương thiện." Đức Vương - Tô Tử Thành Từ đó về sau, trong tim nàng có một cái tên. Nhưng lúc đó dù nhỏ nhưng nàng cũng biết, nàng đã bị hủy hoại nhan sắc, không bao giờ xứng với chàng. Nhưng nàng không cam tâm, nàng đọc sách, học múa, học vẽ, thêu thùa, học làm thơ.. Nàng nghĩ, mỗi thứ nàng đều giỏi nhất, vậy thì cho dù nhan sắc không đủ, nhưng vẫn có thể xứng với chàng. Sau đó nàng dần lớn, chàng cũng dần trở thành vị công tử ong bướm nức tiếng kinh thành, sáng trêu hoa chiều ghẹo nguyệt, hôm nay là hoa khôi của Thiên Hương Các, mai là vũ nương ở Thôi Hoa Lầu. Nàng có tất cả mọi tài năng mà những cô nương khác muốn có, chỉ trừ nhan sắc, mà chàng thì không quan tâm tất cả mọi thứ các cô nương khác có, trừ nhan sắc. Khi nàng mười sáu tuổi, phụ thân muốn tác thành nàng cho công tử một người bằng hữu. Nhưng nàng không cam tâm, nàng muốn thử một lần. Nàng cầu khẩn phụ thân đưa nàng đến Hoàng cung cùng dự yến tiệc. Sau đó ở buổi yến tiệc, khi Hoàng Đế yêu cầu mọi người góp vui, nàng đã bước lên. "Ta đã múa Kinh Hồng Vũ." Nàng nói. Ngữ khí ấm áp, tựa như đang đắm chìm trong hồi ức đẹp đẽ. Tôi tiếp tục công việc trên tay, ừ khẽ một tiếng biểu thị mình vẫn đang nghe. "Điệu múa đó, ta đã luyện mất ba năm." Đó là điệu múa nàng chuẩn bị cho chàng. Nàng nghe nói chàng thích Kinh Hồng Vũ, nhưng điệu múa này đã thất truyền, nàng lục tung tất cả kinh thư cổ, cuối cùng đã tái hiện lại được. Vòng eo thon thả mềm mại, bước nhảy nhanh nhẹn nhẹ nhàng, ánh mắt mơ màng lúng liếng, khiến lòng người bềnh bồng như say trên mây bay. Điệu nhảy nức tiếng đất trời, cho đến biết bao năm tháng sau đó, không ai có thể nhảy lại, cũng không ai dám thử lại. Sau khi điệu múa kết thúc, nàng dừng trước mặt chàng, yên lặng chăm chú nhìn chàng. Lúc ấy nàng nghĩ, đây có lẽ là lần cuối cùng trong đời nàng nhìn thấy chàng. Đôi mắt chàng ngập nước, ánh mắt thâm tình sâu thăm thẳm. Sau đó chàng từ từ bước tới, trước mặt tất cả mọi người, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, nghẹn ngào nói: "Tích Thời, nàng cuối cùng trở về rồi." Thân thể nàng run rẩy, cũng chính vào lúc này, chàng nắm cổ tay nàng, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Thiên Tử: "Bệ hạ." Chàng cao giọng, trong lời nói kèm chút run rẩy không thể tự chế ngự: "Người thần chờ đợi trở về rồi, xin bệ hạ ban hôn." Nàng không hiểu chuyện gì, cứ thế mơ mơ hồ hồ mà gả cho chàng. Ngày nàng gả cho chàng, tim nàng tràn ngập niềm vui. Khi ngồi trong phòng chờ chàng trở về, nàng còn đang nghĩ, đợi một lúc nữa, nàng sẽ phải nói cho chàng biết nàng là người thế nào, nàng thích chàng thế nào, được gả cho chàng nàng hạnh phúc đến nhường nào. Sau đó khi chàng nghiêng ngả đi vào phòng, khi chàng đưa gậy tháo khăn che mặt của nàng xuống, tất cả, tất cả đều kết thúc. Chàng trừng trừng nhìn nàng, rất lâu sau đó, chàng run giọng hỏi một câu: "Tích Thời?" "Vương Gia." Nàng cười, đôi mắt long lanh. Sau đó gương mặt chàng đột nhiên trắng bệnh, đưa tay ra sờ lên những vết sẹo chằng chịt trên mặt nàng, không dám tin: "Mặt nàng, tại sao?" "Thần thiếp năm tám tuổi bị một người.." Lời còn chưa nói xong, Tích Thời đã nghe thấy một tiếng động rất lớn. Là gậy vén khăn che mặt cô dâu bị ném mạnh xuống đất. "Cút ra!" Mắt chàng đỏ ửng, ngữ khí dữ dằn, hung dữ nhìn nàng chằm chằm, cứ như nàng đã phạm phải lầm lỗi không thể dung thứ được. Thấy mọi người chạy đến đều ngẩn người, chàng chỉ tay về cửa lớn, cao giọng hét lớn: "Tất cả các người, cút hết cho ta." Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe theo lời Tô Tử Thành, kéo nàng ra khỏi cửa. Nàng mặc váy cưới, bị người trong phủ Vương gia xiêu xiêu vẹo vẹo đẩy ra khỏi phòng tân hôn. Lúc đi tới cửa, nàng còn nghe thấy một tiếng gầm như dã thú từ trong phòng vọng ra. Nàng sờ lên mặt mình, phát hiện, hình như nàng đang khóc. Nàng cái gì cũng không biết. Không biết tình yêu từ đâu đến, không biết hận từ đâu mà ra. Chỉ biết tất cả do chàng sắp đặt. Chàng muốn cưới nàng, nàng không chút phản kháng mà đến; Nay chàng muốn nàng biến mất, nàng cũng cam tâm tình nguyện mà rời đi. 4. Nàng ở phòng dành cho khách một đêm, ngày hôm sau chàng đến. Chàng đầu tiên xin lỗi nàng, gương mặt chàng đầy mệt mỏi, giọng điệu rã rời. Chàng nói: "Tích Thời, ta vẫn luôn tìm kiếm một người. Khi nàng múa, vô cùng giống nàng ấy. Lúc đó ta tưởng rằng nàng là nàng ấy, nhưng.. nàng không phải." "Là ta có lỗi với nàng." Chàng đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt đầy tội lỗi: "Ta sẽ không chấp nhận bất kì người phụ nữ nào khác ngoài nàng ấy. Nếu nàng không thể chấp nhận, ta hôm nay sẽ gửi thư từ hôn với nàng, sau đó sẽ tìm cho nàng một người tốt. Nếu nàng không muốn đi, trước khi nàng ấy đến, tất cả mọi thứ ở Vương Phủ đều là của nàng." Chàng nói rất thành khẩn. Nàng của tuổi mười sáu ngẩn người, sau đó cười khổ nói: "Thần thiếp nguyện hầu hạ Vương Gia." Chàng không nói nhiều, sau khi ừ một tiếng thì gọi tổng quản dặn dò một số việc. Từ đó về sau, nàng trở thành Vương Phi của Vương Gia. Chàng không bao giờ yêu cầu nàng chuyện gì, nàng cũng không bao giờ đòi hỏi gì. Mỗi ngày nàng dậy sớm, tự tay chuẩn bị bữa sáng cho chàng, khi chàng trở về mỗi tối, nàng cũng cùng gia nhân, yên lặng đứng chờ ở cửa. Cứ vậy ngày này qua ngày khác, liên tục đã ba năm, bất kể gió mưa. Có một lần chàng nghị sự trên triều, trở về muộn, nàng cùng người làm ngồi xe ngựa đến bên ngoài cung chờ. Lúc đó đã rất khuya, nàng thắp một ngọn đèn lồng, lặng lẽ đứng bên cạnh xe ngựa, mắt chăm chú nhìn những người ra ra vào vào Hoàng cung. Cuối cùng Tô Tử Thành cũng ra, vừa nhìn đã thấy nàng. Nàng mặc một chiếc váy xanh nhạt, búi tóc như một người phụ nữ trưởng thành, cầm đèn lồng, đứng trong gió đêm, vừa thấy chàng đã mỉm cười lặng lẽ đầy dịu dàng. Tựa như nàng sẽ luôn đứng chờ chàng, cho dù thiên trường địa cửu. Bọn họ lặng im nhìn nhau trong màn đêm. Rất lâu sau, Tô Tử Thành cười với nàng, rảo bước đi về phía nàng, ôm chặt nàng, trong bóng tối.. Rất nhiều năm sau, Ninh Vũ Thời nhớ lại, nàng mới nhận ra, lúc đó hóa ra là lần khoảng cách giữa hai người gần nhau nhất trong cuộc đời bọn họ. Nhưng sau đó, Tiêu Nhan xuất hiện. Tiêu Nhan, người bạn thuở nhỏ của nàng, thiên kim của Thừa tướng. Năm tám tuổi, Ninh Tích Thời vì nàng mà bị hủy hoại gương mặt, từ đó Tiêu Nhan bị cấm túc trong nhà, sau đó lại nghe nói Tiêu Nhan bị bệnh nặng, đóng cửa không ra ngoài, cho đến tận mười chín tuổi bệnh tình thuyên giảm, mới xuất hiện trước mắt mọi người. Hai năm sau đó, Tịch Nhan được ban hôn với tướng quân Tạ Hoan, cả nước chúc mừng. Tuy mười một năm không gặp, nhưng nghĩ đến tình bạn trước kia, Ninh Tích Thời vẫn mừng cho bạn. Ngày Tiêu Nhan thành hôn, Ninh Tích Thời đúng ra phải đi chúc mừng. Nhưng vì không khỏe, nên nhờ Tô Tử Thành thay nàng đi gửi một món quà, sau đó nàng ở trong phủ nghỉ ngơi. Tô Tử Thành mang quà của nàng đi tặng Tiêu Nhan. Chàng đứng trên hành lang, chuẩn bị đưa quà của Tiêu Nhan cho thị nữ của nàng. Vô tình chàng ngẩng đầu, nhìn thấy nàng ấy. Tiêu Nhan hôm đó mặc lễ phục, vô cùng xinh đẹp, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Túi thơm có mùi hương độc đáo trên eo nàg nhẹ nhàng đung đưa trong nắng, khiến Tô Chí Thành đang cầm món quà lập tức sững sờ. Sau đó, chàng đẩy thị nữ ra, lao đến. Người của Tiêu phủ bước lên chặn chàng lại, trong khi, nàng đứng đó, nhìn chàng, ánh mắt đột nhiên trở lên bối rối. "Ngươi biết không, chàng hôm ấy bị Hoàng Đế ban lệnh cấm ra ngoài. Vậy mà, chàng dẫn theo gia nhận, định đi cướp hôn.." Nói đến đây, Ninh Vũ Thời ha ha cười lớn. Nhưng không hiểu sao tiếng cười ấy tôi lại nghe như tiếng khóc. "Hoàng Hậu gọi ta vào cung, bảo ta đi khuyên chàng. Nhưng ta sao có thể khuyên nổi?" Từ trong cung trở về, nàng nhìn thấy trên đất bày bừa là bình rượu không, và chàng đang say khướt. Chàng thiếu niên dịu dàng anh tuấn, chàng công tử tràn ngập ánh sáng trong tim nàng không ngờ lại như một đứa trẻ, nhốt mình trong phòng, khóc đến thảm hại. Nàng bước đến, chàng ôm lấy nàng nói: "Tích thời, nàng biết không.. nàng ấy đã quên ta rồi. Hạ nhân của nàng nói với ta, nàng ấy từng bị người khác ám hại, nên đầu óc bị ảnh hưởng. Nàng đã quên ta rồi! Nàng ấy cứ thế mà quên ta.." Chàng nói: "Tích Thời, ta không cam tâm, ta không cam tâm.. Ta đáng lẽ nên đi gặp nàng ấy sớm hơn, đáng lẽ nên đi sớm hơn.." Nàng không nói gì, trong màn đêm vòng tay ôm lấy chàng. Những ngày sau đó, Tô Tử Thành bắt đầu ngày ngày ở bên ngoài. Nghe nói tướng công của Tiêu Nhan đối xử với nàng ấy không tốt, Tô Tử Thành bèn ngày ngày đi tìm hắn ra gây chuyện. Ngày ngày tặng quà, người ngày ngày đến chầu chực. Nhưng thái độ của Tiêu Nhan rất rõ ràng, hết lần này đến lần khác cự tuyệt. Chàng kiên trì tin rằng Tiêu Nhan chỉ là nhất thời quên chàng thôi, sẽ có ngày nàng nhớ ra. Hơn nữa, cho dù Tiêu Nhan không nhớ ra chàng, chàng vẫn yêu nàng như vậy. Còn nàng, nàng không hề nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn mọi thứ, hết ngày này qua đêm khác. Có điều nàng bắt đầu học Tiêu Nhan cách ăn mặc đi lại, học Tiêu Nhan mọi thứ, Tiêu Nhan thạo về chế hương liệu, túi hương trên người nàng là độc nhất vô nhị trên thế gian. Ninh Tích Thời nhìn thấy Tô Tử Thành có một túi hương cũ, đã bay hết mùi từ lâu, chỉ còn sót lại một chút mùi thoang thoảng mờ nhạt. Sau khi Ninh Tích Thời ngửi thử, biết là do Tiêu Nhan chế tạo. Nàng phái người đi đến chỗ Tiêu Nhan xin công thức, sau đó tự mình may một cái túi, làm một túi hương y như túi hương kia.. Làm tất cả những thứ này, nàng đều chưa từng đi tìm Tiêu Nhan, chưa từng gặp Tiêu Nhan. Nàng sợ mình hận nàng ấy, cho dù nàng biết rằng tất cả những việc này đều không hề liên quan đến nàng ấy. Đêm hôm đó, nàng mặc trang phục tựa như Tiêu Nhạn, đeo túi hương tỏa ra mùi thơm của Tiêu Nhan, như mọi ngày đứng ở cửa chờ chàng trở về. Chàng xuống ngựa, bước vào cổng. Trong khoảnh khắc chàng đi gần nàng, chàng đã đứng sững sờ tại chỗ. Chàng nhìn túi thơm trên eo nàng, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt nàng. Rất lâu sau, chàng cười khổ. "Ninh Tích Thời, nàng thật độc ác." Chàng nói, sau đó đẩy mạnh một cái, dặn dò bên dưới, chuyển nàng đến sống ở biệt viện. "Chàng không dung được người làm vấy bẩn nàng ấy. Ta là người có gương mặt xấu xí như ma quỷ, học dáng vẻ của nàng ấy, chẳng qua chỉ là 'Đông Thi làm bộ Tây Thi' mà thôi. Trước kia chàng tưởng rằng nàng ấy đã chết, nên coi ta như vật thế thân để hoài niệm. Bây giờ chàng biết nàng vẫn sống, làm gì còn chỗ cho ta?" Nàng hiểu điều này, nên nàng ngoan ngoãn ở biệt viện. Việc nàng bị đuổi khỏi Vương Phủ nhanh chóng truyền ra ngoài, một đồn mười mười đồn trăm, không ngờ đến nay đã đồn thành ngày nàng kết hôn vì xấu xí mà bị đuổi ra ngoài. Một thời gian rất dài, nàng tưởng rằng nàng cứ thế này mà sống đến già. Nàng cố không nhớ chàng, cố gắng không đi gặp chàng. Nàng định rằng cứ thế mà chờ đến khi không yêu chàng nữa, sẽ xin chàng gửi giấy ly hôn và rời khỏi nơi đây. Nàng nghe mọi người hát xướng về sự si mê của chàng với Tiêu Nhan, rồi lại nghe mọi người bàn tấn về tình yêu đan xen thù hận giữa Tiêu Nhan và Tạ tướng quân. Nàng nghe nói, Tô Tử Thành vì Tiêu Nhan mua lại rừng đào phía sau chùa Pháp Quang; Nàng nghe nói, Tô Tử Thành vì Tiêu Nhan thả pháo hoa giữa đêm; nàng nghe nói, Tiêu Nhan không muốn Tạ tướng quân ra chiến trường, nên Tô Tử Thành đích thân xin được đi thay Tạ Hoan. Đi những ba năm. Trong ba năm này, Ninh Tích Thời ở trong biệt viện, mỗi ngày thay chàng thắt một kết bình an trong sân. Khi nàng đã thắt kết bình an khắp tất cả cành cây trong sân, chàng vẫn chưa quay về. Sau đó vào một đêm, nghe tiếng mưa, nàng mơ màng mở mắt, nhìn thấy Tô Tử Thành đứng bên cạnh, cười dịu dàng, giống như chàng thiếu niên năm nào nói nàng đừng sợ trong hồi ức của nàng.. Nàng thức dậy, vội vã ra lao ra biên cương. Không ngoài linh cảm, nàng nghe tin chàng bị phục kích. Đó là một trận đấu ác liệt. Khi nàng đến chiến trường, trận chiến đã kết thúc, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng. Tất cả mọi người đều khuyên nàng đừng tìm nữa, nhưng nàng đều bỏ ngoài tai. Mười ngón tay trước nay chưa từng qua nắng mưa bị nước mưa xối rách bợt da, nhuốm đầy máu, cuối cùng tìm được chàng. Chàng hé mở đôi mắt đã đục ngầu nhìn nàng, nàng ôm chàng gào khóc. Chàng đưa đôi tay run rẩy sờ gương mặt nàng, thâm tình gọi tên người ấy. "Tiêu Nhan." Chàng nói: "A Nhan, ta hứa sẽ trang điểm cho nàng cả đời, vẽ mày cho nàng cả đời, ta không làm được rồi." "A Nhan." Chàng cười khẽ: "Nàng rõ ràng tên Tiêu Nhan, tại sao nàng lại nói với ta, nàng tên Ninh Tích Thời chứ, ta chỉ nhầm một lần, thế mà nhầm cả đời.." Nàng không nói, dìu chàng lên, bước giữa những xác chết, đi về phía trước. Nàng nghe chàng nói, vừa đi vừa khóc. Đã không biết tại sao khóc, trong tim chỉ là một mảnh trống rỗng đau đớn. Chàng cuối cùng giữ được tính mạng, chỉ để lại sẹo. Sau đó nàng đưa chàng về, trong thời gian dưỡng thương, trong triều truyền đến tin gia đình Tiêu Nhan bị tịch thu tài sản và bị chém đầu. Không lâu sau, tin tức Tiêu Nhan bệnh chết, Tạ Hoan tướng quân tự sát cũng truyền đến. Khi chàng nghe tin ấy, nhổ ra một ngụm máu lớn. Chàng gọi nàng đến, nói với nàng: "Tích Thời, múa Kinh Hồng Vũ cho ta xem đi." Nàng nghe lời chàng, bước đến, đưa tay lên, múa một điệu Kinh Hồng Vũ. Chàng đột nhiên rơi nước mắt, sau đó xuống giường, ôm chặt nàng. Chàng khóc gọi tên Tiêu Nhan, cởi áo nàng. "Lúc đó, ta cứ nghĩ chàng sẽ chết theo nàng ấy." Giây phú chàng ôm chặt nàng, trong khoảnh khắc đau đớn ấy, nàng đã nghĩ, lúc đó nếu chàng chết vì nàng ấy, vậy thì nàng sẽ chết cùng chàng. Trong tình yêu này, ai cũng đều bất hạnh, ai cũng đều thâm tình. (Còn tiếp - tất cả thắc mắc chồng chéo sẽ được giải thích ở phần sau)
Tên truyện: Hệ liệt "Thập nhị quỷ" Tác giả: Diệp Thiếu Người dịch: Thy Nga (Hoa Ngữ Nhất Tâm) ** 4. ** "Đêm hôm qua, chàng kêu ta đến." "Sau đó chàng lại đuổi ta đi." Hắn nói, hắn nhìn thấy nàng thì sẽ nhớ đến một người, hắn không muốn cứ vậy hủy hoại hình ảnh người đó, cũng không muốn hủy đi chính mình. Bởi vậy, hắn đuổi nàng đi. Da mặt đã thay xong, gương mặt cũ của nàng được tôi ngâm trong nước thuốc, bỏ lại vào trong hộp. Sau đó tôi đỡ nàng dậy, đưa tấm gương đồng đến trước mặt nàng. Nàng ngẩn ngơ nhìn gương mặt diễm lệ trước mắt, run rẩy sờ lên làn da đó. "Có thể làm cho nó trẻ trung hơn một chút không? Giống như cô nương mười lăm tuổi vậy?" Nàng không biết đang nghĩ gì, đột nhiên đưa ra đề nghị như vậy. Tôi tuy cảm thấy kì lạ, nhưng trước giờ vốn luôn hết lòng vì khách hàng, vậy nên vẫn giúp nàng sửa chữa lại một chút. Sau đó, người ngồi trước gương đã mang gương mặt của Tiêu Nhan tuổi mười lăm. Nàng ha ha cười lớn: "Diệp Tiếu, ngươi là thầy số mệnh, có phải có thể đảo ngược âm dương, thay đổi không gian, biến chuyển thời gian hay không?" Nghe đến đây, mí mắt tôi không thể kìm được mà giật một cái. Nàng bỗng đột nhiên quay lại, túm chặt áo tôi, nét mặt thành khẩn mong chờ: "Đưa ta trở về, được không? Đưa ta trở về quá khứ, trước khi chàng gặp Tiêu Nhan." "Người.." Tôi cảm thấy hơi khó xử: "Người có biết làm điều đi ngược lại trời đất như vậy có nghĩa là thế nào không?" Nàng không nói gì, chỉ nhìn tôi, sau đó, dằn từng tiếng: "Có gì ta không thể làm nữa? Có gì đáng để ta luyến tiếc nữa?" "Từ khi còn niên thiếu ta đã muốn trở thành người phụ nữ tốt đẹp nhất trên thế gian, vào thời gian đẹp nhất gặp chàng, để chàng yêu ta, cả đời trang điểm cho ta." "Nhưng ta không thể trở thành một người xinh đẹp được. Nhưng nay ta đã làm được rồi, vậy ta sẽ đi tới gặp chàng yêu chàng trước khi chàng gặp Tiêu Nhan, vậy thì có gì không thể?" Nghe những lời như vậy, tôi không kiềm chế được mà thở dài: "Nếu người đã quyết làm vậy thì đây là mệnh của người. Tôi có thể đưa người đi. Nhưng người không thể ngăn cản hắn ta yêu Tiêu Nhan, hoặc có thể nói, người và hắn yêu nhau cũng không ảnh hưởng tới hắn và Tiêu Nhan, cũng không thay đổi được hôn nhân giữa người và hắn. Còn người.. có thể sẽ do hao phí sinh mệnh của chính mình mà chết ở quá khứ, không thể trở về nữa, không thể sống đến đầu bạc được. Ngoài ra, người còn phải trả cho ta một thứ." "Như vậy.." Tôi thấy nàng nắm chặt tay: "Ngươi còn muốn thứ gì?" "Nghe nói Vương phủ có một cuốn cổ thư tên là 'Hoán Âm Thuật', ta muốn có nó." "Được." Nàng cười: "Đây đã là mong muốn duy nhất còn lại trong cuộc đời của ta. Chỉ là một cuốn sách thôi, ta kêu người đi lấy cho ngươi." **5. ** Nàng ở trong phòng, nhân lúc Vương Tử Thành không có trong phủ, lấy danh nghĩa Vương phi, sai hạ nhân đi lấy sách cho tôi. Sau đó tôi chuẩn bị mọi thứ, đưa nàng về quá khứ. Việc này đối với tôi không tổn hại gì lớn, bởi vì tất cả tổn hại, theo luật đều sẽ quy về cho nàng. Chúng tôi trở về kinh thành năm nàng mười ba tuổi. Lúc đó, Tô Tử Thành mười tám tuổi, Ninh Tích Thời chưa gả cho hắn, còn Tiêu Nhan vẫn trong phủ thừa tướng dưỡng bệnh. Trở về vào một buổi sáng mùa xuân, trời mưa lắc rắc. Tôi chọn cho nàng một bộ váy rất đẹp, chải một kiểu tóc đơn giản mà trang nhã, sau đó để nàng đứng dưới một gốc anh đào. Tôi đi trộm ấn tín của Tô Tử Thành, dụ hắn đến. Bị Tô Tử Thành và thị vệ của hắn truy đuổi gắt gao, tôi dùng tốc độ nhanh nhất ném ấn tín qua chỗ Ninh Tích Thời, ngay trước khi đám người Tô Tử Thành hồng hộc chạy tới.. Rồi sau đó, bọn họ gặp nhau.. Mưa xuân, hoa đào và mỹ nhân. Ninh Tích Thời cầm chiếc ô tre tím, nở nụ cười dịu dàng và an nhiên. Nàng đưa ấn tín trong tay ra, vừa cười vừa hỏi: "Công tử phải chăng đang tìm vật này?" Tô Tử Thành ngẩn ngơ nhìn nàng, rất lâu sau mới ngại ngùng cười: "Hóa ra là tiểu thư nhặt được, tiểu Vương thật may mắn." Sau đó Tô Tử Thành đi lên trước, ánh nhìn rơi trúng chiếc túi hương Ninh Tích Thời đang đeo ở bên hông. "Túi hương thật đặc biệt, có thể tặng cho tiểu Vương không?" Nghe câu này, tôi và Ninh Tích Thời đều ngẩn người. Sau đó, Ninh Tích Thời cười lớn, gỡ túi hương xuống đưa cho Tô Tử Thành: "Lấy túi hương của ta, có phải cũng nên tặng ta thứ gì đó không?" "Đào hoa ở chùa Pháp Quang là đẹp nhất, trả cô nương một vườn đào, được không?" Tô Tử Thành cười híp mắt, mở quạt cầm trong tay che lên tóc cho Tích Thời. Vậy là bọn họ đã yêu nhau. Từ đó, Tô Tử Thành ngày nào cũng hẹn Tích Thời. Bọn họ cùng nhau đi ngắm hoa, đi thưởng trăng, leo núi.. còn tôi ngày ngày lặng lẽ đi theo họ, quan sát bọn họ. Đêm mùng 3 tháng Giêng, nàng đột nhiên ho ra máu. Tôi không kìm được khuyên nàng: "Trở về đi, thân thể của nàng bắt đầu tổn hại rồi." Nàng lắc đầu, cố chấp nói: "Ta không về nữa đâu, cho dù chết, ta cũng chết ở nơi này." "Diệp An, ngươi biết không, chàng nói chàng thích ta." Nàng mỉm cười, đôi mày cong cong, cả gương mặt đều ngập tràn hạnh phúc: "Cả đời ta chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này, có thể chết ở đây, ta vô cùng mãn nguyện." Không biết tại sao, tôi đột nhiên cảm thấy mắt mình cay xè. Bao nhiêu lời muốn nói nhưng không thốt ra được từ nào. Tôi không nói nữa, cũng không đi theo nàng nữa. Mỗi ngày nàng đều ra ngoài, ở bên Tô Tử Thành. Tô Tử Thành đối xử với nàng vô cùng tốt, vải ngon từ ngàn dặm phương nam đưa tới, rượu ngon ủ mấy mươi năm đều cho nàng. Nàng nhiễm phong hàn, muốn ngắm hoa đào, hắn sai người cả đêm dời một vườn đào về cho nàng ngắm. Sanh thần của nàng, nàng muốn hắn tặng ngàng một cái kẹp tóc. Vậy là hắn học nửa tháng trời, tự tay làm tặng cho nàng. Hắn nói: "Tích Thời, chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có, ta đều cho nàng hết." Nàng nhìn hắn rất lâu, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Tử Thành, ta thích chàng, chàng có thích ta không?" "Thích." Tô Tử Thành cười. Một công tử hào hoa phong lưu nức tiếng kinh thành, vào thời khắc đó đã không còn phong lưu nữa, tất cả chỉ còn lại dịu dàng. Một đêm trước sanh thần hắn, nàng lại ho ra máu. Tôi thấy nàng đã tiêu hao quá nhiều, lại nhịn không được nói: "Người bắt buộc phải quay về với ta, ta sẽ tìm cách kéo dài mệnh của người. Người và hắn còn một đời dài phía trước với nhau, hà tất phải đi bước đường này?" Hà tất phải như thế này, kiên quyết đến không còn đường lui. Sau đó nàng lại cười, quay đầu nhìn ra cửa sổ. "Ta thích Tô Tử Thành của hiện tại. Bởi vì chàng đối xử với ta dịu dàng như vậy, tốt như vậy. Đây là là phúc phần cả đời ta mong cầu không được." Nói đoạn, nàng quay lại, nhìn tôi mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà thuần khiết, như nụ cười của cô nương mười mấy tuổi thật sự, ánh mắt vô cùng thành khẩn: "Diệp An, ta vô cùng mãn nguyện, cám ơn ngươi." Nói xong, nàng lại quay ra cửa sổ. Sau đó nàng lấy một bộ y phục ra, vừa cười vừa ướm trước gương đồng, hỏi ta: "Diệp An, ngươi thấy bộ này đẹp không?" "Đẹp." Tôi trả lời, giọng nói rất khẽ. **6. ** Hôm sau là sanh thần Tô Tử Thành. Sáng sớm nàng đã thay y phục, sau đó ngồi chờ trong phòng. Tôi giúp bọn họ chuẩn bị bàn rượu, sau đó rời khỏi. Ninh Tích Thời chờ rất lâu, chờ đến lúc mặt trăng lên cao, Tô Tử Thành mới đến. Hắn khắp người đều mang hơi rượu, nhưng nụ cười vẫn sáng rỡ. Hắn liêu xiêu vào cổng, từ cửa đã gọi tên nàng: "Tích Thời." Nàng mỉm cười, đứng ngoài cửa phòng nhìn hắn. Hoa đào rơi sau lưng, nàng mặc váy trắng xanh thuần khiết, kẹp chiếc kẹp tóc trắng, tựa như người vợ hiền đang đợi chồng mình trở về, dịu dàng mà bao dung. Bức tranh Ninh Tích Thời trước mặt khiến hơi thở Tô Tử Thành như đông cứng lại. Hắn đã mong muốn ước ao từ lâu, rằng hắn sẽ gặp một cô nương, cho dù hắn ở đâu, cho dù hắn làm gì, nàng vẫn luôn ở nhà, hâm một bình rượu ấm, yên lặng dịu dàng đợi hắn trở về. Giờ phút này, hắn cuối cùng đã gặp được người ấy rồi. Cô gái cùng hắn gặp gỡ trong mưa xuân, luôn điềm tĩnh trầm mặc, ánh mắt sóng sánh thâm tình, luôn đợi hắn trở về. Hắn cảm thấy tim đập vô cùng mạnh, hắn không thể không nghĩ đến bốn từ "Năm tháng vĩnh hằng". Hắn vội vàng bước đến, nắm tay nàng. Tay nàng hơi lạnh, hắn dùng hơi ấm sưởi ấm tay nàng hỏi: "Sao lại lạnh thế này? Có phải nàng chờ ta lâu lắm rồi không?" "Đúng rồi.." Nàng thở dài, dùng tay nựng má hắn: "Tử Thành, ta đợi chàng đã rất lâu rồi. Nhưng.." Nàng cười: "May mà, cuối cùng chàng cũng đến." Tô Tử Thành hơi ngẩn người. Có lẽ đời này của hắn, không bao giờ hiểu được những lời này của nàng. Ninh Tích Thời không đợi hắn nói gì, cười nói tiếp: "Hôm nay là sanh thần của chàng, chàng ngồi đi, ta sẽ múa một điệu múa cho chàng xem." Và, nàng múa Kinh Hồng Vũ. Điệu múa này, nàng luyện mất ba năm, từ khi nàng mười ba tuổi, đến năm mười sáu tuổi. Mỗi một động tác nàng đều đã luyện hàng trăm lần, mỗi ánh mắt đều đã học hàng ngàn lần. Vô số thời khắc trong thời niên thiếu của nàng, mỗi lần múa điệu múa này đều nghĩ đến hắn. Nghĩ đến hắn say rượu cao giọng hát, nghĩ đến cao hứng thưởng hoa, nghĩ đến hắn nhíu mày, nháy mắt, vì mỗi hành động của hắn mà thêu hoa dệt mộng. Nâng tay, cúi người, xoay váy.. Giống một cánh bướm yêu kiều, bay lượn trong bóng tối. Tô Tử Thành ngắm nhìn nàng, nhìn đến chìm đắm si mê. Rất lâu sau đó, điệu múa kết thúc, nàng đứng trước mặt hắn, yên lặng nhìn hắn. Ánh trăng sáng lung linh, cánh đào rơi lả tả. Tô Tử Thành nói: "Tích Thời, ta phong lưu một đời, nhưng đây là lần đầu tiên ta muốn ở bên một người mãi mãi, cho đến năm tháng vĩnh hằng." "Tích Thời, ta yêu nàng." Ninh Tích Thời cười trong nước mắt, Tô Tử Thành ôm nàng vào lòng: "Tích Thời, gả cho ta, được không?" "Được." Ninh Tích Thời trả lời, mạnh mẽ dứt khoát. Nhưng gương mặt của nàng, đã trở nên trắng bệch. Nàng biết, thời gian của nàng không còn nhiều nữa. Nàng nắm chặt vạt áo của hắn, cười nói: "Tử Thành, trang điểm cho thiếp một lần, được không?" "Được." Tử Thành gật đầu, cầm tay nàng, dẫn nàng vào phòng. Nàng ngồi trước gương, hắn đứng phía sau. Bàn tay dài mảnh cầm cây chì kẻ mày, nâng niu khuôn mặt mỏng manh cẩn thận kẻ từng đường mày. Vừa thanh nhã, vừa ân cần. "Đợi chúng ta thành thân rồi, ngày nào ta cũng trang điểm cho nàng." "Được." Tích Thời ngẩng đầu nhìn hắn: "Cho dù thiếp già rồi, chàng cũng phải nhớ vẽ lông mày cho thiếp." "Được." Tô Tử Thành cầm son môi, nhìn nàng âu yếm: "Ta sẽ ở bên nàng cả đời, vẽ lông mày cho nàng cả đời, trang điểm cho nàng cả đời." Tô son, điểm phấn, chải tóc.. Ninh Tích Thời quay đầu lại, nhìn hắn và nàng trong gương, thật đẹp biết bao, thật hạnh phúc biết bao. Nàng nhìn rất lâu, cuối cùng cười mà nước mắt tuôn ướt đẫm, cảm thấy mỗi phút của sinh mệnh đều đang dần trôi qua. Nàng cố gắng đưa tay, nắm lấy bàn tay của người bên cạnh, nói tiếp: "Nếu như thiếp chết rồi, chàng cũng không được yêu người khác." "Sao.." Tô Tử Thành đang tính hỏi, đột nhiên khựng lại. Người con gái trong gương đột nhiên từ từ nhắm mắt, sau đó ngã đổ về phía sau. Cả thế gian ngừng lại, tôi thở hắt, cuối cùng đẩy cửa. Ninh Tích Thời nhắm mắt nằm dựa vào Tô Tử Thành. Tôi làm cho hắn hôn mê, bước vào phòng, bế Ninh Tích Thời lên, bước ra ngoài. Lúc này cánh đào ngoài sân đang bị gió thổi rơi lả tả.. "Như thế này, không có gì đẹp hơn." Trong lòng tôi, nàng nói những lời sau cuối. Được chết đi trong hình hài thiếu nữ đẹp nhất, trong khoảnh khắc hắn yêu nàng nhất. Đúng vậy, đúng là không có gì đẹp hơn. **7. ** Khi tôi đem Ninh Tích Thời trở về thời gian của hiện tại, nàng đã ra đi từ rất lâu rồi. Lúc này cách thời khắc chúng tôi rời đi chẳng qua chỉ là một khoảng khắc rất ngắn. Tôi đặt thi thể nàng lên giường, sau đó rời khỏi. Lúc đó là buổi tối, mưa bụi đang rơi, tôi quên cả che ô, cứ thế bước đi. Lúc đi qua Thiên Hương Các, đúng lúc thấy Tô Tử Thành đang từ bên trong đi ra. Hắn lạnh lùng cô đơn, toàn thân như phủ một màn sương lạnh. Tôi không hiểu sao lại đi theo hắn, một lúc sau, hắn đột nhiên ngừng lại. Ở đó có một cây hoa đào, đã rất già rồi. Tôi đang cảm thấy hình như có hơi quen thuộc thì hắn cất lời: "Ngươi đi theo ta làm gì?" "Ninh Tích Thời chết rồi." Nghe câu này, hắn đột nhiên run lên một cái, sau đó rất lâu mới khẽ nói: "Không thể nào." "Nàng ấy còn ít tuổi, sức khỏe trước nay luôn rất tốt. Mỗi ngày đều đứng trước cửa chờ ta, có thể cưỡi ngựa ngàn dặm tới biên cương, có thể tìm ta đang chôn vùi giữa biển xác.." Nói đến đây, hắn cong miệng cười, đáy mắt lại lấp lánh nước, cố chấp nói: "Người như vậy, ngươi lại nói với ta, nàng chết rồi?" "Nhưng, nàng thật sự chết rồi." Tôi nói, không biết vì sao, giọng nói cũng trở nên đặc quánh. "Nàng vào thời khắc đẹp nhất, dùng cách thức đẹp nhất, mang gương mặt đẹp nhất của nàng - gương mặt Tiêu Nhan, để gặp ngươi. Và, nàng chết ở tuổi mười tám của ngươi." Tôi nói, đưa mắt nhìn cây đào trước mặt, trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi cuối cùng cũng đã hiểu tất cả mọi chuyện. "Ngày ngươi gặp nàng, chính là ở đây. Nàng luôn cảm thấy mình là một người xấu xí, nên ta giúp nàng đổi lấy gương mặt Tiêu Nhan. Nàng luôn tưởng rằng ngươi yêu Tiêu Nhan, nên nàng học tất cả của nàng ấy, bao gồm cả dáng đi, trang phục, trang điểm, còn có mùi hương mà vốn chỉ Tiêu Nhan biết chế tạo." "Hôm đó mưa bụi bay, cánh đào lả tả. Nàng cầm ô tre tím, ta đã giúp nàng dẫn dụ ngươi tới.." "Nàng vì ngươi không chịu rời khỏi.." "Nàng nói, dù Ninh Tích Thời có chết ở quá khứ, cũng không muốn về hiện tại.." "Nàng để múa Kinh Hồng Vũ cho ngươi, đã dùng đến chút thời gian cuối cùng của sinh mệnh.." "Từ bốn tuổi đến mười bốn tuổi, nàng làm tất cả mọi thứ vì ngươi, tất cả yêu hận đều cho ngươi." Nói đến đây, tôi ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng hắn không nói gì hết, nụ cười ban nãy đã đông cứng, hắn nhìn cây đào già trước mặt, nước mắt từ từ chảy xuống. Tôi không nói tiếp nữa, quay người rời đi. Hắn không để ý đến tôi, rất lâu sau, phía sau lưng tôi truyền đến tiếng cười lớn của hắn. Đêm hôm đó, phủ Đức Vương Tô Tử Thành xảy ra hỏa hoạn. Lửa rất lớn, ánh sáng ngợp trời, tôi đứng ở rất xa cũng có thể nhìn thấy. Tôi đứng dưới gốc đào, cảm thấy mưa rơi trên áo, không hiểu sao lại hơi đau. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, người đó tóc đen mặc thường phục, tay cầm đèn xanh. "Sau khi hắn trở về, nhìn thấy Ninh Tích Thời mang gương mặt Tiêu Nhan, cuối cùng mới hoàn toàn tin lời ngươi nói." Giọng người đó trầm mặc mà bình tĩnh. Tôi không nhịn được cười một tiếng. "Mặc Nhiễm, chúc mừng." Tôi ngẩng đầu nhìn cây đào: "Đã có được quỷ xấu xí trong thập nhị quỷ." Hắn không nói gì, đứng phía sau tôi, không biết đang nghĩ gì. Tôi nhìn bầy trời u ám, nhìn cánh đào rơi, bất giác nhớ đến nàng. Mưa xuân, hoa đào và mỹ nhân. Nàng cầm ô tre tím, cười dịu dàng an nhiên. Tô Tử Thành nói, cả đời hắn mong muốn ước ao, hắn sẽ gặp một cô nương, cho dù hắn ở đâu, cho dù hắn làm gì, nàng vẫn luôn đợi hắn. Hắn gặp được rồi. Nàng luôn đứng ở đó, luôn đợi hắn. Gần như suốt cả cuộc đời nàng. * * *Hết__**