Khoảng 5 giờ sáng tại Sân bay Tân Sơn Nhất, một người phụ nữ làm thủ tục ở quầy vé. Quần áo cũ kĩ, mặt mày chị hốc hác, tiều tụy mà thân hình chỉ độ 1, 5 m nên chắc là gia đình chị cũng không khấm khá gì mấy. Với thái độ khẩn cầu, chị xin được đổi giờ bay chuyến 6h, nhưng vé thường đã hết chỉ còn vé hạng thương gia, buộc chị phải bù thêm 1, 5 triệu. Những người xung quanh nhìn chị tiều tụy, nghèo khổ ấy lục túi lấy ra tiền, những đồng tiền chẵn lẽ khác nhau, chứng tỏ được được thu hgom theo kiều bỏ ống, nhưng may cũng đủ để trả tiền. Ai cũng ngạc nhiên khi thấy chị quyết định không chút đắn đo, có người thậm chí còn cười cợt vì cho rằng nghèo mà "chơi leo". Nhưng chọ không quan tâm đến chuyện đó, có lẽ với chị được đổi giờ bay là quan trọng nhất. Nam nhân viên iams sát mặt đất như muốn xác định lại: "Chị mua vé hạng thương gia cơ à?". Chị đáp lại:"Dạ vâng! Chứ mẹ mất thi sao hã chú? Những người xung quanh sau khi nghe xong câu nói đó đều im lặng. Có thể chị không hề biết hạng thương gia là gì, và cũng không hề bận tâm số tiền 1, 5 triệu đó, để chỉ về với mẹ. Một giờ thôi cũng quý báu vô cùng. Dù không kể ra nhưng ai cũng có thể biết chị là người tha phương kiếm sông. Mưu sinh và nghèo khổ không cho chị cơ hội bên mẹ nhưng ngày đau ooms, chỉ khi từ dã cõi đời mới có thể về Không ai biết anh nhân viên đã làm thế nào. Có thể anh đã trình bày với người có trách nhiệm cao để cho chị không phải bù thêm tiền. Rất cám mơn những tấm lòng nhân hậu làm cho cuộc sống đáng yêu hơn.