HÃY YÊU CHÍNH MÌNH Hôm nay tôi ôm tôi vào lòng, Thì ra em vẫn ngồi im lặng nơi đó khóc nhiều năm, Nỗi đau đó chỉ mình em cô quạnh, Em tự nhốt mình trong bóng tối vô biên, Tiếng em khóc nức nở nơi phòng tối, Em cô đơn không một tiếng ủi an, Tôi vẫn nghĩ phủ nhận nơi em tồn tại, Xin lỗi em, tôi quên mất cách tự yêu mình. Nhìn người khác với bóng hình sầu khổ, Tôi quên rằng nhìn chính nơi tâm mình, Sự tổn thương cứ tưởng chừng rơi quên lãng, Nay tôi mới tìm thấy em nơi căn phòng tối, Em thu mình nằm khóc một mình, Một chữ tình khiến em khóc 10 năm, Nay tôi đã thấy sẽ ôm em thật chặt, Tiếng khóc kia tôi sẽ lau khô từng chút. Tiếng yêu thương sẽ mang bóng em về, Sự hồn nhiên ngây ngất thật thà, Tâm hồn mỏng manh dễ vỡ, Em đã ôm trọn mọi nỗi đau, Bao nhiêu năm tôi xuất hiện trên đời. Người nhắc tôi yêu chính bản thân mình, Tôi lần mò tim em nơi phòng tối, Nước mắt kia vẫn đầm đìa trên gò má, Từ hôm nay em có thể khóc trong vòng tay tôi, Tôi sè làm từng vết khứa, Dù có sâu tôi sẽ vẫn lấp đầy, Em hãy nhớ không ai thương mình băng chính bản thân mình. Ngạt nước mắt em sống đời phạm hạnh, Nước mắt kia một ngày sẽ dừng chẩy, Bởi vì tôi sẽ làm nước mắt ngừng rơi, Em hãy nhìn lại chính em này, Yêu thương mình chứ đừng yêu ai khác, Bởi vì nước mắt kia không cần rơi nữa, Em hay hiểu nó là hai chữ vô thường, Lòng người lạnh hơn cả băng bắc cực, Chỉ có em mới tự ấm mình, Nước mắt đó thay bằng nụ cười an lạc, Hạnh phúc nhìn ánh nắng bình minh, Hoa nở chim hót lứu lo anh sáng bạc, Cảnh đẹp biết mấy cho ta thêm sức sống, Đừng khóc nữa hỡi cô gái nhỏ, Lại đây nào trong vòng tay ta, Ta là em mà em cũng là ta, Em của giận hờn và đau đớn, Ta của tình yêu và ánh sáng dịu dạng, Ta của tình thương và nụ cười không tắt, Nước mắt thôi rơi em cười với ta nào, Hạnh phúc đó nhẹ nhàng mà đơn giản, Nụ cười kia làm sáng cả màn đêm, Hãy tự thương mình thay vì mong chờ người khác.