Truyện Ngắn Hãy Tin Vào Sự Kỳ Diệu Của Tình Yêu! - Nguyễn Thắm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nguyễn Lê Phương Uyên, 31 Tháng bảy 2019.

  1. HÃY TIN VÀO SỰ KỲ DIỆU CỦA TÌNH YÊU!

    Sưu tầm: Tuyển tập truyện ngắn "Anh sẽ lại cưa em nhé!"

    Tác giả: Nguyễn Thắm

    Thể loại: Truyện ngắn​

    "Một câu chuyện của riêng mình. Hy vọng chia sẽ cùng mọi người, và để mọi người có niềm tin rằng, trên đời này, có những điều kỳ diệu vẫn luôn luôn xảy ra."

    * * *

    Nó chưa bao giờ dám thú nhận rằng nó yêu một người trong thế giới ảo.

    Nó từng yêu, từng rung động. Mối tình đầu đẹp và trong veo, nhưng nhanh chóng chết yểu chỉ đon giản vì nó là người sống thựa tế. Người con trai của nó quá trẻ và cậu ấy cũng có những ước mơ, cũng như nó vậy. Nên chẳng có lý do gì nó ngăn cản khi cậu ấy kiếm được học bổng du học tại Paris hoa lệ. Cậu ấy nói hãy chờ cậu ấy về, 4 năm chẳng ngắn nhưng cũng chẳng dài chỉ cần hai đứa có niềm tin.

    Vì nó là đứa thực tế, nên nó rất ngán ngẩm việc kết bạn hay làm quen qua chát chít, hoặc qua blog cũng vậy. Nó từng cười giãy giụa khi đọc một bài về tình yêu của hai kẻ không biết mặt nhau. Họ yêu nhau qua Yahoo, và cũng trao nhau những yêu thương qua Yahoo, nó tự hỏi rằng tại sao lại có những người có thể chấp nhận một tình yêu như thế.

    BUZZ!

    - Cho hỏi ai đấy?

    - Mình đọc mấy bài của bạn trên blog thấy hay hay nên muốn làm quen.

    - Tức là bạn không biết mình là ai?

    - Ừ! Trước thì không biết nhưng sau thì sẽ biết!

    Một kiểu làm quen cũ rích và quê mùa, nó nhếch môi cười.

    - Nhưng mình không có hứng làm quen với bạn. Bibi

    Chắc chắn sẽ là những lời ả ôi, năn nỉ làm quen, nó lại nhếch môi cười và cũng hơi tò mò chờ đợi.

    - Ừ! Vậy xin lỗi làm phiền. Bibi

    Nó như đang từ trên độ cao 500m rơi một phát xuống cái đệm Kimdan, nó hơi nóng mặt, bởi vì nó luôn cho nó cái quyền cao ngạo trước người khác, nhưng không ai có quyền cao ngạo trước nó. Vậy kẻ này là ai? Mà dám cao ngạo với nó?

    Nó không đáp lại, nhưng trong lòng hậm hực.

    - Có vẻ cậu đang ấm ức trước câu nói vừa nãy của mình? - Phải 5 phút sau, cái nick lạ và vô duyên kia mới lên tiếng.

    - Không - Nó lạnh lùng đáp lại.

    - Thôi đi, đọc vài entry trên blog của cậu mình hiểu cậu, tuy chưa nhiều, nhưng 5% chắc là hơi ít - Kẻ kia lại tiếp lời.

    - Cậu là kẻ rất vô duyên, tuy mới chat với cậu vài giây, nói là hiểu về cậu thì là nói ngoa, nhưng cân lên chắc cũng hiểu được về cậu đến 2 lạng, chưa kể cân điêu.

    Cái icon mặt mỉm cười từ nick lạ.

    - Uh cũng có vài người nói mình là kẻ vô duyên, phải hiểu mình lắm mới nhận xét đúng như vậy.

    Gặp đối thủ rồi đây, có vẻ không tầm thường như mình nghĩ, nó say mê đáp trả kẻ vô duyên kia. Đã ba giờ sáng, nó giật mình, không nghĩ rằng chat với kẻ vô duyên và lạ mặt kia suốt hơn hai tiếng đồng hồ.

    - Thôi muộn rồi mình đi ngủ đây - Nó cắt đứt cuộc chát chít vô bổ.

    - Ừ, con gái không nên thức khuya, cậu viết trên blog, nói cậu không phải là một cô gái đẹp, thức khuya nhiều thì chắc chắn lời cậu nói sẽ có một ngày thành sự thật.

    Một cái icon tức giận được gửi từ nó.

    - Mình có thể là một trường hợp ngoại lệ không? Cho mình add nick nhé - Cái nick lạ kia ỉ ôi.

    - Không.

    - Thôi không sao, dù sao mình cũng nhớ nick của cậu rồi - Cậu ta phán một câu xanh rờn.

    Đã hơn một tháng trôi qua, không phải chỉ là qua chát chít nữa, hai người trao đổi số điện thoại, những tin nhắn đi rồi đến, không bao giờ cần phân biệt thời gian đêm ngày sáng tối. Và cả những cuộc điện thoại dài bất tận. Nói với nhau những chuyện trên trời dưới biển, nó kể cho người đó nghe về cuộc sống sinh viên khi xa nhà của nó, về gia đình nó, về người bà nột quái gở và người mẹ luôn nhẫn nhịn của nó, nó kể mối tình đầu đẹp và trong veo. Có lẽ không còn quá nhiều khoảng cách giữa hai người lạ giờ thành quen. Nó là đứa sống thựa tế nhưng cũng có lúc nó viển vông, con người mà, ai hoàn hảo được, nó chép miệng.

    Hai người yêu nhau.

    Trong một đêm mưa rất to, nó vắt vẻo trên ghế được kê sẵn ngoài ban công, tai đeo phone, nói chuyện điện điện thoại với cậu ấy như mọi khi.

    - Hà Nội đang mưa to lắm và mình thấy hơi lạnh - Nó phàn nàn trong điện thoại.

    - Nếu mình đang ở cạnh cậu, cậu có cho mình ôm cậu không?

    Nó ré lên cười sặc sụa.

    - Anh yêu em.

    - Cái gì cơ?

    - Anh yêu em.

    Một, hai, rồi ba giây, nó đang đứng một mình, nhưng sao mặt nó nóng ran thế này, và không thể chối bỏ rằng tim nó đang đập thình thịch, nó lấp liếm:

    - Ừ! Vui nhỉ?

    - Không vui.

    - Vì sao?

    - Vì em không nghiêm túc và không tin anh!

    - Thế anh đang nghiêm túc đấy hả?

    - Ừ.

    Tít.. tít.. tít, nó tắt phụt điện thoại, nó không hiểu sao hành động như thế, có lẽ nó là người thực tế, và nó cảm thấy đây là chuyện hoang tưởng, hoặc cậu ấy vừa trêu đùa nó. Nó mặc kệ cho nhạc điệu Aloha réo ầm ĩ, nó không bắt máy.

    Một cái message được gửi đến:

    - "Tại sao em lại tắt máy, lẽ ra anh phải nói với em câu này từ lâu rồi, anh yêu em, anh biết có thể em không tin, em cho đó là trò đùa, anh cũng không tin là anh yêu em, nhưng đó là sự thật, em tin anh hay không cũng được."

    - "Sax, anh em cơ đấy, xin thưa anh là anh kém em 5 tháng tuổi và tình yêu của anh mới nực cười làm sao, anh biết mặt mũi em thế nào chưa? Biết nhà em ở đâu chưa? Anh biết về em cũng nhiều lắm thì phải?

    Một cái nick, một số điện thoại. Nhiều quá nhỉ?

    -" Em có thể cười nhạo anh vì anh là kẻ ngu ngốc khi yêu một tình yêu ngu ngốc, đúng anh không biết mặt em đẹp hay xấu, không biết nhà em, nhưng anh biết anh yêu em và đừa hỏi anh vì sao, chính anh cũng không biết đâu? "

    -" Quá đủ rồi đấy, cậu im đi. "

    Nó bấm những phím bấm như điên trong điện thoại, cũng như tâm trạng hỗn loạn của nó lúc này. Nó biết rằng nó thích người con trai ảo đó, nhưng nó ốc tình trốn tránh, nó không cho phép điều đó xảy ra và nó không nhận.

    Sau cái đêm hôm đó, hai người không hắn tin, không gọi điện và không chat. Đến ngày thứ ba, một tin nhắn được gửi từ cậu ấy.

    -" Em đang làm gì? Anh muốn nghe giọng nói của em. "

    Nó không nhắn lại. Nó không dám thú nhận, nhưng sự thật là tim nó run lên khi điện thoại báo có tin nhắn của cậu ấy. Ba ngày, nó cảm thấy nó không còn làn ó nữa, cái dây nồi cơm điện bị hỏng, nó cũng muốn nhắn tin nói với cậu ấy, nó bị muỗi đốt nó cũng muốn mè nheo với cậu ấy. Nó nah65n ra, hơn một tháng qua, mặc dù cậu ấy không có mặt bên cạnh nó, nhưng những gì diễn ra trong cuộc sống của nó, nó đều thông báo cho cậu ấy biết.

    Một tuần sau," lời tỏ tình trong mưa "hai người yêu nhau - nó vẫn cười nói như vậy với Gif - tên cậu ấy do nó đặt cho, nó dựa theo tên thật của cậu ấy, và vì cậu ấy rất cao nên nó muốn gọi cậu ấy là con hươu cao cổ (Giraffe), và sau này nó còn phát hiện ra Gif còn có thể là chữ viết tắt của gift (món quà).

    Nó thường cười trong điện thoại nói rằng: Em phải đấu tranh tư tưởng mãi khi quyết định yêu anh.

    - Ừ! Anh cũng thế, anh sợ yêu phải một bà cô già khó tính thì chết.

    Nó không dám hé răng kể cho đám chiến hữu của nó nghe về tình yêu quái gở ấy của nó, vì sĩ diện, vì không muốn bị bạn bè cười là ngu ngốc.

    Gif nói đầu tháng sẽ lên thăm nó. Nó là đứa tự tin, cởi mở và hòa đồng, nó không sợ giao tiếp, bất cứ ai khi gặp nó, cũng cảm giác thoải mái và thấy gần gũi khi nói chuyện với nó. Nhưng nó không bao giờ tự tin vì ngoại hình của nó. Nó không xinh, nếu không muốn nói là xấu, ngoài thông minh và nói chuyện có duyên ra thì nó không có điểm gì hấp dẫn người khác, đặc biệt là con trai, với một người như Gif, nó càng thấy lệch. Tất cả những gì nó biết về Gif thì có thể đặt cho Gif một cái tên chung là Hotboy.

    Mặc dù nó không tệ đến nỗi như nó miêu tả nhưng nó cố gắng tả nó như một kẻ xấu xí nhật quả đất để Gif không vỡ mộng đến khi gặp nó. Thậm chí nó nói rằng cuộc tình này sẽ chết yểu ngay sau khi hai người gặp nhau. Dường như Gif bỏ ngoài tai tất cả những gì nó nói, và cậu ấy vẫn nôn nóng gặp nó như nó là một hot girl vậy.

    Sáng thứ bảy, trời Hà Nội đẹp đấn kì lạ. Gif hẹn lên thăm nó, nó hứa sẽ ra bến xa Gia Lâm đón Gif vì Gif không thuộc đường Hà Nội. Nó mất gần hai tiếng để loay hoay với đống váy áo và chát chít lên mặt, nó không bao giờ trang điểm nhưng hôm nay là ngoại lệ. Không quá tệ, nó nhìn vào gương và mỉm cười. Nhưng ngồi trên xe bus nó vẫn thấy run. Nó sợ. Nó nghĩ: Ừ! Nếu cậy ấy chê nó, nó sẽ chia tay, không có gì phải tiếc nuối một người con trai như thế. Nó đưa ra hàng trăm lí do nhưng nó vẫn sợ, bởi vì gần hai tháng qua, tất cả đẹp như một giấc mơ, những lời nói ngọt ngào, cả những giận hờn, và đã có lúc là những giọt nước mắt. Nó không muốn mất đi, và nó cũng tỉnh táo để ý thức được rằng nó yêu người con trai ảo kia. Nó nói khi gặp nhau nó sẽ chạy đến ôm Gif thật chặt không nói gì cả. Sắp rồi, nó sắp chạm tay đến tình yêu thật sự của nó rồi..

    " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau "

    Sau tin nhắn:" Em xin lỗi, em không đủ can đảm để gặp anh, em chấp nhận một tình yêu ảo, hằng ngày chỉ cần anh nhắn tin cho em, chỉ cần anh lắng nghe em nói là đủ. Em không đủ can đảm để gặp anh vì em biết, sau khi gặp nhau xong thì tất cả sẽ chấm hết và em không muốn như thế vì em yêu anh "

    Trường Giang loay hoay, không biết phải làm sao, cậu đứng ở bến xe Gia Lâm chờ cô gần một tiếng, Giang kiên nhẫn gọi cho cô hàng trăm cuộc điện thoại nhưng vô vọng, cô tắt máy.

    Giang mua một tấm bản đồ Hà Nội và tìm đường đến địa chỉ nhà cô, lần trước cô cho Giang địa chỉ để Giang gửi lên cho cô con Mèo bông. Nhà cô không khó tìm, bấm chuông nhưng hình như không có ai ở nhà, Giang dựng xe chờ cô.

    Giang yêu cô gái đó, một thứ tình yêu viển vông đến kỳ lạ, tất cả đều không thể tin Giang yêu một cô gái ảo, thậm chí Giang còn chưa được nhìn thấy khuôn mặt của cô ta. Nhưng những entry cô viết trên blog về một tuổi thơ không bình yên, cô viết về kỉ niệm của mối tình đầu, Giang cảm thấy như có sự đồng cảm. Sau những cuộc chát chít, những lời nói đầy kiêu ngạo của cô, Giang nhận ra rằng Giang có ấn tượng sâu sắc về cô. Cô luôn nói rằng cô không xinh, cô thậm chí rất xấu. Nhưng Giang tin cảm cảm giác của Giang chưa bao giờ là sai, cô là một người con gái sâu sắc, Giang tin rằng cậu đã không sai khi yêu cô gái ấy.

    Giang là một nhân vật nổi tiếng trong giới 8X xứ cảng, một gia đình be62t hế và một ngoại hình lý tưởng. Giang là niềm mơ ước của nhiều cô gái. Nhưng không ai hiểu được tất cả những suy nghĩ trong lòng Giang, cho đến khi gặp người con gái đó. Chưa gặp Giang, nhưng cô gái hiểu Giang, chỉ cần nghe giọng nói của Giang cô biết Giang buồn hay vui, khi Giang gửi cho cô xem webcam và những tấm ảnh Giang chụp, cô không trầm trồ khen Giang đẹp như người ta vẫn làm, cô chỉ nhận xét Giang có đôi mắt buồn, không giống với cậu. Khi tất cả mọi người nhìn vào những bề ngoài hòa nhoáng của Giang, thì cô lại nhìn Giang theo một hướng khác. Và Giang yêu cô gái ấy, không cần biết cô xấu hay đẹp, nhưng Giang tin cô ấy là một cô gái đẹp - ít ra đẹp trong mắt Giang.

    Nó lang thang ở Hồ Tây suốt cả buổi sáng, 12h kém," Có lẽ Gif đã quay về Hải Phòng "nó lẩm bẩm và bắt xe bus trở về nhà. Nó tiếc nuối như vừa đánh mất điều gì đó rất lớn, nó không được ôm Gif chặt như nó từng nói. Nó hụt hẫng. Có lẽ mọi chuyện phải dừng lại. Nó không biết những gì nó và Gif trải qua được người ta công nhận là tình yêu chưa? Nhưng riêng trong trái tim nó biết rằng, nó thật sự yêu, và thật sự trân trọng người con trai đó. Người con trai ở bên nó dỗ dành khi nó buồn, hay những giận hờn vô cớ. Người con trai luôn thì thầm vào tai nó những lời nói ngọt ngào, dỗ nó vào giấc ngủ say..

    Nó sững lại, dáng một người con trai đang ngồi trên chiếc Nouvo mang biển 16, tim nó như nhảy điệu lam bát đa, nó không biết nên đi tiếp, hay quay đầu lại. Tim nó ngừng lại, như một đoạn phim quay chậm, cái dáng cao nghêu kia đang từ từ quay lại nhìn nó.

    Sững lại!

    - Em không ôm anh thật chặt như em đã hứa?

    Giang tiến lại gần nó nháy mắt cười, nụ cười của một chàng trai lâu ngày mới gặp người yêu.

    Nó phải cố gắng để ra vẻ tự nhiên.

    Nó lắp bắp một câu hỏi ngớ ngẩn:

    - Sao anh chưa về, sao anh biết em là em?

    - Anh biết em là em vì em là em - Giang bật cười và trả lời ngộ nghĩnh với câu hỏi ngớ ngẩn của nó.

    - Cổ anh dài lắm rồi, chờ em nãy giờ, chắc dài thêm mấy mét - Giang vẫn tiếp tục xóa tan sự bối rối của cả hai bằng những câu nói hài hước, có phần gượng gạo.

    - Anh điêu - Nó nguýt Giang, luống cuống mở cửa, Giang ngồi lên Nouvo, cười ngạo nghễ ra vẻ đắc thắng.

    - Em không đủ can đảm để ôm anh thì hãy để anh ôm em - Vừa nói Giang vừa ôm nó từ đằng sau, nó lập cập, của nhà vẫn chưa mở xong.

    - Anh có bất ngờ khi gặp em không? - Nó không xoay người lại nhưng cất tiếng hỏi khẽ.

    - Có!

    - Thất vọng lắm à?

    - Ừ.

    Nó im lặng, những gì nó lường trước không sai.

    - Anh thất vọng vì anh nghĩ em là cô gái có cá tính, tự tin và rất bản lĩnh, nhưng hóa ra em là kẻ chạy trốn hèn nhát.

    - Còn gì nữa không? Còn ngoại hình của em?

    - Quay lại đây anh xem nào? - Vừa nói Giang vừa xoay đôi vai đang run lẩy bẩy của nó

    - Ừ, phải công nhận là em không xinh.

    Một giọt nước mắt lăn trên gò má nó, suốt 20 năm qua, đôi lúc muốn chết quách đi, vì thi thoảng đi trên đường bị lời chế giễu ác mồm của bọn con trai. Giang là người không thuộc về nó, cũng như không thuộc về thế giới của nó.

    - Anh yêu em - Giang lau nước mắt trên gò má nó và thì thầm - Anh yêu một cô gái thông minh, bản lĩnh, tự tin và nghị lực.

    - Anh sẽ hối hận.

    - Anh chưa bao giờ nói từ" Không bao giờ ", nhưng lần này thì anh nói" Anh không bao giờ hối hận".

    - Em làm sao có thể tin anh?

    - Em không cần phải tin vội đâu, em còn ít nhất khoảng 60 năm nữa để vừa thử nghiệm vừa chứng minh.

    Nó ôm chặt Gif, niềm hạnh phúc vỡ òa, nó không cần biết ngài mai hay ngày kia Gif có đổi ý không, chỉ cần biết, ngay tại giờ phút này Gif chấp nhận nó, chấp nhận những khiếm khuyết của nó.

    Cho đến bây giờ Giang không thể lí giải tại sao anh yêu cô gái đó, cũng không cần hiểu làm gì, cậu chỉ cần biết, cậu đang yêu rất nhiều và cũng được yêu rất nhiều, thế là đủ.

    Giang không sai khi đặt trọn niềm tin và tình yêu vào cô gái ảo đó. Nhưng nay là thật, cô tồn tại thật. Và tình yêu là thật.

    Trên thế giới này, có bao nhiêu người thì sẽ có bằng ấy cách yêu.

    - End -
     
    LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng tám 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...