Tên: Hãy phủ thơ khắp thế giới của em! Tác giả: Vi Thùy Linh Thể loại: Thơ Nguồn: Đồng tử, NXB Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, 2005 Thình lình, đàn nhện nối nhau nhảy dù bằng dây màng giăng sương xuống khu vườn thơ mộng, cùng kiếm mồi, chui ra chui vào những vỏ ốc rỗng tíu tít chuẩn bị kỳ sinh nở Ngày đêm tuần hoàn kéo mặt trời mặt trăng theo chiếc ròng rọc khổng lồ thôi miên mí mắt Nới kích thước tâm hồn bằng cảm xúc Tự do - dòng máu nóng cương trực không cam chịu dưới lớp da nhiệt đới Em từng sầu tủi hoang mang muốn giã từ, nhưng làm sao ra đi khi đã yêu thơ, yêu Anh yêu tự nhiên, chủ thể - người tình - nô bộc Em lại trở về tràn trề, không bi lụy lung lạc Hoa sơn chi đón chào lễ cưới, thủy tiên cười nghênh xuân mới Như bầy tiên nữ tắm trong nước khiết Thành phố phù hoa rực hồng hạc Những đuôi ngựa quất vĩ cầm nức nở Bức tường than khóc nổi dàn bè báo động Thế giới loạn ly vì lũ khủng bố cuồng man ngu muội cực đoan quá khích Nắm lấy tay nhau, những bàn tay không biên giới! Chuông nguyện hồn ai, Hemingway suy nhược thần kinh tự sát Nếu nghe nhạc bằng đôi tai Betthoven, nhìn đời bằng cặp mắt L. Borges, thế gian này có khác? Người vẫn bắn người đổ máu, đỏ hoa hồng trắng Trong chăn ấm có gai nhọn sắc Tiếng khóc cười móc xích Acapella Đô thị phồn hoa náo hoạt lúc 0 giờ Khuôn mặt em tỏa bao tia sáng Èn trong em, nữ thần Aphrodite Đến với mọi người bằng sóng chữ tình yêu Tung vó nhân mã bắn cung, yêu kiều nàng không dừng quyến rũ Những quả bông nở thành chim trắng khắp cánh đồng mây trắng Những làn môi mọng đỏ đòi hôn như dâu tây đòi nước và ánh sáng Nếu cả loài người đều yêu nghệ thuật và thơ hay, sẽ không còn cái ác Nhốt lại những trái ngang, đổi đời cho những bà góa bụa những ông trắng tóc héo da cô độc, những người thất cơ lỡ vận đói khát thiên tai tha hương, những kẻ lưỡng tính Mất phương hướng những nông dân mất mùa ngón chân gầy như củ lạc còi bấm vào ruộng cạn Trái đất ốm yếu vì văn minh Thế giới thiếu chất thơ nên loài người bi kịch Thế giới khô cằn thế giới cần khôi phục Thi sĩ là hoàng đế siêu năng của cuộc đời không bao giờ thiếu được! Thơ đi! Những chùm quả vòm cây như những chùm đèn huyền diệu Rừng rừng xanh hiệu lệnh hy vọng Nhân lên triệu cặp tình nhân, những đời yêu và hoa nở Em phủ thơ khắp thế giới của mình!