Hãy Nói Yêu Thôi, Đừng Nói Yêu Mãi Mãi 2 - Nhiều Tác Giả

Thảo luận trong 'Bài Sưu Tầm' bắt đầu bởi Alena de Merville, 18 Tháng tám 2021.

  1. Alena de Merville

    Bài viết:
    2
    Tên truyện: Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi 2

    Tác giả: Nhiều tác giả

    Thể loại: Truyện teen, tản văn

    [​IMG]


    Văn án:

    Cuốn đặc san này chính là một hiện tượng xuất bản của năm 2011 đã tạo nên cơn sốt cho hàng triệu độc giả ở nhiều lứa tuổi khác nhau. Giống như lời đề từ ở bìa sách: "Lắng nghe lời thì thầm của trái tim", người đọc có thể cảm nhận những câu chuyện nhẹ nhàng mà chạm đến trái tim của các tác giả như Phan Hồn Nhiên, Phạm Lữ Ân, Đoàn Công Lê Huy, Ploy.. Tác phẩm giống như một phòng trưng bày với 16 teenstory với 16 không gian khác nhau về những câu chuyện của giới trẻ thành thị đầy màu sắc và ý nghĩa để mỗi chúng ta có thể tìm thấy một phần của mình trong đó.

    Đặc biệt, một sự thử nghiệm lần đầu tiên mang đến làn gió mới cho văn đàn: TRUYỆN ĐÔI- TRUYỆN TRONG TRUYỆN với 3 cây bút Phan Hồn Nhiên- Hoàng Anh Tú- Ploy. Họ sẽ mang đến một bữa đặc sản lạ miệng đến cho độc giả của mình.

    Còn bây giờ, mời bạn bắt đầu cuộc gặp gỡ với "Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi 2"

    Link thảo luận- góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Alena de Merville
     
    Kang Bo Ra thích bài này.
  2. Alena de Merville

    Bài viết:
    2
    Lắng nghe lời thì thầm của trái tim

    Phạm Lữ Ân

    "Hầu hết mọi người là người khác. Những suy nghĩ, cảm xúc của họ là một câu trích dẫn".

    Oscar Wilde​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi đọc truyện Gatsby vĩ đại của Scott Fitsgerald, tôi vô cùng thích thú với đoạn mở đầu: "Hồi tôi còn nhỏ tuổi, nghĩa là hồi dễ bị nhiễm các thói hư tật xấu bây giờ, cha tôi có khuyên tôi một điều mà tôi ngẫm mãi cho đến nay:

    - Khi nào con định phê phán người khác thì phải nhớ rằng không phải ai cũng được hưởng những thuận lợi như con cả đâu.

    Ông không nói gì thêm, nhưng vì hai cha con chúng tôi xưa nay cẫn rất hiểu nhau mà chẳng cần nhiều lời nên tôi biết câu nói của ông còn nhiều hàm ý khác. Vì vậy tôi không thích bình phẩm một ai hết. Lối sống ấy đã mở ra cho tôi thấy nhiều bản tính kỳ quặc, nhưng đồng thời khiến tôi trở thành nạn nhân của không ít kẻ chuyên quấy rầy người khác". (*)

    Tôi cũng rất thích một chi tiết trong truyện Doraemon, đó là mỗi khi Nôbita và Doraemon lạc vào một thế giới khác, bất cứ thế giới nào, thì ở nơi đó cũng xuất hiện những nhân vật có nhân dáng tương tự Nobita, Xuka, Xeko, Chaien.. nhưng tính cách lại có thể rất khác. Điều đó luôn khiến tôi mỉm cười.

    Cuộc sống này cũng vậy.. Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể giống ta. Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể rất khác ta. Có người ưa tụ tập với bạn bè. Có người mải mê rong chơi. Có người chỉ thích nằm nhà để đọc sách. Có người say công nghệ cao. Có người mê đồ cổ. Có người phải đi thật xa đến tận cùng thế giới thì mới thỏa nguyện. Có người chỉ cần mỗi ngày bước vào khu vườn rậm rạp sau nhà, tìm thấy một vạt nấm mối mới mọc sau mưa hay một quả trứng gà tình cờ lạc trong vạt cỏ là đủ thỏa nguyện rồi. Tôi nhận ra rằng, hai sự phấn khích đó có thể rất giống nhau. Cũng giống như người ta có thể phản ứng rất khác nhau khi đứng trước thác Niagara hùng vĩ, người này nhảy cẫng lên và ghi nhớ cảnh tượng đó suốt đời, nhưng cũng có người nhìn nó và nói: "Thác lớn nhỉ?" rồi quên nó đi ngay sau khi trở về nhà mình. Sao ta phải lấy làm lạ về điều đó? Sao ta phải bực mình về điều đó? Sao ta lại muốn rằng tất cả mọi người đều phải nhảy lên khi nhìn thấy thác Niagara?

    Chúng ta vẫn thường nghe một người tằn tiện phán xét người khác là phung phí. Một người hào phóng đánh giá người kia là keo kiệt. Một người thích ở nhà chê bai người khác bỏ bê gia đình. Và một người ưa bay nhảy chê cười người ở nhà không biết hưởng thụ cuộc sống.. Chúng ta nghe những điều đó mỗi ngày, đến khi một mỏi, đến khi nhận ra rằng đôi khi phải phớt lờ tất cả những gì người khác nói, và rút ra một kinh nghiệm là đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng. Cách đây nhiều năm, khi xe hơi ở Việt Nam vẫn còn là thứ vô cùng xa xỉ, người bạn của tôi sau một thời gian quyết tâm dành dụm và vay mượn đã mua được một chiếc. Chỉ là một chiếc xe cũ thôi. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ anh chỉ là một nhà báo với thu nhập vừa phải và vẫn đang ở nhà thuê. Gia đình phản đối nói anh phung phí. Đồng nghiệp xì xầm rằng anh đua đòi. Bạn bè nghi ngại cho là anh học làm sang. Nhưng anh vẫn lẳng lặng làm. Và anh tâm sự với tôi rằng: Từ hồi còn nhỏ xíu, anh đã luôn mơ mình được ngồi sau vô lăng, được tự lái xe lên rừng xuống biển. Ước mơ đó theo anh mỗi ngày. Vì vậy anh đã gom góp suốt thời gian qua, cho đến khi có thể mua được một chiếc xe cho riêng mình. Chỉ thế thôi. Rồi anh nhìn tôi và hỏi: Tại sao tôi phải trì hoãn ước mơ chỉ vì sợ người khác đánh giá sai mình? Sao tôi phải sống theo tiêu chuẩn của người khác?

    Tôi không thể tim ra một câu trả lời đủ thuyết phục cho câu hỏi đó. Bởi thế, tôi luôn mang theo câu hỏi của anh bên mình. Nó nhắc tôi rằng, rất nhiều khi chúng ta vì quá lo lắng về những điều người khác đã nói, sẽ nói, và có thể nói mà không dám sống với con người và ước mơ đích thực của mình.

    Một người bạn khác của tôi đeo đuổi việc làm từ thiện, quyên góp, chia sẻ. Ban đầu vì lòng trắc ẩn. Rồi vì niềm vui cho chính bản thân. Rồi, như một món nợ ân tình phải trả. Rồi, như một cuộc đời phải sống. Chị như ngọn nến cháy hết mình cho người khác. Ấy vậy mà nhiều lần tôi thấy chị khóc vì những lời người khác nói về mình. Như vậy đó, kể cả khi ta hành động hoàn toàn vô vị lợi, cũng không có nghĩa là ta sẽ ngăn ngừa được định kiến và những lời gièm pha ác ý. Vậy sao ta không bình thản bước qua nó mà đi?

    Thỉnh thoảng chúng ta vẫn gặp những người tự cho mình quyền được phán xét người khác theo một định kiến có sẵn. Những người không bao giờ chịu chấp nhận sự khác biệt. Đó không phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất, là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó. Cuộc sống của ta nếu bị chi phối bởi định kiến của bản thân đã là điều rất tệ, vậy nếu bị điều khiển bởi định kiến của những người khác hẳn còn tệ hơn nhiều. Sao ta không thể thôi sợ hãi, và thử nghe theo chính mình? Thật ra, cuộc đời ai cũng có những lúc không biết nên làm thế nào mới phải. Khi ấy, ba tôi dạy rằng, ta chỉ cần nhớ nguyên tắc sống cơ bản cực kỳ ngắn gọn: Trước hết, hãy tôn trọng người khác. Rồi sau đó, nghe theo chính mình. Hãy tôn trọng. Bởi cuộc đời là muôn mặt, và mỗi người có một cách sống riêng biệt. Chẳng có cách sống nào là cơ sở để đánh giá cách sống kia. John Mason có viết một cuốn sách với tựa đề "Bạn sinh ra là một nguyên bản, đừng chết như một bản sao". Tôi không biết nó đã được dịch ra tiếng Việt chưa, nhưng đó là một cuốn sách rất thú vị. Nó khiến tôi nhận ra rằng mỗi con người đều là một nguyên bản, duy nhất, độc đáo và đáng tôn trọng. Hãy nghe theo chính mình, bởi chính bạn là người sẽ hưởng thụ thành quả, hay gánh chịu hậu quả, cho dù bạn có làm theo hay sống theo ý muốn của bất cứ ai.

    Tôi luôn xem nguyên tắc ấy như đôi giày mà tôi phải mang trước khi ra khỏi nhà. Xỏ chân vào đôi giày đó, và đi khắp thế gian, đến bất cứ nơi nào bạn muốn. Con người sinh ra và chết đi đều không theo ý mình. Chúng ta không được sinh ra với ngoại hình, tính cách, tài năng, hay sự giàu có mà mình muốn chọn lựa. Nhưng chúng ta đều có một cơ hội duy nhất để được là chính mình. Chúng ta có một cơ hội duy nhất để sống như mình muốn, làm điều mình tin, sáng tạo điều mình mơ ước, theo đuổi điều mình khao khát, yêu thương người mình yêu. Bạn biết mà, cơ hội đó chính là cuộc đời này – một chớp mắt so với những vì sao. Bởi thế, đừng để mình cứ mãi xoay theo những tiếng ồn ào khác, hãy lắng nghe lời thì thầm của trái tim.

    (*) Trích Gatxbi vĩ đại (Xcốt Fítgiêrơn) – Hoàng Cường dịch và giới thiệu – Nhà xuất bản Tác phẩm Mới – Hội Nhà Văn Việt Nam – 1985
     
  3. Alena de Merville

    Bài viết:
    2
    Hành trình vô tận

    Đoàn Công Lê Huy​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời chiều chập choạng. Chiếc máy bay bay như con quạ sắt lầm lũi, cô đơn giữa bầu trời vô tận. Dưới đôi cánh kia, mây trắng chuyển thành đen. Đôi ba ánh mặt trời loé sáng lần cuối, thoi thóp xuyên thủng cụm mây từ phía xa xa. Sắc màu da cam mỏng manh. Như người lữ hành đơn độc trong chiều hôm, con quạ sắt vẫn mải miết, lỳ lợm, bền bỉ bay giữa không gian. Cảnh tượng hũng vĩ có gây cho hành khách trên chuyến bay một nỗi hoài cảm bi tráng? Từ bỏ thời cổ đại ấu thơ với niềm tin trời tròn đất vuông, với đấng hóa công huyền diệu và con người nhỏ nhoi trong cổ tích, loài người đã đứng lên và bước tới bằng đôi hài bảy dặm. Con người đi vòng quanh thế giới để săm soi Quả Đất tròn. Con người mạnh hơn sức hút Quả Đất bằng đôi cánh Ica. Rồi con người bay vào bầu trời, bay ra ngoài không gian. Một – ý – chí - Người kỳ diệu. Một – tinh - thần - Người quật cường. Một - sức - mạnh - Người vô song thắng mọi đêm tối mù lòa để chinh phục tự nhiên. Đó là lịch sử loài người.

    Tiểu sử của mỗi con người cũng vậy. Ấu thơ là cổ tích, là niềm tin hồn nhiên. Không có niềm tin không thành cổ tích. Cô Tấm tin người, Bạch Tuyết tin người.. Thử quan sát xem, với một cái tăm, em bé mẫu giáo biến mình thành con muỗi. Với một chiếc ống hút coca, bé biến mình thành ngay con voi. Khi lớn lên, nứt mầm ra khỏi thế giới cổ tích, ta không còn tin vào những huyền thoại bảy sắc cầu vồng. Thấy thế giới này thực tế hơn, trần trụi hơn. Cô giáo thánh thiện của chúng ta bán rau ngoài chợ. Thần tượng của chúng ta ngúng nguẩy tính toán tiền cát sê. Từ đó ta thấy buồn, và không ít bạn trong chúng ta thấy "khủng hoảng" niềm tin vào một thế giới cổ tích.

    Nhưng em ạ, hãy như loài người khi rời xa thời ấu thơ cổ đại, họ đã biết dũng cảm đương đầu với sự thật để tự mình tm ra biết bao chân lý tự nhiên, thì em, em hãy bắt chước để nhìn vào thực tế cuộc sống như nó vốn có để nhận thức chân lý xã hội. Để rồi hiểu biết và chinh phục cuộc sống với sự miệt mài, bền bỉ, dũng cảm, và cả sự vất vả nhọc nhằn như hành trình của loài người trong không gian khắc khoải chưa yên tìm về bến đỗ.
     
  4. Alena de Merville

    Bài viết:
    2
    Đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu..

    Phạm Lữ Ân​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    .. Vì những thứ tầm thường ta đổi bao điều vô giá

    Đổi cô đơn lấy những cuộc gặp gỡ chẳng cần chi​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đổi chiếc hôn lấy tiếng cười đùa trống rỗng

    Đổi nỗi dịu êm lấy những phút hội hè

    Đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu

    Làm sao kéo về dù chỉ một vầng trăng đã lặn..​

    (Tiếng cu gù – Blaga Dimitrova)​

    Vừa rồi, chúng tôi có dịp gặp lại một cô bạn cũ thời sinh viên. Đó là một cô gái xinh xắn, mơ mộng, và thân thiện. Tôi còn nhớ khi ấy, đám con trai, và cả con gái, thậm chí đã từng ngồi với nhau nhiều lần ở một quán nước mía và đoán xem cô yêu anh chàng nào trong lớp.

    Cô luôn có vẻ gần gũi và dành ánh mắt ấm áp, tươi vui cho một vài người đặc biệt, như thể cô đang yêu thầm ai đó trong số họ. Nhưng khi một rồi hai, và ba, tất cả những anhng "tự tin rằng mình chính là người ấy" lần lượt mạnh dạn tỏ tình, thì cô đều lắc đầu với nụ cười dễ thương, thậm chí.. tỏ vẻ hối lỗi vì đã để chúng tôi hiểu lầm. Chúng tôi đã thực sự hiểu lầm. Kể từ khi ấy, ánh mắt thi thoảng đầy vẻ trìu mến của cô trở thành một bí ẩn lớn đối với cánh con trai.

    Nhiều năm đã trôi qua, và khi gặp lại cô trong buổi họp lớp, một anh bạn "từng tưởng mình là người ấy" đã không thể ngăn mình đặt câu hỏi với cô: "Những ngày đó, có phải là bạn đã yêu thầm ai chăng?".

    Tất cả chúng ta đều đã trưởng thành, có để đếm đời mình bằng nhiều kinh nghiệm, cả hạnh phúc và buồn đau. Vì thế dường như thật ngượng ngùng khi nhận ra lòng ta vẫn thấp thỏm với một câu hỏi tưởng chừng chẳng liên quan gì đến cuộc sống của ta hiện tại. Thậm chí, chăng giúp gì được cho những ngày tháng đã qua. Nhưng nó ở đó, từ thuở ta còn khờ khạo, một câu hỏi tò mò đến ngây thơ. Và dù sao đi nữa, nó cũng chứng tỏ rằng mình xứng đáng để được đặt ra. Bởi câu trả lời chúng tôi nhận được thật lạ lùng:

    "Phải" – cô bạn mỉm cười – "tôi đã yêu. Trong suốt những năm tháng đó.."

    "Nhưng?" – chúng tôi ngạc nhiên.

    "Nhưng, khi ấy, tôi đã yêu bạn theo cách người ta yêu.. những thần tượng. Và thật may, tôi đã nhận ra điều đó trước khi bạn ngỏ lời".

    Như một viên sỏi ném xuống mặt ao tĩnh lặng, câu hỏi "Chúng ta đã yêu những thần tượng của mình theo cách nào?" Như làm lan ra từng vòng sóng trong mỗi chúng tôi.

    Nếu thần tượng của chúng ta là một con người thật, hiện hữu.. thì con người thật ấy phải chăng sẽ là bộ xương của con người mà ta gọi là thần tượng. Chỉ là bộ xương thôi. Phần còn lại, da thịt, hồn vía của thần tượng là do chính chúng ta tạo ra. Nó giống như một phép toán: A => B. Rồi A + B => C. A là con người đó. B là những gì ta nghĩ rằng người ấy theo suy luận đơn giản về sự hoàn hảo thì phải có. C là con người mà ta yêu.

    Chúng ta bồi đắp vào bộ xương đó những thứ mà ta cho là chúng tương hợp với người ấy, theo tiêu chuẩn và lý tưởng riêng của chính ta. Như kiểu: Với nụươi như vậy, hẳn đó là người cởi mở và hào phóng. Một người nói những câu hay ho dường ấy, hẳn phải là một người sâu sắc. Người có ngón đàn tuyệt vời thế kia, chắc phải sở hữu một tâm hồn bay bổng. Khi chưa biết rõ họ thực sự có những điều đó hay không, chúng ta cứ gán thêm vào cho chắc ăn. Vì nhu cầu của bản thân ta, không phải của họ.

    Những thần tượng dường như đã được tạo ra theo cách đó. Thoạt tiên chúng ta nhìn thấy một người với tài năng/ vẻ đẹp/ sự hiểu biết/ lòng tốt.. Và chúng ta nghiễm nhiên nghĩa rằng họ cũng có lòng tốt/ sự hiểu biết/ vẻ đẹp/ tài năng..

    Kiểu suy luận đó là một cái bẫy. Con người, vốn là một sinh vật chứa đầy những thứ tưởng như không tương hợp. Ví như khi bạn nhìn khuôn mặt khó ưa của tôi, bạn không thể nghĩ tôi là một người hài hước. Nhưng, tôi là một người hài hước. Vẻ mặt khó ưa của tôi là một cái bẫy.

    Mà cuộc đời thì đầy những cái bẫy. Tôi có thể chép ra đây một trăm câu danh ngôn thật hay mà bạn chưa từng biết. Nếu bạn nhìn vào đó và nghĩ là tôi sâu sắc hơn bạn. Vậy là bạn dính bẫy. Nếu bạn chỉ cho rằng có lẽ tôi đọc nhiều hơn bạn, bạn thoát khỏi chiếc bẫy. Còn nếu bạn nhận ra được "sự thật trần trụi" rằng, tôi chỉ tình cờ (hay thậm chí cố ý) đọc được những câu đó trước bạn, tức là bạn đủ tỉnh táo để nhìn ra chiếc bẫy.

    Tôi tin ai cũng từng có một thần tượng. Cho dù chỉ có một hay nhiều, ngắn hay dài hạn. Điều khác nhau là chúng ta làm gì với thần tượng của mình. Chúng ta ngưỡng mộ và học hỏi người đó hay cố xây đắp thêm để biến họ thành một thần tượng hoàn hảo theo nhu cầu riêng của ta? Để rồi sau đó thất vọng.

    Đôi khi chúng ta tìm được một bộ xương khủng long, nhưng sau đó chúng ta cứ loay hoay tìm cách đổi nó để lấy một con rồng. Cũng như cô bạn tôi. Cô đã rung động trước một anh bạn học giỏi, tốt bụng và dễ dàng gắn thêm cho người đó sự lãng mạn, tế nhị.. Cô gần như đã tạo ra một con người ảo bao bọc bên ngoài người thật, và cô yêu, chỉ cho chính cô mà thôi. Thật may – cô nói – là khi con người thật ngỏ lời với cô, thì cô đã nhận ra đó không chính xác là người mình yêu. Đó chỉ là một bộ xương. Cốt lõi, quan trọng, nhưng vẫn chỉ là bộ xương.

    Bạn có muốn được yêu theo cách người ta yêu một thần tượng? Anh bạn tôi thì không. Anh nói "Trong vài trường hợp, chẳng may mắn gì khi bị biến thần tượng. Vì điều đó có nghĩa là ta đang thực sự đánh mất cơ hội được yêu bởi chính con người thật của mình".

    Kinh nghiệm ấy mới đáng buồn làm sao. Với cô bạn tôi cũng vậy. Khi đã biết rằng mình yêu một con rồng, thậm chí là ảo ảnh về một con rồng, người ta sẽ chẳng thèm để mắt đến bộ xương khủng long nữa. Nhưng tệ nhất là nó khiến họ quên mất điều vô cùng quan trọng: Một bộ xương khủng long cũng là thứ hiếm có, và đáng chiêm ngưỡng. Hơn thế nữa, nó thật hơn một con rồng..

    Nhưng khi nhận ra điều đó, thì "đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu.."
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...