Đã từng coi nhiều phim bộ, nhưng số phim tạo dư âm, "ám ảnh" sau khi xem hết với tui không phải nhiều. Xét ở thể loại cổ trang, sau "Bộ bộ kinh tâm" thì "Hậu cung Như Ý truyện" là bộ phim đã khiến tui phải rơi nước mắt. Bỏ qua dàn diễn viên đẹp, cốt truyện lôi cuốn, diễn xuất có hồn.. thì cái đọng lại và khiến tui xúc động có lẽ là những bài học, chiêm nghiệm về tình người, tình yêu trong những bộ phim này. Tui thích "Hậu cung Như Ý truyện" từ lần vô tình đọc được tác phẩm này trên Internet. Sau nghe sách được chuyển thể thành phim, rồi thì biết Châu Tấn sẽ đóng vai Như Ý nên hóng lắm. Gì chứ mấy vai kiểu phải diễn nội tâm như vầy mà vào tay các nữ diễn viên thực lực như Tôn Lệ hay Châu Tấn là tui rất hy vọng sẽ có những thước phim xuất thần. Và tui đã không phải thất vọng. Châu Tấn đã đóng quá tròn vai nhân vật Như Ý từ nguyên tác. Tiếp tục bỏ qua vụ diễn viên để đi vào phần chính. "Hậu cung Như Ý truyện" một cách rất tự nhiên đã nhắc nhở và cho tui những ngẫm nghĩ sâu hơn về lòng người và cuộc sống. Qua thời gian mọi thứ đều có thể thay đổi Nhan sắc, tuổi tác, tình cảm, sức khỏe, tình thế, vị trí, vai trò.. qua thời gian đều có thể thay đổi. Một cung nữ tầm thường Vệ Yến Uyển có ngày vẫn ngồi lên được vị trí Hoàng Quý Phi thống lĩnh lục cung, sinh hoàng tử kế vị. Một Như Ý từ Nhàn phi, bị đày vào lãnh cung, được phục vị rồi thăng vị Quý Phi, Hoàng Quý Phi, Hoàng hậu và cuối cùng lúc ra đi chỉ là một nữ tử Ô Lạp Na Lạp Thị bình thường. Một Gia Quý phi ân sủng rồi thất sủng. Một nô tì thân cận A Nhược thoáng chốc đã quay lưng hại chủ để thỏa mãn cuồng vọng, ảo tưởng của bản thân. Một Hoàng Lịch vốn không cô đơn vì có được người vợ tâm linh tương thông trong một ngày đẹp trời vì hiểu lầm, ly tâm mà đã rời xa nhau mãi mãi.. Cuộc sống không ngừng vần xoay, thời gian có thể làm thay đổi nhiều điều. Điều không thay đổi duy nhất là mọi thứ đều sẽ thay đổi. Đừng giữ mãi hình bóng cảnh cũ, người xưa. Đừng nghĩ rằng mọi thứ là mãi mãi. Ai cũng phải lớn lên, trưởng thành và già đi, vận đổi sao dời, có được, có mất. Chỉ là tâm ta có kịp thích nghi và chấp nhận với thực tại hay không mà thôi. Bạn sống vì điều gì? Có người một đời sống vì gia tộc, bộ tộc (Hoàng hậu của Ung Chính – Cô mẫu của Như Ý, Hoàng hậu Phú Sát Lang Hoa, Dĩnh Phi), có người sống vì con cái (Lục Quân), có người vì danh vọng và tham vọng của bản thân (A Nhược, Vệ Yến Uyển), có người vì một nụ cười của ai đó (Kim Ngọc Nghiên), có người vì sự yêu chiều của hoàng thượng (Cao Hy Nguyệt), có người sống như một quân cờ trong tay người khác (Bạch Nhị Cơ), có người sống để lưu lại hình bóng của người thương thanh mai trúc mã trong tim (Hàn Hương Kiến), có người sống để bảo vệ những người thân yêu (Hải Lan), có người sống vì một chữ tình si mê (Thư phi, Uyển tần), có người đến cuối đời vẫn theo đuổi sự tự do tự tại (Như Ý).. Mỗi nhân vật là một cuộc đời, một lý do để sống, để tranh đấu đến hơi thở cuối cùng. Có người phải ra đi sớm, có người bị trừng phạt, có người sống dài sống dai, có người thân bất do kỷ, có người lại tự mình lựa chọn. Cuộc sống thật ra không có đúng – sai, chỉ là câu chuyện của mỗi người một khác, và lý do để bắt đầu của mỗi người lại không giống nhau. Bạn bắt đầu vì lý do nào thì cuộc đời của bạn sẽ tiếp diễn theo chiều hướng đó, để đến khi nhắm mắt xuôi tay, nhìn lại – có người cười, có người khóc, có người đi trong bình an, có người đi trong uất ức hay vật vã. Và chúng ta cũng chỉ có duy nhất một cuộc đời để sống, không thể quay trở lại, không thể hối tiếc, chỉ có thể tự nhìn lại – tự kiểm điểm – tự điều chỉnh và tiếp tục tiến lên. Chỉ mong sao đừng để cuộc sống này bị phí hoài bởi những lý do viễn vông, củ chuối, bởi những chuyện không đáng và những con người không xứng. "Hoa nở, hoa tàn, đều có lúc" Cả một đời Như Ý, từ niên thiếu, trưởng thành, sinh con đẻ cái cho đến khi mất đi, trong lòng vẫn chỉ có hình bóng một người đàn ông duy nhất – Hoàng Lịch. Đó là tình yêu, là điểm tựa, là động lực để Như Ý sống sót, tồn tại trong tử cấm thành lạnh lẽo, thiếu vắng tình người, nghẹt thở bởi những đấu đá hậu cung. Đã có lúc Như Ý có được tất cả, địa vị, danh vọng và cũng có lúc chẳng còn gì trong tay, nhưng điều nàng coi trọng nhất vẫn là tình cảm với phu quân của mình. Nếu câu nói khiến Như Ý nhớ mãi một đời là "Nàng yên tâm" thì câu nói đau đớn nhất đến cuối đời nàng phải thốt lên là "Hoa nở, hoa tàn, đều có lúc". Tình yêu có sâu đậm đến đâu cũng có khi phai nhạt. Từ thấu hiểu nhau là thế đến lúc cũng vì nghi kỵ, ghen tuông mà xa nhau. Từ tình cảm phu thê mặn nồng là vậy, vì một Hàn Hương Kiến mà Càn Long thất điên bát đảo, không màn trời đất, không màn tất cả nói với người vợ kết tóc se tơ của mình tâm nguyện "cả đời ta chỉ muốn điên một lần này thôi". Khi hoa nở, hãy ngắm hoa, hít thở hương hoa và trân trọng khoảnh khắc đẹp đẽ ấy. Bởi sẽ chẳng biết khi nào hoa kia sẽ tàn, chỉ còn lại tiếc thương, lúc đó có muốn trân trọng cũng không còn người ta thương yêu bên cạnh nữa. Có những phút yếu lòng, những sự buông tay mà đánh mất ai đó mãi mãi. Không dám mong cầu nhất kiến chung tình trọn đời, trọn kiếp, nhưng khi hãy còn duyên thì phải trọn vẹn yêu thương, giữ gìn, trân quý, cùng nhau thưởng thức những phút giây hạnh phúc, vui vẻ, thưởng ngoạn những điều đẹp đẽ trong thế gian. Cái còn lại sau cuối vẫn là chân tình Hoàng đế vì nghi kỵ Hoàng Thái Hậu mà bỏ lỡ tấm chân tình của Ý Hoan. Vệ Yến Uyển vì tiền tài, danh vọng mà phụ đi tấm chân tình của Lăng Vân Triệt. Càn Long vì những dèm pha, nghi ngờ mà đánh mất tấm chân tình của Như Ý. Một Vân Giác vì lòng oán hận mù quáng mà đánh đổi tấm chân tình của Ngũ A Ca Vĩnh Kỳ. Cái con người ta tìm kiếm cả đời là chân tình, thế mà vì những ham muốn, tham vọng và cái tôi của bản thân mà đánh mất đi chân tình và đau đớn trọn đời, đáng tiếc lắm thay. Một Hải Lan yếu đuối phải gồng mình, trở nên mạnh mẽ để bảo vệ người tỷ tỷ yêu thương. Một Lăng thị vệ vì một thứ tình cảm "trên cả tình yêu nam nữ, chỉ cần nhìn nhau là có thể thấu hiểu, là điểm tựa bảo vệ nhau" mà sẵn sàng hi sinh thân mình để bảo toàn sự bình an cho Hoàng hậu. Một Nhị Tâm vì sự trong sạch của chủ sẵn sàng chịu những tra tấn về thể xác. Những người họ chịu đựng tất cả cũng chỉ bởi một chữ "tình", là cái tình mà Như Ý và họ đã dành cho nhau. Giữa bao nhiêu âm mưu hiểm độc, giữa bao cám dỗ của danh vọng, địa vị, giữa bao nhiêu dối trá lọc lừa, hơi ấm duy nhất sưởi ấm những con người cô độc giữa thâm cung lạnh lẽo ấy vẫn là chân tình. * * * Còn nhiều điều nữa lắm cơ, nhưng nói dài, nói nhiều lại thành ra nói nhảm. Có lẽ để tự mỗi người xem phim rồi cảm nhận sẽ hay hơn. Với riêng tui, tui thích bộ phim này với những bài học, ý nghĩa đã để lại trong tui. Bỏ qua yếu tố Hoa ngữ, cổ trang, giả tưởng.. tất tần tật gì gì đó mà mọi người có thể dùng để bác bỏ những cái hay ho của một bộ phim, "Hậu cung Như Ý truyện" đã để lại những xúc cảm, dấu ấn đặc biệt. Đời sống cảm xúc của tui cũng được phong phú hơn, nhiều cung bậc hơn từ câu chuyện nghệ thuật này.