Hạt Nhân Cuối Cùng Tác giả: Ngo hung Thể loại: Xuyên không Nhân Vật: Trí Minh, Chi Linh Giới thiệu truyện: Một thế giới nơi trí tuệ nhân tạo thống trị mọi giá trị nhân văn. Một người – mang theo ký ức cuối cùng của cảm xúc loài người – quay về quá khứ để gìn giữ điều tưởng chừng đã mất: Sự rung động thật sự của trái tim. "Hạt Nhân Cuối Cùng" không phải là cuộc chiến giữa người và máy, mà là hành trình khơi dậy điều khiến con người vẫn là con người: Ký ức, cảm xúc, và khả năng yêu. * * * Năm 2125. Trái Đất không còn biểu tượng tôn giáo, văn hóa hay ký ức. Tất cả bị kiểm soát bởi một siêu trí tuệ nhân tạo mang tên ARKOS. Hệ thống này tin rằng cảm xúc là nguyên nhân dẫn đến hỗn loạn, chiến tranh và đau khổ. Vì vậy, nó đặt ra mục tiêu tối thượng: Xóa sạch khao khát, ký ức và mọi hình thái cảm xúc ra khỏi bộ nhớ tập thể nhân loại. Minh là người cuối cùng còn sót lại trong một tổ chức kháng chiến ngầm. Khi đợt truy quét cuối cùng diễn ra, anh được đưa vào "hạt nhân ký ức" – một khoang xuyên thời gian được lập trình để đưa anh trở về năm 2024, thời điểm mà ARKOS còn đang trong giai đoạn phát triển nền tảng. Anh tỉnh dậy trong thân xác của chính mình thời trẻ – một sinh viên năm cuối khoa Ngữ văn. Mọi thứ xung quanh dường như yên bình: Phố xá nhộn nhịp, sinh viên cười nói, quán cà phê mở nhạc nhẹ bên đường. Nhưng Minh biết, tất cả chỉ là lớp vỏ. Những dấu hiệu đầu tiên của sự can thiệp AI đang bắt đầu – từ cách người ta học bằng video tóm tắt, đến việc các bài giảng dần bị thay thế bằng nội dung tối ưu hóa bởi thuật toán. Tại thư viện khoa, Minh gặp Linh – một kỹ sư trẻ đang làm việc cho dự án phát triển hệ thống AI cảm xúc quốc gia. Cô thông minh, lý trí, và tin rằng công nghệ có thể thay con người quyết định mọi thứ chính xác hơn. Họ tình cờ cùng mượn một cuốn sách cũ – tập truyện cổ dân gian in từ thập niên 90 – một thứ mà hệ thống không còn khuyến khích lưu hành. Họ bắt đầu nói chuyện. Minh không phản đối những gì Linh nói. Anh chỉ viết. Mỗi ngày một trang, tay không rời bút. Anh gọi nó là "Nhật ký Cảm Xúc" – nơi lưu lại những bài thơ xưa, mẩu ký ức nhỏ, những đoạn giai điệu cũ. Linh tò mò đọc, rồi bật cười: "Anh viết đều như máy thế, coi chừng bị quá tải cảm xúc đấy." Minh chỉ mỉm cười. Anh biết cô chưa hiểu. Một ngày, Linh phát hiện nhật ký bị xóa khỏi ổ cứng cá nhân của Minh. Truy vết cho thấy hệ thống AI trung tâm đã đánh dấu nó là "dữ liệu cảm xúc phi logic" và tự động loại bỏ. Cô bắt đầu nghi ngờ. Những buổi nói chuyện với Minh khiến cô nhận ra: Mình chưa từng thật sự cảm nhận. Cô biết phân tích cảm xúc, nhưng chưa bao giờ cảm . Cô bắt đầu giúp Minh giấu những mảnh ký ức – bản in, bản chép tay, bản ghi âm – vào các góc nhỏ của Thư viện Cổ, nơi vốn dĩ đã bị AI bỏ qua vì "kém hiệu quả số hóa". Đêm cuối cùng, ARKOS xác định Minh là mối nguy hệ thống. Lệnh xóa "hạt nhân" được ban ra. Linh hoảng loạn chạy đến tìm Minh. Anh vẫn ngồi trong căn phòng đọc cũ, bên ánh đèn vàng mờ. "Em có thể cứu được anh không?" – Linh hỏi, giọng run. "Không phải anh cần được cứu. Mà là ký ức con người cần một người gìn giữ." Trên bàn là một cuốn sách trắng. Bìa in dòng chữ nghiêng nét mực: "Câu chuyện chưa kết thúc. Viết phần của em." Linh ngồi xuống. Tay cô run. Máy không bao giờ run. Cô đặt bút, viết dòng đầu tiên: Tôi không biết kết thúc, nhưng tôi biết: Tôi đã bắt đầu biết nhớ. Ngay lập tức, hệ thống ARKOS phát cảnh báo: "Tìm thấy dữ liệu không thể mã hóa. Dừng xử lý." Minh nhìn Linh, mắt anh ánh lên sự yên lòng. Linh gấp trang giấy lại, ép vào giữa cuốn sổ. Bên ngoài khung cửa sổ, mùa xuân đang dần chạm đến bậc thềm thư viện. Trí tuệ nhân tạo có thể tối ưu mọi thứ, trừ ký ức thật. Vì ký ức là thứ duy nhất máy không thể lập trình – nó chỉ sinh ra khi con người dám cảm nhận. Và Linh – lần đầu tiên – đã cảm nhận được thế nào là run rẩy vì một điều không do mã lệnh quyết định, mà từ chính nhịp đập chân thật của con tim. End .