Hát lên cùng với gió Tác giả: Phan Kim Tiên Thể loại: Tản văn Mưa tạnh rồi.. Nhìn tóc anh đọng vài giọt nước làm em nhớ hoài những chuyện ngày xưa. Không xa lắm nhưng đủ để mình hồi tưởng về tình yêu đẹp thuở nào. Là anh nắm tay em đi trên con đường cỏ mọc xanh um, là anh hứa yêu em cho đến hết cuộc đời giông bão. Những mùa hạ đi qua với cơn mưa ngọt ngào. Em nhìn mưa mà vui lắm, nghĩ về chuyện xa xưa, chuyện ngày hai đứa yêu nhau. Anh thì lạnh lùng mà đầy hàm ý, lúc nào cũng khiến em đau đầu. Người ta bảo khi yêu con người sẽ yêu đời hơn, thật hay anh ạ! Em thấy mọi thứ tươi đẹp, rộn ràng hơn hẳn. Như một kẻ ngốc thiếu kinh nghiệm, em sống mà không để ý gì đến tình yêu anh dành cho em. Đến khi em chợt nhận ra thì anh đã bao lần phải thổn thức vì em. Anh à! Tình mình như giấc mơ hằng có được. Chính anh mang hơi thở của cuộc sống đến bên em. Có khi em nghĩ mình mơ nhưng lúc mở mắt ra thì thấy anh vẫn đang bên cạnh. Em thật ngốc! Đôi lúc em tự hỏi sao mình yêu anh đến vậy. Em khó mà nói rằng ngoài anh ra em chưa từng yêu ai. Trên thế gian này vẫn còn một người nữa nhưng yêu một người đến từ cõi hư vô là điều vô cùng đáng sợ! Ấy vậy mà em vẫn yêu. Em yêu bài hát mà anh viết tặng, thuở ban đầu của hai kẻ mộng mơ.. Từng bông tuyết cứ vỡ tan trong lòng bàn tay. Ngoài xa xa, cơn gió đông vẫn luôn tràn về. Ở nơi đây dòng sông buốt giá, đợi mùa xuân ấm nồng, từng tia nắng xua tan lạnh căm. Mùa xuân đến có bao niềm vui em biết không? Chỉ là nỗi nhớ riêng anh thôi.. khi cuộc sống mới mãi luôn tràn về. Từng nụ hoa xinh, hạt nắng vàng tươi đâu phải chỉ riêng mình ai. Rồi mùa xuân cứ qua đi trên những cánh đồng. Cơn mưa mùa hạ khẽ bừng lên, đến khi lá rơi khắp cả chân trời, mùa thu đến anh chợt nhận ra.. Cơn gió đông hôm nào giờ là nỗi nhớ dài đóng băng. Gió ơi sao lạnh lùng để em đi về cuối trời mây? Anh đã cố giữ lấy những ước mơ như giữ cho tình yêu không phai nhạt nhưng em ơi.. tình yêu là cả chặng đường dài. Vòng thời gian xoay mãi hãy yêu thương những gì ta có. Giây phút bên nhau mãi mãi không chia lìa. Cũng lâu lắm rồi em chưa nghe anh nói yêu em. Phải! Em biết, dù không nói ra nhưng trái tim anh chỉ dành cho em thôi đúng không? Mình đang là của nhau, là những gì em khao khát trong tận đáy lòng. Anh là cơn gió đến hát cùng em, là tất cả bến bờ hạnh phúc. Em luôn mong chúng ta mãi như bây giờ, không muộn phiền, chẳng buồn đau, sống cùng niềm vui con trẻ. Giấc mơ xưa qua rồi, dù còn ảo ảnh, hình bóng nhạt nhòa đó em dần quên đi. Em biết đôi khi anh giận hờn vu vơ, cơn gió trên trời biết cả đấy anh ạ. Nó bay vào lòng em để mà em nhớ em thương. Mây, gió, mưa mọi thứ xoay vần theo tình yêu mình. Buồn cười mà thú vị anh nhỉ? Ai chở em dạo quanh con phố? Ai kiên nhẫn nghe em thả hồn trên những phím đàn? Đoán ra ngay thôi mà! Anh cười, mỗi lần thế em thấy anh dễ thương lắm ông xã à! Ngày đầy nắng ấm, mình tay nắm tay đi nghe biển hát. Tiếng ru hời của mẹ và tiếng con khờ bập bẹ gọi mẹ ơi! End