Tên truyện: Hạnh phúc nơi đâu Tác giả: Tháp Nhân Xin cho tôi về lại thuở hoang sơ, lúc mà tâm hồn vẫn còn đang lớn, khi mà bản thân còn chưa gai góc, nhuốm màu cuộc sống. Xin hãy cho tôi trở lại những ngày hồn nhiên, trong trẻo, được sống với ước mơ thuở nhỏ, sống với con đường mà mình chọn lựa. Đoạn đường từ công ty trở về căn phòng trọ lúc nào cũng dài hun hút, trên con đường sáng đèn của thành phố nhiều đèn đỏ tôi hay trầm mình một vài phút để tận hưởng cảm giác thảnh thơi, cảm giác mà chẳng thể có được trong giờ làm việc. Tôi làm việc theo quy trình cỗ máy, mỗi ngày lập lại với những hoạt động giống nhau, không thêm, không bớt. Cuộc sống thành thị đã có lúc hiện ra trong tâm trí với màu hồng thật đẹp, nơi mà tôi có thể thỏa sức làm những việc mình thích, có thể chinh phục những đam mê lớn nhất của cuộc đời mình. Nhưng cuối cùng tôi đã thực sự phải bỏ dở ước mơ cũng chỉ vì bốn chữ "Cơm, áo, gạo, tiền". Tôi nghĩ, vốn dĩ con người sống trên cuộc đời ngày, có hạnh phúc hay không cũng là do bản thân mình, muốn sướng, muốn khổ, muốn thành công hay thất bại cũng là tự lực, chẳng một điều gì có thể chi phối hoàn toàn kết quả của cuộc sống mỗi người, song tự lực chính là thứ chiếm vị trí nhiều nhất. Tôi đã sống tự lực rất nhiều, tôi cố gắng dấn thân vào những điều lớn lao, cố gắng có cho mình những thứ được cho là xa xỉ. Và rồi khi đã có được cho mình công việc với đồng lương rủng rỉnh, tôi lại cảm thấy mình đã mất đi điều gì đó quan trọng. Tôi không còn thời gian để gọi về cho gia đình mỗi tối, không còn thời gian để vẽ cho mình những bức tranh yêu thích, không còn thời gian để nghe những bản nhạc mà tôi tâm đắc, tôi nhìn lại quãng đường mà tôi đã đi qua, nhìn lại ước mơ thuở nhỏ, tôi cảm thấy mình đã đánh mất nó rồi. Tôi từng mơ ước trở thành giáo viên, tôi nung nấu ước mơ của mình một cách cháy bỏng. Nhưng rồi cấp ba, đại học, công việc đã mang tôi đi xa lắm. Những khi đó tôi lại cố gắng gồng mình, cố làm cho mình trưởng thành thêm một chút, cố bản lĩnh để đương đầu, nhưng rồi khi có được tôi lại cảm thấy trơ trọi vô định, phải chi tôi không gắng gồng, chịu buông bỏ thì có phải tôi đã hạnh phúc với ước mơ của mình. Đêm thành phố sáng lúc nào cũng sáng đèn, lúc nào cũng làm chói mắt những kẻ ở xa, nhưng với những kẻ trơ trọi như tôi đèn thành phố luôn làm mình bỏng rát, luôn khiến mình phải cố gắng gượng ép mà thích nghi. Tôi hay dừng một vài phút trước đèn đỏ để tự vấn bản thân, đặt cho mình những câu hỏi vô định. Hôm nay tôi hỏi tôi rằng. "Tôi ơi, tôi có muốn hạnh phúc phúc không" Tôi nghĩ thầm trong đầu về hạnh phúc, về hình ảnh của hạnh phúc, hạnh phúc hiện ra trong tâm trí tôi lúc này là bữa cơm mẹ nấu, những bức tranh rực màu và những bài nhạc du dương mà tôi thích. Tôi muốn hạnh phúc, muốn trở lại như thủa hoang sơ, muốn làm những điều khiến tôi say mê mà không cần gắng gồng, không cần gượng ép. Tôi muốn là tôi của ngày nhỏ, được nũng nịu với mẹ về sắc màu của cuộc sống, được hôn lên tóc mẹ vào mỗi buổi đêm, được nắm mắt an yên nghe mẹ kể chuyện cuộc đời. Có lẽ, hạnh phúc bây giờ là buông tay những thứ xa hoa, để trở về là tôi của thuần túy, trở về là tôi với ước mơ, trở về là tôi để được sống hạnh phúc.