Truyện Ngắn Hạnh Phúc Nhỏ - Lương Khúc Tử

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lương Khúc Tử, 22 Tháng năm 2020.

  1. Lương Khúc Tử

    Bài viết:
    21
    Hạnh Phúc Nhỏ

    Tác giả: Lương Khúc Tử

    Thể loại: Ngôn tình.

    * * *

    Link

    "Mẹ mẹ ơi mẹ ơi

    Mẹ đừng bỏ con mà

    Con hứa con sẽ ngoan

    Sẽ không hay khóc nhè

    Sẽ không làm phiền mẹ

    Sẽ không khiến mẹ buồn

    Con muốn được ra ngoài

    Muốn ngắm nhìn thế giới

    Muốn được thấy mặt trời

    Muốn cùng mẹ đi chơi

    Muốn nghe mẹ kể chuyện

    Chuyện ngày xửa ngày xưa

    Mẹ mẹ ơi mẹ ơi

    Mẹ đừng bỏ con mà

    Họ đang làm đau còn

    Họ đang muốn giết con

    Họ muốn con xa mẹ

    Đừng mà mẹ mẹ ơi

    Mẹ kêu họ dừng lại

    Con ngóng trông từng ngày

    Nằm trên vòng tay mẹ

    Muốn nghe mẹ ru hát

    Câu à ơi trên tay

    Mẹ đừng bỏ con nhé.."

    [​IMG]

    - Thanh Lam mau ra ăn cơm đi, cả ngày nay mày chưa ăn gì rồi. Ra ăn cho nóng, tao mua thuốc cảm cho mày rồi đấy. Mau lên.

    Đứa bạn cùng phòng của cô với cái giọng the thé kêu cô dạy. Chả là mấy ngày nay không hiểu sao cơ thể cô cứ hay mệt mỏi ăn gì cũng bị nôn mửa rồi còn hay chóng mặt.

    - Ưm~tao chóng mặt quá, cả người đều mệt nhoài chẳng muốn làm gì cả.

    Có gượng ép ngồi dậy, quần áo thì xộc xệch, đầu tóc thì rối bù. Vừa xoa hai bên thái dương cô vừa mệt nhọc nói:

    - Mà mày mua cái gì đấy? Đừng nói là canh cá nha?

    - Sao mày biết hay vậy?

    Bạn cô vừa cười vừa bưng đến tô canh đặt lên bàn học của cô. Mùi tanh của cá sộc thẳng vào mũi cô khiến cái vị chua ngai ngái trong cổ họng. Cô vội chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. Ngọc thấy vậy chạy theo vào vừa vỗ lưng vừa vén tóc lên cho cô:

    - Tao nghĩ mày lên đi bệnh viện để khám xem sao. Chứ cứ như vậy, sợ lại không may..

    - Tao cũng nghĩ như mày á. Mà dạo này thằng bồ tao nó cứ kêu bận không thể chở tao đi được mà mày thì vừa đi học vừa đi làm đâu có thời gian.

    Cô vừa súc miệng vừa rửa mặt rồi nói:

    - Mà cái bát canh kia mày ăn đi không thì cho nhà bên cạnh, chứ tao không muốn ăn. Chỉ cần ngửi thui cũng oẹ..

    Nhìn cô thở dốc, Ngọc lắc đầu ngao ngán:

    - Vậy mày muốn ăn cái gì không lẽ lại nhịn đói. Mấy nay toàn có tao báo danh hộ mày không đó mà may sao cái bà sát kia không dạy chứ bà mà biết mày nghỉ thể nào cũng bị hạ hạnh kiểm như chơi. Chiều nay tao xin nghỉ rồi chở mày đến bệnh viện nhé?

    Cô vuốt nước trên mặt, rồi cầm khăn mặt lau khô hai bàn tay:

    - Liệu có phiền quá không, hay để tao tự đi.

    Ngọc nhìn cô khinh bỉ:

    - Đợi mày đi chắc sang năm quá. Phiền hà gì chiều nay đi với tao.

    - Thôi vậy cũng được.

    * * *

    15h30 tại bệnh viện XYX trong phòng khám:

    - Bạn cháu bị sao vậy bác sĩ?

    - Tôi nghĩ là cô nên dẫn bạn cô sang khoa phụ sản.

    Ông bác sĩ già nâng gọng kính lên nhìn cô rồi nói.

    - Ý bác sĩ là..

    Bên ngoài hành lang, Ngọc cầm tay cô ép cô nhìn thẳng vào mặt mình gằn giọng hỏi:

    - Kì kinh nguyệt của mày đã mấy tháng rồi chưa tới?

    Cô vừa nơm nớp lo sợ vừa nhớ lại, mếu máo cô nói:

    - Hình, hình như đến nay là hai tháng rồi. Ban đầu tao nghĩ chỉ là trễ..

    Ngọc vừa tức vừa sợ:

    - Mau đi theo tao.

    Dẫn cô đến tiệm thuốc mua que thử thai sau đó chở cô về phòng trọ.

    Cầm trên tay que thử thai cô sợ hãi, hai tay run run, chân đi không vững, cô nặng nề bước ra từ nhà vệ sinh. Ngọc chạy lại:

    - Sao rồi mày?

    Giọng cô run run hai mắt vô hồn nhìn Ngọc:

    - Tao.. Tao có thai rồi mày ạ? Tính sao bây giờ?

    Giọng cô trở nên gấp gáp:

    - Nhà tao mà biết chắc giết tao quá mày ơi.

    Cô ôm mặt, hai chân vô lực ngồi thụp xuống nền nhà.

    Dòng họ nhà cô bao đời gia giáo, không có chuyện ăn cơm trước kẻng. Ba mẹ cô mà biết chắc cạo đầu cô mất.

    Ngọc ngồi xuống bên cạnh vỗ nhè nhẹ vai cô an ủi.

    - Bây giờ mày gọi thử cho bồ mày xong rồi hai đứa như thế nào tự giải quyết đi.

    Cô nghe lời nó cầm điện thoại hai tay bấm loạn xạ, mở khóa mãi mới được cô vào danh bạ tìm số điện thoại anh rồi bấm nút gọi. Tiếng tút.. tút.. Kéo dài khiến cô càng lo lắng đợi mãi không thấy ai nghe máy có lại gọi tiếp, hai cuộc, ba cuộc, rồi năm cuộc, đến lần thứ sáu tiếng cô tổng đài vang lên..

    Hai tay cô buông thõng nước mắt dàn dụa. Cô bất lực, thực sự cô rất đau, rất mù mịt không biết làm gì cô ôm Ngọc khóc thật to bao nhiêu uất ức, tức giận theo nước mắt cô tràn ra. Được một lúc, cô lau nước mắt, đi về phía nhà vệ sinh. Ngọc bên ngoài đi đi lại lại trước cửa, chỉ sợ cô làm điều gì đó dại dột. Đợi lúc lâu chưa thấy cô ra, nó định gõ cửa thì cô với bộ quần áo khác bước ra.

    - Tao mượn xe đi đằng kia tí rồi tao về.

    Nó lo lắng:

    - Mày.. Liệu có đi được không? Hay để tao cho?

    - Không sao, đưa chìa khóa tao mượn.

    Dắt xe ra ngoài cô đến tận phòng trọ của anh..

    - Vũ Hạo, Vũ Hạo..

    Cô vừa gọi, vừa đập cửa tiếng kêu bụp bụp, nhưng lại không có ai. Hàng xóm thấy ồn ào, chạy ra hỏi:

    - Làm gì ở đây vậy cháu?

    - Cô ơi cho cháu hỏi, cái bạn nam ở phòng này đi đâu rồi ạ?

    Cô hàng xóm vừa nhìn cô vừa nói:

    - À, sáng nay tao thấy nó chở cái con nào á, hình như là con bồ nó đi đâu rồi á?

    Đùng.. Cái gì cơ? Anh chở người yêu anh? Vậy còn cô là gì? Cô là ai? Đứa trẻ trong bụng cô thì sao? Cô ngồi thụp xuống trước cửa phòng anh. Được một lúc, tiếng còi xe í ới, cô nhìn thấy anh đang chở cô gái nào đó, hình như là.. Hình như là đứa bạn thân của cô. Cô không tin vào mắt mình nữa, hai tay dụi mắt thật lâu, tưởng chừng như là ảo giác, nhưng không ngờ.. Hai người đó đang ôm hôn, đang.. Đang tay trong tay tình tứ với nhau. Cô sốc, thật sự rất sốc, cố gắng dằn mình không được xông lên đánh cho hai con người vô sỉ đó một trận. Cô đứng dậy cô đợi hai người tới nơi. Cô mỉm cười nhẹ, bước đến chỗ anh, khoác tay lên vai anh nhẹ nhàng nói:

    - Aiyo, Ai đây ta? Hình như là bạn thân của tôi và? Hửm sao vậy, sao nhìn sắc mặt hai người kém vậy?

    Vừa vuốt nhẹ khuôn mặt anh, vừa nhìn con bạn thân của mình:

    - Hai người vừa đi đâu về vậy? Sao lại vui vẻ thế? Để tôi đoán thử nhé?

    Cô xoa cằm mình mắt đăm chiêu suy nghĩ:

    - Công viên? Chậc chậc chắc sai rồi. Nhà nghỉ? Ừm, thời tiết nóng như này, vào nhà nghỉ vừa có điều hòa lại có.. Chắc sướng lắm ha?

    Cô cười khinh bỉ

    - Thanh.. Thanh Lam.. Không như cậu nghĩ đâu, tớ.. tớ và Vũ Hạo vào khách sạn có việc thật mà..

    Bạn thân cô sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt vào áo anh, giọng ấp ứng, mắt thì trốn tránh cô.

    - Cô ấy nói đúng đó Thanh Lam, em đừng suy nghĩ nhiều, mà sao em tìm anh có việc gì?

    Anh bình tĩnh nhìn cô.

    - Hì.

    Cô ôm cánh tay anh cả người dán lên cơ thể anh nũng nịu:

    - Em không suy nghĩ gì đâu, dù sao hai người cũng là người thân của em, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ, đúng không bảo bối?

    Hai tay cô đặt lên chiếc bụng vốn phẳng lì, bên trong đang chứa một sinh mệnh nhỏ. Anh và nhỏ nhìn theo bàn tay cô, mặt biến sắc:

    - Thiên.. Thiên Lam.. Không phải em có thai chứ? Không thể nào, không thể nào.

    Anh lắc đầu phủ nhận, cô không ngờ anh lại là người như vậy. Uổng công.. Cô vẫn bình tĩnh đáp:

    - Tại sao không thể chứ? Đây là que thử thai anh tự xem đi.

    Để que thử thai lên tay anh, cô lại âu yếm xoa bụng.

    - Anh, vậy còn con chúng ta thì sao?

    Nhỏ thì thầm vào tai anh, nhưng thực chất chính là muốn cô nghe thấy. Anh nắm tay nhỏ, còn cô thì cứ giả như điếc không nghe thấy gì đợi câu trả lời của anh.

    - Em có chắc đây là con của anh không?

    Anh nhíu mày nhìn cô, dù biết trước chuyện này thế nào sẽ xảy ra, nhưng ngàn tính không bằng vạn tính anh lại vô tâm đến vậy. Cô vẫn lạnh nhạt hỏi:

    - Anh đang nghi ngờ em sao?

    - Anh, anh không có ý đó, chỉ là.. Em à..

    Anh lại gần, ôm cô vào lòng, còn cô thì chán ghét đến tận đáy lòng nhưng lại không đẩy anh ra.

    - Dù sao cũng chỉ là tai nạn nhỏ, mình còn đang đi học, hay là mình đi phá đi, anh biết chỗ này đảm bảo an toàn, được không em?

    - Ồ vậy sao?

    Cô đẩy anh ra và tặng anh một bạt tai thật đau.

    - Tôi không ngờ anh lại là người như vậy. Dù sao nó cũng là cốt nhục của anh mà anh bảo bỏ là bỏ được sao? Anh có phải là con người không vậy?

    Cô hét thẳng vào mặt anh, anh cười khinh, lau vết máu bên khoé miệng nhìn cô:

    - Cốt nhục của tôi?

    Chỉ vào mình anh nhìn cô khinh bỉ nói:

    - Cô có nhầm không vậy, ai biết được cô qua lại với thằng vào rồi đổ vỏ cho tôi?

    - Haha

    Cô vừa cười vừa khóc, nước mắt hai bên khoé mi tràn ra.

    - Anh làm mà anh không nhận rồi lại đổ tôi lăng nhăng? Anh đúng là đồ khốn mà, tôi hận anh.

    Cô chạy lại đánh bụp bụp vào ngực anh, anh nắm tay cô hất ngược lại, rồi bước đến bên cạnh nhỏ. Còn cô thì..

    Bụng cô dường như trở nên rất đau như bị cả ngàn mũi kim chích lại, phía dưới đang chảy máu cô hoảng sợ, chưa kịp nói gì cô đã ngất.

    * * *

    Tay cô bắt đầu động, mắt cô dần dần mở ra và nheo lại. Khi thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, cô dường như nhớ ra điều gì đó. Vội ngồi bật dậy hai tay ôm bụng hoảng sợ như mất cái gì đó miệng thì nói:

    - Con tôi đâu, con tôi đâu rồi bác sĩ?

    Cô y tá từ từ tiến vào, cô vừa mới tỉnh dậy, mau nằm xuống đi.

    Y tá dìu cô nằm xuống. Cô nắm tay y tá thật chặt, khiến mặt cô ấy nhăn lại.

    - Con tôi có sao không ạ?

    Cô y tá vẫn từ tốn nở nụ cười chuyên nghiệp:

    - Bé không sao, chỉ là động đến thai nhi một chút thôi. Cô về chịu khó tẩm bổ rồi nghỉ ngơi là được. À mà chồng cô đâu? Sao tôi không thấy nhi?

    Cô chỉ cười khổ chứ không đáp.

    * * *

    Cạch..

    Cánh cửa mở ra, cô thấy Ngọc đang chạy vội vào chỗ cô, mồ hôi thì chảy như mưa. Nắm tay cô gấp gáp hỏi:

    - Mày có sao không? Sao lại bị ngất? Rồi đứa bé có sao không? Giờ sao rồi? Đã đỡ chưa?

    Cô chỉ cười trừ, nhìn đứa bạn cùng phòng hỏi tới tấp mà không kịp thở. Cô vừa lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán nó, vừa kể lại chuyện anh và cô cho nó nghe.

    - Đúng là cái đồ khốn kiếp. Tao trước nhìn mặt nó là biết kêu mày bỏ đi mà không chịu nghe.

    Nó tức giận tay đập mạnh lên mặt giường, khiến cả phòng bệnh ai nấy cũng đều giật mình, trố mắt lên nhìn ai người. Cô e ngại cười cười với mọi người rồi nhìn nó:

    - Chuyện thì cũng đã xảy ra rồi. Biết sao bây giờ? Quan trọng nhất bây giờ là cái thai, mà tao..

    - Mày để tao đi tìm rồi đánh cho bọn nó một trận.

    Nó đứng dậy định đi, cô vội kéo lại ép nó ngồi xuống ghế:

    - Mày đánh ai? Đánh được nó không?

    Nó trở nên ấp úng:

    - Thì.. Không lẽ cứ bỏ cho qua chuyện?

    - Biết vậy chứ sao? Có trách thì cũng trách bản thân ngu.

    - Vậy giờ mày tính sao? Dù sao năm nay cũng là cuối cấp, mà gia đình mày.. Hay là mày bỏ nó đi.

    Cô tức giận nhìn nó:

    - Mày bị sao vậy? Dù sao cũng là một sinh mệnh đâu muốn bỏ là bỏ được.

    Nó tức giận cũng không kém hét thẳng mặt cô:

    - Vậy không lẽ mày cứ để vậy? Rồi gia đình mày biết chuyện thì làm sao? Còn việc học? Mày cũng định bỏ à? Mày điên vừa thôi. Giờ còn trẻ mà đứa bé trong bụng còn chưa có hình dáng hoàn thiện, bỏ sớm đi thì sẽ đỡ vất vả hơn. Tao nói rồi đó, không nghe thì cũng kệ mày.

    Nó bực bội bỏ ra khỏi phòng, để cô lại một mình. Nghe nó nói như vậy, cô cũng có chút động tâm, nhưng.. Đặt tay lên bụng, cô lại nghĩ Công về gia đình của mình. Ba mẹ cô chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện này, có khi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà mất. Rồi còn mong ước trở thành giáo viên của cô nữa. Có lẽ..

    Sáng hôm sau cô được ra viện, vội về phòng trọ. Hình như Ngọc vẫn đang dẫn giận, nhìn thấy cô nhưng không nói gì còn cô thì lại không dám nói, chỉ sợ nó lại giận thêm.

    Đêm đó cô trằn trọc mãi không ngủ được. Một mặt cô vừa sợ ba mẹ vừa sợ mất tương lai muốn bỏ đứa bé. Mặt khác lại không muốn bỏ. Mà nếu đẻ ra thì lại không biết lấy gì nuôi nó. Cuối cùng cô cũng quyết định, sang phòng nó:

    - Ngọc ơi, ngủ chưa mày?

    Nó mở cửa nhìn cô tò mò:

    - Cô chuyện gì sao?

    Cô ấp úng:

    - Tao.. Tao xin lỗi chuyện hôm qua nha.

    - Vào đây rồi nói tiếp. Hôm qua cũng là một phần do tao.

    Nó đi lại về phía giường ngồi.

    - Nhưng mà tao khuyên thật sự là mày lên bỏ nó đi. Tương lai mày còn, sau này rồi tính sau. Chứ giờ mày không có gì, mày muốn nó ra rồi bị cả xã hội chê cười, không ai công nhận nó sao?

    Nó nắm tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành.

    - Liệu làm vậy có được không? Tao thấy..

    - Không sao đâu, tao biết chỗ phá thai này uy tín lắm, mai đi tao chở.

    - Ừm, vậy làm theo mày đi.

    - Vậy mau ngủ sớm đi.

    Cô đi thong thả về phòng, dường như cô đã bớt được gánh nặng. Tắt điện đi ngủ.

    Trong mơ, cô thấy mình đang trên một đồng cỏ rộng lớn, có nhiều loại hoa tươi, nhưng xung quanh cô không có ai. Đột nhiên cô thấy một cậu bé đang chạy lại về phía cô. Hai tay cậu dang rộng ra và gợi lo hai tiếng: "Mẹ ơi" cô bất ngờ và bàng hoàng. Cho, từ đâu ra có bọn người áo đen xuất hiện và bắt cậu bé ấy đi. Cậu bé thì vùng vẫy mãi không được. Không hiểu sao nhìn thấy hình ảnh đó nước mắt cô cứ tuôn ra, cô chạy vội về phía họ:

    - Đừng, đừng mang con tôi đi mà, đừng mà..

    Cô cứ chạy, chạy mãi nhưng không tới được, cuối cùng hình ảnh đó cũng biến mất, cô khụy xuống tay chới với giữa không như đang níu giữ cái gì đó.

    - Thanh Lam, Thành Lam..

    Nó vừa lay cánh tay cô vừa gọi. Cô bừng tỉnh, hai bên mắt sưng húp, chiếc gối đã ướt đẫm.

    - Hôm qua sao mày khóc vậy Lam? Có chuyện gì sao?

    - Tao.. Hôm qua tao mơ thấy đứa nhỏ bị bắt mày ạ. Liệu có..

    Nó nhíu mày:

    - Chắc tại mày suy nghĩ nhiều quá thôi, không có gì đâu. Mau thay đồ rồi tao chở đi kia.

    - Ừm, đợi tao một lát.

    Cố vực lại tinh thần, cô thay đồ xong xuôi rồi cả hai cùng đến cái nơi mà bạn cô nói. Đây cũng không hẳn là bệnh viện, nó ở trong một cái ngõ sâu mãi bên trong. Cô bước qua cánh cửa. Chợt một luồng khí lạnh lướt qua người khiến cô rùng mình sởn gai ốc. Trên hành lang không hẳn là đông người lắm, chủ yếu đều là sinh viên chắc họ cũng giống như cô. Lướt qua cô ghé mắt vào xem một phòng. Cô chợt thấy họ đang móc cái gì đó, toàn máu là máu. Tiếng thét trong căn phòng khiến cô càng sợ hãi rồi cô thấy cô người đang cầm bọc gì đó toàn máu là máu vứt vào sọt rác. Cảnh tượng này có chút ghê rợn, khiến cô buồn nôn. Vội chạy vào nhà vệ sinh. Tát nước lên mặt, cố gắng lấy bình tĩnh. Cô nhìn thẳng vào gương, tự nhủ là không sao đâu, không sao đâu. Nó thấy cô ra ngoài vội chạy lại hỏi thăm rồi dẫn cô vào gặp bác sĩ.

    Đó là một cô bác sĩ, cô ấy rất trẻ và đẹp. Hình như cô ấy mới làm ca phẫu thuật xong, gỡ đôi găng tay dính đầy máu rồi ngồi xuống ghế xem bộ hồ sơ. Bác sĩ không nhìn hai người lấy một cái mà lạnh lùng hỏi:

    - Mấy tháng rồi?

    Cô vẫn chưa hết hoảng hốt về thái độ của bác sĩ. Chỉ đến khi nó lay tay cô mới khiến cô hoàn hồn.

    - Dạ, tầm 2 tháng ạ.

    - Đến phòng 201.

    - Hả?

    Cô vẫn chưa hiểu gì, còn cô bác sĩ chỉ nhíu mày nhìn cô. Nó vừa vội kéo cô ra khỏi phòng.

    Nằm trên giường phẫu, cô cảm thấy lạnh cả sống lưng. Bất chợt trong đầu cô vang lên tiếng đứa trẻ:

    - Mẹ ơi, đừng bỏ con mà. Mẹ ơi.

    Giọng nó trở nên khàn hình như là đứa bé đó đang khóc. Không hiểu sao trái tim cô đau dữ dội giống như là bị hàng vạn kiếm đâm khoét trái tim cô. Hình ảnh cậu bé trong mơ chạy lại, rồi hình ảnh những người áo đen cứ chạy đi chạy lại trong đầu cô. Vội ngồi bật dậy, cô chạy ra khỏi nơi quỷ quái này. Hai tay ôm bụng như muốn bảo vệ sinh mệnh bé nhỏ bên trong. Mặc kệ tiếng gọi của nó, cô cứ chạy và chạy mãi. Không biết đã chạy được bao lâu, cô thấy mình đi lạc vào khu công viên. Ở đó, cô thấy những thiên thần bé nhỏ, những đứa trẻ đang nô đùa cùng với ba mẹ của nó. Cô thấy chúng rất đáng yêu, chẳng hiểu sao cô ước gì mình được như vậy. Tự nhiên lại mong muốn đứa bé mau ra ngoài để có thể ở cùng cô. Cô không còn thấy sợ, không thấy nặng nề hay đau khổ nữa. Phải chăng quuyết định giữ lại của cô là đúng?

    Tối đó cô vội về phòng trọ không thấy nó đâu. Chắc nó đi làm rồi, viết vội lá thư từ biệt cô dọn quần áo cho vào balo và đi. Ra đến đường lớn, cô chẳng biết sẽ đi đâu về đâu. Xoa cái bụng mới nhú cô dịu dàng nói:

    - Con trai à, mẹ sẽ bảo vệ con.

    Bắt xe về quê, khi thông báo với gia đình là cô đã có thai và quyết định giữ đứa bé khiến ai trong gia đình có cũng hốt hoảng. Cái bầu không khí im lặng đến đáng sợ, không ai nói với ai. Mẹ cô thì cứ khóc, còn ba cô.. Ông ấy chỉ im lặng. Dường như cô thấy họ đã già đi mấy chục tuổi. Giá như ba mẹ cô đánh cô, mắng cô thật nhiều thì cũng không khiến cô hối hạn. Họ cứ như vậy lại khiến cô càng tự trách. Cô không dám mở miệng, mắt nhìn xuống chân, hai tay đan chặt vào nhau. Bất ngờ ba cô lên giọng:

    - Gia đình tôi không có người con gái như cô. Cô đi đi.

    Cô dường như cũng không bất ngờ là, mẹ cô thì hoảng hốt ngừng khóc mà nhìn ông. Bà muốn nói gì đó nhưng lại không dám vì gia đình này chỉ có ông làm chủ. Còn cô thì đau khổ tột cùng. Quỳ xuống cô lạy bà vái để tạ ơn công dưỡng thành của ba mẹ, rồi cô quay đầu bước đi. Bước chân cô chậm dần, cô ước gì ba mẹ cô sẽ níu cô lại nhưng lại không như vậy, cảng tượng đêm khuya hiu quạnh. Nhìn lại con đường quen thuộc nước mắt cô cứ rơi. Dù sao cũng là tại cô trách tuổi trẻ nông nổi không suy nghĩ. Có những lỗi lầm không thể sửa đổi và tha thứ được. Bắt xe đến một nơi khác. Đây sẽ là khởi đầu cho cuộc sống mới của cô và con cô. Lau nước mắt, cô cố gắng dò hỏi đường để tìm phòng trọ. May mắn thay, cô gặp được chủ nhà tốt bụng và cho thuê. Tối đó nằm trên giường trong căn phòng xa lạ, cô cố gắng suy nghĩ về tương lai. Dù sao cũng cần phải có tiền, cô quyết định mai sẽ đi kiếm việc làm.

    * * *

    5 năm sau:

    Trong một căn nhà nhỏ:

    - Hạo Thiên, sao hôm nay con lại đánh nhau với bạn vậy?

    Cô nhìn đứa trẻ đang cúi đầu nhận lỗi trước mặt. Không hiểu sao cô không thể nào nặng lời được với bé. Khẽ thở dài, dù là mới năm tuổi nhưng con cô dường như lại thông minh hơn so với các bạn cùng lớp. Là một đứa trẻ sớm đã hiểu chuyện sao hôm nay lại đánh bạn cơ chứ?

    Đứa trẻ nơm nớp lo sợ sợ bà mẹ la sát của mình chửi. Cậu ngẩng đầu nhìn mẹ rụt rè nói:

    - Tại, tại bạn đó nói con là đứa vô cha.

    Cô giật mình, không ngờ lại có chuyện như vậy. Cũng tại cô..

    Cúi người, khẽ xoa khuân mặt giống cô như đúc cô áy náy:

    - Mẹ xin lỗi, cũng tại mẹ mà con..

    - Mẹ.

    Cậu năm lấy bàn tay cô đôi mắt long lanh nhìn cô thủ thỉ:

    - Là do con không ngoan. Con mới không cần ba, con chỉ cần mẹ mà thôi.

    Rồi cả hai mẹ con cười cười ôm nhau.

    Cô lẽ quyết định khi xưa của cô là đúng. Dù bị gia đình bỏ rơi, bạn thân phản bội, nhưng cô lại có đứa con biết ngoan và nghe lời. Dù có khó khăn hay vất vả, nhưng cứ mỗi lúc ấy cô lại nhớ đứa con trong bụng mình, dường như mọi lo âu đều tan biến hết.

    Có lẽ tuổi trẻ ai cũng sẽ mắc sai lầm. Rồi quan trọng là khi phạm vào nó bạn có dám đối mặt và giải quyết nó hay trốn tránh mà thôi. Trên đời này, mỗi sinh mệnh đều đáng giá. Nó đến với mình chính là cái duyên của nó với mình. Nó có quyền được sống không ai có thể bắt ép nó đi. Xin hãy đừng dại dột mà phạm vào lỗi lầm nào đó. Hãy thử đặt mình vào chính hoàn cảnh của đứa trẻ đó các bạn sẽ thấy sao? Gia đình chính là hậu phương vững chắc nhất. Chỉ mong mỗi khi mắc phải sai lầm lớn cha mẹ có thể cho con cái lời khuyên chứ xin đừng đuổi đi và cắt đứt quan hệ..

    END​
     
    Meo Meo 2524, CaoSG, Alissa8 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    Chị ơi, nội dung chị tạo ra hay lắm ạ, mặc dù em chưa tới tuổi đời này nhưng em có thể mường tượng ra được sự bồng bột của tuổi trẻ qua nhân vật Thanh Lam, sau cùng cô ấy vẫn đặt tên cho con mình là Hạo Thiên, em không biết từ "Hạo" trong hạo thiên có giống với "Hạo" trong vũ hạo không nhưng em nghĩ qua mọi chuyện, Thanh Lam đã suy nghĩ chu đáo hơn, mặc dù bị phản bội nhưng cô vẫn phân biệt được giá trị của tình cảm, cô đã quyết định sinh và nuôi con một mình. Và em nhận ra, tuổi trẻ của chúng ta thật bồng bột, lúc đầu em thấy trách chị Lam lắm, nếu chị bảo thủ giống như gia đình của mình có lẽ sẽ không bị tra nam cắm sừng nhưng em lại nghĩ, nếu như con người lúc nào cũng quá phép tắc thì cuộc sống nó nhạt nhẽo, chị Lam mà không bồng bột thì làm sao chị cóđược cậu con trai đáng yêu như vậy. "Buông bỏ quá khứ mới tiếp tục hạnh phúc trong hiện tại." Mà chị xem thêm dấu phẩy trên bài viết được chứ ạ, lâu lâu em đọc dài quên phẩy chữ trước nó kéo chữ sau, xong bị lẫn luôn. Đọc vậy cảm nhận về nội dung sẽ bị phân tâm. Dưới đây là một vài câu em thấy, sai về dấu cũng như từ. Em chỉ góp ý vậy thôi.

     
  4. Lương Khúc Tử

    Bài viết:
    21
    Cảm ơn em đã đọc tác phẩm của chị cũng đưa ra những lỗi sai. Chị sẽ sửa lại, mong em sẽ ủng hộ cũng như đưa ra những góp ý cho những bài sau của chị.
     
    Ngôn Ngôn thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...