Tản Văn Hạnh Phúc Là Nhất Thời Một Đời Thì Quá Dài - Phú Trên Mây

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phutrenmay, 21 Tháng tư 2020.

  1. Phutrenmay

    Bài viết:
    69
    Hạnh Phúc Là Nhất Thời Một Đời Thì Quá Dài
    Tác giả:
    Phú Trên Mây ​


    Tháng năm đó... cứ ngỡ cuộc đời này sẽ luôn tươi đẹp... Mười tám tuổi, dưới lăng kính trong veo của đôi mắt chưa nhuốm màu buồn đau, bụi bặm cuộc đời chưa phủ lên đôi vai. Năm ấy, cuộc sống tình yêu tuổi đôi mươi thật đẹp và rực rỡ... Chỉ mong, có thể nắm giữ trái tim của một đứa con trai tài sắc vẹn toàn trong tay... Như thế bản thân sẽ thật lộng lẫy. Đáng tiếc, tình chỉ đẹp khi tình dang dở. Trai vừa đẹp vừa giỏi những đứa con gái vừa xấu vừa học dở thì đừng có mộng mơ. Năm tháng vô tình chúng ta lướt qua nhau và tôi không có cơ hội thốt ra câu. "Tôi thích cậu." Chúng ta vô tình lạc mất nhau... Đúng hơn là tôi lạc mất cậu.

    Hai mươi tuổi, đôi mắt tôi có lẽ được phủ một lớp bụi mờ của thời gian. Thế nên, nhìn đời thức thời có vẻ thực tế hơn. Phàm là một đứa vừa xấu vừa học dở mấy ai yêu. Tôi lao vào chăm chỉ học hành như thể không còn ngày mai nữa. Nắm trong tay... Lý thuyết thì có thừa riêng kỹ năng thực tế thì thiếu thốn... Năm đó, tình yêu cũng gõ cửa trái tim tôi. Tôi nghĩ mình không nên bỏ lỡ cơ hội để tỏ tình cùng cậu. Bởi xấu cúng có giá của nó. Cái tuổi non nớt và thơ ngây, chưa bị mây mờ của vật chất, danh vọng làm hoen ố. Chưa biết ngoài kia là sóng to gió lớn. Một ngày đẹp trời tôi nói: "Tôi thích cậu".

    Trong đôi mắt tôi vẫn còn đâu đó những ánh nhìn trong veo về cuộc sống, tình yêu. Tôi đã cố tô vẽ nên cuộc đời tôi bằng sắc hồng rực rỡ, nắm trong tay một tình yêu. Tuy không khiến tôi lộng lẫy khi đang nắm giữ trái tim ai đó nhưng tôi hài lòng. "Chẳng biết rằng hạnh phúc là nhất thời... một đời sẽ dài lắm..." đố ai đoán được tôi khóc hay cười.

    Ba mươi tuổi, dưới ánh mắt mờ đục khi bụi giăng kín lối đi về... Tình yêu cứ ngỡ là một đời bền lâu suốt kiếp, tình cảm không nhạt phai. Khi tôi nghĩ, ngoài kia sóng gió về nhà vẫn có cậu bên tôi... Tiền bạc không ảnh hưởng đến hạnh phúc của đôi ta... Thực tế thì tôi đã sai... Cuộc đời đã cho tôi sáng mắt, sáng lòng và dạy tôi hiểu ra sau vài lần va vấp. "Yêu là một trạng thái xảm xúc được tạo ra khi ai đó có hành động yêu thương với mình... Một chàng trai sẽ luôn sẵn sàng đi một chặng đường thật xa chỉ để gây ấn tượng với một cô gái." Tôi sân si vội vã bước vào đời, nhìn mọi thứ chỉ bằng một lăng kính "màu hường". Tim tôi đuổi theo điều tôi cho là đúng đắn...

    Nhưng rốt cuộc đến cuối cùng... Đời là một bài toán khó, dù cố gắng thế nào cũng chẳng có đáp án chính xác đối với mỗi người. Tôi và cậu cũng thế, dù tôi có cố gắng để hiểu, nghĩ rằng tôi có thể bước vào thế giới của cậu. Tuy nhiên, tôi đã sai sai ngay từ lúc bắt đầu... Bởi cậu là một bài toán không hề có đáp án. Cho dù có cố gắng cả cuộc đời này, tôi chưa chắc có thể đã tìm ra... Cậu biết không... "Thế giới không ngừng biến đổi. Những gì thỏa mãn chúng ta khi mười tuổi không còn đúng khi ta hai mươi hay ba mươi tuổi và cũng không hề đúng khi ta tám mươi tuổi... Tình yêu cũng thế, theo thời gian cũng sẽ đổi khác. Hai mươi tuổi cảm nhận tình yêu sẽ khác ba mươi và khi năm mươi tuổi tình yêu cũng sẽ khác khi ta ba lăm..."

    ____Phú Trên Mây ____
    21/04/2020
    Ảnh: Sưu tầm.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...