Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc là khi ta bằng lòng với những gì mình có; khi ta còn biết sẻ chia, còn biết yêu thương. Cả cuộc đời con người mải miết đi tìm biết bao câu hỏi băn khoăn từ thủa thiếu thời. Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc đến từ đâu, làm thế nào để có thể có được hạnh phúc? Hạnh phúc vừa rất gần lại vừa rất xa xôi, tựa hồ như một câu hỏi vang vọng từ miền ký ức nào đó. Khi ta còn là một đứa trẻ lên 3 lên 5, hạnh phúc là khi nhìn thấy dáng hình hao gầy của mẹ từ ngoài ngõ, vọng gọi "Con ơi mẹ đã về rồi đây", ta ào đến bên mẹ, ôm lấy chân mẹ, đợi mẹ xoa đầu và hỏi:"Hôm nay con ở nhà có ngoan không? Với ta khi đó hạnh phúc đơn giản là được nhìn thấy mẹ, được nghe mẹ nói, được hít hà mùi mặn nồng của giọt mồ hôi vương trên áo mẹ sau những giờ tan ca. Khi ta là một cô bé tiểu học, ngày ngày đi bộ 3km để đến trường cùng các bạn, hạnh phúc là sau những giờ học, về đến nhà thấy mẹ đã dọn sẵn mâm cơm trưa có món sườn chua ngọt thơm ngon, béo ngậy, con vừa ăn, vừa kể cho mẹ nghe biết bao chuyện vui, buồn trên lớp học, tíu tít khoe mẹ điểm 9, điểm 10. Khi ta bước vào tuổi trăng tròn đầy mộng mơ, hạnh phúc là khi lá thư viết vội cho người bạn trai lớp bên được hồi âm với hình mặt cười và trái tim đỏ rực, ta khúc khích cười vui hết cả một ngày. Khi ta mười tám, đôi mươi, hạnh phúc là khi được nắm tay anh cùng đón những cơn gió lạnh đầu mùa, cùng nhau đạp xe đi qua biết bao con phố của tuổi thanh xuân, đi qua những ngọt ngào, trong trẻo của mối tình đầu trong sáng tựa sương mai. Khi đã là một người phụ nữ trưởng thành, có công việc, có gia đình, có chồng, con, hạnh phúc là khi cả nhà khỏe mạnh, công việc thuận lợi, vợ chồng hòa thuận, êm ấm. Khi đối mặt với còn và mất, giữa mê và tỉnh ta nhận ra hạnh phúc là khi vẫn còn có thể mở mắt tỉnh dậy, thấy mình bình an, khỏe mạnh.. Suy cho cùng, hạnh phúc là khi ta bằng lòng với những gì mình có; khi ta còn biết sẻ chia, còn biết yêu thương.