Thực ra ấy, mỗi người chúng ta đều có một cơn bão ở trong lòng. Có thể cơn bão của bạn to, và cũng có thể cơn bão của tôi nhỏ. Nhưng điểm chung là, mỗi chúng ta đều ôm lấy cơn bão của mình, mải miết xuyên qua màn mưa xối xả cùng tiếng sấm gào đến rách từng mảng tâm hồn. Nhưng đến một lúc nào đó, khi cả tâm hồn ta như oặt đi vì ướt sũng, đôi tai đã ù chẳng nghe nổi một tiếng hét nào từ trong tim; ta lại mong mỏi tìm về mặt nước yên ả, cùng áng mây mỏng xanh xanh, tìm về con thuyền lắc lư theo nhịp sóng vỗ dập dền, tìm về cái chòi nứt vách bên giàn hoa giấy mỏng manh treo gió, tìm về cái gối đầu như ném đi thật xa mọi muộn phiền khoắc khoải, nhắm đôi mắt nhỏ như để trôi mọi ngổn ngang in sâu. Bởi nếu biển đời làm ta bải hoải quá, thì thôi, ta đưa mình về chốn an nhiên. Hạnh phúc là gì em biết không? Là không có bão ở trong lòng Không hờn không giận không ganh ghét Không buồn than trách phận long đong. Hạnh phúc nơi ấy mỗi ngày sang Miệng cười thư thái tâm nhẹ nhàng Bên tách cà phê ngồi thưởng nhạc Nghe bầy sáo nhỏ hát ca vang. Hạnh phúc là khi biết sẻ san Tình thương nhân ái với muôn vàn Mảnh đời bĩ cực nơi trần thế Đêm ngày đang vất vả lầm than. Hạnh phúc đơn giản biết cho đi Chẳng mong nhận lại được những gì Đói nghèo giàu sang hay sướng khổ Tâm bình dạ thản bớt sân si. Hạnh phúc tựa như búp chồi xanh Vun trồng chăm bón quả ngọt lành Thời gian đá đổi luôn thắm mãi Giữa dòng trong đục vốn đua tranh.