Truyện Ngắn Hạnh Phúc Đắng - Émile

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi emilexxx, 13 Tháng sáu 2019.

  1. emilexxx

    Bài viết:
    4
    • Tên truyện: Hạnh phúc đắng

    • Tác giả: Émile


    • Giới thiệu: Uy Vũ và Nhật Hạ là bạn thanh mai trúc mã. Nhật Hạ từ lâu đã đem lòng yêu anh nhưng Uy Vũ chỉ coi cô là một người em gái không hơn. Sau này Uy Vũ, vừa muốn trả thù, vừa muốn quên đi người yêu cũ đã phản bội mình nên đã kết hôn cùng Nhật Hạ. Cuộc hôn nhân ngay từ đầu đã là địa ngục cho cô gái này, và có lẽ cũng trở thành cả địa ngục cho Uy Vũ..

    • Độ dài: 3 chương.

    • Lưu ý: chữ in nghiêng là những sự kiện xảy ra trong quá khứ
     
    Bughams, Nguyệt TướcLãnh Y thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng sáu 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. emilexxx

    Bài viết:
    4
    Chương 1

    Tôi đã nói trước rồi đấy, tôi không yêu cô.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhật Hạ mệt mỏi bò dậy trên chiếc giường bừa bộn, lật đật tháo tung ga và chăn gối ám những thứ mùi ghê tởm, mà chỉ cần ngửi thôi cũng đủ làm cô muốn móc họng ra nôn. Uy Vũ đã đi từ sáng sớm, đồ dơ còn vứt nguyên dưới sàn, chỉ để lại một mình cô trong căn phòng với nguyên một bầu không khí lạnh đến gai người.

    Nước trong vòi mở rào rào ở nấc lạnh nhất, xối thẳng lên da thịt mỏng tang của cô, len sâu vào những lỗ chân lông còn ấm nóng vào tân xương nhức buốt. Cái cảm giác tê tái khi nước lạnh xâm nhập vào trong ấy, khiến đầu óc cô như dại đi, đớn đau và tủi nhục như tan ra cùng nước chảy xuống nền nhà tắm trơn tuột bọt xà phòng.

    Nhật Hạ nhắm nghiền mắt, đưa hai bàn tay mảnh mai vò tung mái tóc rối bời, rồi đứng lặng dưới làn nước lạnh đang nhẫn tâm tuôn không ngừng phía trên. Và khóc.

    Không phải, đúng hơn là, cô lại khóc.

    -

    Thời gian kết hôn cùng Uy Vũ đã kéo dài đến một năm rưỡi. Cô đã già hơn một tuổi, khoảng cách một năm tuổi tưởng chừng như chẳng có gì, nhưng hóa ra lại là sâu thăm thẳm. Trương Nhật Hạ này đã không còn là thiên thần tươi trẻ, tràn trề sinh lực như trước nữa. Thiên thần đó giờ dúi dụi nơi xó tối, với đôi cánh rã rời, bải hoải, hào quang mập mờ và niềm tin thì dần lụi tắt.

    Cái hôn ước quái gở từ xa xưa giữa họ Đinh và họ Trương ấy đã cột cô và anh lại, nhưng chưa một lần nào cô oán thán cái sợi dây vô hình mà oan nghiệt đó. Vì đơn giản rằng cô cũng yêu anh, yêu từ ngày Uy Vũ chỉ là một cậu bé tay chân lấm lem, tới khi trở thành một thiếu niên cao lớn, hùng dũng bên ngoài nhưng với cô lại dịu dàng như một người anh trai. Cho tới khi Uy Vũ trưởng thành thành một người đàn ông thành đạt, được cả xã hội kính nể, nữ nhân vây quanh nhiều không đếm xiết, thì tình cảm này của cô dành cho anh vẫn không hề thay đổi. Nhưng với Uy Vũ thì không, tuyệt nhiên không. Với anh, tình cảm cho Trương Nhật Hạ chưa một giây phút nào nào vượt qua ngưỡng anh em cả.

    Uy Vũ từng phản đối cái hôn ước đó kịch liệt, lạnh lùng nhìn năm lần bảy lượt mẹ anh ra vào bệnh viện chứ nhất quyết không chịu buông tình yêu thực sự của anh ra. Chính cái sự chung thủy ấy lại càng khiến cô yêu anh, khao khát anh nhiều hơn, nhưng cũng chính vì tình yêu ấy, mà anh đã thậm chí không còn coi cô là cô em gái mà dang tay bảo vệ như xưa nữa.

    Uy Vũ dần trở nên cáu gắt với cô thiếu nữ mà anh đã luôn yêu thương, anh âm thầm đổ cho cô cái lỗi khiến người con gái anh yêu bị tổn thương. Anh cáu gắt với cô, chửi rủa cô, tìm mọi cách để tránh xa cô. Anh lạnh lùng với cô, nhẫn tâm và thẳng thừng chối bỏ cái tình yêu của cô dành cho anh, không bao giờ còn chịu nghe cô nói. Dù cô có gào lên cả trăm lần rằng cô không bao giờ dám xen vào tình yêu của anh và Tố Quyên, chỉ đơn giản rằng thứ tình cảm của cô dành cho anh không thể muốn là mất đi được, rằng cô sẽ làm hết sức để giúp anh thuyết phục ba mẹ bỏ qua cái hôn ước. Thế nhưng không, ba mẹ Uy Vũ một mực không chấp nhận Tố Quyên, và Uy Vũ không thể thù ghét ba mẹ mình, liền quay ra thù ghét Nhật Hạ.

    Nhật Hạ đã rất đau lòng, nhưng đành rời xa gia đình mình để chuyển đến một thành phố khác, cùng với hy vọng khoảng cách sẽ giúp cô bớt dần đi thứ tình cảm đơn phương trong lòng, cũng như mong mỏi khoảng cách ấy có thể làm giảm đi sự thù ghét mà Uy Vũ đay nghiến lên cô. Uy Vũ đương nhiên không liên lạc gì với cô cả, và có lẽ cả đời cũng sẽ không muốn gặp lại cô.

    Chỉ đến khi Tố Quyên rời xa anh.

    Nhật Hạ gật đầu chấp nhận đám cưới với Uy Vũ mà không mảy may suy nghĩ. Hơn một năm sống xa thành phố có Uy Vũ không những không khiến cảm xúc của cô dành cho anh phai nhạt, mà nó chỉ khiến trái tim cô đập như muốn văng khỏi lồng ngực khi thấy anh xuất hiện dưới sân của khu chung cư. Lí do là gì cũng được, chỉ cần anh chấp nhận ở bên cô, cô sẽ làm cho anh thay đổi.

    – Tôi nói trước rồi đấy, tôi không hề yêu cô.

    Nhật Hạ hít một hơi thật sâu để bình tâm lại trước khi ngước lên nhìn anh, mỉm cười.

    – Vâng. Em biết, anh lấy em là vì muốn trả thù chị Tố Quyên.

    – Cô biết mà vẫn đồng ý à? – Uy Vũ nhếch mép, nụ cười nửa miệng lạnh nhạt khiến cho Nhật Hạ như đã muốn khuỵu xuống vì đau đớn.

    Nhưng cô chỉ gật đầu.

    – Sẽ là một bài học cho cô. Lấy tôi rồi cô sẽ nhận ra rằng cô chẳng hề yêu tôi, đó chỉ là lòng biết ơn của cô với một kẻ đã cứu mạng cô mà thôi. Cô cũng cứng đầu thật, tôi căm ghét cô như vậy thì cô còn bám vào thứ tình yêu đó làm gì.

    – Em không biết ơn anh. – Nhật Hạ lắc đầu, mái tóc đen dài rủ xuống khuôn mặt đã đẫm nước tự bao giờ – Em chỉ yêu anh mà thôi.


    * * *

    Nhật Hạ sống như thể vô hình. Nhưng lạ kì là chưa một lần cô hối hận về cái quyết định ngu ngốc của mình khi xưa. Như thể cô chẳng cần ăn uống, chẳng cần không khí, thứ giúp cô sống chỉ là nhìn thấy Uy Vũ của cô ngày qua ngày.

    Cô nhìn anh để sống. Và anh sống để chà đạp nó.

    Cô lượm lặt từng chút hy vọng ngày qua ngày, cố bồi đắp lại cái niềm tin mãnh liệt muốn làm anh động lòng khi xưa. Còn anh thì chỉ cố đạp đổ cái niềm tin ấy đi.

    Uy Vũ không hề yêu cô.

    ..

    Nhật Hạ thở dài khi nghe tiếng lục cục từ ngoài cửa, cô thở dài, tự thả lỏng các cơ để tựa hẳn người vào kệ bếp phía trước, tay vẫn lười biếng quấy cái hỗn hợp bột trong tô. Hôm nay là thứ bảy, thường thì thứ bảy anh sẽ chẳng bao giờ về nhà mà sẽ bám rịt lấy một cái khách sạn nào đó, thế mà hôm nay..

    "Hẳn là lại định biến phòng ngủ ở nhà thành phòng khách sạn."

    Cô lẩm bẩm.


    Huỵch!

    Cô giật mình, vội lao ra ngoài khi thứ tiếng động mạnh của cơ thể đáp xuống sàn kia vang lên. Cửa căn hộ mở toang, Uy Vũ thì nửa nằm bên trong nhà, nửa nằm ngoài, úp mặt xuống nền gỗ và nồng nặc mùi rượu. Nhật Hạ hoảng hồn chạy lại, cố vực anh dậy, vực cái cơ thể nặng trịch ấy với toàn bộ thứ sức lực yếu ớt của mình. Uy Vũ lèm bèm những câu gì đó nhỏ rí và vô nghĩa, nhưng cô không để ý, chồng cô có thể sẽ dính cảm nếu cứ ở ngoài gió trong tình trạng say xỉn thế này.

    – Tố Quyên, quay lại đi.

    Nhật Hạ cắn môi, dồn hết trọng lực xuống hai chân khi và gượng đứng lên, vẫn níu chặt lấy Uy Vũ và bắt đầu dìu anh vào phòng.

    Anh xin em, đừng rời xa anh.

    Cô dừng lại vài giây để thở hồng hộc, rồi lại tiếp tục lê những bước khó nhọc về phía phòng riêng của anh. Tiếp tục nín thở, mùi rượu từ những hơi thở của anh thật sự khiến cô muốn nôn oẹ.

    Anh yêu em, Tố Quyên, anh yêu em.

    Nhật Hạ nhẹ nhàng đặt Uy Vũ nằm xuống giường, bắt đầu cởi áo, tất và giày cho anh, ngay đến cả việc giúp anh nằm ngay ngắn với cô cũng thật là khó nhọc.

    Tố Quyên.

    Nhật Hạ bỗng chốc bị níu chặt xuống giường, trước khi cô kịp định thần xem cái gì xảy ra thì đã quay cuồng vì mùi rượu đang phả liên tiếp vào mặt mình. Uy Vũ siết chặt lấy cô bằng cả hai cánh tay, đặt lên mặt và cổ cô những nụ hôn nhanh và vồn vã. Cô không chống đỡ, cũng chẳng kêu gào.

    Tố Quyên.. anh rất nhớ em.

    Thứ gì đó khiến cô bật dậy ngay tức khắc, dùng hết sức đẩy Uy Vũ của cô ra và vụt nhảy ra khỏi cái giường đó. Cô tựa vào cánh tủ bên cạnh, thở hồng hộc nhìn chồng cô lại nằm vật ra giường, mắt nhắm nghiền và miệng thì lảm nhảm cái tên cô ghét cay ghét đắng.

    Đừng xa anh.

    Cô lặng lẽ miết cái khăn ướt lên trên khuôn mặt anh, xuống cần cổ anh nóng bừng và đang run lên không ngừng. Cô kéo cái chăn mỏng lên ngang người anh, hoàn tất xong công việc của mình bằng một ánh nhìn ráo hoảnh cuối cùng, trước khi đổ sụp xuống trước anh và òa khóc. Nhật Hạ khóc trong im lặng. Chỉ có khuôn mặt cô co rúm lại vì đau đớn, với những giọt nước tuôn không ngừng từ cặp mắt nóng rực xuống hai gò má xanh xao hốc hác. Tuyệt nhiên không có một tiếng nấc nhỏ.

    Chỉ có cô.

    Và những nỗi đau.

    ..

    Nhật Hạ nhếch mép cười. Đã qua rồi cái thời cô vẫn cố gắng làm cho Uy Vũ yêu mình, cố gắng trong vô vọng. Giờ thì cô nghĩ mình đã thực tế hơn, giờ cô chấp nhận làm người thay thế. Thế chỗ Tố Quyên mỗi lần anh say xỉn và không nhận biết được thứ gì xung quanh anh nữa.

    Là cô thực tế, hay đơn giản chỉ là chống chế cho cái sự thật rằng cô đã thua rồi?

    Cô nhẫn nại ngồi yên để anh gục đầu vào vai mình khóc, cảm nhận từng giọt nước nóng hổi thấm ướt vai, nghe như nuốt từng câu nói của anh vào lòng. Cô chẳng thể nghe tai này rồi cho qua tai kia, mỗi câu nói yêu Tố Quyên của anh đều nhẫn tâm rạch vào tim cô một đường sâu hoắm.

    Cô chấp nhận làm Tố Quyên uống rượu cùng anh, chấp nhận làm Tố Quyên trên giường cùng anh.

    Cô lấy cái ôm siết của anh dành cho Tố Quyên, chiếm lấy nụ hôn của anh dành cho Tố Quyên.

    Mỗi sự ngọt ngào của Tố Quyên mà cô nhận được là bấy nhiêu lần tim cô rỉ máu. Trái tim ngày nào đỏ rực và nóng hổi sức sống của nó giờ lạnh ngắt và nhằng nhịt sẹo ngang dọc.

    Nhưng cô yêu anh.

    * * *

    Hôm nay là sinh nhật Uy Vũ.

    Nhật Hạ lẩm nhẩm, khẽ miết những ngón tay lên tờ lịch của cô trước khi bước ra ngoài.

    Uy Vũ đang ngồi bất động trên ghế cạnh bàn ăn, khẽ liếc ánh mắt ra khỏi tờ báo anh đang cầm khi cô tiến đến gần bếp.

    – Tôi đi đây.

    Nhật Hạ giật mình, giương mắt ngơ ngác nhìn Uy Vũ. Chồng cô đâu có ăn sáng ở ngoài bao giờ?

    – Anh không ăn à?

    – Sáng nay có cuộc họp sớm. Tôi sẽ ăn sau. – Uy Vũ nói mà không nhìn cô, đứng nhanh dậy và vớ lấy áo khoác trước khi ra ngoài.

    – Tối nay, tối nay anh có thể về sớm được không? – Cô rụt rè, và tim cô như muốn nhảy ra ngoài khi thấy Minho dừng lại, và gật đầu.

    – Sáng nay mẹ có gọi đấy. Tối nay tôi và cô sẽ qua nhà một chút, nhớ vứt cái vẻ mặt đưa đám của cô đi.

    * * *

    Nhật Hạ khệ nệ xách hai túi hàng bự chảng ra khỏi siêu thị, rảo nhanh chân về nhà.

    Chiều Hà Nội ngập trong ánh đỏ cam của lá cây mùa thay lá. Thứ màu vừa gay gắt vừa dìu dịu như quyện chặt lấy cái không gian thoảng mùi cỏ và lá khô xung quanh khiến cô đột nhiên thấy dễ chịu. Cô nhớ đến mẹ Minho, cái người phụ nữ xinh đẹp dễ mến mà cô cũng rất hạnh phúc khi được gọi là mẹ ấy, lúc nào cũng dịu dàng và vui vẻ với cô. Bố chồng cô cũng là người dễ chịu, khá là khe khắt với Uy Vũ nhưng khi nào cũng ôn hòa với vợ và cả cô nữa.

    Cô yêu gia đình anh.

    – Này, con kia.

    Nhật Hạ giật mình, rõ ràng cái tiếng gọi đó chẳng chỉ cụ thể ai hết, nhưng tự dưng cô lại có cái cảm giác rằng có ai đang gọi mình. Cô quay lại, cảm giác lo âu bỗng xuất hiện từ đâu đó lan tràn ra khắp cơ thể. Cô đang đứng một mình trong căn hẻm vắng hoe này, vậy thì đúng là người ta gọi cô rồi.

    Mất một vài giây để Nhật Hạ lục lọi lại trí nhớ, và cuối cùng thì cái kẻ vừa gọi tên nó kia cũng đã gợi được cho cô mờ mờ vài kí ức. Một trong những kẻ mà Uy Vũ đã từng mang về nhà, cô nhớ ra rồi, người đàn bà gần đây Minho mang về nhất, chính là người vừa gọi cô.

    – Mày là Nhật H hả?

    Nhật Hạ gật đầu, bất giác đánh rơi cái túi đồ trên tay khi đứa con gái kia bắt đầu bước về phía cô. Cô phải sợ cái gì kia chứ? Cô đâu có dám nói một lời, hay cư xử gì khi Uy Vũ đưa ả về nhà đâu? Nhưng rốt cuộc thì cô cũng đã tìm ra cái lí do để sợ, khi ả đàn bà khẽ hất tay ra sau và hai gã đàn ông khác từ sau bước ra, ăn mặc bụi bặm với hai cái kính đen che hết hơn nửa khuôn mặt.

    – Các người muốn gì?

    Nhật Hạ bắt đầu run rẩy.

    – Mày là thứ khiến Uy Vũ bỏ tao phải không? – Con ả hất tóc. – Anh ta nói là anh ta không bỏ vợ được. Mày là vợ Uy Vũ hả?

    – Sao mày im lặng thế? – Con đàn bà vẫn không ngừng, vừa nói vừa tiến lại gần cô hơn, trong khi cô thì hoảng hốt giật lùi lại. – Tao đã từng nghi ngờ khi mày có thể im lặng thế khi chồng mày dẫn gái về nhà, có phải mày câm không?

    Và Nhật Hạ bắt đầu chạy. Cơn sợ hãi như dâng lên khiến cổ họng cô nghẹn cứng, cô cố nhấc cặp chân run rẩy và chạy ra phía đường cái. Mặc dù cô biết là hoàn toàn vô ích.

    Cô bị túm lại khá dễ dàng, và nhận ngay những cú đấm mạnh bạo vào ngay má trái liên tiếp khi hai gã kia bắt kịp cô. Nhật Hạ chống đỡ, nhưng cái sức ẻo lả của cô chẳng thể làm nổi nên trò trống gì, nó cần la lên, nhưng nó không thể. Thứ thoát ra khỏi cổ họng nó chỉ còn là những âm thanh tức tưởi và ú ớ không rõ lời.

    Lúc này đến lượt chính cô hoang mang, có phải cô bị câm rồi không? Quãng thời gian im lặng khi sống chung với Uy Vũ có phải đã khiến cô không thể giao tiếp bình thường nữa rồi không? Nhật Hạ thở hổn hển, yếu ớt gượng dậy khỏi cái bức tường cô vừa bị đẩy vào, kinh hoàng nhìn hai kẻ đánh thuê kia tiếp tục chạy lại gần mình. Không, cô đau lắm rồi.

    "Ai đó làm ơn đến đi."

    – Này! Dừng lại.

    Nhật Hạ thấy nhẹ nhõm hẳn đi khi nghe thấy tiếng gọi đằng trước mình. Hai thằng đàn ông lực lưỡng trước mặt cô dãn ra, kẽ hở đủ để cho cô thấy Uy Vũ và ả đàn bà kia đứng đó. Anh siết một bàn tay qua cổ ả, bình thản nhìn cái cảnh tượng trước mặt.

    Anh bình thản.

    Nhật Hạ thấy trong bụng cô chợt quặn lên một cơn đau quái dị, đến khá nhanh và cũng dịu đi khá nhanh. Không, nó không dịu đi, đơn giản chỉ là Nhật Hạ không còn nổi sức mà cảm nhận cơn đau đó nữa.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng sáu 2019
  4. emilexxx

    Bài viết:
    4
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    – Mẹ à, tối nay bọn con không đến được đâu. Nhật Hạ bị ốm rồi.

    Nhật Hạ giật mình, cô cứ liên tiếp giật mình như thế cả khi tỉnh lẫn khi mê man. Giọng của Uy Vũ nhắc tới tên cô kéo cô dậy khỏi cơn ngủ chập chờn, để tiếp tục cảm nhận cơn đau âm ỉ trên cơ thể và hai mí mắt nặng trĩu.

    – Cô sao rồi?

    Nhật Hạ gật đầu.

    – Gật là sao? – Uy Vũ nhướn mày. – Con đó nó nói đúng đấy, cô bị câm à?

    – Là.. là sao? – Nhật Hạ lắp bắp, sức lực không biets đến từ đâu khiến cô bật phắt dậy trên giường. – Vì sao anh biết, anh ở đó từ đầu sao?

    Uy Vũ im lặng. Sự im lặng khiến cho cô thật sự muốn nổi điên lên ngay lập tức, và gò má sưng phồng lại bắt đầu rát bỏng khi nước mắt một lần nữa trào ra.

    – Anh ở đó từ đầu sao?

    – Phải. – Uy Vũ thừa nhận. – Tôi chỉ định đứng đó một chút, xem thực sự cô ngoan cố đến nhường nào, ý tôi là muốn xem sức chịu đựng của cô đến đâu ấy.

    – Vậy nên anh bình thản nhìn em bị đánh hả? Chỉ vì anh tò mò thôi à?

    Uy Vũ nhún vai, uể oải đứng dậy khỏi cái ghế dựa bên cạnh giường.

    – Cô lại quên rồi đấy, Nhật Hạ. Tôi đã nói rồi mà, tôi không hề yêu cô.

    - Người dưng không đối xử với nhau như vậy. - Nhật Hạ lẩy bẩy nói. - Chỉ có kẻ thù..

    - Là do cô nghĩ vậy thôi.

    Nhật Hạ nhận thấy cái vị tanh nồng của máu trên đầu lưỡi, khi máu bắt đầu trào ra từ những vết răng cắn trên chính môi cô. Đó là một gáo nước lạnh nữa mà Uy Vũ lại tiếp tục xối thẳng vào cô, cô ho nhẹ, lại cắn chặt răng vào môi để giữ cho giọng nói bình tĩnh trở lại, như mọi ngày.

    – Anh lại đi đâu đấy?

    – Không liên quan đến cô. – Uy Vũ lười biếng trả lời. – Cô ổn rồi phải không? Tôi có việc cần đi.

    – Anh.. - Nhật Hạ ngập ngừng. – Tối nay anh không thể ở nhà được sao?

    – Không.

    Uy Vũ đóng sầm cửa, đóng thật mạnh để khỏi phải nghe tiếng nấc nghẹn từ cổ Nhật Hạ thoát ra. Anh thở dài, bực bội vớ lấy cái áo vắt hờ trên ghế và lao ra ngoài.

    Uy Vũ ghét ở nhà. Luôn luôn là như thế.

    Trước kia đơn giản chỉ là anh ghét việc nhìn thấy Nhật Hạ mỗi ngày. Khuôn mặt Nhật Hạ khi đó còn đầy sức sống và nhiệt huyết, cùng với cả nụ cười tươi rói cô nở ra mỗi khi anh về nhà ăn cơm. Khuôn mặt như nhắc lại cho anh về Tố Quyên, về người duy nhất dám rời bỏ anh khiến cho không chỉ trái tim, mà lòng tự tôn của anh bị tổn thương nặng nề. Uy Vũ biết hơn ai hết Nhật Hạ không hề có lỗi, cô có thể yêu anh, nhưng không hề một lần cố xen vào chuyện tình của anh. Ba mẹ anh cũng tương tự, họ ngăn cản phần lớn là vì không hợp được tính cách Tố Quyên chứ hôn ước thì Nhật Hạ cũng khăng khăng đòi bỏ. Lỗi là ở chính chuyện giữa anh và Tố Quyên, là ở việc cô không còn muốn ở bên anh. Nhưng Uy Vũ không thể hận Quyên, người mà anh có thể dễ dàng đổ lỗi và thù hận nhất chính là Nhật Hạ.

    Chính Uy Vũ cũng không thể hiểu được vì sao Nhật Hạ lại yêu anh. Anh đã từng yêu thương, bảo vệ cô, nhưng đó là trong quá khứ. Ba mẹ Nhật Hạ mất sớm, từ bé anh đã được ba mình giao trách nhiệm bảo vệ Nhật Hạ như một người anh trai. Nhưng Uy Vũ chưa từng nghĩ mình là một người anh tốt, anh từng cho mình là người duy nhất có khả năng yêu thương và bảo vệ cô. Ngoài anh ra, mọi đứa con trai khác xớ rớ lại gần Nhật Hạ sẽ bị Uy Vũ dần cho nhừ tử. Có lẽ anh đã sai từ đó, có lẽ chính anh đã khiến cho cuộc sống của cô chỉ nằm dưới khoảng trời là anh.

    Kết hôn được một thời gian, Uy Vũ dần dần nhận ra điều đó. Ngoài gia đình anh và hai người bạn gái khác, Nhật Hạ đúng là không có thêm một mối quan hệ nào. Đó cũng là lúc lí do khiến Uy Vũ không muốn ở nhà nữa thay đổi, anh không muốn về nhà không phải vì ghét khuôn mặt tươi cười của cô nữa, mà là vì sợ phải nhìn thấy những gì ẩn sâu bên trong đó.

    Anh sợ nhìn thấy cô ngủ gục trên bàn ăn đợi anh về, sợ nhìn thấy bóng dáng cô luẩn quẩn trên ban công nhưng không phải với khuôn mặt ríu rít tươi cười như trước, mà là sự trống rỗng vô cảm đến rùng mình. Nhật Hạ dần không cười nói nữa, căn hộ cả hai ở luôn chìm trong sự yên ắng và lạnh lẽo. Uy Vũ từng cố làm cô nổi điên lên bằng cách lôi cả phụ nữ khác về nhà, nhưng đáp lại anh chỉ là sự vô cảm thờ ơ.

    Uy Vũ nghĩ Nhật Hạ có lẽ đã dần hết yêu anh, và cái cảm giác đó thật ngạc nhiên lại làm cho anh tức giận. Anh tức giận cái cảm giác thương xót trào lên trong lồng ngực mỗi khi thấy bóng dáng cô đơn độc trong căn hộ mỗi đêm anh trở về. Anh tức giận đôi tay muốn ôm lấy cô như thể ngày xưa khi cả hai còn bé, anh tức giận cảm giác cay xè trong mắt anh mỗi lần cô im lặng khóc bên giường anh.

    Thế nên anh chỉ có thể mượn cớ say để ôm cô, để hôn cô.

    Anh ghét việc phải thừa nhận rằng, tim anh đang chứa cả Tố Quyên và Nhật Hạ. Trong quá khứ anh đã từng một lần gạt cô ra để yêu thương Tố Quyên, và bây giờ sẽ mãi mãi là như thế.

    Uy Vũ rời khỏi nhà, lờ mờ nhận ra mình vừa đánh rơi cái gì đó.

    * * *

    Nhật Hạ ngước khuôn mặt đẫm nước đang vùi trên hai đầu gối lên. Bằng hai con ngươi nhập nhèm sau làn nước, cô hướng mắt ra những chấn song cửa sổ, chỗ gần bản lề mà cô ít khi lau tới nhất đang vương một cái màng nhện nhỏ. Những sợi tơ trong ánh chiều tàn ánh lên lấp lánh, và cô đưa bàn tay trắng xanh ra phía trước.

    Nhưng chỉ khi cách cái màng nhện vài phân, những ngón tay của cô dừng lại. Cô giữ nguyên bàn tay trong không trung như thế, cả cơ thể cứng đờ nhìn một con bươm bướm vàng ươm vừa lao vào cái màng. Con bướm xinh đẹp mắc những cạnh cánh của nó vào những sợi tơ, đang vùng vẫy để tự giải thoát cơ thể ra khỏi cái màng trong vô vọng. Nhật Hạ khẽ mỉm cười.

    Cô vươn những ngón tay ra xa hơn, khẽ chạm đến con bướm nhỏ và lôi nó ra ngoài. Cái chạm nhỏ nhưng lại khiến con bướm rách tan cặp cánh mỏng tang, con bướm nằm bất động trên cửa sổ, gió khẽ lay cặp cánh vàng tả tơi rồi cuốn cả thân hình nó đi luôn. Mất hút.

    Đôi khi sự giải thoát lại đồng nghĩa với cái chết.

    Nhật Hạ lại mỉm cười, nụ cười khó hiểu vương không dứt trên môi khi cô rời khỏi giường, tiến thẳng lên gác xép nơi cô cất những đồ không dùng đến.

    * * *

    Uy Vũ mệt mỏi đứng trước cửa căn hộ, đưa tay bấm chuông liên hồi. Anh đang bực mình, cái cảm giác như vừa bỏ quên cái gì đó khiến anh không thể nào có hứng mà đi chơi được. Rồi anh cáu kỉnh rút cái chìa khóa dự phòng trong túi áo khoác, vừa tra như muốn phá hỏng cái ổ khóa vừa lầm bầm rủa tên Nhật Hạ.

    Tối nay anh sẽ chẳng ngủ yên được nếu không vờ say xỉn mà hành hạ cô.

    Cửa mở, Uy Vũ xộc vào và tiếp tục lầm bầm, rồi giật bắn người khi thấy cô gái anh đang muốn trút giận lơ lửng trên không trung. Chính xác hơn là cô đang treo lủng lẳng giữa phòng khách.

    Uy Vũ nuốt nước bọt, chính anh cũng không lí giải nổi tại sao anh có thể hành xử như vậy, khi anh bình thản rút di động gọi cấp cứu, rồi chạy xuống bếp tìm dao.

    Anh dựng lại cái ghế đổ chỏng chơ dưới đất, trèo lên và ôm ngang người Nhật Hạ, nhấc cô lên cao một chút trong khi đưa tay cắt sợi dây đang thòng lọng quanh cổ cô và thắt vào cái trục quạt trên trần. Anh hạ cô xuống sàn, và bình tĩnh làm những biện pháp sơ cứu.

    – Dậy đi Nhật Hạ, tôi sẽ cho cô biết tay. Đồ ngu ngốc.

    Đội cứu hộ xô cửa vào cũng là lúc Nhật Hạ dần hồi tỉnh. Họ đưa cô đến bệnh viện, vừa kinh ngạc vừa nể người tự xưng là chồng cô, người còn nguyên vẻ bình thản lúc tất cả đến, và lúc giúp mọi người đưa người vợ mềm oặt từ dưới sàn vào xe cứu thương.

    * * *

    Nhật Hạ mệt mỏi mở mắt, chầm chậm đưa cặp mắt rã rời ra xung quanh.

    Cô thở dài, quay đầu qua bên cạnh để nhìn trời qua khung cửa sổ phòng mình. Vẫn cái ô vuông màu xanh nhạt dễ chịu mà cô luôn muốn chạm tay vào đó, nó vẫn xanh như thể tất cả vẫn xảy ra rất bình thường. Như thể chẳng có chuyện cô suýt chết, và bị liệt cả thân dưới vì một phần của não bị ảnh hưởng. Nhưng chỉ là tạm thời thôi, bác sĩ nói với cô và Uy Vũ là chỉ tạm thời thôi.

    Nhật Hạ nghe tiếng lạch cạch cửa, cô quay đầu lại, nhìn Uy Vũ đang cẩn thận đi vào với khay cháo còn bốc hơi trên tay. Trong thoáng chốc, cô nhớ lại những lúc mình phải rón rén mang cháo vào phòng Vũ như thế, và đáp lại là những cái hất tay lạnh lùng của anh. Nhưng cô sẽ không làm thế đâu.

    – Em dậy rồi hả? Anh giúp em ăn nhé.

    Nhật Hạ thấy mắt cô cay xộc lên khi Uy Vũ đỡ lấy lưng cô để giúp cô ngồi dậy, cô vòng hai tay ra ôm chặt lấy lưng anh khi anh chuẩn bị rời cô ra, siết thật chặt.

    – Bỏ anh ra nào, Nhật Hạ. Em phải ăn, rồi sau đó mới có thể tập luyện để đi lại được.

    – Em không muốn khỏi. – Cô lắc đầu. Trong thoáng chốc cô cảm giác như mình vừa quay lại là chính mình cách đây hơn một năm.

    – Em nói linh tinh cái gì đấy? – Uy Vũ ngạc nhiên, nhưng rồi cũng hiểu ra rất nhanh. Anh vỗ lên lưng cô trấn an. – Yên tâm đi Nhật Hạ, anh đã nói là anh rất hối hận rồi mà.

    * * *

    Uy Vũ thở dài, treo cái găng cao su lên kệ trước khi quay lại phòng Nhật Hạ. Anh đang làm đúng, có lẽ anh không thể trốn tránh được nữa.

    Anh không thể tiếp tục chối bỏ được, chối bỏ cái sự thật rằng anh vẫn luôn có Nhật Hạ trong tim.

    Nhưng Đinh Uy Vũ là một con người bảo thủ, lẽ ra anh phải chấp nhận luôn cả cái sự thật, rằng anh và Tố Quyên giờ đã hoàn toàn chấm dứt rồi. Con người ta khi quá hoài cổ, quá ngu ngốc thích chìm vào quá khứ, bỏ rơi hiện tại, thì sẽ phải trả một cái giá cực kì đắt. Hiện tại của anh là Nhật Hạ, dù đúng hay sai thì anh cũng không thể bỏ rơi cô được nữa, anh ghét nhìn cô đau, bởi như vậy chính anh cũng không thể thoải mái.

    Điện thoại trong túi áo Uy Vũ chợt rung bần bật.

    – A lô, tôi nghe.

    – Anh Vũ, Tố Quyên đây.

    * * *

    Nhật Hạ lại tiếp tục những đêm cô quạnh trong gian nhà tối om và lạnh ngắt. Cô muốn bật ra cười khi nhớ lại hình ảnh Uy Vũ lúc thông báo rằng thời gian tới anh sẽ phải ở đêm trong công ty vì quá nhiều việc dồn lại lúc cuối năm. Cô đã đủ thông minh để nhận ra cái sự dối trá đầy kinh sợ trong mắt anh khi anh nhìn cô, chúng chứa đầy trong mỗi cử chỉ âu yếm, dỗ dành mà cô nhận được từ anh.

    Cô như con thiêu thân biết trước cái chết nhưng vẫn cứ lì lợm lao vào những ngọn đèn nóng rực.

    Như con bươm bướm xinh đẹp mà mù quáng tự buộc thân mình vào những màng tơ nhện mỏng manh mà quái ác.

    Nhưng cô yêu anh điên cuồng, cô yêu anh tha thiết. Và cho dù cái tình cảm này mà anh dành cho cô chỉ là sự thương hại, thì cô cũng hài lòng, và cô sẽ vẫn đang là vợ anh, là người anh đã thừa nhận yêu vài ngày trước.

    Vậy nên cô sẽ chấp nhận tất cả, và cô phải mau chóng thoát khỏi cái sự bất động khốn kiếp này càng sớm càng tốt, để giành lại anh từ tay ai đó. Nhật Hạ không thèm chấp những phụ nữ được Uy Vũ đem về nhà, bởi cô hiểu anh hơn bất kỳ ai. Những người đó cũng chỉ là để thay thế Tố Quyên, nhưng gần đây thì Uy Vũ đã khẳng định rằng anh không cần kiểu quan hệ đó nữa. Ai đó có thể khiến anh quay lại đường cũ như vậy khi đã nhận mình yêu cô, chẳng ai khác có thể ngoài Tố Quyên.

    Nhật Hạ buông cái gối đang ôm trong lòng xuống ga giường, nặng nhọc đưa phần thân dưới không chịu nghe lời xuống đất, gượng đứng lên và bước bằng cách bám vào những đồ vật và những bức vách trong nhà.

    * * *

    Uy Vũ bất giác thở dài đánh sượt khi Tố Quyên lại bắt đầu khóc lóc. Anh nhớ lại những lúc trước đây khi mình hốt hoảng mỗi lần cô khóc và ra sức dỗ dành, rồi lại băn khoăn không hiểu sao lúc đó mình có thể làm vậy. Từ khi nào anh đã thấy lạ lẫm với nước mắt, và bây giờ thì mỗi lúc trông thấy nó là anh nản không để đâu cho hết.

    Nhật Hạ có lẽ đã phải khóc rất nhiều khi ở bên anh, nhưng cô chỉ khóc thầm, và có khóc trước mặt anh thì cũng chẳng bao giờ phát nên thành tiếng. Uy Vũ chợt thấy rùng mình khi nhớ đến cái cơ thể yếu ớt mỏng manh của Nhật Hạ, cái cơ thể tưởng như đứng trong gió cũng bị cuốn đi ấy, đã phải nuốt lấy biết bao nhiêu tủi hờn vào trong và trưng ra vẻ lãnh đạm bình tĩnh thường ngày.

    Tố Quyên trở về từ khoảng hai tuần trước, suy sụp hoàn toàn vì bị gã kia phản bội. Uy Vũ lúc đó chẳng thấy mừng một chút nào, đơn giản là chỉ thấy hơi lo lắng khi nghe giọng cô hoảng loạn. Dù gì thì cả hai cũng đã có cả một quãng thời gian dài gắn bó cùng nhau, và anh cũng đã ôm cái bóng hình đó cả mấy năm, anh đâu thể bỏ mặc cô được.

    Nhưng ở bên Tố Quyên, giờ anh đã không còn cảm giác như trước đây nữa, thậm chí anh có thể đáp lời cô nhưng trong đầu lại toàn hình bóng Nhật Hạ. Anh đang tiếp tục gây tội với vợ mình, nhưng anh hứa, là anh sẽ mau chóng chấm dứt chuyện này.

    * * *

    Tố Quyên dạo gần đây bỗng dưng xuất hiện rất nhiều vết thương trên người, và tỏ ra cố ý trốn tránh anh. Nhưng anh đã nói rồi, anh đâu có thể bỏ rơi cô, vậy nên cái sự trốn tránh đó càng khiến anh thấy lo lắng và kiếm cô nhiều hơn. Dù gì thì anh cũng mong Quyên hạnh phúc, cũng không bao giờ muốn việc không hay nào đó xảy ra với cô cả.

    Anh đang đứng trước cửa căn hộ nhà Tố Quyên mà phải nhờ người điều tra được, anh đến mà không báo trước, không có lẽ cô cũng sẽ lại trốn anh.

    – Đừng mà, tôi van xin cô.

    Anh giật mình, nhận ra cánh cửa nhà Tố Quyên chỉ khép hờ, và qua cái khe nhỏ xíu ấy, anh có thể thấy cô đang lo lắng đi lại trong phòng, vừa đi vừa xoa bù mái tóc một cách hoảng sợ và giọng nói thì run lẩy bẩy.

    – Tôi đã tránh xa Uy Vũ rồi, xin cô đừng làm gì anh ấy. Cô có thể hành hạ tôi, nhưng Uy Vũ thì không, anh ấy sẽ sớm về với cô thôi. Tôi sẽ rời Việt Nam ngay ngày mai, Uy Vũ sẽ mau quên tôi. Tôi xin cô, Nhật Hạ.

    Là Nhật Hạ..

    Nhật Hạ?

    Uy Vũ như rụng rời cả chân tay, vội vã xô cái cánh cửa đang khép ấy ra thật mạnh.

    Tố Quyên đứng sững trước mặt anh, hoảng hốt đánh rơi di động xuống sàn nhà và òa khóc.

    * * *

    – Uy Vũ--

    Anh giật mình, ngước mắt lên nhìn Nhật Hạ đang mở to cặp mắt trong veo nhìn tôi đầy dò xét. Cặp mắt đó..

    – À anh xin lỗi, anh đang mải nghĩ tới công việc một chút. Gì vậy em?

    – Anh đang đổ nước sôi..

    Anh lại giật mình, hãi hùng quăng cái bình nước trong tay ra bên cạnh khi phát hiện ra mình đang đổ đầy nước sôi vào cái chậu mà chân Nhật hạ đang ngâm bên trong. Anh gạt mạnh cái chậu bỏng rát ra, trong khi đổ xô vào phòng tắm để mang nước lạnh ra ngoài.

    – Anh xin lỗi. Xin lỗi. – Uy Vũ luống cuống, mắt bỗng dưng muốn trào nước khi nhìn làn da Nhật Hạ đỏ au lên bên dưới. – Sao em không thét lên hay làm gì đó, em không đau sao?

    – Em không để ý. Với cả, em đâu có đau được.

    Cô nhìn anh mỉm cười, nụ cười trong vắt như chính cặp mắt cô, khiến anh như vứt bỏ đi hết mọi lo âu đang nghĩ về. Uy Vũ mỉm cười đáp lại, đưa tay lên xoa mạnh mái tóc đen mềm của cô thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trước mắt.

    Anh yêu cô.

    Nhật Hạ chắc chắn không phải là người như thế, Nhật Hạ không thể đe dọa Tố Quyên, anh sẽ phải điều tra thêm.

    * * *

    Ri ri ri riiiii

    Tiếng di động rung mạnh trên mặt bàn làm tôi giật mình thức dậy. Là điện thoại của Nhật Hạ, nhưng cô đang ngủ. Uy Vũ liền bấm máy.

    – Alo

    – Thưa cô, xong hết rồi. Con nhỏ mới bị thêm trận nữa, đảm bảo nó sẽ cuốn xéo khỏi đây ngay ngày mai.

    Uy Vũ sững người, trong chốc lát hình ảnh Tố Quyên hoảng sợ mình mẩy đầy thương tích, run bắn trong vòng tay anh lại thoáng hiện về. Anh lia mắt xuống nhìn Nhật Hạ bên dưới, thấy một nụ cười kì quái vừa khẽ thoáng hiện lên trong giấc ngủ của cô.

    – TRƯƠNG NHẬT HẠ!

    Anh gầm, như thể có thứ gì đó vừa rút sạch lí trí và bình tĩnh trong anh vậy. Nhật Hạ giật bắn, cặp mắt mở tròn lên gần như ngay lập tức, ngơ ngác. Anh giận dữ túm lấy cổ áo và dựng cô lên khỏi giường.

    – Anh.. anh.. Uy Vũ..

    – Đừng có giả ngây ngô nữa. – Anh thét, cái khuôn mặt bắt đầu đẫm nước mắt đầy hoảng loạn của cô càng làm anh thấy điên tiết hơn. – Cô đã làm cái gì hả?

    Nhật Hạ ho sặc sụa, chỉ lắc đầu điên cuồng trong cái túm tay của anh và nói cô không hiểu gì hết. Anh lôi cô xuống giường, dựng cô đứng thẳng và rít lên tra hỏi.

    – Tôi hỏi cô đã làm gì với Quyên? Cô đã làm gì cô ấy? Nói!

    – Em.. không. Anh Vũ, em không hiểu anh đang nói.. nói gì hết.

    – NÓI DỐI!

    Anh buông tay, để cả cơ thể Nhật Hạ đổ sụp xuống sàn. Cô run lẩy bẩy, ngước khuôn mặt tái nhợt lên nhìn anh, vẫn có vẻ như đang bàng hoàng.

    – Cô cũng chẳng ngây thơ tử tế gì hết. Làm ơn vứt cái vẻ đáng thương tệ hại ấy đi. Tôi ghê tởm cô.

    – Anh.. ANH.

    Nhật Hạ thét, nhoài người ra bám lấy gấu quần khi anh quay lưng định lao ra ngoài. Vũ hất văng những ngón tay run rẩy của cô ra khỏi mình, bước nhanh ra phía cửa với tâm trạng hoàn toàn rối bời và trống rỗng.

    Anh nghe tiếng cô nức nở khóc, nhưng tôi chỉ đáp lại bằng một cái sập cửa thật mạnh và lao ra ngoài. Anh đến chỗ của Quyên, dù anh có yêu Nhật Hạ, nhưng những gì sai trái cô làm vẫn không thể dung thứ.

    Lúc này, Uy Vũ chợt có cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó. Nhưng cơn giận đã đè nén đi tất cả mọi thứ trong anh.
     
  5. emilexxx

    Bài viết:
    4
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Uy Vũ mở tung hết cửa kính, để gió đông đầu mùa xộc vào trong xe đầy hung bạo và dữ dằn. Trời đã khuya và đường phố dần vắng vẻ, càng khiến anh thêm mạnh tay nhấn ga.

    Cơn giận dường như được gió làm cho nguội bớt, cho tới khi cái đầu của Uy Vũ dần nguội lại.

    Uy Vũ biết lý do ba mẹ anh không ưa Tố Quyên, vì cô không trung thực, thậm chí có phần ma mãnh và mưu mô, điều này anh hoàn toàn biết. Anh quen Tố Quyên khoảng năm năm, còn Nhật Hạ, có lẽ là cả đời. Anh hiểu Tố Quyên cũng như hiểu Nhật Hạ, người duy nhất anh không thể hiểu nổi chính là bản thân mình.

    Cảm xúc của Uy Vũ là vô số những luồng suy nghĩ rối ren và chồng chéo lên nhau. Nói Uy Vũ chưa từng yêu Nhật Hạ là nói dối, tình yêu dẫn tới sự chiếm hữu thành thói quen trong quá khứ của anh đã cô lập cuộc sống của Nhật Hạ, khiến cô không yêu nổi người khác nữa. Uy Vũ từng muốn có Nhật Hạ trong tay như một người tình, nhưng cũng tham lam không muốn mất đi cả Nhật Hạ như một cô em gái. Vậy nên anh đã chọn một cách tàn nhẫn, đó là tìm cho mình những người tình mới, để phần nào làm vơi đi bớt suy nghĩ trong đầu. Nhưng Uy Vũ biết, chẳng ai trong số họ thay thế được Nhật Hạ của anh.

    Thế nhưng từ khi gặp Tố Quyên, Uy Vũ như bị cuốn vào một vòng xoáy tình ái mới đầy cuốn hút mà anh không hiểu nổi nguyên do. Anh biết con người đó không tốt, thế nhưng ở bên cô Uy Vũ như luôn bị thách thức, tình yêu với Tố Quyên chưa lúc nào là vơi bớt thú vị. Anh vừa có được một cuộc tình thú vị, vừa vẫn có một cô em gái phía sau lưng. Thật là vẹn cả đôi đường.

    Nhưng giờ đây mọi sự đã thành ra cơ sự thế này rồi. Uy Vũ cũng tự thấy ngạc nhiên vì có thể khẳng định không còn yêu Tố Quyên dễ dàng như thế. Hiện tại của anh là Nhật Hạ, là cuộc hôn nhân tưởng như là địa ngục ấy.

    Mọi việc vừa xảy ra có lẽ có uẩn khúc, Vũ sẽ phải tìm hiểu lại. Mà kể cả Nhật Hạ của anh có là kẻ làm ra chuyện đó thật, thì Vũ cũng sẽ chấp nhận. Đó cũng chỉ là kết quả sau quãng thời gian bị anh giày vò và sống như một bản thay thế của Tố Quyên mà thôi. Nhưng dù gì đó cũng là việc không nên, Uy Vũ sẽ để cho mình thật bình tâm lại, rồi sẽ về nhà nói chuyện với cô.

    Thế nhưng cuộc đời chưa bao giờ diễn ra theo đúng những gì mà người ta dự tính.

    Bởi vì ngay sau lúc đó, Uy Vũ nhận được điện thoại từ vệ sĩ kiêm trợ lý giám đốc của anh, báo cáo về việc dò thấy trên điện thoại của anh có gắn thiết bị định vị và yêu cầu anh hãy thử kiểm tra.

    Uy Vũ nhận ra đã bỏ quên điện thoại ở nhà, thế nhưng thay vì bẻ tay lái quay lại, anh lại tiếp tục nhấn ga về phía trước. Vì bây giờ kẻ theo dõi anh sẽ tưởng anh đang ở nhà, nên anh sẽ đi kiểm tra kẻ mà mình tình nghi nhất.

    ..

    – Lũ khốn!

    Uy Vũ gằn giọng, khi cánh cửa nhà Tố Quyên trọ mở ra, và cô cùng một người đàn ông khác bước ra ngoài. Anh đã đứng đây đủ lâu để nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai kẻ đó. Về thứ âm mưu đưa Tố Quyên trở lại bên cạnh Uy Vũ và thao túng anh, nắm rõ toàn bộ các dự án mới của anh và tuồn cho một công ty khác để có thể ra mắt sớm hơn.

    Uy Vũ không quên mặt gã đàn ông đó, vẫn chính là cái gã mà Tố Quyên đã vì hắn mà bỏ anh để cùng nhau ra nước ngoài gần hai năm trước.

    - A-Anh----

    - Cô nghĩ là tôi không học được một bài học nào à? - Vũ nheo mắt, vẻ lúng túng và sợ hãi của hai kẻ trước mắt anh làm anh thấy buồn nôn. - Cho dù là chỉ một ít, tôi vẫn sẽ luôn nghi ngờ cô.

    - Nhưng anh vẫn tới ngay khi tôi gọi đấy thôi? - Khóe môi Tố Quyên nhếch lên thành một nụ cười méo mó như thể phản ánh lại chính bản chất của cô.

    - Cô nghĩ đấy là tin tưởng à? Đấy chỉ là chút tình nghĩa. Hiện tại của tôi là Nhật Hạ, và cả tương lai cũng như thế.

    - Tôi..

    - Trước hết cứ cút khỏi thành phố này càng nhanh càng tốt đi đã.

    Uy Vũ quay vội lưng bước đi. Lại có gì đó thôi thúc anh rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

    Trời bắt đầu lất phất mưa thêm nặng hạt, càng khiến Uy Vũ cảm thấy bất an. Anh phá lên cười, giọng cười nghe như đau đớn mà gào thét xé toạc cổ họng anh đập vào những bức vách của con hẻm đến ghê rợn. Đất trời ẩm mùi mưa, những vũng nước đọng bự tổ chảng trên mặt đất kêu lạch tạch mỗi lần những bước chân lảo đảo của anh dẫm lên.

    Đầu óc Uy Vũ trống rỗng, anh chỉ còn biết phá lên cười như một thằng điên rồi gục xuống ở góc tường và ôm mặt khóc.

    Cười rồi lại khóc.

    Anh sẽ phải làm gì tiếp theo đây, về nhà rồi quỳ sụp xuống chân thiếu nữ đã bị anh chà đạp cho nát bấy đó và xin tha thứ ư? Anh còn gì để cô tha thứ cho nữa? Anh chỉ là một thằng khốn nạn và mù quáng, hay có nghìn vạn từ ngữ thóa mạ nào dùng để chỉ trích anh thì rốt cuộc cũng chỉ quy về một từ "ngu ngốc".

    Rồi Uy Vũ chợt giật mình. Cái cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó chợt choán lấy toàn bộ tâm can anh khiến anh rùng mình. Trí óc của Uy Vũ bỗng chốc tái hiện lại cái lần Nhật hạ tự vẫn, cái lần mà anh thấy khó chịu hết sức vì cứ cảm giác như vừa đánh rơi mất thứ gì.

    Nhưng lần này không phải là rơi, lần này là mất .

    Lần đó anh cứu được Nhật Hạ, lần này thì..

    Uy Vũ vùng dậy khỏi bức tường đầy rêu bẩn thỉu, guồng hai cặp chân tê nhức lao như bay ra ngoài đại lộ chỗ anh đỗ xe.

    Nhấn ga sâu hết mức có thể, anh phóng xe về nhà, cổ họng bỗng chốc run lên bần bật và mười đầu ngón tay trên vô lăng không ngừng túa mồ hôi.

    Không được.

    Không thể được.

    * * *

    Anh xin lỗi, Hạ. Anh có lỗi với em, anh thực sự rất hối hận.

    Anh nói cái gì cơ?

    Anh xin lỗi.

    Em..

    Đừng nói gì cả, Nhật Hạ. Xin em, hãy để anh bù đắp cho em.

    Em không cần anh xin lỗi.

    Anh..

    Em yêu anh.

    Hạ, không cần biết em có tin hay không. Nhưng anh yêu em, anh cũng yêu em. Anh sẽ không trốn chạy bất cứ thứ gì nữa, anh sẽ sống thật với nó, và chứng minh cho em thấy. Từ bây giờ, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa.

    * * *

    Uy Vũ loạng choạng lao ra ngoài cửa ô tô khi anh cho nó đâm thẳng vào gốc cây cổ thụ ven đường vì không tài nào nhớ ra nổi cách dừng xe lại. Hai chân anh run lẩy bẩy, khiến anh gục ngã rồi lại gượng đứng lên đến hai, ba lần khi lao hộc tốc lên cầu thang bộ lên tầng ba khu chung cư. Anh đạp cánh cửa phòng một cách thô bạo, để rồi đứng sững người vì cái cảnh tượng anh đang lo lắng đang hiển hiện ngay trước mắt.

    Nhật Hạ nằm sõng sượt trên những bậc cầu thang từ gác ngủ của nó xuống phòng khách. Tay chân buông thõng, hoàn toàn bất động, với khuôn mặt quay ra phía cửa phủ đầy tóc. Anh không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, nước mắt cứ thế trào ra từ mắt không ngừng khi anh chạy lại cái thân thể bất động kia. Chẳng có cái gì nói với anh rằng cô còn sống hay không.

    Nhưng anh biết, anh biết Nhật Hạ nằm kia đã không còn thở nữa, trái tim cô cũng không còn đập nữa, vì ngay lập tức anh cũng thấy bên trong lồng ngực mình lạnh ngắt rồi.

    Anh vục đầu cô dậy, cơ thể càng như rã rời khi cảm nhận được thứ đặc sánh và còn nóng hổi bên dưới gáy cô. Anh áp đầu cô vào ngực, áp cái khuôn mặt đang co lại vì đau đớn của anh vào cô, trong khi nước mắt cứ tiếp tục rơi mà không một tiếng nấc nào cất lên. Anh thấy cái nạng nhỏ bên cạnh vứt chỏng chơ, chợt giật mình khi nhớ ra những vết bầm nhỏ mà anh thấy khi rửa chân cho cô.

    Vợ của anh đêm nào cũng tập đi như thế này..

    Đêm nào cũng chịu khó khăn và đau đớn thế này khi anh ở bên cạnh Tố Quyên.

    – Không, Nhật Hạ. Anh còn chưa kịp xin lỗi em mà, Hạ.

    Anh lẩm bẩm, giọng nói trở nên quái dị khi bị cảm xúc bên trong anh bóp méo. Mỗi tiếng nói cất ra làm buồng phổi thiếu không khí của anh đau quặn, nhưng anh không để ý nữa. Đơn giản vì cả cơ thể anh bây giờ đã bị những cơn đau làm cho tê cứng. Cơn đau biến chuyển từ thứ nồng ấm và mãnh liệt từ tận đáy tim mà anh đang dành cho vợ mình.

    Anh nhận thấy hạnh phúc ở ngay trong căn nhà mà anh đã từng luôn chối bỏ này. Hạnh phúc ở ngay con người đã không còn sự sống trong vòng tay mà anh đã từng chà đạp này. Nhưng chỉ đến khi anh hoàn toàn nhận ra và thức tỉnh, thì tất cả đã không còn ở bên anh nữa. Mãi mãi rời xa anh.

    Uy Vũ dịch chuyển môi mình xuống làn môi mềm mại nhưng đã nguội lạnh của Nhật Hạ, cảm nhận thấy cái vị đắng ngắt từ cô đang lan sang lưỡi mình.

    Đó chính là thứ mà anh luôn khao khát, nhưng giờ nó đang khiến cơn đau trong anh tăng lên gấp bội. Đó là thứ duy nhất mà anh luôn kiếm tìm, thế nhưng khi nhận ra rằng thật sự mình đã có nó rất lâu rồi, thì nó lại chỉ còn là cái dư vị đắng ngắt đầy tê tái.

    Hạnh phúc của anh và em.

    Hạnh phúc đắng.
     
    Lãnh Y thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...