Hạnh Phúc Có Vị Của Thời Gian! Tác giả: Mãi Mãi Xa Xôi * * * 1. Lời thì thầm của em! Trong kí ức của em, là anh.. Trên sân trường là bóng dáng anh chậm chậm bước đi, vai trái đeo chiếc cặp màu đen, vài chiếc lá vu vơ bay theo làn gió mà rơi xuống lướt qua anh. Trên chiếc ghế đá bao mùa nắng mưa là bóng anh ngồi học thuộc bài cũ cho bài kiểm tra sắp tới. Ở căn tin là anh ngồi với đám bạn tám đủ thứ trên trời dưới đất, đám con trai ngồi vừa cười vừa nói. Trên bàn còn có đủ thứ nước uống cùng trái cây. Sân bóng đầy bùn đất là dáng anh cùng đám bạn nhiệt tình theo đuổi trái bóng khiến bộ đồ thể thao nhuốm đầy đất đỏ. Từng hàng cây, qua năm, qua năm cùng chúng ta lớn lên. Chứng kiến bao khoảng thời gian anh mới đến, vui chơi, học tập, và rời đi. Trong ngăn bàn hôm ấy còn có một nhành hoa hồng đặt trên một bức thư được em viết nắm nót bằng bút mực tím lá tre. Trong cuốn lưu bút bạc màu, đầy những dòng chữ "mãi đừng quên nhau" của đám bạn trong lớp. Trên chiếc áo đồng phục bạc màu qua bao năm tháng học hành, từng chữ kí được lưu lại, từng chút từng chút một. Tên anh, được kí cạnh tên em. Em đã hạnh phúc đến tận ngày thi đại học, rồi chia tay anh buồn bã nơi bến xe. Trong ngăn tủ kính là những món quà, khi là cây bút, khi là cuốn sổ, móc khóa.. vv, còn cả cánh phượng ép khô hình cánh bướm. Trong những năm tháng thanh xuân ấy, đều mang đậm dấu ấn của anh. Còn đường đầy hoa sữa cạnh hồ nước nơi chúng ta đi qua. Cửa hàng ăn vặt nơi chúng ta cùng đến. Nhà sách khi chúng ta cùng nhau đi mua những cuốn tham khảo. Hai chiếc áo khoác cặp cũng được em cất cẩn thận trong ngăn tủ. Tập vở viết đầy tên anh. Nhiều năm, nhiều năm, nhiều năm nữa. Em vẫn thế, nhớ anh, nhớ về ngôi trường cũ, những kĩ niệm cũ. Nhớ những hạnh phúc nhỏ bé em từng chút góp lại, trở thành bí mật của riêng em. Nhớ nhiều lúc hờn dỗi vu vơ mà cố tình ngó lơ anh rồi lại lén lút nhìn anh qua gương soi. Nhiều lúc giận dữ mà nói ra lời đau lòng. Nhớ cả khoảnh khắc anh quay lưng đi ngược về phía em. Mỗi chúng ta, có những lựa chọn riêng cho tương lai mà phải rời xa nhau. Năm nay, anh đi về phía em. Như cách em đi về phía anh, dõi theo anh qua bao năm tháng thầm lặng. Váy trắng bồng bềnh, vest đen lịch lãm. Nụ cười hạnh phúc mãn nguyện. Em, cũng thời gian, em yêu anh. Và anh.. Cùng thời gian, yêu em. Chúng ta, cùng thời gian yêu nhau. Từ những đứa trẻ ngây ngô ngày ấy, với những tháng năm vô lo vô nghĩ cho đến hôm nay trưởng thành, thành tâm, hạnh phúc đến bên cạnh nhau. Và mai sau, mai sau nữa. Trong biết bao dự định của tương lai, sẽ là hai chúng ta. Trong cuộc đời của anh và em, luôn có nhau, sinh ra, lớn lên, trưởng thành rồi già đi. Chúng ta mãi nắm tay nhau. Như ngày hôm nay chúng ta đã năm tay nhau, trọn vẹn nhận lời chúc phúc về ngôi nhà chung. Em cùng thời gian, Yêu Anh! 2. Bí mật nhỏ của anh. Có một chàng trai khoác trên mình bộ vest trắng, tóc màu đen bồng bềnh rũ xuống đôi mắt dịu dàng. Trước mặt anh. Là cô dâu của anh. Người bạn đời sẽ cùng anh đi đến hết cuộc đời. Em đang mặc một chiếc váy cưới dài trắng tinh khôi, dáng người nhỏ xinh tựa như công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Anh nhìn em, như xuyên qua em nhìn về quá khứ, rất lâu, rất lâu về trước. Đó là một cô gái thế nào? Anh còn nhớ như in một người nhỏ bé lại mũm mĩm như qua cầu tuyết. Ngồi bên cửa sổ cặm cụi chép bài. Tà áo dài trắng khẽ rũ xuống đung đưa. Anh và cô từng là bạn cùng bàn, sau đó tách lớp. Lớp anh ở đầu hành lang, mà lớp cô là ở cuối dãy bên kia. Cô không hề biết rằng, sẽ có những lúc, anh giả bộ ngồi dưới ghế đá sân trường, chỉ chờ đợi một vài giây thoáng qua khi cô vào lớp. Cô rất tự ti, rất hay bị bạn bè trong lớp bắt nạt. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ấm ức của cô, anh lại đau lòng và giận mình. Nhưng vì tính cách của chính mình, anh chẳng dám tiến lên, nói rõ lòng mình với cô. Anh nhìn thấy, trong đôi mắt long lanh kia, từng ngày từng ngày khe khẽ nhìn trộm anh. Anh rất vui. Anh không dám thổ lộ với cô, nhưng cô lại rất dũng cảm, dù sợ hãi vẫn từng li từng tí lại gần anh, trở thành người quan trọng với anh. Cô bước vào cuộc đời anh, như vị trí vốn dĩ cô luôn ở đó. Anh không giỏi nói chuyện, không hài hước như các bạn nam khác, không nổi bật và có bất cứ ưu điểm gì, trước mặt cô, anh hề có đủ tự tin sẽ được yêu thích. Cũng không phải anh chưa từng nghe đám bạn cô nói về anh. Trầm lặng âm u cũng quái dị. Ngày cô run run tỏ tình, anh vui đến mức trong một giây đó, tim anh ngừng đập luôn. Lá thư tỏ tình được gấp gọn để trong ngăn bàn anh, một cành hồng đẹp tựa sương sớm, nét chữ nắn nót màu tím tròn trịa viết bằng bút lá tre, đó là thứ duy nhất anh đem theo mình, đặt cạnh vị trí gần trái tim mình, là thứ duy nhất cho anh niềm tim mạnh mẽ trải qua mỗi ngày. Cô luôn giữ gìn cẩn thận tình yêu của cô và vun vén nó cùng anh. Còn anh lại bối rối không tự nhiên mà che che giấu giấu lòng mình, anh biết cô suy nghĩ nhiều, lo lắng anh không thích cô, nhưng cô sẽ đâu ngờ điều ngược lại. Anh yêu cô đến điên rồi. Có những lúc anh khiến cô tủi thân đến bật khóc, nhưng dùng giận anh cỡ nào, cô cũng không hề thốt ra hai tiếng chia tay. Suốt quãng thời gian cấp 3 ấy, vì có cô, cuộc sống vốn đơn sắc của anh bỗng rực rỡ hơn hẳn. Có một cô gái nhỏ.. luôn nhắn tin năn nỉ anh đến thư viện cùng cô. Có một cô gái nhỏ.. nửa đêm vì học bài đến mệt mỏi gọi điện thoại cho anh, làm nũng cùng anh, kêu than: "Em không muốn học đâu!". Anh luôn tôn trọng mọi quyết định của cô, luôn cố gắng để có thể bao dung cô, dịu dành yêu cô, thứ anh có, chỉ là một trái tim, một ánh mắt luôn nhìn về phía cô gái ấy. Cả hai từng có khoảng thời gian dài không liên lạc, lời chia tay không nói nhưng tự hiểu nơi bến xe tấp nập, anh cuộn tay mình thành nắm đấm, giây phút ấy anh thấy lạnh, lạnh run người. Nhưng anh vẫn không nói gì. Anh hiểu hơn ai hết, khoảng cách của họ, tình yêu của họ, trước cánh cửa tương lai xa lạ không biết trước kia, nhỏ bé đến đáng thương. Anh chọn im lặng rời xa cô, cô chọn im lặng để anh không bị ràng buộc mà thỏa thích bay lượn. Anh luôn lặng lẽ nhìn cô, nhìn cô từ cô gái rất tự ti nhút nhát dần trở nên mạnh mẽ hòa đồng, nhìn cô dần bộc lộ tài năng của mình, tỏa sáng khiến anh muốn ngạt thở. Anh, luôn ở nơi cô không nhìn thấy, theo dõi và bảo vệ cô. Tình yêu của anh, giống con người của anh, rất đỗi thầm lặng, nhìn tưởng như vô tình lại mãnh liệt đến bừng cháy. Anh nhớ lại ngày đầu theo cô gặp mặt người lớn trong nhà, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Anh không ưu tú như bao người vẫn nghĩ anh như thế, anh chỉ là một chàng trai, không giỏi giao tiếp lắm, không sống khôn khéo lắm, chỉ có một trái tim vẫn yêu cô vẹn nguyên như ngày đầu, một lòng muốn bảo vệ cô bình an một đời. Lúc cầu hôn với cô thậm chí cũng không phải là màn cầu hôn tiêu chuẩn, chỉ là vụng về lúc cô ngủ gật dựa trên vai cô mà lén lút đeo nhẫn, lại bị cô bắt được cười lém lỉnh. Ánh mắt trong suốt của cô ngày hôm đó, suốt đời anh không quên, long lanh hạnh phúc. Trong đôi mắt ấy, chỉ có anh, chỉ có anh thôi. Anh nhìn thấy, từ đôi mắt cô là khuôn mặt của anh, khoé mắt cong cong vì vui vẻ của anh. Cả hai ôm chầm vào nhau hạnh phúc đến thế, muốn trào lên và vỡ tung. Thình.. thịch.. thình.. thịch.. Tiếng tim đập trong lồng ngực, trải qua thời gian dài rất dài, vẫn mãnh liệt nhảy lên mỗi khi nhìn thấy cô. Và anh biết, trước kia, hôm nay hay mai sau mãi, anh vẫn yêu cô như thế. Thời gian của anh, đã dành hết để nhớ nhung một người con gái. Cô gái năm ấy, mỉm cười nhìn anh, hỏi anh: - Anh trai, có cần em giúp gì không? Anh khi ấy, nhếch nhác đến thảm hại, trong con hẻm tăm tối phía sau trường học, đến khuôn mặt cũng không nhìn rõ, đã vô tình chìm vào đôi mắt thật thà và thơ ngây trong sáng ấy mãi mãi không thoát ra. Tựa như một lời nguyền mang theo hương vị ngọt ngào của mùa hè. Ừmm.. bí mật này, sẽ là bí mật nhỏ của riêng anh thôi. Anh đã thích cô, từ rất lâu rồi. Trước cả khi cô biết đến và yêu anh. Thời gian, mang chúng ta gặp nhau, mang chúng ta xa nhau, và rồi lại nghịch ngợm mang chúng ta xích lại gần nhau hơn. Chỉ là lần này, không ai tách chúng ta ra được nữa. Vợ yêu. Anh yêu em nhất!